Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-10-07 08:04:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ , Tưởng Bách Xuyên còn ngớt bồi hồi: năm đó thật sự là “trẻ trâu thanh nhưỡng”, nghề của nhà Dao chơi giỏi, nhà Cẩu vận , cả làng chỉ đến hai mươi dám liều một phen. Huấn luyện tạm thời dựa hồi ức của những bậc cao niên và vài tập sổ tay còn sót từ thời Văn Gia, thiêu hủy.
Ông : “Lão Què là kỳ cựu, nếu tin tức thì cứu cũng thôi, giờ manh mối, để ý ? Người khác cũng chạnh lòng. Hơn nữa, quyết định chỉ do chú, chú cũng hỏi ý kiến Hình Thâm và những khác .”
Vấn đề cứu cứu Lão Què, bản chất là cứu cứu đồng đội. Mỗi đều là “đồng đội”, đều thể rơi tình cảnh tương tự. Giờ bỏ phiếu cứu Lão Què, tức là bỏ phiếu cho chính trong tương lai thể gặp nạn.
Nhiếp Cửu La hỏi: “Vậy … đến ? Lão Què Thạch Hà?”
“Trước đến Thạch Hà , chi tiết chú sẽ liên lạc .”
Cô gật đầu. Khi chuẩn cúp điện thoại, bỗng nhiên cô nhớ : “Chú Tưởng ?”
Tưởng Bách Xuyên: “Hả?”
“Ngày xưa gặp chuyện ở thanh nhưỡng, chú tận mắt chứng kiến ?”
Ông sững : “Sao hỏi chuyện ?”
Rồi tiếp: “Thấy, ác thú xé kéo , m.á.u loang dài, bọn chú đuổi kịp, chỉ tìm một chiếc giày. Cha cháu gần như phát điên, nếu vài giữ ông , chắc lao thẳng xuống Hắc Bạch Kiều… Sao tự nhiên hỏi chuyện ?”
Nhiếp Cửu La đáp: “Không gì, chỉ hỏi chơi thôi.”
--
Tước Trà một bắt taxi về biệt thự.
Lẽ cô cùng Đại Đầu và , nhưng khi xe thành phố, Tưởng Bách Xuyên gọi điện tầng hầm quá nhỏ, còn phù hợp cho Tôn Châu, cần chuyển chỗ khác.
Chỗ mới rõ ràng tiện cho cô , nên xe dừng bên đường, thả cô lẻ loi.
Tước Trà cảm thấy khó chịu, vì tham gia, mà vì cảm giác “dùng thì quý, dùng thì như cỏ rác”, thật sự… khó chịu vô cùng.
Khi đến biệt thự, vô tình cô ngẩng lên, thấy mái .
Hình Thâm?
Cô tưởng rời đó, Đại Đao cũng chở Hình Thâm , tưởng sẽ gặp .
Bỗng lòng cô rộn lên, ngẩng đầu gọi: “Hình Thâm, xích trong một chút, coi chừng ngã xuống!”
Hình Thâm xuống, nhấc kính râm lên để tránh màu kính loang tầm .
Anh thấy ánh sáng dịu dàng hình bên , đường nét mềm mại, giọng cô nhận là Tước Trà. Ánh sáng của cô màu, nhẹ nhàng như màu lông chim, gợi nhớ câu “lông chim màu hoàng hôn”.
Lần đầu câu , hiểu, tra sách cũng thấy, đành tự hiểu: màu lông chim là màu vàng nhạt, dịu dàng của hoàng hôn.
Màu hoàng hôn nhạt, ấm áp và thanh bình.
Còn A La, là màu trắng của trăng, nhiều nghĩ trắng, nhưng thực là xanh nhạt, giống ánh trăng lạnh xa xôi. A La như trăng lạnh treo cao, xa vời.
Phía vang tiếng bước chân, Tước Trà một mạch chạy lên: “Hình Thâm… lùi hai bước, bên cạnh lan can, … đừng tiến nữa, Đại Đao , trông ?”
Hình Thâm mỉm , trong ánh sáng dịu màu lông chim, động tác vụng về nhưng căng thẳng, đúng là tay chân lúng túng.
Anh : “Không .”
Tước Trà hoảng hồn: “Cậu vẫn nên xuống , đỉnh lan can! Gió thổi một cái là…”
Vừa dứt lời, gió thổi tới, cô lập tức cúi xuống, sợ thẳng sẽ thổi bay.
Hình Thâm ghế sofa trong phòng khách.
Trong bếp, Tước Trà bới lục tủ, chuẩn đồ uống: “Hình Thâm, Ô Long đào trắng, nhài hồng, còn nước cam, nước lê tươi, và cà phê. Cậu uống gì?”
Hình Thâm: “Cho một ly cà phê.”
Tước Trà đáp, hớn hở chuẩn . Lòng thoáng chốc thấy áy náy: cô vui , chút đúng với Tưởng Bách Xuyên nhỉ?
nghĩ , cô gì , tranh giành gì với Hình Thâm, tâm trạng chỉ giống như cô gái nhỏ hâm mộ thần tượng thôi, giờ lớn, chỉ cần gặp, trò chuyện là đủ.
Chẳng bao lâu, cô bê khay đến, đó hai ly cà phê nóng, ly sữa và đường viên.
Ngồi xuống, cô chuẩn : “Cà phê đắng, bỏ chút đường và sữa sẽ ngon hơn…”
Hình Thâm: “Không , thích cà phê đắng, càng đắng càng .”
Nói chậm, nhưng tay Tước Trà nhanh, đường sữa rót ly .
Cô phản ứng nhanh, đưa ly của qua: “ đoán thích đắng, nên ly bỏ gì cả.”
Lần đầu dối mặt khác, cô thấy mặt nóng bừng, thầm nghĩ may mà Hình Thâm thấy.
Anh mỉm : “Cảm ơn.”
Nụ đó khiến Tước Trà bối rối, cô chăm chú, nghĩ: thật tuyệt.
Anh lịch sự, thư sinh, khuôn mặt trẻ trung, nụ như gió xuân nhẹ, hương vị tinh khiết như chồi non đầu xuân.
Cô 17 tuổi yêu Tưởng Bách Xuyên, lúc đó ông hơn cô 21 tuổi, 38 tuổi vẫn trẻ trung, trai, trưởng thành và giàu .
Cô bỏ ngoài tai tất cả thanh niên khác, đến bây giờ, 15 năm , mới nhận , tuổi trẻ thật tuyệt.
Cô cúi uống cà phê, ngọt chát nơi đầu lưỡi, là dư vị lòng đang đắng.
Cô tìm chuyện hỏi: “Cậu bận gì ? Vừa về ?”
Chưa hỏi, cô nhận nét mặt Hình Thâm đổi, đó còn vui, giờ rõ ràng trầm xuống.
Tước Trà sai: hàng “… nên hỏi lung tung, cứ… bậy.”
Cô bẽn lẽn, tay bồn chồn vuốt tóc, thấy cái sự luống cuống kiểu nữ sinh cấp ba thật… kinh tởm. Mình thế ? Có đang sân khấu, đối diện hàng trăm cặp mắt soi mói , Hình Thâm mắt , cô mất bình tĩnh cái gì?
Tước Trà thẳng tay véo đùi , lệnh bản bình tĩnh .
Hình Thâm siết chặt cốc, nóng từ cà phê xuyên qua thành ly, lan đầu ngón tay.
Anh : “Không gì, gặp… bạn gái cũ của .”
Bạn gái cũ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-37.html.]
Phản ứng đầu tiên của Tước Trà là: cô gái thật tuyệt, dám quen Hình Thâm. Dù thấy, nhưng những điều kiện khác đến , cô gái bình thường cũng sẽ e dè.
Cô kìm , : “Vậy… chia tay? Thật tiếc quá.”
Rồi, sai, chuyện riêng tư, cô hỏi lung tung. Tước Trà lúng túng: “Ừ… coi như hỏi , là mà, thật là…”
Cô còn gượng thêm vài tiếng.
Hình Thâm : “Bởi một , quyết tâm một việc, cô phản đối quyết liệt.”
Tước Trà hỏi là việc gì, nhưng dám, chỉ cúi đầu, nhấp một ngụm cà phê, nhấp thêm, tai dựng lên, hy vọng Hình Thâm thêm.
“Cô giận dữ cực độ, từ khi quen , từng thấy cô giận như . Cô thích nặn tượng đất, lúc đó mới học, nặn một cái cho . Cô năng khiếu, nặn giống, gần xong , nhưng để thể hiện cơn giận dữ, cô phá luôn tượng.”
Anh dừng , như trở về ngày tượng phá. Khi Nhiếp Cửu La nặn tượng, thật sự quý như trân bảo, cho xem, cho chạm, đến gần một chút cũng cáu, như thở mạnh, tượng thể ngã, nhưng lúc phá thật sự quyết liệt.
Chú Tưởng đúng, thì sẽ , sẽ thật sự .
“Cô : ‘Hình Thâm, nếu vẫn quyết cũng , nhưng chúng coi như xong, cả đời coi như xong.’”
Tước Trà thận trọng góp ý: “Nghiêm trọng ?”
Rồi : “Thực nhiều chuyện, do giao tiếp . Hai chuyện, cùng… thấu hiểu chút là xong mà.”
Hình Thâm mỉm : “Không thể thấu hiểu .”
Tước Trà vò đầu bứt tai cũng đoán chuyện gì: “Thực , miễn vi phạm pháp luật, chuyện trái đạo đức, thì cứ thôi. Lúc trẻ, dễ tranh cãi những chuyện nhỏ, vài năm , thấy chẳng đáng. Khi đó, thật sự gì?”
Hình Thâm đáp: “ mù mắt .”
Tước Trà suýt bật dậy, cả ly cà phê trào : “Á?”
Hình Thâm gì, trong ánh sáng dịu màu lông chim, vết nâu thẫm lan .
Anh đặt ly cà phê xuống, : “Quần áo cô bẩn .”
--
Trước khi rời An Tháp, Nhiếp Cửu La tìm đến Trần Kính.
Mấy ngày nay, cô thu thập vài thông tin mới. Trần Kính khi còn trẻ thật sự từng dạy văn ở một trường trung học, năm 1999 sa thải vì “lối sống đúng mực”. Vấn đề thực là ông can thiệp hôn nhân một cặp vợ chồng trẻ. Người chồng tố lên ban giám hiệu, c.h.ử.i ông xứng giáo viên. Nhà trường sợ sự việc ầm ĩ nên sa thải để yên chuyện.
Năm 1999, Nhiếp Cửu La tính nhẩm, cô bốn tuổi, cha thật sự là “cặp vợ chồng trẻ”, một năm , gặp chuyện, thêm một năm nữa, cha nhảy lầu.
Quán massage chân mà Trần Kính việc lớn, ông kiêm nhiều vai, dọn dẹp, pha nước ngâm chân, chuẩn đồ ăn cho kỹ thuật viên.
Tám giờ, Trần Kính đúng giờ giao ca, đ.ấ.m tấm lưng đau nhức bước khỏi cửa quán. Trên poster ở cửa là đôi bàn chân trắng nõn, đang vẩy nước, phía ghi: “Dịch vụ hạng nhất, kỹ thuật tinh xảo”.
Nhiếp Cửu La bước đến, : “Nói vài câu thôi.”
Chỗ chuyện là một quán bar ánh sáng mờ, Trần Kính từng đến, bồn chồn, dựa sát mép ghế, dáng như sẵn sàng bỏ chạy.
Ông ngập ngừng xin : “Tối qua, lung tung, Tư Tư … đừng để bụng nhé.”
Hôm đó, thấy sợi dây chuyền ngọc bích, ký ức ùa về như sóng triều, phá tan bức tường phòng thủ thận trọng gần như hèn nhát mà ông dựng suốt nửa đời , hét lên nhiều điều một cách hoảng loạn.
Rồi bình tĩnh , thấy thật nực . Bùi Kha c.h.ế.t hơn hai mươi năm, hai mươi năm, chuyện cũ, nước nguội , hâm nóng gì? Nóng nguội, vẫn chỉ một ông uống.
Đừng để chuyện cũ ảnh hưởng đến thế hệ nữa.
Nhiếp Cửu La : “Đã , cứ thêm . Thật sự chuyện giữa ông và ngày đó là ?”
Trần Kính thấp thỏm ngẩng đầu cô.
Cô mỉm : “Yên tâm , trưởng thành, trải qua tình yêu, thấy đủ chuyện bực , chịu đựng lắm. Cha thánh nhân, cũng chỉ là chuyện ăn uống, yêu đương, tình cảm thì , thì cũng bình thường. Ông cứ thoải mái.”
Trần Kính cô một hồi lâu, nét mặt cô và Bùi Kha giống , nhưng tính cách khác. Người tính cách quyết định phận, nếu Bùi Kha tính cách giống Tư Tư, cuộc đời… sẽ khác nhiều.
Ông lúng túng hồi lâu mới mở lời: “Cô , cha cô đây từng sảy một đứa trẻ?”
Nhiếp Cửu La gật đầu: “Biết, thật đáng tiếc, c.h.ế.t trong bụng . Cha đau lòng, nên mới sinh , khi giới thiệu với khác, còn là con gái thứ hai trong nhà.”
Trần Kính dám Cửu La, cúi đầu thấp nhất thể, giọng như muỗi kêu: “Đứa đầu… thực là của .”
Cô bên tai vang nhẹ, như ruồi bướm bay qua, thậm chí đưa tay vỗ, vỗ hụt.
Trần Kính bỗng nhớ gì đó, vội ngẩng lên, giải thích hốt hoảng: “ cô đừng hiểu lầm, ngoại tình trong hôn nhân, cha cô cũng chuyện . … và Bùi Kha vì vài hiểu lầm chia tay, tức giận nên xa. Sau đó cô mới thai, nhưng tính cách cô cứng đầu, … liên lạc, cha cô luôn yêu cô , sẽ chăm sóc cô , coi đứa trẻ như con . Lúc đó ở huyện nhỏ, lời đồn đáng sợ, nên Bùi Kha… chấp nhận.”
“Khi về mới chuyện, còn hẹn Bùi Kha , cô từ chối, : Tây Hồng là , cô quyết định sống với , chuyện cũ coi như qua.”
Trần Kính vô cùng hối hận, nhưng bất lực, chỉ tìm việc định, âm thầm theo dõi Bùi Kha và đứa trẻ sẽ sinh .
“ ngờ, tám, chín tháng , đứa trẻ mất. Nghe do thiếu oxy trong tử cung, Bùi Kha đau đớn vô cùng, cũng buồn lắm. nghĩ , lẽ là , họ còn trẻ, sẽ con thuộc về riêng họ.”
Quả nhiên, lâu , Nhiếp Tư đời, Trần Kính cũng dần vượt qua đau buồn, và thông qua đồng nghiệp giới thiệu quen bạn gái mới.
“Khoảng lúc cô ba tuổi, một hôm về, bất ngờ thấy Bùi Kha ở cửa, trạng thái tệ, chắc xong, gầy mòn hẳn. vội đưa cô trong. Cô nghi ngờ…”
Ông sợ sệt Nhiếp Cửu La, giọng thêm nhỏ: “Cô dựa nhiều chi tiết, nghi ngờ… cha cô tác động gì đó khiến… đứa trẻ sảy.”
Nhiếp Cửu La: “Ồ.”
Cô cũng hiểu bình tĩnh đến , lẽ chuẩn tâm lý cho tình huống nhất.
Có lẽ thái độ lạnh lùng của cô kích thích, Trần Kính bỗng nổi nóng: “Cha cô… thực ghét đứa trẻ , chỉ giả vờ yêu thương, chiếm lòng tin của Bùi Kha, lén lút hãm hại. Loại , đáng sợ ?”
“Bùi Kha tính trầm, bạn nhiều, nên thường tìm . … ngại , vẫn để tâm chuyện cô , cha cô lén liên hệ trường học, mất việc.”
Vấn đề “lối sống” khi đó, đủ để Trần Kính mất mặt, mất việc, mất bạn gái.
Chuyện càng khiến Bùi Kha quyết tâm rời xa Tây Hồng, đề xuất ly hôn.
Môi Nhiếp Cửu La khô khốc, nhấp một ngụm nước chanh, ẩm môi: “Lẽ lúc đó bốn, năm tuổi, nên nhớ chuyện, nhưng hề nhớ cha cãi dữ dội.”
Trần Kính buồn: “Thời chúng , phần lớn còn giữ thể diện, trong nhà ngủ riêng, nhưng mặt ngoài vẫn hòa khí. Không cãi mặt cô, cô còn nhỏ mà.”
“Chuyện cứ thế căng thẳng một thời gian, một hôm Bùi Kha với : ông sẽ đưa cô du lịch vài ngày, rằng chuyến về, coi như thật sự chia tay.”
Một cảm giác chua xót trào lên cổ, lên mắt, mắt Trần Kính mờ : “Sau đó… thật sự còn , thi thể, tro cốt, an táng ở nơi khác. Tư Tư, cô tin là chỉ t.a.i n.ạ.n ? Dù thật sự là tai nạn, nếu cha cô mặt khi đó, tin chắc chuyện thể liên quan đến ông !”