Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-10-05 12:46:53
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiếp Cửu La đoán . Ngay từ đầu Diêm Thác đến đây là mục đích rõ ràng. Hắn khám phá một bí mật, hỏi trực tiếp thì , dùng vũ lực chẳng hiệu quả, nên bày một màn khéo léo, vòng vo như .
Quả thật là một “món quà” lớn, một ân tình to, đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu Diêm Thác mà nắm thóp cô, cô sẽ gì? Chắc chắn sẽ giao cho Tường Bách Xuyên, nhắc nhở ông xiềng xích cẩn thận, tuyệt đối để chạy thoát, dám Diêm Thác sẽ mãi mãi trong ngục tối, nhưng ít nhất ba, năm năm, cũng chẳng thấy ánh sáng mặt trời.
Là kẻ thù, thật sự thể gây bất cứ tổn hại gì cho cô, nhưng giờ đây hề đụng đến, một sợi lông cũng , ai dám cô thừa nhận ân tình ? So với mạng sống của cô, vài câu hỏi vặt vãnh nghĩa lý gì?
Hơn nữa, những câu hỏi của Diêm Thác, như “Răng Chó là cái gì”, “ rễ nảy mầm nghĩa là gì”, cô cân nhắc kỹ lưỡng, trả lời đủ, để lộ gì quan trọng.
Cô nhắc câu cũ: “Ngươi cùng qua , là cái gì, ?”
Diêm Thác trả lời: “Một ngày nọ, bọn họ đột nhiên xuất hiện bên cô, họ , cô ?”
Nhiếp Cửu La chợt sững , sống lưng lạnh buốt.
Cô dùng đại từ nhân xưng “”, còn trả lời là “bọn họ”.
Ngỡ chỉ một trường hợp, ngờ là cả một bầy.
“Anh đến tìm , bọn họ chứ?”
Diêm Thác: “Không , cũng cô.”
Nhiếp Cửu La giật : “Vậy bọn họ hỏi gì ?”
“Hỏi . xe qua ngõ, đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê. Dù bây giờ Răng Chó hôn mê bất tỉnh, cũng nhân chứng nào khác, đúng sai thế nào, một quyết định.”
Tim Nhiếp Cửu La đập nhanh. Thảo nào cô lo lắng nếu lộ sẽ gặp vô vàn tai họa, mà tai họa đó chẳng thấy , hóa Diêm Thác vì tư lợi, “vô hình hóa” cô.
Nói cách khác, dò hỏi một vài chuyện, nhưng đồng bọn những hành động nhỏ của .
“Anh với bọn họ mâu thuẫn ?”
“Cô Nhiếp, lạc đề , việc liên quan đến cô. chỉ dò hỏi một thông tin, đó, chuyện hai bên rõ ràng.”
Nhiếp Cửu La hồi lâu, cuối cùng lấy đôi đũa từ lọ, rót nước sôi tráng qua.
Diêm Thác thầm thở phào, may mà cô chịu ăn, là bữa cơm coi như thành công.
Anh cúi , lấy một chai bia, bấm nắp: “Cô uống rượu ?”
Nhiếp Cửu La cầm chén đưa : “Rót chút rượu .”
Hai mỗi uống một thứ, chạm cốc, ăn riêng, chuyện. Nhiếp Cửu La vội, Diêm Thác cũng thúc. Dù quán mở thâu đêm, bí mật dài cỡ nào cũng còn thời gian tiêu hóa.
Một lát , Nhiếp Cửu La hỏi: “Anh Đại Vũ ?”
“Biết, Đại Vũ trị thủy.”
“Còn gì nữa?”
Còn gì nữa, chủ yếu là trị thủy thôi mà, mở núi, đào kênh, trị thủy…
Nhìn biểu cảm của , Nhiếp Cửu La lập tức chuyển sang câu hỏi khác: “Anh đỉnh ?”
Diêm Thác phản ứng vài giây, từ chữ “đỉnh” phổ thông chuyển sang “đỉnh” theo nghĩa cổ: “Đỉnh Trung Nguyên ? Biết.”
“Anh đỉnh để gì ?”
Anh cũng , lớp học lịch sử từng học, để nấu thịt, nấu thức ăn.
Nhiếp Cửu La : “Được , trình độ tới , sẽ kể từ đầu, kể chi tiết hết sức thể. Bốn câu hỏi của , sẽ trả lời. Không ghi âm, khi , chỉ , hạn chế , trừ khi hỏi. Kể xong, sẽ để thời gian cho , cân nhắc trả lời những gì thể. Nội dung nhiều, khó tránh khát, nhớ rót cho .”
Nói xong, cô uống nốt chén rượu còn sót .
DiêmThác phối hợp, cầm ấm , rót cho cô chén đầu tiên.
--
Thời kỳ cổ đại, chung là du lịch. Một phần vì nhiều phương tiện di chuyển, một phần vì đường đầy hổ sói, nguy hiểm rình rập, nên hầu hết sống cả đời chỉ quanh khu vực sinh . Do đó, họ hầu như gì về những nơi khác. Giống như một bộ lạc ở phương Nam, từ đến nay từng thấy “tuyết”, một sống lâu năm ở vùng khô hạn, dựa suối và sương mai để sinh tồn, cũng khó mà tưởng tượng thế giới ngoài sông ngòi rộng lớn, biển cả mênh mông, và trong nước cả những con cá to ăn thịt .
vua thì khác hẳn. Người thể vua, thể hiểu rõ lãnh thổ của , cũng như phong tục tập quán của từng vùng. Việc trao ngôi vua từ Diệu, Thuấn, Vũ chỉ đơn giản là tìm kế thừa giao quyền, mà còn nuôi dưỡng, rèn luyện, đ.á.n.h giá từng việc mà đó . Trong Sử ký ghi: “Đế Thuấn tiến cử Vũ trời thừa kế. Mười bảy năm , Đế Thuấn băng hà.” Nghĩa là, khi Thuấn lập Vũ kế thừa, ít nhất ông đ.á.n.h giá Vũ suốt mười bảy năm, giao cho đủ loại công việc, chỉ khi , mới đủ tư cách tiếp tục là thừa kế, vài , thì thể đổi ngay.
Vì , việc trị thủy chỉ là một trong những công việc quan trọng mà Đế Thuấn giao cho Đại Vũ.
Trong mười bảy năm đó, Đại Vũ chỉ trị thủy mà còn tuần hành qua chín châu, khảo sát đời sống dân chúng. Khi lên vua, ông sai các châu dâng đồng, đúc chín đại đỉnh. Chín chiếc đỉnh còn dùng để nấu nướng mà là nhạc khí, lễ nghi. Mỗi chiếc đỉnh tượng trưng cho một châu, cũng thể coi như bản đồ địa phương. Đại Vũ sai khắc những điều kỳ lạ, vật kỳ dị mà ông thấy đường các châu. Theo Tả truyện, những hình khắc đỉnh chính là bản đồ địa phương, và cả những loài quái thú chỉ ở vùng đó. Bạn thể coi chúng như một cuốn cẩm nang du lịch, dù từng đến, chỉ cần lật qua, cũng nơi đó danh lam thắng cảnh, đặc sản, cả những loài thú dữ.
--
“Không ghi âm, chỉ chép tay thôi.”
Diêm Thác vẫn mở sẵn ứng dụng ghi chú điện thoại. Nghe đến đây, gõ hai chữ: “Đỉnh thư”
Trong thời kỳ dân trí còn hạn hẹp, một cuốn “Đỉnh thư” như quả thật cần thiết.
Anh chợt nhớ đến chuyện chị Hoa tỷ tỷ gọi một chiếc đỉnh đồng nhỏ là “Vũ đại gia” khi khấn bái. Chẳng lẽ “Vũ đại gia” thực là “Vua Vũ” - Đại Vũ ?
Nhiễu Cửu La nhấp một ngụm , gắp vài món món nhúng gia vị đĩa, tiếp tục : “Hỏi thêm một chuyện nữa, đất đai các nơi đều giống ?”
Diêm Thác suy nghĩ một lát: “Không giống , khoáng chất khác , độ phì nhiêu cũng khác .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kieu-khoi-thanh-nhuong/chuong-26.html.]
“Còn màu sắc?”
“Cũng khác, nhớ ở Đông Bắc gọi là đất đen, Thiểm Bắc là đất vàng, còn phương Nam thì… đất đỏ?”
--
Chín châu mà Đại Vũ phân định, tất nhiên khác với địa giới hành chính hiện nay. Có một cuốn sách gọi là Vũ Cống, truyền thuyết là do Đại Vũ , ghi chép địa hình, đất đai, sản vật của từng nơi. Tất nhiên, hiện nay còn học giả cho rằng ông , dù nữa, Đại Vũ dựa theo tình hình từng nơi để quy định tiêu chuẩn cống phẩm.
Nói nôm na là thể áp dụng một cách máy móc. Vùng nào đất phì nhiêu, mưa thuận gió hòa, sản lượng lương thực nhiều, thì thu thuế nhiều, ngược , vùng đất cằn cỗi, mầm cây còn cao ba tấc, thì phần thuế lương thực cũng giảm.
Đại Vũ chính là khảo sát màu đất từng vùng, độ phì nhiêu và sản vật từng châu một.
Trong đó một châu gọi là Lương Châu, phạm vi chính xác còn xác định , đại khái là từ phía nam Hoa Sơn đến giữa Hắc Thủy. Nếu đặt ngày nay, khu vực chúng từng đến ở Thạch Hà và nhiều vùng núi Tần Ba đều thuộc Lương Châu. Trong Sử ký ghi: “Điền hạ thượng, phú hạ trung tam thác”, nghĩa là đất nơi đây thuộc loại trung-thượng, độ phì nhiêu bình thường, nên khi thu thuế thể quá gắt, chỉ lấy mức trung-hạ. Còn : “Thổ thanh li”, tức đất màu xanh đen, còn gọi là thanh thổ, khác với các loại đất vàng, trắng, đen nơi khác.
--
Diêm Thác khẽ nuốt nước bọt, mở một dòng mới trong ghi chú, gõ hai chữ: “Thanh thổ”.
Đây là thứ hai thấy từ , vẫn là từ chị Hoa khi bái chiếc đỉnh đồng: “Thanh thổ thu hoạch, hoa kết quả.”
Nhiếp Cửu La liếc qua điện thoại của , chờ đến khi nhập xong mới tiếp tục: “Người gọi là Răng Chó , xưa gọi là ‘địa kiêu (cú đất)’, khắc lên chiếc đỉnh Lương Châu . Câu sẽ sửa , giờ cứ tạm .”
Diêm Thác giật , từ khi Nhiếp Cửu La bắt đầu kể từ thời thượng cổ, cứ tưởng lâu mới đến “nội dung chính”, ngờ nhanh chóng chạm trọng điểm.
Anh nhịn hỏi: “Địa… là chữ ‘địa’ nghĩa là đất ? Chữ nào?”
“Chữ đó là ‘kiêu’, chim , gỗ .”
Hoá là chữ “枭”, hỏi nữa, chỉ cầm đũa gắp một miếng bò nhúng gia vị bỏ miệng, ăn như nhai sáp.
Địa kiêu, hóa tên thật là Địa Kiêu.
“Trong tên địa kiêu chữ ‘địa’, trực quan, vì sinh vật xuất phát từ lòng đất, và chỉ mọc lên từ đất 'thanh thổ' mà thôi. Anh cứ tưởng tượng nó như một loại thực vật thì dễ hiểu. Những loại đất khác thể mọc nó, chỉ thanh thổ mới . Hoặc hiểu đơn giản, các loại đất khác, vàng, trắng… đều độc hại với địa kiêu, chỉ thanh thổ mới thể nuôi dưỡng nó.”
Nói đến đây, Nhiếp Cửu La ngẩng mắt Diêm Thác: “Anh chín chiếc đỉnh hiện ở ?”
Diêm Thác đáp: “Chắc vẫn chôn đất, hoặc… trong viện bảo tàng?”
Anh thực sự chín chiếc đỉnh đang ở . đồng thời, đồ đồng bền, khó mà hư hỏng phân rã, lẽ hoặc đang chờ khai quật, hoặc khai quật.
Nhìn sắc mặt của Nhiếp Cửu La, hai giả thuyết của đều đúng lắm.
--
Chín chiếc đỉnh thời đó, lẽ cũng giống như Ngọc tỷ truyền quốc, khi nhà Hạ diệt thì thuộc về nhà Thương, Thương diệt thì thuộc về nhà Chu. Thời Đông Chu, những chiếc đỉnh vẫn còn nguyên, vì từng vua Sở sai kiểm tra kích thước và trọng lượng, nhưng gặp rắc rối, nên đời mới nảy khái niệm “vấn đỉnh” - ám chỉ việc mưu đoạt quyền lực.
Sau Đông Chu, thường cho rằng chín chiếc đỉnh thuộc về nước Tần. Trong Sử ký cũng ghi: “Năm thứ 52… chín chiếc đỉnh nhập Tần.” Trong dân gian còn truyền rằng, một vị đại vương nhà Tần khi thấy chín chiếc đỉnh, nhấc thử để xem trọng lượng, kết quả thương nặng chết. Tóm , ghi chép cuối cùng về chín đỉnh là ở thời Tần, đó, sử liệu còn nhắc tới nữa.
Những gì sắp kể tiếp, coi như là sử ký “ngoài lề” , tin thì tùy.
Sau khi chín đỉnh tay Tần, tìm một nơi cất giữ, cũng thôi, chúng thứ đồ nhỏ bé để mang thưởng ngoạn. Hơn nữa, các đại vương thời đó bận rộn, thể ngày ngày vòng quanh đỉnh để xem. Sau đó, thời kỳ Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước cũng đến.
Vào những năm cuối triều Tần, Tần Thủy Hoàng mê mẩn việc tìm tiên, cầu t.h.u.ố.c trường sinh bất tử. Lịch sử ghi chép nhiều, dân gian thì chiều theo sở thích, dâng phương d.ư.ợ.c và kế sách cũng ít, nhưng phần lớn đều là lừa gạt. Tuy nhiên, vẫn hai chuyện khiến hoàng đế chú ý.
Một là kế hoạch của Từ Phúc sang Đông Hải tìm tiên sơn và tiên nhân. Về Từ Phúc nhiều truyền thuyết, nếu hứng thú thì tự tìm hiểu.
Một là báo cáo của quan coi giữ chín chiếc đỉnh.
Công việc coi đỉnh, hiểu mà, khá nhàn rỗi, coi giữ nhiều thời gian để nghiên cứu. Quan tâu lên hoàng đế rằng đỉnh Lương Châu ghi chép về Địa Kiêu. Sinh vật Địa Kiêu xuất phát từ đất thanh thổ, và hai đặc tính, thứ nhất là “cầu bảo” (就宝) - chữ “就” theo Hán văn cổ nghĩa là hướng tới, tiến gần. Địa Kiêu thích tới gần các mạch kho báu, ví dụ như châu ngọc, bảo vật… Vì thế, khi dẫn đường, Địa Kiêu thể tìm kho báu. Do đó, sinh vật còn một tên gọi khác là “Thú ngửi vàng”.
--
Câu chuyện giờ dần trọng tâm, khiến cho Diêm Thác chẳng còn tâm trí để ăn uống gì nữa. Anh nhớ đây từng hỏi Tước Trà, thứ đồ xe của gọi là gì, cô đáp: “Mèo chiêu tài.” Lúc đó, còn tưởng cô đùa , nhưng giờ nghĩ , “Mèo chiêu tài” và “Thú ngửi vàng” về bản chất đều mang cùng một ý nghĩa, chỉ về những của cải khổng lồ.
Anh để ý thấy chén của Nhiếp Cửu La gần cạn, bèn nhấc ấm lên rót thêm một chén cho cô.
Nhiếp Cử La : “Tần Thủy Hoàng sở hữu cả thiên hạ, tất nhiên chẳng thèm quan tâm tới ‘cầu bảo’ gì đó. đặc tính thứ hai thì khác, chắc cũng đoán . Địa Kiêu khuôn mặt trẻ mãi, tuổi thọ phi thường, hề biểu hiện sự ‘già’. Thớ thịt chùng, lông đổi màu.”
Hình ảnh của Lâm Hỉ Nhu thoáng hiện trong đầu Diêm Thác.
Dì Lâm, Lâm Hỉ Nhu… bao năm trôi qua, cô thật sự chẳng đổi gì. Từ nhỏ tới lớn, chứng kiến gia đình cô vài dời chỗ ở, lẽ chính vì Hỉ Nhu luôn trẻ mãi, sợ khác nhận , nên mới giữ thứ kín đáo như .
Anh kìm hỏi: “Vậy Địa Kiêu… rốt cuộc là thứ gì?”
Nhiếp Cửu La đáp, trả lời thẳng: “Thời cổ đại, tức thời thần thoại, xuất hiện nhiều thần nhân siêu năng lực, cùng vô quái vật kỳ dị. Thời Hạ Thương là giai đoạn chuyển tiếp, tồn tại nhưng thiếu ghi chép sử liệu, đến cuối Tây Chu, thứ bỗng nhiên minh bạch. Có sử liệu, chứng thực, lễ nghi, con và xung đột cũng khác bây giờ là bao. Những sinh vật kỳ dị ghi các ‘Đỉnh thư’ mất, chẳng ai rõ, đoán rằng thể trải qua một cuộc thanh trừng, và thời gian thanh trừng chính là trong giai đoạn Hạ Thương sử liệu ghi chép, Tây Chu.”
“Người đủ khả năng hoàng đế, chỉ trông chờ một phương án duy nhất, thể đặt hết trứng một giỏ. Tất nhiên nhiều nước cờ. Vì , những kho báu đưa sang Đông Hải ông giám sát đóng tàu, binh lính tinh nhuệ để tìm Địa Kiêu cũng triệu tập riêng.”
Tìm Địa Kiêu?
Trong lòng Diêm Thác chợt nhói lên: “Địa Kiêu… thời Tần Thủy Hoàng, chỉ còn là truyền thuyết ?”
“ . mà. Dường như xảy một cuộc đại thanh trừng, những sinh vật kỳ dị ghi trong ‘Đỉnh thư’, đến thời Tần, cơ bản còn thấy nữa. Cũng loại trừ khả năng, việc mở rộng gian hoạt động của con thu hẹp lãnh thổ của những sinh vật , khiến chúng ẩn náu sâu hơn, thậm chí tuyệt chủng. Đừng xem con bằng thú dữ về sức mạnh kích thước, nhưng lượng thì đông, một đấu một, mười đấu một còn thua, trăm đấu một thì khác gì xóa sổ? Tóm , đến thời Tần Thủy Hoàng, Địa Kiêu chỉ còn là truyền thuyết.”
--
Nguyên nhân khiến câu chuyện về Từ Phúc lan truyền rộng rãi, còn Địa Kiêu thì gần như ai , là bởi trong “Đỉnh thư”, Địa Kiêu xếp loại “hung thú”, “tà vật”. Nó ăn thịt m.á.u tanh, còn đáng sợ hơn là, bất cứ ai Địa Kiêu c.ắ.n cào trầy, chỉ cần một chút sơ suất, gần như còn t.h.u.ố.c cứu chữa. Vết thương một khi “bám rễ nảy mầm”, mọc lông thú, thì coi như đó hỏng , chẳng khác gì thú vật.
Thăm viếng tiên nhân, tìm kiếm t.h.u.ố.c tiên vẻ cao sang, lãng mạn, còn tìm Địa Kiêu, thể đưa ánh sáng, nên tất nhiên giữ kín tuyệt đối.
Khoảng năm 210 Công Nguyên, tức hơn 2.200 năm , một đêm khuya, con tàu kho báu của Từ Phúc lặng lẽ khơi, hướng sang Đông Hải tìm tiên nhân. Cùng thời điểm , những tinh binh tìm Địa Kiêu, tất cả đều quấn khăn đen quanh đầu, còn gọi là “Quấn Đầu Quân” - bí mật tiến rừng già Nam Ba, nơi lớp đất 'thanh nhưỡng' đặc biệt.