Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - 【 Phiên Ngoại – Tiêu Kỳ An】

Cập nhật lúc: 2025-08-09 03:24:30
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【 Phiên Ngoại – Tiêu Kỳ An】

Tại trường tập bắ-n cung cưỡi ngựa, Tiêu Kỳ An mồ hôi đầm đìa, đôi mắt to tròn chớp chớp, ngẩng đầu Tiêu Uyên bằng giọng trẻ con non nớt: “Phụ hoàng, con mệt quá , nghỉ một lát…”

“Đừng giả ngoan nũng, mau luyện tiếp!” – Tiêu Uyên lạnh lùng cắt ngang.

Ánh mắt Tiêu Kỳ An từ van xin chuyển sang tuyệt vọng, rõ ràng, mấy chiêu tác dụng với phụ hoàng của .

“Phụ hoàng, con thật sự mệt mà… nghỉ một chút thôi.”

Tiêu Uyên liếc về hướng mặt trời, cau mày: “Chưa đến một canh giờ, nghỉ.”

con mới ba tuổi mà!”

Cậu bé xòe bàn tay nhỏ nhắn mặt phụ hoàng: “Phụ hoàng , tay con là vết hằn do cung dây gây !”

Ánh mắt Tiêu Uyên thoáng động, nhưng nhanh chóng trở bình thản: “Làm nam tử hán thì chịu khổ, yếu đuối.”

“……”

Nói gì cũng vô ích, Tiêu Kỳ An liền trừng mắt lườm Tiêu Uyên một cái, dứt khoát bệt xuống đất, tập nữa. Cây cung nhỏ bé đặt bên cạnh chân , buồn xót xa.

“Đừng tưởng con tâm tư của phụ hoàng. Người nghiêm khắc với con như chẳng qua là con sớm tiếp quản ngôi vị, để rảnh rang dắt mẫu hậu khắp nơi du sơn ngoạn thủy. Đừng hòng!”

Con chỉ là một đứa trẻ, gánh vác tất cả? Đáng giận hơn là, trong kế hoạch của phụ hoàng, dường như từng con, con sinh chỉ để kế vị thôi ?

“Đứng dậy.”

Tiêu Uyên nhiều, chỉ lạnh lùng thốt hai chữ. Thế nhưng, chỉ thôi cũng đủ khiến Tiêu Kỳ An biến sắc, mím môi, phụng phịu nhưng cuối cùng vẫn chậm chạp dậy.

“Cầm cung lên.”

Tiêu Kỳ An cúi đầu nhặt cây cung, nhưng nước mắt thì vẫn tí tách rơi xuống ngừng. Cậu hít mũi một cái, bất ngờ đầu chạy khỏi trường tập.

“Thái Tử!” – Khánh An hoảng hốt, định đuổi theo.

“Không cần để ý đến nó.” – Tiêu Uyên lạnh lùng lệnh.

“Bệ hạ… Thái Tử còn nhỏ, ngài quá nghiêm khắc ?”

Tiêu Kỳ An là đứa trẻ trong cung nâng như nâng trứng, ai nấy đều đau lòng khi thấy chịu ấm ức như .

“Chỉ dạy cưỡi ngựa bắ-n cung mà bảo là nghiêm khắc? Trẫm quá nuông chiều nó thì !”

“……”

Bệ hạ ngài mà gọi là "nuông chiều", thì bình thường chắc là ác quỷ mất … – Khánh An thầm nhủ trong lòng, nhưng dám .

Tiêu Uyên như thể thấu tâm tư , hừ lạnh một tiếng, liếc xéo: “Rảnh quá thì lo mà nghĩ đến chuyện cưới thê , đúng là vô dụng.”

Tiêu Kỳ An ba tuổi , và Mặc Hương vẫn chẳng tiến triển gì thêm. Không quá kín đáo Mặc Hương quá thẹn thùng, rõ ràng ai cũng tình ý của đôi bên, mà mãi vẫn bàn đến chuyện hôn sự.

Nhắc đến chuyện , Khánh An cũng cảm thấy đau đầu nổ tung, tinh thần bỗng chốc sa sút, lí nhí : “Nàng ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, thần còn …”

Tiêu Uyên chẳng buồn để ý đến : “Đã , thì ngươi thành Tây huấn luyện binh lính .”

“Khoan !”

Khánh An tròn mắt kinh hãi: “Không ở cạnh bệ hạ, thần chẳng càng lấy nàng ?”

__

Phượng Nghi Cung.

Tiêu Kỳ An sụt sịt chạy ào cung, nhào ngay lòng Thẩm An An.

“Sao thế?” – Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Tiêu Kỳ An.

“Mẫu hậu ~”

Cậu ngẩng mặt lên, nghẹn ngào: “Tay con đau lắm… Mẫu hậu mà quan tâm thì con sắp phụ hoàng hành hạ đến ch-ết đó…”

“Nói năng linh tinh gì thế.”

Thẩm An An đưa tay chọc nhẹ trán : “Con là hoàng nhi duy nhất của phụ hoàng, hành hạ con ?”

Tiêu Kỳ An chu môi: “Con thì mong mẫu hậu sinh cho con thêm mười đứa em nữa, để phụ hoàng còn thời gian rảnh mà dòm ngó con nữa…”

Cậu chìa đôi tay nhỏ bé mặt nàng: “Mẫu hậu , tay con siết gần đứt luôn …”

Thẩm An An thấy những vết hằn đỏ ngón tay nhỏ xíu , đau lòng thôi, vội vàng thổi nhẹ lên đó: “Sao siết đến mức ? Có đau lắm ?”

Tiêu Kỳ An gật đầu, đôi môi mím sắp : “Từ lúc gà gáy, con phụ hoàng gọi điện Phụng Thiên, xong buổi thiết triều học bài với phu tử… Con thì buồn ngủ, phu tử lệnh phụ hoàng, hễ lời là đánh…”

“Học xong đến ngự thư phòng luyện chữ, còn xem phụ hoàng phê tấu chương… xong luyện cưỡi ngựa bắ-n cung nữa… Phụ hoàng chẳng coi con là trẻ con gì cả, căn bản coi con là luôn !”

Cậu kể vanh vách những khổ cực chịu, ấm ức đáng thương.

Thẩm An An thương buồn , nhẹ nhàng dỗ dành: “Thật là đáng thương, để mẫu hậu chuyện với phụ hoàng con.”

“Gạt !”

Tiêu Kỳ An phụng phịu, gối đầu lên chân nàng, giọng uể oải: “Mẫu hậu thương phụ hoàng nhất, bênh con …”

“Nói bậy gì .”

Thẩm An An chọc trán , giọng dịu dàng đầy yêu thương: “Con là Thái Tử, là hoàng nhi duy nhất của phụ hoàng, gánh vác cả giang sơn . Một vị hoàng đế, thể là kẻ bất tài? Con , để đến vị trí hôm nay, phụ hoàng con vất vả hơn con gấp trăm đấy.”

Tiêu Kỳ An im lặng. Mấy chuyện đó từng Khánh An và Khánh Phong kể qua.

“Mẫu hậu yên tâm, con chỉ than thở chút thôi. Con sẽ tiếp tục cố gắng, nhất định bịt miệng hết bọn đại thần lắm lời , khiến họ còn cớ giục phụ hoàng nạp phi nữa.”

Thẩm An An mỉm , yêu chiều ôm Tiêu Kỳ An lòng, để đùi .

“Chuyện đó là chuyện giữa và phụ hoàng con, con cần bận tâm.”

Tiêu Kỳ An khẽ, chui vòng tay ấm áp của mẫu hậu: “Mẫu hậu… phụ hoàng thương con ?”

“Sao nghĩ thế chứ? Cái đầu bé xíu của con suốt ngày nghĩ gì .”

Tiêu Kỳ An chu môi: “Mẫu hậu đừng lừa con nữa. Phụ hoàng cứ thở dài mặt con, con rõ vì , vì một tiểu Công Chúa trông giống mẫu hậu. Mộng tan vỡ, nên mới sang mắng con là tiểu tử nghịch ngợm, còn mắng một ông hoà thượng hói gì đó nữa.”

Đến biểu tỷ xa xa cũng còn thương hơn con.

“Không , con là hoàng nhi, nuôi dạy nhi tử khác với nuôi nữ nhi. Nếu nuôi con theo kiểu nâng như nâng trứng thì ai sẽ gánh vác giang sơn Đại Lương đây?”

Thẩm An An hết sức bênh vực cho Tiêu Uyên.

Chỉ thể , Tiêu Kỳ An sinh thời bình đúng là may mắn, nếu là thời loạn, chắc chắn Tiêu Uyên sớm đưa chiến trường rèn luyện .

Nàng cũng thấy phu quân nghiêm khắc với con quá, nhưng trong thâm tâm kỳ vọng Tiêu Uyên thể xây dựng cho nàng một giang sơn thái bình như trong mơ.

Rời khỏi hoàng cung, tự do tự tại, bao sung sướng, tất nhiên, nàng sẽ bao giờ điều đó cho Tiêu Kỳ An , vì gánh nặng còn do thế hệ tiếp tục gánh vác.

“Mẫu hậu, là… sinh thêm vài cho con , con…”

“Tiêu Kỳ An!”

Tiếng quát lạnh lẽo vang lên Tiêu Kỳ An giật thót, vội vàng ôm chặt lấy Thẩm An An, dám ngẩng đầu.

Tiêu Uyên trong bộ long bào bước thẳng Phượng Nghi Cung, ánh mắt lạnh lùng liếc qua hình bé nhỏ đang co rúm : “Giờ mới sợ ? Vừa nãy bỏ chạy thì hùng hổ lắm cơ mà. Xuống đây cho trẫm.”

Tiêu Kỳ An chẳng dám động đậy, rúc sâu hơn lòng mẫu hậu.

“Ngoan nào, phụ hoàng con gọi kìa.”

Thẩm An An vỗ nhẹ đầu con, Tiêu Kỳ An bĩu môi, nàng bằng ánh mắt đầy uất ức: “Cả cũng bênh con nữa…”

Thẩm An An còn kịp đáp lời, cổ áo của Tiêu Kỳ An nhấc bổng lên, cả xách khỏi vòng tay mẫu hậu.

“Chàng gì thế, mau thả con xuống!”

Thẩm An An vội vã vỗ mạnh tay Tiêu Uyên, định giành con, nhưng cản .

“Ngoan, đợi dạy dỗ xong tiểu tử , chúng sẽ tự do.”

“……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/phien-ngoai-tieu-ky-an.html.]

Tiêu Kỳ An vốn treo lơ lửng chẳng động đậy gì, đến khi thấy câu đó của phụ hoàng thì bắt đầu giãy dụa dữ dội: “Phụ hoàng ! Con đồng ý ! Người đừng hòng vứt cái ngai vàng nát đó cho con cùng mẫu hậu sống ung dung tiêu d-ao! Đồ phụ hoàng vô lương tâm!”

Ánh mắt Tiêu Uyên bỗng trở nên sắc lạnh, giơ tay định đánh m.ô.n.g Tiêu Kỳ An, nhưng Thẩm An An trừng mắt lạnh lùng, cuối cùng đành thu tay .

“Dạy thì dạy, nhưng đánh con.”

Tiêu Kỳ An trong lòng thầm nghĩ: Cũng tình mẫu tử đấy, nhưng hình như nhiều lắm…

Sau đó, cứ thế Tiêu Uyên xách như xách một cái bao, suốt dọc đường, cái miệng nhỏ ngừng lải nhải, mãi hết chuyện.

Làm Tiêu Uyên đau hết cả đầu, bước chân ngự thư phòng liền vứt xuống đất cái “phịch”, khiến Lưu công công một phen hoảng vía, vội vàng chạy đến đỡ Thái Tử bảo bối dậy.

“Con là nam nhi, nữ nhi.” – Tiêu Uyên lạnh giọng .

“Con là trẻ con mà.” – Tiêu Kỳ An chút sợ hãi, ngẩng đầu phản bác.

Ngay lập tức, sắc mặt Tiêu Uyên tối : “Mẫu hậu con ở đây, ai bênh con, nghĩ cho kỹ hãy tiếp.”

Tiêu Kỳ An rùng một cái, cái miệng nhỏ mím , mãi mới cụp đầu xuống thốt : “Con là nam nhi…”

“Sau nhắc đến chuyện sinh con mặt mẫu hậu con nữa.”

“Vì ạ?” – Tiêu Kỳ An chớp mắt đầy thắc mắc.

Tiêu Uyên trả lời, chỉ vươn tay về phía : “Lại đây, cùng xem tấu chương.”

Hồi còn nhỏ, Tiêu Kỳ An chẳng hiểu gì cả, cũng giống như hiểu tại ai cũng phúc”.

Phải dậy từ sáng sớm điện Phụng Thiên triều, phụ hoàng nghiêm khắc dạy dỗ cưỡi ngựa bắ-n cung, thường xuyên trong ngự thư phòng đến tận khuya, đó là phúc ? Sao thấy vui chút nào?

Sau lớn , mới hiểu, điều ao ước là cuộc sống đó, mà là quyền lực ẩn cuộc sống .

Mà đúng thật, trong mắt thiên hạ, là Hoàng Tử duy nhất, ai tranh giành, cần mưu mô tính kế, cũng chẳng sống trong lo sợ từng bước.

Những oán trách với phụ hoàng vì sự nghiêm khắc năm xưa, cũng theo thời gian dần tan biến, chuyển hóa thành sự thấu hiểu.

Mẫu hậu… thích hợp ở trong cung.

Từ bé đến lớn, thấy bao nhiêu đại thần ép phụ hoàng nạp phi. Dù cuối cùng phụ hoàng vẫn luôn chống đỡ , nhưng mỗi như đều cực kỳ khổ sở.

Ánh mắt mẫu hậu luôn chút gì đó khác biệt. Khi còn nhỏ hiểu, lớn mới dần cảm nhận , và cũng ngoài cung đồn đại rằng mẫu hậu “phát điên”.

mẫu hậu chỉ là quên chuyện vặt, trí nhớ , chứ từng quên và phụ hoàng.

Nghĩ đến điều đó, thấy đau lòng khôn xiết. Cậu hiểu rõ, yêu mẫu hậu nhất là phụ hoàng, nhất định cũng đau lòng đến tận xương tủy.

Đặc biệt là bây giờ… mẫu hậu vẫn còn mái tóc đen óng mượt, còn phụ hoàng, sớm hai bên tóc mai nhuốm bạc.

Cậu tán hoa đào ngoài Phượng Nghi Cung, lặng lẽ hai đang dựa sát chiếc ghế lắc…

Phụ hoàng ôm mẫu hậu trong lòng, bao kể câu chuyện cuộc đời của hai , đến mức Tiêu Kỳ An thuộc lòng từng câu từng chữ. Ấy mà phụ hoàng vẫn hề mỏi mệt, mẫu hậu cũng từng chán , nào cũng lắng say sưa như đầu tiên.

Thì … mẫu hậu vẫn thể nhớ đến họ là bởi vì phụ hoàng từng ngừng giúp bà hồi tưởng, từng chút một kể tất cả điều.

Thẩm An An dường như ngủ thi-ếp , tựa đầu lòng Tiêu Uyên. Một tiểu cung nữ nhẹ nhàng bước tới, đắp lên bà một chiếc chăn mỏng.

Như cảm giác gì đó, Tiêu Uyên đầu , liền bắt gặp Tiêu Kỳ An đang lặng lẽ xa. Hai phụ tử đối mắt , ai lên tiếng.

Tiêu Kỳ An mím môi. Nay mười sáu tuổi, thiếu niên cao lớn, tuấn tú. Cậu bước đến gần, cúi đầu Thẩm An An đang ngủ yên bình.

Sau một hồi do dự, cuối cùng cũng cất tiếng: “Không , cứ đưa mẫu hậu .”

Trời cao biển rộng, cứ sống cuộc đời của hai .

Khuôn mặt Tiêu Uyên lộ rõ vẻ già nua theo năm tháng. Hắn lặng lẽ hoàng nhi: “Sao đột nhiên nghĩ thông suốt ?”

Tiêu Kỳ An nghiêng đầu, né tránh ánh mắt : “Con là con của hai mà, còn thể thế nào .”

chuyện sinh cháu thì đừng mơ nhé. Người nỡ để mẫu hậu chịu khổ, thì con cũng nỡ để thê đau đớn.”

Dù hiện tại, vẫn thê.

Tiêu Uyên trầm mặc .

Tiêu Kỳ An liếc , mẫu hậu đang say ngủ. Khóe mắt cay xè, nhưng vẫn để nước mắt rơi xuống. Phụ hoàng ghét , vì điều đó xứng với một nam nhi, càng xứng với một Thái Tử, một hoàng đế tương lai.

“Nhân lúc mẫu hậu còn đang ngủ, hãy đưa . Bằng , khi tỉnh , nhất định sẽ nỡ rời xa con .”

Cậu xoay , cố nén nước mắt, hề nữ nhân đang trong ghế lắc , lông mi khẽ run lên một chút.

Hồi lâu , Tiêu Uyên mới trầm giọng dặn: “Việc triều chính, con cữu cữu, Lăng Thần Dật, Lý Hoài Ngôn. Nếu gặp việc gì giải quyết , thì tìm ngoại tổ phụ con, hoặc gửi tin cho .”

“Biết mà! Con vô dụng như nghĩ .” – Tiêu Kỳ An xua tay đáp, vẻ chẳng thèm để tâm.

Sau đó, cung nữ phân phó sẵn nhanh chóng chuẩn xong thứ. Chẳng bao lâu , Mặc Hương bước khỏi Phượng Nghi Cung với tay xách theo một bọc hành lý, lưu luyến Tiêu Kỳ An một cái thật sâu.

Kiệu mềm cũng chờ sẵn cửa điện.

Tiêu Kỳ An kiệu một lúc lâu, mãi đến khi họ chuẩn rời mới bất chợt cất lời: “Nếu… con là nếu… nếu và mẫu hậu gặp vị hòa thượng đầu trọc năm xưa, thì… hãy sinh cho con thêm một hoàng hoặc hoàng , mang về cho con nhé.”

Cung điện rộng lớn tĩnh mịch, đêm dài đằng đẵng, nếu một bên cạnh… sẽ còn quá cô đơn.

Cậu, thật , cô đơn.

Tiêu Uyên hiếm khi trách mắng câu vô lễ đó, mà chỉ khẽ gật đầu.

Từ khoảnh khắc đó, trong lòng Tiêu Kỳ An liền âm thầm gieo xuống một hạt mầm hy vọng…

Chỉ là… quên mất, phụ hoàng của vô cùng “vô liêm sỉ”.

Năm xưa, Đại sư Văn Âm cứu Thẩm An An sinh nở thuận lợi, chỉ ba năm liền đột ngột qua đời. Tiêu Kỳ An thậm chí từng nghi ngờ rằng cái ch-ết bất ngờ , lẽ cũng liên quan đến chuyện cứu mẫu hậu năm đó.

Đại sư Văn Âm… chính là đại ân nhân của cả nhà họ. Mà hiện giờ, ông đang tu hành ở Hương Giác Tự, chính là hoàng tự.

Nhìn chiếc kiệu mềm dần dần khuất xa, Tiêu Kỳ An cố gắng kìm dòng nước mắt, vẻ nhẹ nhàng với tiểu thái giám bên cạnh: “Chỉ để rời khỏi hoàng cung thôi mà, diễn một màn cảm động đến thế với Thái Tử như .”

Tiểu thái giám cũng mỉm , nhưng trong mắt tràn đầy xót xa Thái Tử: “Thôi thì từ giờ về , trong cung rộng lớn , chỉ còn mỗi ngươi bầu bạn với thôi.”

“Điện hạ quên ?”

Tiểu thái giám khẽ gợi ý: “Thúc quốc cữu, Thẩm quốc cữu, là thương ngài nhất đấy. Hoàng Thượng Hoàng Hậu rời , nếu ngài lợi dụng thời cơ… thể ‘lừa’ tiểu biểu cô nương nhà cung, thì chẳng sẽ cùng ngài sớm hôm bầu bạn ?”

Gợi lòng thương xót, để thấy đau lòng vì ?

Ánh mắt Tiêu Kỳ An bỗng sáng rực lên, đưa tay xoa cằm, miệng thì : “Biểu tỷ là ngọc tay của cữu cữu, … e là lắm .”

“……”

“Đi nhanh, truyền quốc cữu cùng cả nhà cung cho .”

“Vâng!”

Tiểu thái giám mấy bước đầu hỏi: “Điện hạ, còn tiểu ma vương nhà Lý Quốc Công thì ạ, mời luôn ?”

Lông mày Tiêu Kỳ An nhíu chặt như sắp dính với .

Tiểu nha đầu nhà đó, chẳng khác gì một tiểu cô nương điên . Là nữ nhi mà kế thừa đầy đủ tính tình của thúc thúc Lý Hoài Ngôn. Một lời khó hết…

“Nếu nàng cũng cung, e rằng sẽ cực kỳ náo nhiệt.”

Tiêu Kỳ An nghĩ một hồi, khoát tay: “Thôi bỏ , đó ‘náo nhiệt’, mà là gà bay chó sủa!”

Trên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Thẩm An An thẳng , ngước cảnh vật bên ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ băn khoăn: “Tiêu Uyên, chúng lừa Kỳ An, liệu quá đáng quá … Ta thấy trong lòng cứ áy náy mãi.”

Tiêu Uyên ôm lấy nàng, trả lời mà hỏi ngược : “Điểm đến đầu tiên của chúng ?”

“… Giang Nam chăng?”

Tấm lòng "cắn rứt" của Thẩm An An… cũng bay khá nhanh.

Tiêu Uyên liếc nàng từ khóe mắt, giọng đầy ẩn ý: “Muốn đến Giang Nam… là để gặp ai?”

“… Aizz… đó tên gì nhớ… còn , còn nhớ ?”

 

Loading...