Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - 【 Phiên Ngoại – Hoa Sinh 2】
Cập nhật lúc: 2025-08-09 03:26:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
【 Phiên Ngoại – Hoa Sinh 2】
Là Lâm Diệp trong ban ngày .
Trưởng Công Chúa thấy, lập tức khẽ nhướng mày : “Có là con thích ? Mẫu cũng thấy, là nổi bật nhất trong ba .”
“Không .”
Hoa Sinh khép cuốn tranh , đặt lên bàn: “Chỉ là trong lúc ban ngày gặp một chút, nên mới thêm mấy thôi.”
Trưởng Công Chúa thái độ của nữ nhi mà cảm thấy hiểu, đều , nam nhi lớn thì lấy thê, nữ nhi lớn xuất giá, nữ nhi đến chuyện hôn nhân thở dài như .
“Hoa Sinh, con thật với mẫu , con trong lòng ?”
Hoa Sinh bỗng giật , cúi đầu: “Con… .”
“Thật ? Hoa Sinh, là mẫu của con, nếu con thật sự trong lòng, thể cho , gta thể giúp con.”
Hoa Sinh im lặng một lúc, lắc đầu.
Người nàng yêu quá xa vời, chẳng ai thể giúp nàng cả.
“Nếu , thì cứ định hôn sự với Lâm công tử , ngày mai mẫu sẽ bảo mai mối đến Lâm gia thăm dò một chút.”
“Mẫu …”
Hoa Sinh cắn chặt môi: “Mẫu thể chờ thêm một chút nữa ? Con thật sự xuất giá.”
Trưởng Công Chúa thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Hoa Sinh: “Nghe lời mẫy , hiện giờ triều đình đang chú ý đến chúng đấy, hôn sự của đại ca con thì dễ , còn của con, nếu một ngày định , mẫu sẽ thể an tâm.”
“…”
Hoa Sinh khẽ nhắm mắt , vẫn đồng ý.
Trưởng Công Chúa đành để nữ nhi về phòng, chuyện hôn sự để con tự quyết định.
Hoa Sinh rõ, hôn sự lẽ sẽ nhanh chóng quyết định, trong lòng càng thêm khó chịu, mấy ngày nàng đều ở trong phòng, bao giờ ngoài, dù cho nha khuyên bảo thế nào nàng cũng đổi.
Nàng ôm lấy cuốn tranh mà vẫn mang theo suốt, co giường, ngoài cửa sổ mà thất thần.
“Quận Chúa.”
Nha thở dài, bước đến đưa cho Hoa Sinh một món đồ nhỏ: “Vẫn là ở tiền viện , hy vọng Quận Chúa thấy sẽ vui vẻ hơn.”
Thân Doãn Bạch tay nghề khéo, thể nhiều đồ vật kỳ lạ, cửa sổ của Hoa Sinh bày nhiều thứ.
Nàng món đồ nhỏ, từ từ đặt cuốn tranh xuống, nhận lấy từ tay nha .
Đó là một con cá thành hình , khuôn mặt giống nàng đến sáu bảy phần, nở nụ tươi sáng, rực rỡ.
“Quận Chúa, nếu ngài cứ như , sẽ sinh bệnh mất, ngoài dạo một chút?”
Hoa Sinh chăm chú con cá nhỏ, từ từ gật đầu.
Nơi nàng thích nhất là đình bên hồ, nơi đó yên tĩnh, những con cá tự do bơi lội, chúng, nàng thể giải tỏa muộn phiền.
“Lần mang thêm ít thức ăn cho cá nhé, lâu cho chúng ăn .”
Nha khẽ : “Chúng cần mang theo , thư sinh ngày nào cũng đến Quận Chúa cho cá ăn, giờ cá trong nước chỉ cần thấy là nhảy bổ lên ngay.”
Hoa Sinh ngẩn một chút.
“Quận Chúa.”
Nha hạ giọng: “Ngài xem, thư sinh đó thích ngài chứ?”
Thật , nếu thể đỗ cao, thì Trưởng Công Chúa cũng thể chấp nhận.
“Làm bậy!”
Hoa Sinh liếc nha một cái, nhưng tai ửng đỏ.
Nàng trong lòng, nhưng ít khi tiếp xúc với đó.
Nha sợ Quận Chúa, tiếp tục : “Quận Chúa, chẳng lẽ ngài từng thấy những câu chuyện tình yêu mà vì ơn huệ mà một lòng yêu thương, đổi ? Giữa ngài và thư sinh đó, chẳng giống như ?”
Dù chỉ là một thư sinh, nhưng còn hơn là yêu một tình cảm vô vọng thể nào thành sự thật.
“Đừng nữa.”
Hoa Sinh nhíu mày, rõ ràng vui, tiểu nha vội vàng im lặng.
Khi nha đến hồ nước, bóng dáng cao lớn ở đó , chỉ là vẫn chăm chú những con cá trong nước, lẽ nhận sự hiện diện của họ.
Hoa Sinh nhẹ nhàng bước đến lưng , mấy con cá đang bơi lội trong hồ, bất chợt lên tiếng: “Hình như ngươi nuôi chúng mập lên .”
Thân Doãn Bạch khẽ cong môi, vẻ mặt giả vờ giật , hoảng hốt : “Quận Chúa, nàng đến từ lúc nào , giật thật đấy.”
Hoa Sinh thấy màn biểu diễn khoa trương của , khỏi mỉm .
Nha lau chùi chiếc ghế sạch sẽ, Hoa Sinh xuống bên cạnh: “Thời gian qua, thật sự vất vả cho ngươi .”
“Ta sẵn lòng trâu ngựa cho Quận Chúa.”
Hoa Sinh khẽ run mi mắt, ngay khi Thân Doãn Bạch ngước mắt nàng, nàng lập tức dám đối diện.
Thân Doãn Bạch xuống tay nàng, như vô tình: “Hôm nay Quany65 chúa ôm cuốn tranh ?”
Nụ mặt Hoa Sinh cứng , nàng im lặng gì.
Thân Doãn Bạch dừng ở đây: “Xin phép Quận Chúa, lẽ giữa Quận Chúa và vị công tử , là tình yêu nam nữ, mà là tình cảm kính trọng và ngưỡng mộ?”
“Có tình yêu nam nữ , trong lòng tự rõ.”
Hoa Sinh đột nhiên trở nên lạnh lùng, Thân Doãn Bạch mỉm , gì nữa.
Những con cá trong hồ nước đang vui vẻ, dùng hết sức nhảy lên, Hoa Sinh mà lòng chút xốn xang: “Ngươi nuôi chúng thế nào mà chúng sức sống như ?”
“Công Chúa học ?”
Hoa Sinh khẽ gật đầu, Thân Doãn Bạch dậy, nhường chỗ cho nàng, Hoa Sinh do dự một lúc mới qua, chỗ mà Thân Doãn Bạch .
Những con cá nhảy lên nhảy xuống, mấy chúng đều nhảy lòng bàn tay Hoa Sinh.
Cuối cùng, nàng cũng mỉm , nhưng nam nhân bên cạnh đột nhiên cúi xuống, khẽ : “Ta với Quận Chúa, nhưng sẵn lòng nuôi cá suốt đời cho Quận Chúa.”
Giọng của ấm áp, trầm thấp, quá gần, khiến Hoa Sinh hoảng hốt rụt tay , vội vàng lên.
“Ta… việc .”
“Quận Chúa chậm thôi.”
Thân Doãn Bạch hành lễ, ánh mắt sâu thẳm theo bóng dáng Hoa Sinh, cảm xúc kìm nén trong gần như sắp trào .
Hắn xứng đáng, mà cả Tề Cẩm Bình cũng xứng đáng.
Những ngày tiếp theo, họ thường gặp ở hồ nước, Thân Doãn Bạch là tài giỏi, đặc biệt am hiểu phong tục và văn hóa, còn dí dỏm.
Hoa Sin là một cô nương ít khi khỏi cửa, đương nhiên thích những câu chuyện do kể, những ngày tháng , trôi qua hơn nửa tháng, và giữa họ dường như sự phát triển thành bạn bè, thậm chí là tri kỷ.
Bên phía Trưởng Công Chúa, cũng nhận tin tức.
“Mẫu , gần đây con thiết với thư sinh mà chúng nhận nuôi ở tiền viện?”
Hoa Sinh khẽ dừng một chút, cúi đầu : “Không gì, giỏi nuôi cá bọn con chỉ vài sở thích giống thôi.”
“ dù con cũng là một tiểu thư khuê cát, hiện giờ hôn sự định, vẫn ở trong phủ thì sẽ cho danh tiếng của con. Ta chuẩn một ít bạc, bảo rời .”
“Mẫu …”
Hoa Sinh ngạc nhiên, nàng những gì chút đúng, nhưng Trưởng Công Chúa , trong lòng trào dâng cảm giác nỡ.
“Hắn là một đứa trẻ mồ côi, phụ mẫu, con bảo ? Sau , con cần chuyện với nữa là , hơn nữa chúng chỉ cho cá ăn thôi, cũng là ánh mắt của đám nha , con , , gì quá mức .”
Trưởng Công Chúa nàng, gì thêm.
Hoa Sinh mím môi, cũng lên tiếng nữa.
Một lúc lâu , Trưởng Công Chúa mới trầm giọng : “Con thành thật với mẫu , con thích thư sinh đó ?”
“……”
Hoa Sinh cảm thấy trong lòng hoảng loạn một chút, nhưng theo bản năng cô lắc đầu: “Không .”
“Vậy là , hôn sự giữa con và trưởng tử nhà Lâm gia định , hôn lễ mùng sáu tháng , con chuẩn .”
“Mẫu gì cơ?”
Hoa Sinh sửng sốt dậy, nàng nghĩ đến việc hứa hôn, nhưng ngờ nhanh như , còn chuẩn kết hôn.
“Hai nhà chúng trao đổi ngày giờ, hôn sự định , thể đổi . Hơn nữa, Lâm công tử cả dung mạo lẫn tài năng đều tồi, con cũng chịu thiệt.”
Nước mắt Hoa Sinh rơi xuống, Trưởng Công Chúa cố gắng kiềm chế cảm giác đau lòng, dám nàng.
So với thư sinh thì Lâm gia là lựa chọn hơn, dù cho giữa hai gì , hôn sự với Lâm gia là chuyện chắc chắn.
“Nếu con đồng ý, sẽ lập tức đuổi thư sinh đó ngoài.”
Hoa Sinh gì, rời khỏi phòng của Trưởng Công Chúa.
Khi đến hồ nước, mắt nàng đỏ hoe vì , nước mắt vẫn còn lăn dài. Thân Doãn Bạch thấy nàng như , trái tim như siết chặt đau đớn.
“Quận Chúa, ?”
Lúc trong lòng Hoa Sinh đang giận dữ, nàng bật thốt : “Ngươi đưa , xuất giá.”
Thân Doãn Bạch sững , cảm giác như bộ dòng má-u trong cơ thể bỗng dưng ngừng chảy.
“Quận Chúa?” - Nha cũng ngây .
Sau đó Hoa Sinh phản ứng kịp, ngay lập tức đỏ mặt, cúi đầu thì thầm: “Ý của là, gả cho thích. Ta thử một vì bản , ngươi đưa biên giới ?”
Thân Doãn Bạch ngay lập tức cau mày, ánh mắt trở nên u ám, gì.
Hoa Sinh tự với : “ mà , ngươi tham gia kỳ thi, quên, ngươi thể rời khỏi Kinh thành.”
Nói xong, nàng Thân Doãn Bạch một cái thật sâu rời .
Cái khiến Thân Doãn Bạch sững , trái tim như siết chặt, cảm xúc dồn nén trong dường như thể nào che giấu .
Đưa nàng , con đường đến biên giới xa xôi, nhiều cơ hội, nhưng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/phien-ngoai-hoa-sinh-2.html.]
Hình ảnh mũi tên sắc nhọn bắ-n ngự-c nàng trong kiếp đột ngột xuất hiện trong đầu .
Cảm giác đau đớn như thể tim xé nát, xứng đáng. Hắn hiện tại là ân huệ của trời cao, thể mơ tưởng đến những điều thể ?
Nàng là một đóa hoa trong nhà kính, nàng xứng đáng sống yên bình và vui vẻ, an suốt đời. Dù là , Tề Cẩm Bình tay đầy má-u tươi, đều xứng đáng!!!
Khi về đến phòng, Hoa Sinh ngẩn ngơ lâu, trong đầu nàng hỗn loạn, Tề Cẩm Bình, nhưng cũng Thân Doãn Bạch.
Cả đêm hôm đó, nàng trằn trọc ngủ, những cơn ác mộng liên tục đến.
Sáng hôm , nàng còn thức dậy, cửa phòng đẩy mở.
Hoa Sinh ngơ ngác dậy, thấy Trưởng Công Chúa mặt mày lạnh lùng bước , khẽ nhíu mày : “Mẫu , đến đây?”
Trưởng Công Chúa chằm chằm nàng, nhưng với ma ma bên cạnh: “Lục soát.”
Mới chỉ hai từ, ma ma lập tức bắt đầu lục soát trong phòng.
Hoa Sinh giật , vội vàng vén chăn dậy định ngăn , nhưng nha bên cạnh Trưởng Công Chúa chặn .
“Mẫu , đang gì ?”
Trưởng Công Chúa gì, chỉ hiệu cho một ma ma mang nhiều cuốn tranh đến đặt chân .
Mặt mày Hoa Sinh tái nhợt.
Trưởng Công Chúa cúi nhặt lên một cuốn, mở ném xuống đất, từng cuốn tranh ném xuống, sắc mặt Trưởng Công Chúa ngày càng u ám.
Hoa Sinh run rẩy suốt, mắt những cuốn tranh đất, lòng đau như cắt.
Trưởng Công Chúa gì, chỉ lệnh cho mang đến lò sưởi, bất chấp tiếng gào thét của Hoa Sinh, từng cuốn tranh lượt ném trong.
“Mẫu , đừng mà.” - Hoa Sinh giãy giụa mạnh, mí mắt sưng đỏ.
Đợi đến khi cuốn tranh cuối cùng thiêu rụi, Trưởng Công Chúa mới ngẩng đầu nàng: “Ta bảo truyền tin cho Lâm gia, hôn lễ sẽ dời lên sớm hơn nửa tháng, nếu con phủ Vĩnh Ninh Hầu diệt tộc, thì cứ ngoan ngoãn đợi gả .”
Nàng nghĩ đến, nam nhân yêu mến là cái gai trong mắt, cái xương trong thịt của hoàng , mà suốt đời sẽ bao giờ trở về Kinh thành.
Trưởng Công Chúa dẫn rời , Hoa Sinh những cuốn tranh ngọn lửa nuốt chửng, bất lực ngã xuống đất.
Một bóng dáng đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, nàng vội vàng bật dậy, lao ngoài.
Bên hồ, nam nhân vẫn còn đó, chỉ là một bộ trang phục khác, là áo vải thô mà là áo lụa hoa lệ.
"Chính là ngươi, chính ngươi với mẫu của , đúng ?"
Thân Doãn Bạch lưng , nhưng giọng bình thản một gợn sóng: "Xin Quận Chúa thứ , Trưởng Công Chúa đuổi , còn nơi nào để , vì ở , chỉ thể bán Quận Chúa."
Hoa Sinh cảm thấy rệu rã, đôi mắt đỏ ngầu vì căm phẫn: "Là để ở , là ngươi một thỏa thuận gì đó!"
Nếu , thể bộ trang phục hoa lệ ?
"Chính cứu ngươi, nếu ngươi cần, chỉ cần ngươi , sẽ đến..."
"Ngay cả việc chọn phu quân, Quận Chúa còn thể tự quyết, thì thể mang cho cái gì?"
Thân Doãn Bạch mà một chút cảm xúc, khiến Hoa Sinh cảm thấy lạnh toát cả .
Nàng nam nhân mắt, còn hiền hòa và lễ độ, giờ đây trở nên xa lạ như từng quen .
Lúc , điều khiến nàng đau lòng là thành , mà là sự thất vọng vì phản bội. Con thuyền nhỏ trong lòng nàng, vốn đang trôi lững lờ, giờ đây chìm nghỉm.
"Ha, thật , ngươi thật ."
Hoa Sinh thêm một nào nữa, xoay bỏ . 【 Phiên Ngoại – Chúng Ta Đều Mong Nàng Viên Mãn】
Khi đó khuất khỏi tầm mắt, sắc mặt của Thân Doãn bạch cuối cùng cũng sụp đổ, nỗi đau ập đến, cuồn cuộn thể kiềm chế.
“Xin .”
Hắn khẽ nhắm mắt , Lâm Diệp, cũng chính là lựa chọn nhất của nàng!
Những ngày tiếp theo, Hoa SInh giam lỏng trong viện, theo đúng ý nguyện của Thân Doãn Bạch, đuổi , nhưng Hoa Sinh, thấy nữa.
Ngay cả những món đồ nhỏ mà nàng yêu thích nhất, đặt cửa sổ, cũng đập nát thành mảnh vụn.
Nàng ở trong viện, còn Thân Doãn Bạch thì vẫn canh giữ ở Hồ Thủy Đình, những ngày cứ thế trôi qua từng chút một.
Trưởng Công Chúa quản lý Hoa Sinh nghiêm ngặt, đến đêm ngày thành , bà mới cho phép nàng ngoài. Cánh cửa viện mở , nhưng nàng bước lấy một bước.
Lâm phủ, Lâm Diệp bỗng nhiên tỉnh giấc, cảnh tượng mắt mà ngẩn ngơ.
Một tên gia nhân tiến lên thúc giục: “Công tử, ngài còn đây? Nhanh lên, hỷ phục , đến lúc đón tân nương .”
“Đón tân nương? Đón tân nương cái gì?” – Hắn lờ mờ phản ứng kịp.
“Dĩ nhiên là đón Hoa Sinh Quận Chúa .” - Gia nhân đầy ngạc nhiên.
Lâm Diệp ngẩn một lúc, những ký ức từ kiếp và kiếp đan xen , đột nhiên nhớ điều gì: “Quận Chúa, Hoa Sinh?!”
Hắn túm lấy gia nhân, mắt mở to, ánh mắt đầy kích động, gia nhân ngẩn gật đầu.
Lâm Diệp đột nhiên lên, khiến gia nhân giật : “Công tử, ngài chứ?”
“Nhanh lên, đồ!” – Hắn vội vã xuống giường.
Hắn nghĩ thể là trời thương xót sự cô đơn của ở kiếp , hoặc thể thứ mắt chỉ là ảo giác trong giây phút sắp ch-ết.
dù là thế nào, trong giấc mơ vẫn Hoa Sinh, cô nương mà nhớ thương đến phát bệnh.
Lâm phủ cách phủ Vĩnh Ninh Hầu xa, nhưng Lâm Diệp cảm thấy con đường dài vô tận, mãi thấy điểm cuối.
Những đón tân nương thấy tân lang vội vã như , ngừng trêu chọc. Sau nửa giờ, kiệu hoa cuối cùng dừng cửa Hầu phủ, Lâm Diệp liền lao , nhưng mai mối nhanh chóng ngăn , khiến cả đám vang.
“Tân lang đừng vội, đón tân nương cần từng bước từng bước một.”
Trưởng Công Chúa tự canh chừng, giúp Hoa Sinh đồ, tắm gội, trang điểm. Khi nàng khoác lên chiếc giá y, vẻ ngoài của nàng dường như sáng lên nhiều, chỉ đôi mắt và đôi mày vẫn ảm đạm, khiến khí vui vẻ bớt phần tươi sáng.
Trưởng Công Chúa cũng nỡ, bà thở dài: “Hoa Sinh, mẫu tất cả là vì con, khi con lớn lên, con sẽ hiểu thôi.”
Hoa Sinh gì, giống như một con rối linh hồn. Trưởng Công Chúa thở dài, vẫn phủ khăn che mặt cho nàng.
Lễ cưới tiến hành một cách trật tự, trong góc Hồ Thủy Đình, một bóng dáng ẩn nấp. Hắn như một tên trộm lén lút, phát hiện, ngắm cô nương mà khao khát bao lâu nay.
“Hoa Sinh, hy vọng đời của nàng, bình an, vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn.”
Giọng của Thân Doãn Bạch nhẹ, Hoa Sinh tấm lụa đỏ kéo, dường như chút cảm giác, bước chân nàng dừng một chút, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Thân Doãn Bạch theo phản xạ, lập tức thu hồi mắt , khẽ cay đắng.
“Hoa Sinh.” - Một giọng nam lạ vang lên, vẻ đầy vẻ vui mừng.
Hoa Sinh ngẩn , hiểu vì vui như , lấy một cô nương mà từng chuyện mấy câu thê, gì đáng vui chứ?
“Ừm.”
“Ta nhất định sẽ đối với nàng.”
Hoa Sinh im lặng.
Sau khi từ biệt Trưởng Công Chúa, nàng Lăng Trần Dật đích đưa lên kiệu cưới.
“Đại ca.”
“Sau khi thành , đạ ca cũng sớm tìm thê, để mẫu yên tâm nhé.”
“Ừm, đừng lo, mẫu chọn sẵn , đến Lâm phủ sẽ sống , nếu dám đối xử với thì bảo về báo tin.”
“Ừm.”
Hoa Sinh đáp , trong kiệu hoa lắc lư, theo lời mai mối, kiệu bắt đầu lăn bánh.
Cả rèm ngọc lắc lư, nàng dường như thoáng thấy một bóng hình quen thuộc.
Thân Doãn Bạch.
Lâm phủ coi trọng lễ cưới , tiệc cưới tổ chức long trọng và hoành tráng, còn Lâm Diệp dường như cũng đối xử với nàng.
Từ nghi lễ đến việc tiễn khách phòng tân hôn, đều chú ý đến cảm nhận của nàng.
Chỉ là, trong lòng nàng vẫn thể vui vẻ, cảm thấy u uất và buồn bã.
Khách khứa về, Lâm Diệp phòng tân hôn, cô nương đang giường, lặng một lúc lâu, thậm chí còn nghĩ đang mơ.
“Hoa Sinh.”
Hoa Sinh cảm thấy thoải mái trong lòng khi gọi tên , nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lâm Diệp tiến gần, tay khẽ nhấc khăn che mặt, nhưng bàn tay run rẩy. khi thấy khuôn mặt dịu dàng thanh thoát của nàng, ánh mắt lập tức trở nên ướt đẫm.
Hắn gì, cúi bế nàng ôm trong lòng: “Hoa Sinh, đang mơ ? Nàng vẫn ở đây, nàng là thê tử của .”
Hoa Sinh hoảng sợ, lập tức đẩy như tránh xa.
Lâm Diệp lúc mới nhận hình như nàng hoảng sợ, vội vàng buông tay, thấy đôi mắt sưng đỏ của Hoa Sinh.
“Nàng ?”
Hoa Sinh im lặng, vật lộn một lúc lâu mới : “Chúng là do phụ mẫu sắp đặt, do mai mối mà thành, nhưng một chuyện nghĩ vẫn nên với . Thực , thích, tất nhiên sẽ sống với , nhưng ý là, nếu cũng thích, thể sống hòa thuận với nàng .”
Lâm Diệp ngẩn một lúc, đột nhiên nhớ , mà nàng luôn yêu mến chính là Tề Tướng quân.
Vậy nên, mối hôn sự , nàng hề mong mà ép buộc.
Hắn như dội một gáo nước lạnh đầu, lạnh thấu xương, ngây lâu, cuối cùng miễn cưỡng mỉm : “Không , chúng sẽ hai năm, nếu nàng vẫn thích , sẽ tự đưa nàng biên giới.”
“Chàng ?” - Hoa Sinh Lâm Diệp, thể tin nổi.
Mẫu nàng hết tất cả cho ?
Lâm Diệp khổ một cái, xuống bên cạnh Hoa Sinh, dịu dàng vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của nàng: “Đừng buồn, sẽ ép buộc nàng.”
Nàng là một cô nương mềm yếu, chỉ cần đủ trong hai năm, vẫn cơ hội để giữ nàng .
“Chàng thật sự sẵn sàng để ?”
“Thật sự!”
Lâm Diệp , nàng bằng ánh mắt đầy tình cảm, khuôn mặt thanh tú của tràn ngập yêu thương: “Hoa Sinh, chỉ mong nàng bình an, vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn.”