Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - 【 Phiên Ngoại – Hoa Sinh 1】

Cập nhật lúc: 2025-08-09 03:25:17
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【 Phiên Ngoại – Hoa Sinh 1】

"Quận Chúa, ạ?"

Tiểu nha vén rèm châu bước phòng, liền thấy tiểu Quận Chúa đang lặng lẽ rơi lệ trong u sầu, vội vàng bước tới an ủi.

"Không ." – Hoa Sinh lập tức cuộn bức họa, nhanh chóng giấu .

Nàng vội vã điều chỉnh cảm xúc, sợ khác điều bất thường.

Tiểu nha thở phào nhẹ nhõm, : "Người đó tới nữa , Quận Chúa nhận ạ?"

"Ai cơ?"

"Chính là vị thư sinh mà cứu phố hôm đó ạ. Hắn đến cầu xin thu nhận, gia nô cho ."

Hoa Sinh cố gắng nhớ , nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, chút ấn tượng nào.

"Ngươi đưa đây ."

"Vâng."

Nha lui , còn Hoa Sinh thì thu ôm gối trong góc phòng, ngẩn suy nghĩ.

Một lúc , nha dẫn , dừng bên ngoài: "Quận Chúa, dẫn tới."

Hoa Sinh ngẩng đầu, chỉnh y phục gương đồng, đó bước ngoài.

Ở giữa phòng một nam tử, dung mạo tuấn tú, vẻ nho nhã thư sinh toát khắp . Khi ánh mắt khẽ nâng lên nàng, lập tức ngây , cứ thế chăm chú chớp mắt.

Hoa Sinh thể đoán vẻ mặt của , cũng chẳng thấu cảm xúc trong đáy mắt .

"Ngươi tới phủ gia nô? chẳng ngươi là thư sinh ?"

Nam tử cúi đầu, đáp: "Tiểu nhân gia cảnh bần hàn, hôm may mắn Quận Chúa cứu giúp phố, là bậc hiền lương, nên đến đây cầu xin Quận Chúa rủ lòng từ bi, thu nhận tiểu nhân hầu."

Hoa Sinh khẽ nhíu mày.

Dù là thư sinh nghèo, phần lớn cũng đều cốt cách kiêu hãnh, họ thể thuê kiếm sống, nhưng tuyệt đối chịu phận nô bộc cho khác. Nàng chăm chú quan sát mắt, càng , lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Làm gia nô… chẳng ngươi sẽ thể tham gia khoa cử nữa ?"

Nam tử thoáng dừng , đó thành khẩn đáp: "Tiểu nhân gia nô, nhưng là ký giấy bán , mà chỉ cầu một chốn nương . Tiểu nhân nguyện theo sai bảo của Quận Chúa, dù đỗ đạt cũng tuyệt đối nuốt lời hôm nay."

Hoa Sinh nghiêng đầu , trong lòng bỗng cảm thấy chút quen thuộc kỳ lạ.

"Chúng từng gặp thì ?"

Nam tử khựng một chút trả lời: "Hôm qua, ngoài phố, quả thực chúng gặp mặt."

Hoa Sinh gật đầu.

Chuyện thêm một đôi đũa ăn cơm cũng chẳng đáng gì. Mẫu nàng thường xuyên chùa dâng hương phước, nên nàng cũng chịu ảnh hưởng, việc thiện.

“Nếu , ngươi cứ ở . Ta cũng cần ngươi gì cả, sẽ bảo chuẩn cho ngươi một căn phòng, ngươi cứ yên tâm ôn tập chuẩn thi cử là .”

“Vâng, đa tạ Quận Chúa.”

Nam nhân trả lời với ánh mắt bình thản, nhưng bàn tay giấu trong tay áo siết chặt .

Hoa Sinh định bảo nha dẫn lui xuống, chợt nhớ điều gì liền hỏi: “Phải , ngươi tên là gì?”

Nam nhân ngẩng đầu nàng một cái, đáp: “Tiểu nhân tên là Thân Doãn Bạch.”

“Thân Doãn Bạch…” – Hoa Sinh khẽ lặp một , gật gật đầu.

Thế là Thân Doãn Bạch tạm thời ở phủ Vĩnh Ninh Hầu. Tin tức truyền đến tai Trưởng Công Chúa, bà liền sai âm thầm theo dõi vài ngày, phát hiện đúng thật ý đồ gì khác, dù luôn ở bên cạnh Hoa Sinh nhưng mực lễ độ, nên cũng can thiệp thêm, cứ để mặc kệ.

Chỉ là một thư sinh thôi mà, chỉ cần hạng tâm địa bất chính, thì bà cũng chẳng thành kiến gì.

Dạo gần đây bà đang bận rộn giúp Hoa Sinh chọn phò mã.

ngắm tới ngắm lui, Hoa Sinh chẳng thấy ai ý, khiến Trưởng Công Chúa lo lắng thôi.

“Quận Chúa, Trưởng Công Chúa mời qua đó một chuyến.”

Nha nhẹ giọng bẩm báo.

Hoa Sinh ôm bức họa trong lòng, ngước mắt lên đến, ánh mắt phần lười biếng uể oải, chỉ khẽ một tiếng: “Biết .”

nàng vẫn dậy, chỉ gục lên bàn, cúi đầu những con cá trong hồ đang thong thả bơi lội.

Dường như… đến cả một con cá cũng tự do hơn nàng.

Hồ sen ở hậu viện là nơi bất kỳ ai cũng thể lui tới. Hoa Sinh vẫn đang ngẩn thì bỗng một cái bóng đen cao lớn phủ xuống.

Nàng ngẩng đầu lên, là gương mặt thanh tú của Thân Doãn Bạch. Nàng sững một chút, hai má bất giác ửng hồng.

Dường như bất kể nàng , cũng luôn xuất hiện ở đó.

Thân Doãn Bạch liếc bức họa trong lòng nàng, môi mím , hỏi: “Quận Chúa tâm sự?”

“Ừ.” – Hoa Sinh gục xuống bàn, giọng thờ ơ mệt mỏi.

“Là vì trong bức họa ?”

“Sao ngươi ?” – Hoa Sinh ngạc nhiên.

Thân Doãn Bạch khẽ mỉm : “Ngày nào Quận Chúa cũng ôm nó trong lòng, đoán thôi.”

“Vậy… ngươi cũng thông minh đấy.” – Hoa Sinh đáp một cách khá qua loa.

Thân Doãn Bạch nàng thì bật nhẹ, đầy dịu dàng.

“Ngươi tâm sự ?” – Hoa Sinh bất chợt hỏi ngược . Thân Doãn Bạch khựng một chút gật đầu.

“Có.”

“Vì kỳ thi sắp tới ?”

Thân Doãn Bạch lắc đầu, ánh mắt nàng chăm chú: “Không vì khoa cử.”

Hoa Sinh ánh mắt của chằm chằm đến mức thoải mái, khẽ nhíu mày: “Vậy là chuyện gì?”

Thân Doãn Bạch cụp mắt xuống: “Ta... nợ một mạng , trả cho nàng .”

“Trả mạng?”

Hoa Sinh giật , mắt trợn tròn: “Mạng sống thì trả kiểu gì chứ?”

Thân Doãn Bạch thấy sự hoảng hốt trong mắt nàng, cảm giác tội dâng đầy trong lòng:

“Trả cho nàng thứ mà nàng khát khao nhất.”

“À...” – Hoa Sinh đưa tay lên n.g.ự.c vuốt nhẹ, lúc mới nhẹ nhõm thở phào.

Nàng dậy, đưa túi thức ăn cho cá trong tay về phía . Thân Doãn Bạch ngơ ngác nhận lấy.

“Ngươi tự chơi một , mẫu đang tìm .”

“Vâng.”

Hắn đón lấy túi thức ăn vẫn còn vương chút ấm từ tay nàng, thần sắc chút ngẩn ngơ.

Hoa Sinh ôm bức họa trong lòng, dường như do dự, Thân Doãn Bạch liền nhẹ nhàng đưa tay :

“Đưa cho , tại hạ sẽ giúp Quận Chúa giữ bí mật .”

Hoa Sinh một cái, theo phản xạ liền đưa : “Vậy ngươi cầm lấy , lát nữa sẽ lấy. Tuyệt đối để ai phát hiện.”

“Quận Chúa cứ yên tâm.”

Sau khi Hoa Sinh rời , Thân Doãn Bạch nghiêng xuống thành lan can cạnh hồ sen, mở bức họa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/phien-ngoai-hoa-sinh-1.html.]

Trên bức họa là một thiếu niên, còn trẻ nhưng khí chất tuấn rạng ngời.

“Tề Cẩm Bình...” – Thân Doãn Bạch nhẹ giọng gọi tên trong tranh, cẩn thận cuộn .

Ra là đến biên ải...

Hắn khẽ khép mắt, nơi khóe mắt dường như một giọt lệ chậm rãi rơi xuống.

Chỉ e rằng… đây chẳng một mối lương duyên .

Khi Hoa Sinh trở thì trời tối. Dù còn cách khá xa, nàng vẫn trông thấy bóng , khẽ nhíu mày bước tới.

“Sao ngươi còn ở đây?”

Thân Doãn Bạch mở mắt, dậy, đưa bức họa trong tay : “Tranh của Quận Chúa.”

Hoa Sinh bức tranh, trong mắt hiện rõ nỗi đau đớn xen lẫn thất vọng, tay đưa nhận lấy.

“Có chuyện gì ?”

Hoa Sinh khịt khịt mũi, khổ: “Mẫu bàn chuyện hôn sự cho .”

Tim Thân Doãn Bạch khẽ chấn động, môi mím chặt, hồi lâu mới cất lời: “Kinh thành cũng ít công tử tài mạo song , chắc thua kém trong lòng Quận Chúa... Ví dụ như trưởng tử Lâm gia chẳng hạn.”

Hoa Sinh khẽ nhíu mày, ánh mắt mấy vui vẻ , một lời, ôm bức họa bỏ .

Thân Doãn Bạch cũng gì thêm, chỉ lặng lẽ theo , đưa nàng trở về tận viện tử mà vẫn rời .

Hoa Sinh liếc một cái, lông mày càng nhíu chặt, nhưng cũng gì, chỉ bảo nha đóng cổng .

Hôm , nha mang đến một món đồ chơi vô cùng kỳ lạ, đầu sừng, giống hươu mà na ná như chó, cực kỳ đáng yêu.

“Đồ từ ?”

Nha hạ giọng: “Là vị thư sinh ở tiền viện đó, là để tạ Quận Chúa vì lời lẽ hôm qua.”

Hoa Sinh vốn nhỏ nhen, chuyện nhỏ như thế sớm để trong lòng. Nàng cũng hiểu rõ, là vì cho . So với việc trông mong một thứ vốn thể , chọn điều mắt rõ ràng là lựa chọn lý trí hơn.

Tiếc là... nàng vẫn thể buông bỏ.

“Nô tỳ giúp Quận Chúa chải tóc nhé? Chắc lát nữa các phu nhân, công tử từ các phủ sẽ đến cả thôi.”

Hoa Sinh chơi món đồ khẽ gật đầu.

Khi nàng sửa soạn xong và bước ngoài, bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Dù là danh nghĩa tiệc rượu, nhưng ai cũng rõ đây là buổi xem mắt. Mọi đều mục đích thật sự, nên thiếu kẻ cố tình "vô tình gặp gỡ", tạo cơ hội tiếp cận.

Những kẻ vội vã đến phần lớn đều là vì gia thế của nàng. Hoa Sinh vô cùng chán ghét kiểu như .

Người mắt càng đáng ghét hơn.

“Ngươi đường , va ai hả?” – Nha giận dữ trách mắng.

Nam tử vội vàng xin , nhưng ánh mắt ngừng đánh giá Hoa Sinh từ xuống , khiến cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hoa Sinh nhận , phụ là đại thần mà Hoàng cữu cữu của nàng vô cùng tin tưởng, trong tay nắm thực quyền.

Xét về phận, bằng nàng, nhưng về thế lực, vượt xa.

Mẫu từng dặn: Phủ Vĩnh Ninh hầu tuyệt đối kết với quyền quý, đặc biệt là kiểu quyền cao chức trọng như .

“Tránh .” – Nàng lạnh giọng .

“Quận Chúa thể vô tình như ? Tại hạ hôm nay là đặc biệt đến vì đấy.”

Nam tử như , vẻ dài dòng dẻo miệng khiến ghê tởm, nhất là đôi mắt ti hí , ánh lên đầy toan tính.

“Vô lễ!”

Sắc mặt Hoa Sinh thoáng biến, định nổi giận thì một bóng còn nhanh hơn cả nàng, xông tới đẩy mạnh nam tử xa.

Kẻ vẻ gì là tuấn tú uy nghi, đẩy một cái liền ngã lăn đất.

“Đồ khốn! Ngươi dám đẩy ? Ngươi là nhà ai, là ai hả?”

Hắn giận dữ chỉ tay xuất hiện. Hoa Sinh ban đầu còn tưởng là Thân Doãn Bạch, nhưng nghiêng đầu thì phát hiện đó là một xa lạ.

“Ta ngươi là ai, nhưng nhà Lâm gia, tên là Lâm Diệp. Nếu ngươi cáo trạng, cứ việc, chờ.”

“Lâm…” — Gã đang tức giận chỉ tay lên, nhưng đột nhiên khựng .

Lâm? Là Lâm gia đang đàm cưới với công tử Thẩm gia đó ?

Lâm gia thì chẳng đáng sợ, nhưng Thẩm gia thì thứ mà nhà thể dây .

Hắn nghiến răng rủa thầm mấy câu, dậy phủi bụi, ném một câu hằn học: “Ngươi cứ chờ đó!” — tức tối bỏ .

Hoa Sinh khẽ cúi hành lễ: “Đa tạ công tử.”

Lâm Diệp lễ độ đáp lễ: “Quận Chúa khách khí . Dù , thì kẻ đó cũng chẳng dám loạn trong phủ Vĩnh Ninh hầu .”

“Công tử chuyện thật thà thẳng thắn.”

Hoa Sinh bật : “Ta xin ghi nhớ một ân tình, ?”

Lâm Diệp ngượng ngùng , đột nhiên đầu như đang tìm kiếm điều gì đó.

“Này, công tử đang ?”

“Vừa nãy với là bên xảy chuyện nên mới đến, nhưng giờ hình như thấy nữa.”

Hoa Sinh cũng , quả nhiên xung quanh chẳng còn ai, nàng cũng để tâm thêm nữa.

Sau khi vài câu xã giao với Lâm Diệp, nàng liền rời . Lâm Diệp vẫn tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng, gương mặt tuấn tú thoáng đỏ lên, rõ ràng là động lòng.

Trong bóng tối, một lặng lẽ chứng kiến hết thảy, khẽ cúi đầu, giấu nỗi buồn và hụt hẫng trong đáy mắt.

Hoa Sinh đến buổi tiệc chỉ để lấy lệ, một vòng tượng trưng rời khỏi. Còn chuyện xem mắt công tử nhà nào, đó là việc mà Trưởng Công Chúa bận tâm, nàng thì .

Trên đường trở , nàng ngang qua lầu gác cạnh hồ, thấy một bóng quen thuộc đang tựa lan can. Do dự chốc lát, cuối cùng nàng vẫn bước tới.

“Ngươi đây ?”

Thân Doãn Bạch ngẩng đầu, nở nụ trong trẻo ánh mặt trời: “Cho cá ăn, đợi Quận Chúa.”

Hoa Sinh khựng một chút, nụ của , trong lòng như một tia rung động thoáng qua.

Thân Doãn Bạch thu ánh mắt về, rải hết chỗ thức ăn cho cá trong tay xuống hồ, đó dậy, chắp tay hành lễ với Hoa Sinh định rời .

“Này, chờ .”

Thân Doãn Bạch dừng bước, đầu . Hoa Sinh khẽ nhíu mày, : “Ngươi đang chuẩn thi khoa cử ? Sao hiếm khi thấy ngươi sách ?”

Thân Doãn Bạch đáp: “Tiểu nhân từng , nguyện hầu của Quận Chúa, theo hầu bên cạnh, ban ngày tất nhiên ở bên bảo vệ Quận Chúa, buổi tối sẽ tranh thủ thời gian ôn tập.”

Hoa Sinh cau mày, do dự một lát : “Đọc sách là chuyện thể tranh thủ lúc rảnh rỗi. Nếu quyết tâm thi, thì dốc tâm ý mới khả năng đỗ đạt cao. Từ nay về , ban ngày ngươi cần ở cạnh nữa. Có việc sẽ cho gọi. Ngươi hãy yên tâm mà sách.”

Thân Doãn Bạch nàng thật sâu, gì khiến Hoa Sinh trong lòng cũng cảm thấy bối rối.

“Ta thu nhận ngươi, vốn dĩ cũng mong ngươi gì cho .”

“Quận Chúa, quả nhiên là lương thiện.”

Thân Doãn Bạch khẽ , ý rõ là cảm kích điều gì khác.

Hắn rời khỏi lầu gác cạnh hồ, nha bên cạnh khẽ thì thầm: “Quận Chúa, trông vẻ kỳ lạ.”

Hoa Sinh gì, chỉ lặng lẽ về sân của .

Tối hôm đó, Trưởng Công Chúa cho gọi nàng đến viện của . Hoa Sinh , mẫu chắc chọn vài công tử ý.

“Ba vị công tử đều , gia phong nghiêm cẩn, nhân phẩm đoan chính, phụ họ cũng đều là quan văn, con xem thử ai hợp ý ?”

Hoa Sinh mặt biểu cảm, nhận lấy tập tranh chân dung, lật xem qua loa. Khi đến bức vẽ chân dung công tử thứ tư, ánh mắt nàng khựng nơi đó.

 

Loading...