Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - 【Phiên Ngoại – Đoan Oánh Oánh】

Cập nhật lúc: 2025-08-09 03:26:30
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【Phiên Ngoại – Đoan Oánh Oánh】

Từ đến nay, Đoan Oánh Oánh vẫn luôn nhớ rõ cảm giác ngọn lửa bao trùm, bỏng rát, đau đớn đến tột cùng.

Ngay cả khi hóa thành linh hồn, nàng vẫn thoát khỏi sự dày vò .

Nàng hối hận , nàng ch-ết nữa.

Phật gia , t-ự v-ẫ-n là tư cách để luân hồi.

Quả đúng như , nàng giống như một nhánh bèo trôi, lang thang khắp hoàng thành, nơi nương náu.

“Đau quá...” - Nàng buột miệng than thở.

“Nhị cô nương, ?” - Giọng một nha còn non nớt vang lên bên tai.

Đoan Oánh Oánh nhíu mày, từ từ mở mắt .

Nha nước mắt đầm đìa: “Cô nương, cuối cùng cũng tỉnh . Nô tỳ sợ ch-ết!”

“Thanh…Nhi?”

Đoan Oánh Oánh lẩm bẩm, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Ta chẳng bảo ngươi chạy thoát ? Sao ngươi cũng ch-ết theo ?”

“Cô nương, đang ?” - Thanh Nhi vội vàng đưa tay sờ trán nàng.

“Không lửa thiêu đến hồ đồ chứ…”

Bàn tay ấm áp của nha cùng cảm giác chân thật khiến Đoan Oánh Oánh sững .

“Tam cô nương thật quá đáng, thể đẩy xuống hồ sen chứ? Nếu xảy chuyện gì, đây?”

“Cô nương, tối mai là hội thả đèn Trung thu, nhất định đừng , là trò nào đó của Tam cô nương nữa thì nguy.”

Ánh mắt Đoan Oánh Oánh đảo một vòng trong phòng, ngẩng đầu Thanh Nhi: “Hội đèn Trung thu?”

“Vâng ạ.”

Thanh Nhi tròn mắt: “Cô nương... chẳng lẽ vẫn định ?”

Nha gấp đến đỏ cả mắt.

Cảnh tượng mắt khiến Đoan Oánh Oánh thấy quen thuộc đến kỳ lạ.

Đêm hội đèn Trung thu... chẳng chính là ngày nàng Đoan Mộng Mộng đẩy xuống nước, Thẩm Trường Hách cứu ?

Nàng thể lý giải chuyện gì đang xảy , nhưng tim đập rộn ràng.

Chẳng lẽ ông trời lời khẩn cầu tha thiết của nàng, nên cho nàng một cơ hội về ngày hôm đó?

“Đi, chúng . Thanh Nhi, mau, mau lấy hết quần áo trong tủ cho .”

“Không, là bộ đó mới , nhất định thứ giống như thì mới sai lệch .”

Nàng lảo đảo dậy, chạy đến mở tủ quần áo, bắt đầu lục lọi.

Thanh Nhi sững , giật đến đơ cả : “Nhị cô nương, đang tìm gì ?”

“Thanh Nhi, mau giúp tìm, bộ váy màu xanh nhạt, tay áo thêu hoa ngọc lan .”

“Cô nương đừng gấp, nô tỳ giúp tìm ngay.”

Thanh Nhi tìm thấy bộ y phục mà Đoan Oánh Oánh nhắc đến trong tủ, đưa cho nàng: “Cô nương, là bộ ạ?”

.”

Đoan Oánh Oánh ôm lấy bộ y phục lòng, xuống giường.

Nhìn dáng vẻ co rúm , ôm chặt lấy y phục giường của Đoan Oánh Oánh, một cảm giác bất an dần dần dâng lên trong lòng Thanh Nhi.

Nhị cô nương… chẳng lẽ cháy đến hỏng cả đầu ?

Đoan Oánh Oánh siết chặt bộ váy trong tay, cúi đầu ngừng rơi lệ, những ký ức ở kiếp dần hiện về rõ ràng trong tâm trí.

Nàng trở thành một hồn ma nơi nương tựa.

Tận mắt chứng kiến cả Đoan phủ suy tàn, mẫu hóa điên.

Nhìn bản lao đến phá đám hôn lễ của Thẩm Trường Hách đuổi thẳng ngoài.

Đêm hôm đó, Thẩm Trường Hách giữa con phố lớn, bảo vệ Lâm Vũ Nhu đang ở trong tửu lâu, mà nàng cũng mặt ở đó.

Thì , ma cũng cảm xúc. Nàng ghen tuông, giận dữ, gào thét, hối hận, nhưng tất cả đều vô ích.

Nàng thể đổi điều gì, thậm chí còn chẳng thể với Thẩm Trường Hách một câu.

Nàng gào , vặn vẹo trong cơn oán hận, chỉ thể hóa thành làn gió lạnh lẽo giữa con phố vắng, quẩn quanh lấy Thẩm Trường Hách.

Nàng vẫn quanh quẩn bên , tham luyến rời xa.

Nếu như đêm đó, nàng giở trò nhỏ mọn , thì giữ bên hôm nay, chính là nàng. Ngày mai, nàng cũng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của .

Đoan Oánh Oánh ôm lấy cánh tay, cảm giác bỏng rát như vẫn còn vẹn nguyên, khiến khuôn mặt nàng nhăn nhúm vì đau đớn, thể run rẩy thôi.

“Thẩm công tử, về …”

Nàng khẽ thì thầm, nước mắt rơi xuống chiếc váy trong lòng.

Hoảng hốt, nàng vội vàng lấy tay áo lau , cẩn thận đặt y phục ngay ngắn .

Một đêm ngủ, cuối cùng cũng chờ đến buổi tối hôm .

Đoan lão gia chuẩn một buổi tiệc gia đình mừng Trung thu trong phủ. Đoan Oánh Oánh dặn Thanh Nhi giúp nàng trang điểm, sửa soạn.

Từ kiểu búi tóc cho đến trang sức, nàng đều chọn giống hệt như , sai chút nào.

Khi nàng đến sảnh tiệc, Đoan Mộng Mộng mặt từ sớm, đang ríu rít nịnh nọt quanh tổ mẫu và Đoan phu nhân.

“Tổ mẫu, mẫu .” - Đoan Oánh Oánh bước tới hành lễ.

Đoan lão phu nhân cũng chẳng giấu sự bất mãn, liếc Đoan Oánh Oánh một cái lập tức sang dịu dàng đầy yêu chiều với Đoan Mộng Mộng.

Đoan Mộng Mộng liền nũng, ôm chặt cánh tay của lão phu nhân.

Kiếp , Đoan Oánh Oánh tính cách yếu đuối, dù Đoan phu nhân trách móc thế nào, nàng cũng một lời phản bác, chỉ rơi nước mắt một cách uất ức.

hiện tại, đối mặt với họ, nàng còn sợ nữa.

“Có lẽ mẫu , hôm con và Tam chút xích mích, Tam liền đẩy con xuống hồ sen, suýt nữa thì ch-ết đuối. Mãi đến hôm nay mới gắng gượng dậy nổi.”

Sắc mặt Đoan Mộng Mộng lập tức đổi: “Nhị tỷ, tỷ đang linh tinh gì ? Rõ ràng là tỷ cẩn thận trượt chân, vu oan cho đẩy tỷ?”

Vừa , nước mắt nàng thi rơi xuống.

Đoan Oánh Oánh sắc mặt đổi, điềm tĩnh : “Cho dù lời là thật, nhưng khi tỷ rơi xuống hồ, lưng bỏ , hề gọi ai đến cứu. Như , tỷ nhẫn tâm, gì sai?”

“Tỷ…” - Đoan Mộng Mộng tức đến biến sắc.

Từ khi nào Đoan Oánh Oánh trở nên sắc bén như , thậm chí còn dám phản bác?

“Mẫu , con …” - Nàng bắt đầu nũng nịu, kéo tay Đoan phu nhân.

“Đủ .”

Phu nhân vỗ nhẹ tay nàng , trừng mắt Đoan Oánh Oánh: “Muội con còn nhỏ, cố ý. Con là tỷ tỷ, chẳng lẽ thể nhường nhịn nó một chút? Sao cứ chấp nhặt từng ly từng tí như ?”

Đoan Oánh Oánh khẽ nhạt, gần như bật thành tiếng.

Nàng phu nhân thiên vị, nhưng những lời như thế , thật đúng là xưa nay từng , mà cũng chẳng ai hơn.

Nghĩ đến kết cục kiếp của , Đoan Oánh Oánh chẳng buồn đôi co thêm nữa, chỉ thấy phí thời gian.

Nếu chuyện diễn suôn sẻ, nàng cũng chẳng ở Đoan phủ thêm bao lâu.

Còn Đoan Mộng Mộng, chỉ cần nàng gả cho Thẩm Trường Hách, thì loại như nàng , cứ để tiểu cô đến dạy dỗ là .

Nàng gì thêm, lặng lẽ xuống vị trí của .

Đoan Mộng Mộng cũng hậm hực xuống bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi ghé sát nhỏ:

“Ngươi dám mách lẻo, tối nay cứ chờ đấy.”

“Cầu còn .” - Đoan Oánh Oánh thản nhiên đáp một câu.

Kiếp , nàng lời nào, chính là tổ phụ thể nhịn nổi sự thiên vị của lão phu nhân và Đoan phu nhân nên lên tiếng bênh vực nàng mấy câu. Kết quả Đoan Mộng Mộng ghi hận.

Rồi đó mới chuyện nàng đẩy xuống hồ đúng đêm Trung thu.

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Đoan lão gia hạ nhân đỡ bước . Ông mang bệnh lâu ngày, giờ cũng chỉ cố chống đỡ để xuất hiện trong bữa tiệc.

Đoan Oánh Oánh ông, ngạc nhiên nhận , mà kiếp nàng mong mỏi gặp nhất, nay khi thực sự đối mặt chẳng còn chút xúc động nào trong tim.

Chẳng lẽ quỷ quá lâu, chỉ còn những cảm xúc tiêu cực nên còn một chút nào nữa ?

Đoan lão gia xuống cạnh nàng, quan tâm hỏi han tình hình của nàng mấy ngày gần đây.

Đoan Mộng Mộng căng thẳng, còn Đoan phu nhân thì ánh mắt đầy cảnh cáo và đe dọa, chằm chằm Đoan Oánh Oánh, sợ nàng sẽ lỡ lời điều gì nên.

Đoan Oánh Oánh coi như thấy, điềm đạm đáp: “Thưa tổ phụ, cháu gái vẫn ạ.”

Giờ nàng chỉ nhanh chóng kết thúc bữa cơm để còn đến hội đèn Trung thu.

“Vậy là .” – Đoan lão gia gật đầu.

Từ phía bên , Đoan Mộng Mộng bật một tiếng khinh miệt.

Nàng ngay mà, Đoan Oánh Oánh dám ăn bừa bãi gì.

Có Đoan lão gia đó, bữa cơm tối diễn suôn sẻ, ít nhất là bề mặt, ai cũng tỏ hòa thuận vui vẻ.

Vừa kết thúc bữa ăn, Đoan Mộng Mộng lập tức lên tiếng mời mọc: “Tỷ tỷ cùng dạo hội đèn đêm nay ?”

Đoan Oánh Oánh ngẩng đầu, rõ ràng thấy trong mắt cô là sự khiêu khích đầy hiểm độc.

Nàng khẽ cong môi : “Tất nhiên là .”

Phu nhân cau mày, trách nhẹ Đoan Mộng Mộng một câu: “Đừng nghịch ngợm, chừng mực.”

“Biết mà, mẫu .” - Nàng lí nhí trả lời.

Đoan Oánh Oánh thấy cảnh mẫu tử họ “tình khăng khít” như , ánh mắt cũng dần trở nên lạnh nhạt.

Thì những gì kiếp Đoan Mộng Mộng với , mẫu đều rõ. Bảo nàng cấm vệ quân đưa trở về phủ, mẫu tỏ kinh ngạc đến .

Hai tỷ cùng chung một chiếc xe ngựa, hướng về phố Hoa An.

Giống hệt kiếp , xe ngựa dừng ở đình Hồ Thủy. Đoan Mộng Mộng nở nụ nửa miệng, giả vờ thiết: “Nghe cảnh hồ ở đây lắm, tỷ tỷ cùng đến ngắm một chút ?”

Đoan Oánh Oánh vén rèm xe, ngoài, khung cảnh quen thuộc ùa mắt khiến tim nàng đập rộn lên từng nhịp.

“Đã đến , tất nhiên là .”

Nàng là đầu tiên bước xuống xe ngựa, thẳng về phía đình mà chẳng thể nào quên.

Hơi nước từ hồ phả mũi, cảm giác ngột ngạt như sắp c.h.ế.t đuối bất chợt trào dâng, khiến nàng siết chặt tay, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.

Sắp gặp nam nhân , mang khí chất như gió mát trăng thanh.

Kiếp , hẳn là nàng điên thật , mới thể mù quáng mà bỏ lỡ cứu khỏi biển lửa.

“Tỷ đang nghĩ gì ?”

Giọng của Đoan Mộng Mộng đột ngột vang lên phía .

Đoan Oánh Oánh nghiêng đầu nàng .

Tiếng của Đoan Mộng Mộng nữa vang lên, mang theo sự lạnh lẽo và độc địa: “Chẳng lẽ… tỷ đang chờ Thẩm Trường Hách ?”

【Phiên Ngoại – Muội Nguyện Ý】

Trong đầu Đoan Oánh Oánh chợt vang lên một tiếng “ầm” như sét đánh, nàng lập tức phắt nhưng chỉ kịp thấy bóng dáng Đoan Mộng Mộng rơi xuống hồ.

“Cứu… cứu mạng với!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/phien-ngoai-doan-oanh-oanh.html.]

Đoan Mộng Mộng đầu , nở một nụ lạnh lẽo đáng sợ với nàng, bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, kêu cứu trong làn nước.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan dần lên đỉnh đầu Đoan Oánh Oánh.

Nàng trân trối Đoan Mộng Mộng đang vùng vẫy kêu cứu trong hồ.

"Bùm!"

Nước bắ-n tung lên cao, một nam tử trong bộ y phục lộng lẫy như rồng như hổ lao xuống, bơi nhanh đến chỗ Đoan Mộng Mộng.

Môi Đoan Oánh Oánh bắt đầu run lên, nàng chỉ đó, mở to mắt Thẩm Trường Hách ôm lấy Đoan Mộng Mộng từng bước lên bờ.

Đoan Mộng Mộng khẽ đầu, nhếch môi đắc ý lạnh lùng với nàng.

Người vây quanh mỗi lúc một đông, Thẩm Trường Hách cởi áo ngoài, đắp lên đầu Đoan Mộng Mộng ướt sũng trong vòng tay.

Vẫn dịu dàng ân cần như kiếp .

Đôi chân Đoan Oánh Oánh như đổ chì, thể nhấc nổi bước nào.

“Đa tạ công tử cứu mạng đêm nay.”

Đoan Mộng Mộng yếu ớt , tay chống tường như trải qua một cơn hoảng loạn.

Thẩm Trường Hách khẽ lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ, cô nương cần khách sáo. Nơi kín đáo, chắc sẽ qua . Một lát nữa sẽ báo binh lính tuần tra đưa cô nương về phủ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộng Mộng trắng như ngọc, đặc biệt ánh trăng càng thêm kiều diễm.

“Công tử, xin chờ một chút.”

Thẩm Trường Hách dừng bước, ngoảnh đầu .

“Hôm nay thật may công tử tương trợ, công tử là nhà nào, để tiện cho nhà đến tận nơi cảm tạ.”

“À, là Đoan Tam cô nương.”

Nàng trong bóng tối, yếu ớt như thể chỉ cần gió thổi là ngã.

Nghe đến đó, Thẩm Trường Hách khẽ nhíu mày, ánh mắt lập tức sang hướng khác, tránh nơi nàng đang .

“Thân phận cô nương cao quý, e rằng việc cứu giúp hôm nay sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương. Vậy thì cần lưu tên nữa.”

Nói , rời .

Đoan Oánh Oánh chạy đến nơi giao lộ, chỉ kịp thấy Thẩm Trường Hách bước từng bước về phía , … lướt qua nàng.

Khuôn mặt thanh tú, lạnh nhạt … thậm chí hề liếc nàng lấy một .

Hoàn là một xa lạ.

Nàng ch-ết lặng tại chỗ, đầu gối bủn rủn mà quỵ xuống đất.

Đoan Mộng Mộng lúc mới hồn, cong môi nàng đầy đắc ý: “Tỷ tỷ hỏi, trở về từ bao giờ ?”

Đoan Mộng Mộng giả vờ suy nghĩ, thản nhiên đáp: “Hẳn là… từ hôm qua .”

Hôm qua?

Giống hệt nàng ?

Đoan Mộng Mộng từng bước tiến đến gần Đoan Oánh Oánh, nụ môi mang theo vẻ lạnh lẽo âm u: “Trời ban cho cơ hội như , thể để tỷ tỷ, một kẻ là biến phá hỏng thứ chứ?”

Nàng sự sẽ diễn như thế nào, nắm giữ bộ thế cục trong tay, thể để Đoan Oánh Oánh trở thành nhân vật chính?

Dù là ảo tưởng, giấc mơ, một gian thời gian khác… thì nơi đây, do Đoan Mộng Mộng nàng định đoạt.

“Ngươi gì?”

Đoan Oánh Oánh lạnh giọng, ánh mắt trở nên băng giá, chậm rãi dậy, chằm chằm nàng.

“Không ngươi thích Tiêu Uyên ? Vậy tại dây dưa với Thẩm Trường Hách, vì phá hoại ?”

“Bởi vì…”

Đoan Mộng Mộng cau mày: “Tiêu Uyên ban hôn với Thẩm An An, chỉ thể tay từ đại ca của nàng .”

“Ngươi cái gì?” - Đoan Oánh Oánh chau mày, khó tin nàng.

Làm chuyện đó ?

Ở kiếp , căn bản hề việc ban hôn. Làm chuyện đó xảy ?

Đến chính Đoan Mộng Mộng cũng giải thích nổi.

“Có lẽ, ở đó phát sinh biến , nên mới thành như …”

Hôn sự định đoạt, với tình cảm Tiêu Uyên dành cho Thẩm An An, chỉ cần nàng còn sống, tuyệt đối sẽ bao giờ liếc khác.

Dưới ánh trăng, hai tỷ đối diện , mày chau , dường như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa.

“Tỷ hợp tác với ?”

“Hợp tác gì?”

Đoan Mộng Mộng mỉm : “Ta chỉ mượn Thẩm Trường Hách để trừ khử Thẩm An An. Một khi đạt mong , sẽ trả Thẩm Trường Hách cho tỷ. Trong thời gian đó, tỷ phối hợp với , cản trở bất cứ chuyện gì.”

“Kể cả việc giữ kín đổi trong diễn biến sự việc.”

Đoan Oánh Oánh khẽ nhíu mày.

Chỉ do dự trong chốc lát… nàng gật đầu đồng ý.

__

Thẩm phủ.

Thẩm An An soi soi gương đồng, gương mặt xinh rạng rỡ tràn ngập niềm vui: “Mặc Hương, bộ lễ phục hơn, là bộ hơn?”

Mặc Hương ghế đẩu nhỏ, chống cằm ngắm nàng, đáp: “Cô nương xoay một vòng, để nô tỳ kỹ hơn chút ạ.”

Thẩm An An nhấc tà váy, xoay một vòng nhẹ nhàng trong phòng.

Mặc Hương chau mày đầy rối rắm: “Cô nương vốn xinh sẵn bộ nào cũng thấy cả.”

Gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Thẩm An An ửng đỏ, nàng lườm Mặc Hương một cái: “Còn ngẩn đó gì, mau xem đến dạm hỏi ?”

Hôm nay là ngày Tiêu Uyên đến nhà chính thức cầu . Mười ngày , chính là ngày đại hỷ.

Thẩm An An cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bộ hỉ phục , khóe mắt lông mày đều ngập tràn ý hạnh phúc.

Mặc Hương định chạy ngoài thì một bóng cao ráo nhanh hơn một bước, đẩy cửa bước .

“Đại thiếu gia!”

Nghe tiếng gọi, Thẩm An An ngoảnh đầu , khuôn mặt lập tức đỏ bừng như lửa thiêu, vội nhấc váy chạy về phòng trong, hổ đến mức chỉ tìm lỗ chui xuống.

“Đại… đại ca, đến mà báo ?”

Ánh mắt Thẩm Trường Hách phức tạp vô cùng, khẽ : “Mặc Hương, lui . Ta chuyện riêng với cô nương nhà ngươi.”

Mặc Hương cúi đầu hành lễ lui , khép cửa .

Thẩm An An lén ló đầu từ bình phong Thẩm Trường Hách một cái, nhanh chóng thụt đầu , tay chân luống cuống, dám bước ngoài.

Nghĩ một lúc, nàng cảm thấy dẫu cũng thấy hết , giấu giếm cũng chẳng ích gì.

Nàng chu môi, lề mề bước từng bước nhỏ: Đại ca.”

Thẩm Trường Hách gật đầu: “Ngồi .”

Hắn vén áo xuống ghế, Thẩm An An ngập ngừng một lúc mới chậm rãi bước đến, xuống đối diện.

“Cái đó… Trong cung đưa tới hai bộ hỉ phục, chỉ thử xem thôi.”

Thẩm Trường Hách gì, đôi mắt đen láy thẳng nàng khiến nàng cảm thấy bối rối.

Cuối cùng, lên tiếng: “Vừa phủ Tứ Hoàng Tử tới dạm hỏi.”

Ánh mắt Thẩm An An lập tức sáng rỡ: “Chàng ? Ở tiền viện ?”

“…”

Thẩm Trường Hách khựng , giọng phần khó khăn: “Là… quản gia của phủ Tứ Hoàng Tử đến dạm hỏi.”

Sắc mặt Thẩm An An lập tức trắng bệch, sững vài giây, miễn cưỡng nở một nụ : “Vậy … chắc bận nhiều việc quá nên thể đến, cũng .”

Thẩm Trường Hách nàng, môi mím chặt, nên lời.

Thẩm An An còn sang an ủi đại ca : “Không , đại ca… là Hoàng Tử, chắc chắn trong cung nhiều việc xử lý.”

Nàng cúi đầu mỉm , tay siết chặt chiếc khăn gấm trong tay: “Việc chính vẫn là quan trọng hơn. Dù cũng đang gánh vai bao nhiêu kỳ vọng. Đã là Hoàng Tử phi của , nhất định thông cảm và hiểu chuyện.”

“An An…”

Giọng Thẩm Trường Hách đầy bất lực, mang theo nỗi đau xót sâu sắc: “Muội thông minh như , nhận ? Đối với Tứ Hoàng Tử mà , cưới về là Thẩm An An, mà chỉ là… nữ nhi của Thẩm Thái úy. Hắn hề quan tâm ở vị trí Hoàng Tử phi là ai, chỉ quan tâm nàng mang họ gì.”

Thẩm An An mím môi, nước mắt lập tức rơi xuống như những hạt ngọc.

Nàng đương nhiên rõ tất cả… nhưng… nàng chính là thích .

Thẩm Trường Hách , tim như bóp nghẹt, đau đến thở nổi.

mang họ Thẩm, là nữ nhi của Thẩm Thái úy… chính là mà, đại ca. Muội cảm thấy may mắn vì sinh trong thời kỳ huy hoàng của Thẩm gia, mới thể bên cạnh .”

Nàng một Thẩm gia hùng mạnh chỗ dựa, khiến Tiêu Uyên còn lựa chọn nào khác ngoài cưới nàng, chẳng đó cũng là một loại duyên phận ?

Sự cố chấp trong lời của Thẩm An An khiến Thẩm Trường Hách nghẹn lời.

“Đại ca, đang lo lắng điều gì.”

Thẩm An An dậy, bước đến bên , tay níu lấy tay áo nũng nịu.

“Chỉ cần Thẩm gia sụp đổ, sẽ mãi mãi là Tứ Hoàng Tử phi, đúng ? Dù Tiêu Uyên thích , thì vì nể mặt Thẩm gia, cũng sẽ đối xử với thôi.”

Thẩm Trường Hách khẽ nhắm mắt , gương mặt đầy bất lực: “ loại tình cảm như sẽ khiến khổ, đại ca thấy chịu ấm ức.”

“An An, chỉ cần , dù hy sinh quan chức, và phụ cũng sẽ giúp từ chối cuộc hôn sự .”

“Muội nguyện ý.”

Thẩm An An nước mắt giàn giụa: “Đại ca, thật sự nguyện ý.”

Nàng tin rằng tình cảm lâu ngày sẽ nảy sinh, cho dù tình yêu nam nữ, ít nhất cũng sẽ tình .

Nàng là thê tử của , trong lòng sớm muộn gì cũng sẽ khác biệt với ngoài.

Thẩm Trường Hách cúi đầu, dám mắt . Lời phần tàn nhẫn:

của truyền tin về, hôm nay bận chuyện gì cả… mà là… đến phủ Đoan gia.”

Thẩm An An sững sờ: “Là… nhà của ?”

Thẩm Trường Hách gật đầu: “Phải, nhưng để thăm Đoan lão gia… mà là… tham dự tiệc sinh thần của Đoan Tam cô nương.”

Thẩm An An cúi đầu, chậm rãi buông tay áo đại ca, hàng mi dài khẽ chớp chớp, hồi lâu nên lời.

Một lúc , nàng mới khó khăn cất tiếng: “Đoan Tam cô nương đó… là … thương ? Đại ca từng gặp nàng ? Là kiểu nữ tử như thế nào?”

Thẩm Trường Hách lắc đầu: “Ta từng gặp, nhưng trong kinh thành ai ai cũng , nàng si mê Tiêu Uyên. Quan hệ giữa hai , cũng thể gọi là thiết.”

“Đoan Tam cô nương… dù là nhân duyên, tài hoa, dung mạo… đều nổi bật giữa kinh thành.”

Nước mắt Thẩm An An rơi xuống một tiếng động, hai bàn tay nhỏ đan , siết chặt đầy bất an.

cô mẫu bao giờ với chuyện ?” - Giọng nàng nghẹn , run rẩy.

Tại như … Tại từng ai với nàng rằng Tiêu Uyên trong lòng?

Vậy nàng là gì? Là chen ngang tình cảm của khác ư?

Thẩm Trường Hách há miệng định , chỉ thể bất lực khép .

Tâm tư của cô mẫu, ai ai trong phủ cũng , vì gả An An hoàng thất mà tiếc công sức bày mưu tính kế. Với lòng như thế, thể đem sự thật cho An An chứ?

- Hoàn -

Loading...