Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 67: Tề Tướng Quân Hồi Triều
Cập nhật lúc: 2025-06-22 14:05:07
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đến phủ Vĩnh Ninh Hầu."
Hắn định lên đường thì đột nhiên ghì cương ngựa , ánh mắt trở nên u ám, khó lường.
"Công tử?"
"Trước tiên đến phủ Tứ Hoàng tử."
Thẩm Trường Hách lập tức đầu ngựa, phóng nhanh về phía phủ Tứ Hoàng tử. Trên con phố vắng lặng, vài kỵ sĩ phi nước đại, gió đêm quét qua mang theo khí lạnh.
Tới phủ Hàng tử, một gia đinh canh cổng trông thấy Thẩm Trường Hách, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Giờ , công tử đến đây?"
"Tứ Hoàng tử ?"
Thẩm Trường Hách trả lời mà sải bước lên bậc thềm.
Gia đinh thấy thái độ của , liền nhíu chặt mày: "Tứ Hoàng tử nhà đang ở thư phòng, để tiểu nhân dẫn ngài qua đó."
Thẩm Trường Hách gật đầu, hỏi bâng quơ: "Chiếc xe ngựa cổng là của ai?"
"À, là của Lăng Thế tử. Ngài đang uống cùng Tứ Hoàng tử trong thư phòng."
Nghe , ánh mắt Thẩm Trường Hách nheo , khóe môi mím nhẹ, lóe lên tia lạnh lẽo.
Trong thư phòng, Lăng Thần Dật lười biếng ngả ghế tròn, bên cạnh, tách nóng vẫn còn bốc khói nghi ngút.
"Ngươi định gặp ?"
Sau án thư, Tiêu Uyên đang cắm cúi phê duyệt công văn, cũng chẳng buồn ngẩng đầu.
Lăng Thần Dật nhướn mày, nghiêng về phía : "Tiêu Uyên, chẳng lẽ ngươi tò mò xem tên thư sinh đó gì đặc biệt, mà khiến cô nương nhà Thẩm gia đem lòng yêu mến đến ?"
Cuối cùng, Tiêu Uyên cũng ngẩng mắt lên, nhưng giọng lạnh như băng: "Nàng vốn cố chấp và mù quáng, dù để ý đến một gã đồ tể cũng chẳng gì lạ."
"..."
Dù gì cũng là trong lòng, ngươi cần chê bai như thế ?
"Thôi , cũng thấy ánh mắt nàng quả thực vấn đề. Trong đám công tử thế gia, tài nhưng quyền lực đầy rẫy, nàng cố chấp chọn chứ?"
Nếu gia thế trong sạch, phẩm hạnh đoan chính thì gì. cái tên Trương Nghiệp Dương …
Chẳng qua chỉ là từng trải qua sự tàn khốc của hiện thực, cơ hội mà thôi.
Tiêu Uyên vẻ như khẽ nhạo.
Làm từ đầu đến cuối chẳng bao giờ dễ dàng, đặc biệt là thể giữ vững tâm hồn trong bể trầm quyền, càng khó hơn nữa. Còn cái thiện lương của tên thư sinh đó chỉ là bề ngoài, chỉ là từng chạm đến sự phồn vinh mà thôi.
"Chủ tử."
Cửa thư phòng gõ nhẹ: "Thẩm công tử đến, là việc gấp."
Tiêu Uyên đặt bút lông xuống, liếc Lăng Thần Dật đang ghế.
"Nhanh đến , hổ là tướng quân của Vệ cấm quân, mấy năm qua uổng công tí nào."
Lăng Thần Dật , nhưng ánh mắt trầm xuống.
Nửa đêm khuya khoắt, Thẩm Trường Hách chạy đến vì tên thư sinh , thể thấy nhà Thẩm gia coi trọng đến mức nào.
Hắn lo lắng chuyện bại lộ, mà là...
Ánh mắt Lăng Thần Dật về phía Tiêu Uyên với vẻ lo lắng. Cuối cùng, mùa xuân của mới nảy nở, nhưng xem lấy cô nương nhà Thẩm gia thì chướng ngại vật đầy đường.
Tiêu Uyên môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, âm u và lạnh lẽo: "Cho ."
Cửa thư phòng đẩy , Thẩm Trường Hách theo Khánh An bước .
"Tứ Hoàng tử, Lăng Thế tử."
Lăng Thần Dật dậy, hành lễ đáp : "Thẩm công tử."
Hành lễ xong, nở một nụ , dịu bớt khí trong phòng: "Nửa đêm , công tử đến đây, trong cung chuyện gì xảy tin tức gì mới chăng?"
Thẩm Trường Hách trả lời, ánh mắt sâu xa Lăng Thần Dật chuyển sang Tiêu Uyên.
Lăng Thần Dật là của Tứ Hoàng tử, hành động của đều Tứ Hoàng tử chỉ đạo đến một mức độ nào đó.
Tiêu Uyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng lệnh cho Khánh An rót cho Thẩm Trường Hách, đó lệnh cho lui ngoài.
Lăng Thần Dật liếc Thẩm Trường Hách vẫn yên, mí mắt khẽ động, lên tiếng: "Trường Hách , , chuyện gì thì từ từ ."
Thẩm Trường Hách khẽ cắn môi, xuống đối diện với Tiêu Uyên. Áp lực vô hình khiến lòng lạnh lẽo, suy đoán trong đầu xác nhận.
Tiêu Uyên lên tiếng, ánh mắt thản nhiên về phía Thẩm Trường Hách. Trong thư phòng tịch mịch yên lặng, một hồi lâu, Thẩm Trường Hách mới mở miệng.
"Ta nhiều hỏi , tình cảm của đối với Trương công tử..."
Tiêu Uyên nắm chặt tay, lòng như siết , khi Thẩm Trường Hách tên thư sinh , vẻ như Thẩm An An chỉ yêu duy nhất , ánh mắt tràn đầy sóng gió, như thể thể kiềm chế .
"Tứ Hoàng tử, tình yêu giữa nam và nữ thể ép buộc, cũng thể cho qua."
Thẩm Trường Hách trực tiếp Tiêu Uyên, khí trong phòng bắt đầu trở nên căng thẳng và đáng sợ.
Lăng Thần Dật thấy tình hình căng thẳng, vội vàng lên tiếng phá vỡ bầu khí: "Trường Hách , Thẩm cô nương còn trẻ, một thoại bản tình cảm thể ảnh hưởng bởi những câu chuyện tình yêu của thư sinh cũng là chuyện bình thường. Nếu gia đình khuyên bảo thêm một chút, chắc hẳn sẽ cách giải quyết. Mỗi cô nương đều từng những phút giây bốc đồng khi còn trẻ, thể cứ để họ theo ý ."
Thẩm Trường Hách nhíu mày. Hắn từng nghĩ chỉ là nhất thời bốc đồng, là sự hứng thú của tuổi trẻ, nhưng cũng khuyên bảo mấy mà chút tác dụng.
"Lăng Thế tử, là thật lòng chỉ là bốc đồng, chỉ An An mới rõ, còn chúng chỉ là suy đoán. Ngài và chắc cũng từng tiếp xúc, nên hiểu tính tình như thế nào."
...
Lăng Thần Dật tất nhiên cô nương cứng đầu, nếu quyết tâm, thì Tiêu Uyên như một con lừa cố chấp, sẽ khó để kéo . Hai nhất định sẽ một trận chiến kéo co.
Hắn về phía Tiêu Uyên, việc buông tay , tùy thuộc một câu của .
Tiêu Uyên khẽ mỉm lạnh lùng, khóe môi nhếch lên: "Nửa đêm khuya khoắt đến đây, ngươi chỉ cho , nàng yêu tên thư sinh đến mức nào thôi ?"
Một tay Tiêu Uyên chống lên bàn , ánh mắt đầy nguy hiểm như thể chỉ cần Thẩm Trường Hách đúng, sẽ ngần ngại tay với .
"Ta chỉ An An đau lòng, càng các vướng những mối dây vô nghĩa, tổn thương cả khác lẫn bản ."
Nghe , Tiêu Uyên như thấy một câu chuyện , ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, mỉa mai:
"Không vướng , là vô nghĩa?"
Không vướng , thì tự hại ?
Thẩm Trường Hách đột nhiên phắt dậy khỏi ghế, Lăng Thần Dật tái mặt, vội vàng tiến lên ôm lấy vai .
Đùa , Tiêu Uyên là thế nào, Thẩm Trường Hách theo một hai năm, lẽ hiểu rõ . Hắn hôm nay thể đây bình an đối mặt với Tiêu Uyên, chẳng qua là nhờ phận đại ca của Thẩm An An mà thôi.
"Ngươi yên tâm , Tứ Hoàng tử là phân biệt trái, ngươi cứ về đợi ."
Lăng Thần Dật nhắc nhở một cách ý tứ.
Thẩm Trường Hách động đậy.
Nếu Tiêu Uyên tay, chắc chắn mục đích, cho dù Trương Nghiệp Dương chuyện gì, thì khi ngoài an , hôn sự của Thẩm An An lẽ cũng sẽ gặp biến cố.
"Ta hứa với An An, sẽ đưa trở về."
Ánh mắt Tiêu Uyên dần trở nên lạnh lẽo, còn chút ấm áp nào.
Lăng Thần Dật bắt đầu lo lắng, vội vàng lùi vài bước, ôm lấy Thẩm Trường Hách, thì thầm:
"Lý Hoài Ngôn Lý Quốc Công và nhà Trương gia giữ ."
Thẩm Trường Hách ngây một lúc, chút phản ứng chậm sự đổi đột ngột trong lời của Lăng Thần Dật, Lăng Thần Dật tiếp tục : "Việc liên quan đến Tứ Hoàng tử, để đổi Lý Hoài Ngôn, chỉ thể dùng mà Tứ Hoàng tử quan tâm nhất. Tên thư sinh đó thấy thứ nên thấy, trong thời gian ngắn thể gặp , để tránh hỏng kế hoạch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-67-te-tuong-quan-hoi-trieu.html.]
Thẩm Trường Hách nghiêng đầu Lăng Thần Dật, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lăng Thần Dật vỗ vỗ n.g.ự.c Thẩm Trường Hách, : " ngươi yên tâm , ở trong tay , tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm. Đợi cứu Lý Hoài Ngôn, sẽ trực tiếp giao cho ngươi. Trường Hách , ngươi và Lý Hoài Ngôn cũng mối quan hệ khá , mạng của , và vài ngày tự do của tên thư sinh đó, ngươi nghĩ cái nào quan trọng hơn, chắc chắn ngươi sẽ quyết định."
Thẩm Trường Hách nhíu mày, ngẩng đầu Tiêu Uyên đang bình tĩnh, môi mím thành một đường thẳng.
Lăng Thần Dật dù một lòng hướng về phía Tứ Hoàng tử, nhưng bao giờ điều gì chắc chắn. Hơn nữa, chuyện gặp Nhị Hoàng tử tại quan phủ, Thẩm Trường Hách nghi ngờ gì về những lời của .
"Hoài Ngôn hiện giờ thế nào?"
"Không ."
Khi nhắc đến chuyện , Lăng Thần Dật cũng chút buồn rầu: "Ta phái ít điều tra, nhưng đều tin tức gì. Kế mẫu của là độc ác, tay chân tàn nhẫn, chuyện giải quyết nhanh chóng."
Thẩm Trường Hách gật đầu, do dự một chút dặn dò: "Ngươi… đừng để gặp chuyện gì, thể giải thích với ở nhà."
"Ngươi yên tâm, cứ về báo với Thẩm cô nương, trong vòng mười ngày, chắc chắn sẽ trả cho nàng ."
Lăng Thần Dật Tiêu Uyên, trong lòng thầm cầu nguyện giữ vững bình tĩnh, mười ngày nữa sẽ kết quả.
Thẩm Trường Hách nghĩ về ngày lành mà mẫu cầu cin cho Thẩm An An, vẻ cũng là trong mười ngày, nếu gấp rút thì sẽ ảnh hưởng gì.
Trước đó, Tứ Hoàng tử cũng gì về ngày lành định trong nhà, vì thể là vì trì hoãn việc đính hôn.
"Được, nếu gì thể giúp về Hoài Ngôn , cứ với ."
"Đương nhiên ."
Lăng Thần Dật vỗ vai Thẩm Trường Hách, chào hỏi Tiêu Uyên, tiễn ngoài.
Khi , thấy bàn , những chiếc tách vỡ vụn đầy đất.
Lăng Thần Dật gọi Khánh An dọn dẹp, đó xuống đối diện với Tiêu Uyên.
Hắn hiểu rõ, điều quan tâm hành động của Thẩm Trường Hách tối nay, mà là những lời mà về việc ThẩmAn An kiên quyết với Trương Nghiệp Dương.
"Biết thế , hôm Trung Thu đó, chúng nên ép buộc và dụ dỗ , để gia nhập phủ Vĩnh Ninh Hầu." - Hắn nửa đùa nửa thật .
Tiêu Uyên mím môi thật chặt, ánh mắt dần trở nên u ám.
Hắn gì, nhưng khí trong phòng lạnh lẽo đến mức thể cắt đứt.
Trong đầu hiện lên hình ảnh khi nàng đối xử khác biệt với và Trương Nghiệp Dương.
Nàng thật sự thích đến ?
Lăng Thần Dật cảm thấy n.g.ự.c đè nén, lấy hết can đảm : "Tiêu Uyên, nghĩ đến việc liên kết phủ Tứ Hoàng tử và Thẩm gia ?"
Khiến Thẩm gia còn đường lui ngoài việc phụ thuộc Tiêu Uyên, thì nữ nhi của Thẩm gia chỉ còn cách gả phủ Tứ Hoàng tử.
Tiêu Uyên hạ mi mắt, im lặng lâu, gì.
Hắn đương nhiên nghĩ đến, nhưng một khi dính dáng đến lợi ích, một thứ sẽ còn thuần khiết như , hơn nữa, khi đủ sự chắc chắn kéo Thẩm gia xuống nước cùng.
Hơn nữa, với tính cách kiêu ngạo của nữ nhân , để nàng thể chấp nhận việc giống như một công cụ để gả cho , nút thắt của mối quan hệ giữa hai phủ.
Hắn gì, nhưng là bằng hữu từ nhỏ, Lăng Thần Dật hiểu tâm tư của . Hắn cảm thấy nặng nề trong lòng, khỏi thở dài.
Trong tình cảm, càng chìm đắm càng đối mặt với thế yếu.
Cô nương đó từ nay về , sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của Tiêu Uyên.
Hắn thở dài, dậy khỏi ghế: "Chắc Nhị Hoàng tử bên đó cũng động tĩnh , về , còn ... đừng đ/â/m đầu ngõ cụt, nếu thực sự , thì cứ đoạt lấy."
"Ừm."
Tiêu Uyên đáp một cách lạnh nhạt, ánh mắt đen như mực mi mắt dài che khuất, thể tâm trạng của lúc .
Khi Thẩm Trường Hách trở về Thẩm phủ, đèn trong Hải Đường Viên vẫn tắt. Hắn do dự một chút, vẫn quyết định Hải Đường Viên .
Thẩm An An đang giường mềm, đầu óc dần trở nên mơ màng, chút buồn ngủ. Nàng thấy Mặc Hương nhẹ nhàng bước , : "Cô nương."
Thẩm An An mở mắt , hỏi: "Có chuyện gì ?"
"Công tử về, đang ở trong viện."
Nghe , Thẩm An An lập tức dậy, : "Lấy cho chiếc áo choàng."
Mặc Hương nhanh chóng đưa chiếc áo choàng cho nàng, : "Ngoài trời lạnh lắm, mau mời đại ca ."
Thẩm Trường Hách bước cửa và ngay lập tức quan sát sắc mặt của nàng. Lúc gần nửa đêm, nhưng nàng vẻ mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, giống như đang ngủ.
Có lẽ là nàng chờ từ lâu, suy nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Trường Hách chút nặng nề.
Thẩm An An thật sự quan tâm đến tên thư sinh đó như , nhưng Tứ Hoàng tử ngừng quấy rối, tình hình sẽ kết thúc như thế nào đây.
Thẩm An An khi bảo Mặc Hương pha cho Thẩm Trường Hách để ấm , mới hỏi:
"Đại ca, tin tức gì ?"
Thẩm Trường Hách do dự một chút, sợ nàng lo lắng quá mức, cuối cùng kể chi tiết mà chỉ chọn những điều cần .
"Hắn , gần đây trong triều nhiều chuyện phức tạp, hôm nay công tác trễ, thấy một chuyện nên thấy, nên tạm thời giam giữ. Sau vài ngày sẽ thả ."
Thẩm An An ngẩn , hỏi thấy chuyện gì, ai giam giữ nhưng vẻ mặt trầm ngâm của đại ca, nàng dừng cũng hỏi gì thêm nữa.
Nếu là chuyện nên thấy, thì chắc chắn liên quan đến những chuyện mật trong triều, nàng nên .
"Hắn khỏe ?"
Thẩm Trường Hách nhẹ gật đầu, : "Yên tâm, mười ngày nữa sẽ thả ."
"Vậy thì ."
Thẩm An An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là .
Nàng hỏi thêm gì nữa, Thẩm Trường Hách cũng gì thêm. Sau khi dặn nàng nghỉ ngơi , liền rời .
"Cô nương, Trương công tử sống trong ngõ nhỏ đó, thể thấy những chuyện nên thấy chứ?"
Nơi đó cách khu quý tộc cũng khá xa mà.
"Không ."
ThẩmAn An lắc đầu, dặn dò nàng : "Chuyện ngoài, nếu đại ca thì chắc chắn là ."
"Vâng."
Đến gần sáng, Mặc Hương cuối cùng cũng giúp Thẩm An An ngủ.
Sáng hôm , khi Thẩm Trường Hách thỉnh an, với Thẩm phu nhân cùng một câu chuyện với Thẩm An An.
Thẩm phu nhân hỏi kỹ thêm, nhưng vì Thẩm Trường Hách lên triều, đành để .
"Chỉ cần dính dáng đến những chuyện nên tham gia, thì Thẩm gia sẽ bảo vệ ."
Thẩm phu nhân thở dài, thì bắt đầu chuẩn cho việc cưới tân nương cuối năm.
Trước cổng hoàng cung, tiếng chuông dài và vang vọng, các quan văn võ lượt tiến điện Phụng Thiên.
Theo quy trình thường ngày, khi các bộ báo cáo, đại thái giám chủ trì nghi thức lên tiếng: "Có sớ tấu lên, sớ thì tan triều."
Trong đám võ quan, bỗng bước : "Hoàng thượng, hiện nay biên giới yên , chiến sự, Tề Tướng quân trấn giữ nhiều năm, cũng đến lúc điều ông về ?"
Vừa dứt lời, cả đại điện trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tề Tướng quân, Tể Cẩm Bình, là của Thục Phi qua đời, là cửu cửu của Tứ Hoàng tử!
Khi ông trở về kinh, điều đó nghĩa là điều gì ai cũng hiểu.
Ánh mắt Nhị Hoàng tử Tiếu Trạch trầm xuống, hề để lộ dấu vết, lén lút hiệu cho một nam nhân trung niên bên phía .
Người đó lập tức bước : "Hoàng thượng, thần cho rằng điều thích hợp."