Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 4: Hai Mặt Kỳ Quái

Cập nhật lúc: 2025-06-21 22:30:36
Lượt xem: 223

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu như thể sợ nàng sẽ bám lấy .

Thẩm An An quá nặng quá nhẹ, chỉ thản nhiên đáp: "Lý công tử yên tâm, dù gả , cũng sẽ lấy ngài . Làm nữ nhân đến già còn hơn là ở tuổi thanh xuân mà sống góa bụa."

"Ý nàng là gì?"

Lý Hoài Ngôn vui: "Làm gì chuyện sống góa bụa, nữ nhân thế nguyền rủa khác?"

Thẩm An An liếc một cái mà gì, chỉ là sự thật, nguyền rủa.

Lý Hoài Ngôn nhíu mày, định gì đó thì đột nhiên tai động đậy.

"Có ."

Hắn nắm chặt tay, sẵn sàng đối phó.

Thẩm An An cảm thấy tim căng thẳng, cách xa thế , tên tai thính như c/h/ó ?

"Phố đông như thế, Lý công tử tỉnh ngủ, là đầu óc ?"

"Nàng hiểu ."

Lý Hoài Ngôn nàng, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc.

Hắn vỗ vai Trung thúc, sắc mặt trở nên trầm trọng: "Quay đầu, con ngõ nhỏ phía , phố lớn Nam Hoa, chuyện xảy ."

Trung thúc nhíu mày, Thẩm An An.

"Muốn thì ngươi tự , còn vội về nhà."

Nàng đùa , nếu đ/â/m một nhát Tiêu Uyên, là may , thể liều mạng cứu .

"Xuống xe."

Thẩm An An mặt lạnh lệnh cho .

Dự định cứu Lý Hoài Ngôn một mạng, nhưng định sẵn mệnh, thể tránh khỏi cái c/h/ế/t.

sắc mặt Lý Hoài Ngôn càng lúc càng khó coi. Phố lớn Nam Hoa là con đường mà Tiêu Uyên qua để về phủ, và bọn cướp mới dẹp yên. Nếu chuyện xảy , khả năng cao là sẽ gặp .

Hôm nay, mang theo ám vệ bên , chỉ Khánh An cùng.

"Con , mạng sống là quan trọng, Thẩm cô nương, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa chùa, nàng giúp với."

"Không giúp."

Thẩm An An đáp ngắn gọn.

Tiêu Uyên sống c/h/ế/t liên quan gì đến nàng, ở kiếp bao giờ quan tâm đến sự sống c/h/ế/t của nàng ?

"Ngươi xuống xe ?"

Sắc mặt Lý Hoài Ngôn trở nên u ám, Thẩm An An chắc chắn sẽ giúp: "Vậy thể mượn xe ngựa của Thẩm cô nương ? Sau sẽ trả gấp mười ."

"Không cho mượn."

Thẩm An An bắt đầu kiên nhẫn: "Trung thúc."

Nàng lên tiếng, Lý Hoài Ngôn còn kịp phản ứng, thì lưng một cú đánh mạnh, mang đầy sự tàn nhẫn, khiến quăng khỏi xe ngựa.

Trung thúc giữ chút tình, nếu thì giờ Lý Hoài Ngôn chắc chắn là xác c/h/ế/t.

Chỉ trong giây lát, Lý Hoài Ngôn phản ứng , Trung thúc võ công, và chắc chắn là kẻ yếu, nghĩ đến đó, liền nhảy lên, ôm chặt thành xe, buông.

"Thẩm cô nương, chỉ mượn xe ngựa và Trung thúc một lát thôi, trong ngõ ám sát là Tiêu Uyên, nếu chuyện gì xảy với Tiêu Uyên, Hoàng thượng truy cứu, Thẩm cô nương cứu, Thẩm phủ cũng khó mà giải thích ."

"Đáng c/h/ế/t."

Thẩm An An tức đến nghiến răng.

"Còn Thẩm Quý phi trong cung, Thẩm Thái úy, Thẩm cô nương, chuyện nặng nhẹ, mong nàng suy nghĩ kỹ."

Nàng vén rèm xe, Lý Hoài Ngôn đang bám chặt thành xe, nghiến răng : "Lẽ lúc nãy nên để ngài cùng tên chó đó c/h/ế/t luôn."

Lý Hoài Ngôn ngẩn .

Hắn bao giờ gặp nữ nhân nào thô lỗ như , nàng đang m/ắ/n/g Tiêu Uyên ?

giờ lúc để so đo chuyện đó: "Chỉ cần Thẩm cô nương chịu giúp, sẽ xem nàng là bà cô của , cũng là bà cô của Tiêu Uyên..."

"Thôi , bà cô của chỉ thể c/h/é/m đầu, chi bằng bà cô của thì hơn."

"..."

Thẩm An An thở dài: "Trung thúc, xe."

"Cô nương, ..."

Cứu nguy hiểm, thể dẫn cô nương ?

"Không , Lý công tử sẽ bảo vệ ."

Như Lý Hoài Ngôn , dám đắc tội với Thẩm phủ, huống chi nàng đến là để cứu .

Lý Hoài Ngôn vội vàng thúc giục Trung thúc xe, chạy một con hẻm hẹp phía để lao phố lớn Nam Hoa.

Ngựa hí lên phóng vọt , Thẩm An An và Mặc Hương nắm chặt thành xe, quăng tới mức đầu óc choáng váng.

Phố lớn Nam Hoa vắng lặng một bóng , nhưng đầy hỗn loạn. Các gian hàng của bán rong lật úp, hoa quả và đồ ăn rơi vãi khắp nơi, mặt đất gỗ đầy vết d/a/o đ/â/m.

Thẩm An An vén rèm xe, theo tiếng đ/a/o kiếm va chạm vang lên.

Ở nơi xa, Tiêu Uyên mười mấy vây quanh. Bộ trang phục quý giá màu tím vàng của rách tơi tả, mũ tóc tháo rơi, mặt mày đầy m/á/u.

Khánh An vẫn đang cố gắng chiến đấu với vài tên cướp.

"Tiêu Uyên."

Lý Hoài Ngôn gọi to, thu hút một phần sự chú ý của bọn cướp, dẫn Trung thúc xông lên.

Tiêu Uyên ngẩng lên, nhưng chợt đối diện với đôi mắt xinh của nàng trong ánh mắt tối tăm của chút d.a.o động,.

Nếu nhầm, trong đôi mắt sự khoái chí, và cả chút hưng phấn khi xem trò .

Lý Hoài Ngôn vội lao lên, giúp đỡ bớt áp lực, Trung thúc cũng tham gia cuộc chiến.

Thẩm An An đột ngột lên tiếng: "Trung thúc, an hết, nếu chịu nổi thì đừng miễn cưỡng."

Ý nàng là, đừng quan tâm đến mạng sống của Tiêu Uyên.

Lý Hoài Ngôn khổ, đánh lẩm bẩm: "Ta , đắc tội với Thẩm cô nương thế, lúc nào cũng cảm giác nàng mong c/h/ế/t sớm ."

Tiêu Uyên liếc mắt về phía xe ngựa, nhưng gì, tập trung đối thủ.

Mọi đều là những cao thủ, Trung thúc là mà Thẩm Thái úy đặc biệt phái đến bảo vệ Thẩm An An, nhanh bọn cướp đánh bại.

Khánh An và Tiêu Uyên đều thương nặng, trong tình trạng vô cùng thê thảm.

Thẩm An An cúi dựa thành xe, Tiêu Uyên đang loạng choạng, tóc tai rối bù, trang phục rách nát, khóe môi khẽ cong lên.

Nàng vẫn tưởng mãi mãi là vị thần cao cao tại thượng, chẳng quan tâm đến thế gian.

Đang trong lúc mỉa mai, đột nhiên hai tên cướp lao về phía nàng.

Sắc mặt Thẩm An An đổi, nếu trong kiếp vì cứu Tiêu Uyên mà c/h/ế/t ở đây, nàng chắc chắn sẽ cam lòng.

Nghĩ đến đó, nàng chỉ tay Tiêu Uyên, đang Khánh An đỡ, thương nặng, hét lên: "Ngươi đó gì, bà cô tới đây cứu ngươi đấy, ngươi định cứu mạng c/h/ế/t ở đây ?"

"..."

Không gian bỗng nhiên lặng trong giây lát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-4-hai-mat-ky-quai.html.]

Tiêu Uyên khuôn mặt xinh lộ từ rèm xe, rõ ràng nhận thấy trong đó sự cố ý.

Khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Lý Hoài Ngôn ngẩn một lúc lâu, đến khi tên cướp cuối cùng xông tới mới phản ứng , đao trong tay xoay một vòng, quét ngang một cái, tên cướp lập tức ngã xuống trong vũng m/á/u, c/ổ h/ọ/n/g c/ắ/t một vết rộng.

Trung thúc nhanh chóng chạy về phía xe ngựa, giải quyết hai tên cướp định bắt cóc Thẩm An An.

Thẩm An An lúc mới thu tay, Lý Hoài Ngôn đỡ Tiêu Uyên lên xe ngựa. Khánh An và Trung thúc bên ngoài.

Thẩm An An lạnh lùng nghiêng , ánh mắt luôn hướng ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Lý Hoài Ngôn lóe lên, lên tiếng phá tan bầu khí căng thẳng: "Tiêu Uyên thương, thể lực kiệt quệ, thể kịp thời ngăn chặn bọn cướp, khiến Thẩm cô nương hù dọa."

"Không ."

Thẩm An An thu ánh , ánh mắt lướt qua Tiêu Uyên, mang theo chút mỉa mai: "Chỉ cần đừng lấy ân trả thù, đừng lấy danh nghĩa cứu mạng, đừng quấn lấy ."

Nàng , chỉ là nhân cơ hội m/ắ/n//g mấy câu để giải tỏa cơn giận.

"..."

Lý Hoài Ngôn gượng, hướng Tiêu Uyên đang lạnh mặt khổ vài tiếng.

Những câu đây chỉ Tiêu Uyên với khác. Không ngờ ngày hôm nay một cô nương như thế chế giễu .

Mí mắt nặng trĩu của Tiêu Uyên nâng lên, giọng lạnh lùng: “Thẩm cô nương, nàng yên tâm bản vương sẽ dây dưa.”

“Vậy thì .” – Thẩm An An nở nụ nhã nhặn.

Đây là những lời mà kiếp Tiêu Uyên mỗi gặp nàng đều như , bây giờ nàng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi

Đôi mắt sâu thẳm như ao nước của Tiêu Uyên sâu Thẩm An An ngất .

Xe ngựa qua ngõ Trường An, nơi các quan tụ tập. Thẩm An An dùng đốt ngón tay gõ thành xe ngựa: “Trung thúc, dừng xe .”

Trong lòng Lý Hoài Ngôn dự cảm lành.

Quả nhiên, Thẩm An An mặt biểu cảm : “Người cứu , vội về nhà ăn cơm. Lý công tử, ngươi đưa của ngươi xuống xe .”

“…..”

“Thẩm phủ ở ngay bên đường, cách phủ Tứ Hoàng tử một con hẻm. Thẩm cô nương, xin hãy cứu bọn họ, cho bọn họ nhờ xe một đoạn nữa .”

cũng nhờ giúp đỡ, cho nên Lý Hoài Ngôn cố gắng mỉm .

“Ta thật sự đưa ngài !” – Giọng điệu Thẩm An An chút lạnh lẽo.

Lý Hoài Ngôn nắm chặt cánh tay Tiêu Uyên, ảo giác Thẩm An An xé nát Tiêu Uyên.

“Thẩm cô nương, một thể khiêng hai bất tỉnh và thương nặng . Làm việc sẽ báo đáp…”

Hắn còn hết câu, bên ngoài tiếng động lớn. Lý Hoài Ngôn vén rèm xe lên, thấy Khánh An ném ngoài. Có lẽ thấy chút áy náy, Trung thúc kéo tay , ép dựa tường.

“…..”

“Chuyện hôm nay, đa tạ Thẩm cô nương giúp, cơ hội sẽ bào Tiêu Uyên đến báo đáp nàng.”

“Không cần , chỉ cần đừng để gặp ngài thường xuyên là .”

“….”

Lý Hoài Ngôn mím môi, lưng mang Tiêu Uyên xuống khỏi xe ngựa.

Xe ngựa của Thẩm phủ ngừng lao vút qua mặt .

Lý Hoài Ngôn thở dài trời: "Tiêu Uyên, hôm nay ngươi cũng lúc ghét bỏ, chê bai."

Hắn đột nhiên cảm thấy mong chờ, khi Tiêu Uyên tỉnh gặp Thẩm An An lạnh lùng, sẽ tạo nên cảnh tượng gì.

"Cô nương, dù đó cũng là Tứ Hoàng tử, như ... liệu ?" - Mặc Hương cau mày .

Thẩm An An tựa thành xe, thở dài: "Không , đang hôn mê."

Nếu tỉnh , nàng chắc chắn đủ dũng khí, những nỗi sợ hãi ăn sâu xương tủy, cũng những vết thương thể chạm .

Suy nghĩ , nàng nhận hiểu gì về Tiêu Uyên. Cái gọi là "yêu từ cái đầu tiên" lẽ chỉ là vì ngoại hình, cộng thêm chút tính kiêu ngạo.

Khi trở về Thẩm phủ, trong Hải Đường Viên, Thẩm An An ngâm trong bồn tắm một lúc lâu, tận gần nửa canh giờ.

Cho đến khi Mặc Hương đến thông báo, đại công tử đến, Thẩm An An mới giật tỉnh , bước khỏi bồn tắm và y phục, trang điểm .

Quá khứ qua, sai lầm thành sự thật, bây giờ việc nàng cần là học hỏi từ những gì xảy trong kiếp , sống trong cuộc đời , uổng phí cơ hội mà trời ban cho nàng cùng một đời giàu sang.

"An An, về muộn như ? Có cô mẫu khó ?"

Thẩm Trường Hách đặt chén xuống, nàng bước với vẻ mặt đầy quan tâm.

Hắn mặc áo gấm, thắt đai ngọc, hình cao lớn, bờ vai rộng hẹp , tóc buộc cao, đôi mắt và lông mày thanh tú nhưng cũng đầy sự ôn hòa, văn nhã, như ngọc lưu ly.

Thẩm An An vóc dáng rắn rỏi của , trong kiếp , bao nhiêu chắn mặt nàng, bảo vệ nàng khỏi khó khăn, bao che cho nàng khỏi tai ương.

"Cô mẫu trách m/ắ/n/g ? An An, đừng lo lắng, chuyện gì cứ với đại ca, chỉ cần , đại ca và phụ sẽ tìm cách, tuyệt đối để gả cho ."

Hắn cũng từng như trong kiếp , nhưng lúc đó, nàng chỉ mải mê Tiêu Uyên và những vinh quang mang , cùng sự ngưỡng mộ và ghen tị từ những nữ nhân trong kinh thành.

Sau đó, đại ca luôn khuyên nàng: "Quả gượng ép sẽ ngọt, Tiêu Uyên yêu , gả cho chỉ tự chuốc thêm khổ sở."

Nàng những lời đại ca là sự thật, nhưng nàng thể chấp nhận, buông tay, và càng những lời , dẫn đến hai thường xuyên cãi vã, tình cảm dần trở nên lạnh nhạt.

, cũng thật sự bỏ mặc nàng, thậm chí vì nàng mà đ/á//n/h với Tiêu Uyên, phụ phạt quỳ trong từ đường.

"Đại ca yên tâm, cô mẫu khó ."

Thẩm Trường Hách tin: "Cô mẫu chuẩn lâu, tốn nhiều công sức mới đưa từ Giang Nam về, thể dễ dàng bỏ qua ? An An, cần giấu giếm đại ca ."

Thẩm An An mỉm : "Mặc Hương, pha thêm ấm ."

Mặc Hương cầm ấm rời .

"Muội về muộn là vì gặp chút chuyện, Tiêu Uyên ám sát phố Nam Hoa, vô tình qua, nên tiện thể đưa một đoạn."

"Muội , thương ?" - Thẩm Trường Hách mặt mày trắng bệch.

"Muội ."

Thẩm An An dậy xoay một vòng cho xem, như sợ tin.

Sắc mặt Thẩm Trường Hách : "Muội là cô nương trong phủ, liên quan đến chuyện , nếu xảy thì ?"

"Đối phương là Tiêu Uyên, nếu cứu, Hoàng thượng cũng sẽ bỏ qua, cả cô mẫu và phụ đều sẽ trách cứ."

Nếu như , Tiêu Uyên c/h/ế/t mười mặt nàng, nàng cũng sẽ mềm lòng.

Mặt mày Thẩm Trường Hách tối sầm : "Sinh tử đều là mệnh của ."

Thẩm An An đồng ý với lời của Thẩm Trường Hách. Kiếp Lý Hoài Ngôn, kiếp nàng, Tiêu Uyên quả thật thể c/h/ế/t dễ dàng như .

Thẩm An An còn những lo lắng khác: "Tiêu Uyên gặp nạn ở kinh thành, ca ca chỉ huy cấm quân, chắc chắn sẽ truy cứu. Ca ca cách nào đối phó ?"

Ánh mắt Thẩm Trường Hách trầm xuống: "Nếu thể bày một trận chiến lớn như ở trong kinh thành, thì thể chỉ bọn cướp. Chắc chắn sẽ trợ giúp."

Thẩm An An gật đầu, nàng cũng nghĩ như : "Tiêu Uyên là Hoàng tử sủng ái đặc biệt, dẹp loạn cướp cũng nổi bật rực rỡ. Có lẽ điều đó khiến một đỏ mắt."

Hai rơi im lặng trong giây lát.

Cuộc đấu tranh trong hoàng gia một khi tham gia , sẽ khó để thoát .

"Muội cứ nghỉ ngơi cho , chuyện bên ngoài đại ca và phụ lo."

Thẩm Trường Hách dậy, âu yếm xoa đầu Thẩm An An.

"Đại ca yên tâm, .

Loading...