Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 322: Ép Buộc.
Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:15:00
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Yên tâm, đây là thuốc độc.”
Tiêu Thiên xoay nhận lấy bát thuốc từ tay thái giám, bước chậm rãi đến gần hoàng đế: “Đây là thuốc khiến thể nữa, một loại dược khiến thanh quản đốt cháy, đau rát đến mức tưởng như thiêu sống, đau đến mức chỉ … đậ-p đầ-u mà ch-ết cho .”
Ch-ết, quá dễ dàng. Sao thể để ông ch-ết một cách dễ dàng như thế?
Hắn ông , sống bằng ch-ết.
Đồng tử của hoàng đế co rút , dám tin mà Tiêu Thiên.
“Dù thì, cũng là con ruột của .”
“Ha…”
Tiêu Thiên khẽ nhếch môi khinh miệt: “Người ? Trong mắt , thậm chí còn bằng một sợi tóc của đại ca .”
Hắn quỳ một chân lên long sàng, vươn tay bóp chặt lấy cổ hoàng đế, ép bát thuốc gần miệng ông.
“Trước khi đứa Tứ Hoàng Tử của đến cứu, nhất định sẽ khiến nếm đủ khổ sở đời. Đến cả cái ch-ết… cũng sẽ trở thành một sự xa xỉ.”
Hoàng đế mím chặt môi, đầu sang bên trong giường, chịu há miệng.
Trương Viện y chứng kiến cảnh đó, đầu óc ông ù , lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ông liếc trộm Tiêu Uyên đang cạnh, lập tức nhắm mắt , trong lòng dâng lên một nỗi bi thương như thể cái ch-ết đang cận kề.
Không ngờ, Tiêu Thiên đột nhiên dừng tay, ánh mắt trêu chọc liếc về phía Trương Viện y và tử, dậy, nhạt: “Trương Viện y và đồ đều là tay nghề, việc cho uống thuốc … để hai ?”
Trương Viện y tái mặt, hai chân khẽ run: “Thần… thần dám.”
Suýt nữa ông khuỵu gối quỳ xuống, nhưng nghĩ đến việc bên cạnh còn Tứ Hoàng Tử, nếu ông quỳ còn , chẳng rõ ràng tố cáo hai họ điều mờ ám? Thế nên ông chỉ thể cố gắng cắn răng chịu đựng.
“Ta ngươi.”
Tiêu Thiên lạnh lùng , tay chỉ Tiêu Uyên: “Ta bảo .”
Làn khí lạnh âm u như lượn lờ trong điện. Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Tiêu Uyên biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ bước lên phía .
“Khoan ! Hay là… để thần ! Thần !”
Trương Viện y run rẩy tiến lên, giành lấy bát thuốc từ tay Tiêu Thiên, nhưng lập tức đá ngã lăn đất.
“Ta , để .”
Trương Viện y lăn vài vòng, cuối cùng sóng soài chân thái giám.
Ông mở to mắt, nín thở Tiêu Thiên đưa bát thuốc cho Tiêu Uyên, lập tức bật dậy, rút lui vài bước lưng tiểu thái giám.
Tiêu Uyên cầm bát thuốc, ánh mắt dừng hoàng đế long sàng.
Hoàng đế trừng mắt , giận dữ gằn từng tiếng: “Ngươi dám! Trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”
Ông cố gắng ngẩng lên, dùng hết sức uy hi-ếp Tiêu Uyên.
Ý của ông rõ: theo lời Tiêu Thiên, giữ gìn giang sơn của Tiêu gia!
Tiêu Uyên siết chặt đôi mắt, im lặng long sàng, bàn tay cầm bát thuốc vì quá siết chặt mà trắng bệch.
Thân hình của chắn bộ tầm mắt Tiêu Thiên, hoàng đế vẫn đang giận dữ quát mắng, nhưng giữa những lời lẽ giận dữ đó, ông đột nhiên lặng lẽ hé môi, thành tiếng với Tiêu Uyên một câu: “Đại cục trọng.”
"Còn ngây đó gì?" – Tiêu Thiên từ phía thúc giục, đôi mắt nheo , chăm chú quan sát Tiêu Uyên.
Tiêu Uyên rõ, Tiêu Thiên bắt đầu nghi ngờ gương mặt lạ lẫm của . Chỉ cần đổ bát thuốc miệng hoàng đế, nghi ngờ sẽ lập tức xóa tan.
Hắn cúi , một tay kẹp chặt cằm của hoàng đế. Hoàng đế vẫn vùng vẫy, nhưng sức lực còn nhiều. Trong mắt ông, ánh lên vẻ an ủi xen lẫn bi thương, dõi thẳng ánh mắt Tiêu Uyên.
Tiêu Thiên cau mày, chẳng lẽ đoán sai?
Cũng đúng, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, của Tiêu Uyên thể trộn ?
đúng khoảnh khắc buông lỏng cảnh giác, Tiêu Uyên đang chuẩn đổ thuốc, bất ngờ vứt bát thuốc , hai tay đè mạnh lên long sàng, tung một cú đá ngược đầy uy lực trúng thẳng ngự-c .
Đồng tử Tiêu Thiên co rút, kịp phản ứng thì một bóng như tia chớp lướt tới lưng, đỡ lấy thể đang ngã ngửa , để phát tiếng động nào. Ngay đó, một cơn đau buốt truyền từ gáy.
Trước mắt tối sầm, kịp thốt một chữ, ngã gục, bất tỉnh.
"Ngũ Hoàng—"
Thái giám định la lên, cảnh tượng diễn quá nhanh khiến y kinh hoảng. Trương Viện y bên cạnh bối rối rút một cây ngân châm từ tay áo, nghiến răng lao tới, đâ-m thẳng gáy tên thái giám.
Chữ cuối cùng còn nghẹn trong cổ họng kịp phát , mềm nhũn. Trương Viện y lập tức ôm lấy , nhẹ nhàng đặt xuống đất, cố phát một chút tiếng động nào. Trán ông đẫm mồ hôi.
May mà ông dự đoán tình huống và chuẩn từ sớm.
"Chuyện gì ? Có chuyện gì xảy ? Ngũ Hoàng Tử?" – Vệ binh Ngự Lâm quân gõ cửa, lên tiếng dò hỏi.
"Không gì, Ngũ Hoàng Tử đang ép thuốc, các ngươi lui xa một chút. Bất cứ ai cũng !"
Trương Viện y cố ép giọng cao, bắt chước tiếng the thé của thái giám, trả lời như thể gì bất thường.
"Rõ!"
Bóng bên ngoài nhanh chóng rút lui. Trương Viện y lúc ngã vật đất, thở dốc từng lớn, lòng vẫn còn sợ hãi nguôi.
Đôi mắt già nua của hoàng đế ngấn lệ, run rẩy bò dậy từ long sàng, Tiêu Uyên: "Uyên Nhi… con nên để lộ phận."
Ông giày vò thành thế , dù cứu, ông cũng chẳng còn mặt mũi nào tồn tại đời.
Chỉ là một bát thuốc câm thôi mà, đó là cái giá ông trả, là sự trừng phạt đáng .
Sắc mặt Tiêu Uyên lạnh như băng, thậm chí thèm hoàng đế lấy một cái, cũng lời nào.
Hắn hận ông, hận đến tận xương tủy, cùng từng ông ch-ết. cuối cùng, vẫn thể tự tay xuống tay với đó.
"Bây giờ ?"
Trương Viện y lo lắng : "Cùng lắm chúng chỉ thể cầm cự vài canh giờ khi phát hiện. Nếu Ngũ Hoàng Tử xuất hiện, Ngự Lâm quân nhất định sẽ sinh nghi."
Mà bọn họ cũng thể rời khỏi nơi , nếu , Ngũ Hoàng Tử sẽ lập tức các cung nhân bên ngoài nhận .
Ba rơi trầm mặc.
Dù Ngũ Hoàng Tử khống chế, nhưng đám Ngự Lâm quân bên ngoài vẫn là một mối họa lớn.
Bọn chúng theo phe Tiêu Thiên việc, giờ còn đường đầu nữa. Dùng lời lẽ thuyết phục tuyệt đối tác dụng, bọn chúng chắc chắn chỉ cứu Tiêu Thiên và sẽ tay với họ.
Mà ông và Tứ Hoàng Tử, hai thể chống từng Ngự Lâm quân?
"Đem kéo , giấu trong tủ." – Tiêu Uyên lạnh lùng lệnh cho Trương Viện y.
"...Vâng."
Gương mặt Trương Viện y nhăn nhó khổ sở. Ông chỉ là một ngự y, sức vóc hạn, nhưng trong phòng ngoài ông , quả thật cũng chẳng còn ai thể việc đó.
Trương Viện y thở hổn hển kéo về phía tủ quần áo, sợ nhất là rơi va thứ gì khiến khác sinh nghi, mồ hôi túa đầy trán.
Tiêu Uyên thì lặng bên cửa sổ, nheo mắt quan sát đám Ngự Lâm quân đang tuần trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-322-ep-buoc.html.]
Với mức độ canh phòng nghiêm ngặt thế , rút lui an gần như là chuyện tưởng.
Hoàng đế tựa nhuyễn tháp, ánh mắt gần như rời khỏi Tiêu Uyên.
Bất chợt, ông mở miệng hỏi: "Uyên Nhi, con chờ đợi từng năm… đột nhiên tay?"
Trong ký ức của ông, đứa con trai thứ tư luôn là cẩn trọng, mưu sâu kế xa. Nếu nắm chắc binh lực và phần thắng tuyệt đối trong tay, tuyệt sẽ hành động hấp tấp như .
Tiêu Uyên thu ánh mắt, ngoảnh một cái. Hắn hiểu, điều hoàng đế hỏi chính là: vì đẩy nhanh kế hoạch tạo phản của Tiêu Thiên.
“An An mang thai .”
Hắn với giọng điềm tĩnh, thậm chí còn xen lẫn một chút vui mừng.
Hoàng đế thoáng sững , đó liền mừng rỡ như điên: “Con... con con ?”
“Vâng.” - Tiêu Uyên khẽ gật đầu.
Hoàng đế siết chặt lấy chăn gấm, gương mặt là nét vui mừng. Dòng dõi Tiêu gia… cuối cùng cũng nối dõi: “Đã cho Thái y xem là nam nữ ?”
Tiêu Uyên tự nhiên rõ tâm tư của ông . Hắn đầu hoàng đế một cái, nhưng trả lời.
Hoàng đế hổ, thêm gì nữa.
Trương Viện y cuối cùng cũng nhét hai trong tủ quần áo. Đầu Tiêu Thiên ngả nghiêng tựa vách tủ, mí mắt khẽ động, khiến ông hoảng hồn, vội vàng vớ đại một vật gì đó bên cạnh, nện mạnh đầu .
Tiêu Thiên nghiêng đầu sang một bên, bất tỉnh.
Vì sợ hai tỉnh , Trương Viện y dứt khoát khoanh chân bên tủ để canh chừng.
Trong cung điện tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở của ba vang vọng.
Hoàng đế căng thẳng tinh thần suốt một thời gian dài, giờ Tiêu Uyên bên cạnh khiến ông phần nào an tâm, kìm mà thi-ếp .
Mãi đến chập tối.
Việc Tiêu Thiên ở trong phòng quá lâu cuối cùng cũng khiến thống lĩnh Ngự Lâm quân sinh nghi. Hắn gõ cửa, thấy ai trả lời, liền định phá cửa xông .
Tiêu Uyên siết chặt thanh đoản kiếm trong tay, chuẩn sẵn sàng nghênh chiến, má-u đổ đầ-u rơi, nhưng đúng lúc đó, một binh sĩ hốt hoảng chạy từ ngoài điện , lao đến bên thống lĩnh: “Không ! Không , đại nhân! Có phá ! Đang gi-ết tới nơi !”
“Cái gì phá ?”
Thống lĩnh ngẩn một lúc, bất chợt vui mừng: “Là quân của Ngũ Hoàng Tử ?”
Binh sĩ lắc đầu lia lịa: “Không ! Là... là phủ Lý Quốc Công, còn cả Thẩm đại công tử!”
Lý Quốc Công thì , nhưng "Thẩm đại công tử" khiến sửng sốt: “Nói bậy! Thẩm Trường Hách ch-ết từ lâu , lấy đại công tử?”
Thế nhưng sự việc do Bộ Binh tự dâng tấu trình lên Hoàng Thượng.
“Thuộc hạ dám vọng ngôn! Thuộc hạ cam đoan tuyệt đối nhầm, thể lấy đầu đảm bảo! Chính là Thẩm đại công tử! Quân đội đánh trong cung, giờ sắp đến điện Phụng Thiên !”
Gương mặt thống lĩnh thoáng chốc đờ đẫn.
Chưa kịp đợi quân Ngũ Hoàng Tử đến, đón ngay một lẽ ch-ết từ lâu.
“Không , trúng kế !”
Sắc mặt biến đổi dữ dội, bắt đầu điên cuồng đập cửa điện: “Ngũ Hoàng Tử! Không ! Có chuyện lớn !”
Bên trong, Tiêu Uyên đương nhiên rõ hết đoạn đối thoại của hai . Trong đôi mắt bình lặng của , thoáng xao động.
Thống lĩnh bên ngoài sức đập cửa, nhưng bên trong vẫn chút động tĩnh nào, khiến càng thêm hoài nghi, một dự cảm chẳng lành bắt đầu dâng lên.
Hắn lui vài bước, bắt đầu dồn sức đâ-m sầm cửa điện.
Trong cung điện, hoàng đế tiếng động tỉnh giấc. Trương Viện y chẳng giúp gì, chỉ ôm đầu co rúm bên cạnh tủ áo. Chỉ Tiêu Uyên, tay siết chặt kiếm, bước chậm rãi tiến về phía cửa.
Cánh cửa đập mạnh thêm một nữa, then cửa bắt đầu xuất hiện vết nứt. lúc đó, Tiêu Uyên bất ngờ đưa tay kéo mạnh then .
Người bên ngoài đang dồn lực lao tới, ngờ cửa đột ngột mở toang, kịp phản ứng, theo đà đâ-m sầm trong.
Chưa kịp rõ tình hình trong phòng, một thanh kiếm sắc lạnh kề sát c-ổ .
Ngẩng đầu lên, đập mắt là một gương mặt xa lạ.
“Gan to thật! Ngươi là ai? Ngũ Hoàng Tử ?”
Tiếng động lúc nãy thu hút ít Ngự Lâm quân xông điện. Tiêu Uyên hất nhẹ thanh kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng yết hầu tên thống lĩnh.
“Ra lệnh cho của ngươi rút ngoài.”
Vừa cất tiếng, tên thống lĩnh sững sờ.
Không thể tin nổi, chăm chú Tiêu Uyên, môi run rẩy. Với cương vị là thống lĩnh Ngự Lâm quân, từng tiếp xúc với Tiêu Uyên ít . Vừa tiếng khiến da đầu tê dại , lập tức nhận .
“Ngài... là... Tứ, Tứ Hoàng Tử.”
“Ra lệnh cho của ngươi cút hết ngoài.”
Tiêu Uyên lặp nữa, mũi kiếm sắc lẹm khẽ cứ-a r-ách da cổ .
Tên thống lĩnh chút nghi ngờ, chỉ cần dám phản kháng một chữ, thanh kiếm sẽ lập tức xuyên qua c-ổ họ-ng mà chẳng cần phân bua đúng sai.
Nỗi đáng sợ của Tứ Hoàng Tử ở chỗ: dù kẻ địch nắm ưu thế, chỉ cần đối mặt với , cũng đủ khiến phát lạnh. Nỗi sợ hãi , triều thần ai nấy đều khắc cốt ghi tâm.
Hắn cố ngẩng đầu, hiệu cho phó tướng lui , nuốt khan một ngụm nước bọt : “Các ngươi… lui hết ngoài.”
“Đại nhân…”
“Lui !”
Hắn gằn giọng, phó tướng dù cam lòng cũng đành phất tay, dẫn rút khỏi cung điện.
Hắn đầu Tiêu Uyên, dịch lui vài bước, thấp giọng : “Tứ Hoàng Tử… thể thả thần ?”
“Ngươi nghĩ ?”
Giọng Tiêu Uyên vẫn bình tĩnh như cũ, khiến tên thống lĩnh chỉ khổ, rũ đầu xuống.
Câu trả lời, đương nhiên là !
Hắn vạn ngờ, Trương Viện y là của Tiêu Uyên.
Đã đến vị trí thống lĩnh Ngự Lâm quân, tất nhiên chẳng kẻ ngu ngốc. Chỉ cần liên kết chuyện , lập tức hiểu cục.
Thì , hành động của họ trong thời gian qua, bao gồm cả binh mã ngoài cung, đều trong kế hoạch tính toán kỹ càng của Tứ Hoàng Tử từ lâu.
Một luồng khí lạnh dâng lên từ bàn chân, xuyên thẳng đến đỉnh đầu. Hắn lạnh run cả môi.
Hắn rõ, hôm nay e là khó mạng . Sắc mặt xám xịt như tro tàn.
“Trương Viện y.” – Tiêu Uyên lạnh nhạt gọi.
Trương Viện y đang nép bên tủ liền lập tức chạy tới, trong tay còn nắm chặt một cây ngân châm.