Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 313: Trở Về Vạch Xuất Phát.

Cập nhật lúc: 2025-07-26 08:14:35
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng đế trầm mặc, lông mày nhíu chặt như đang cân nhắc tính khả thi trong lời của Lưu công công.

“Lão nô chỉ là bậy bạ, mong thể giải nỗi sầu của Hoàng Thượng, xin bệ hạ thứ .” – Ông run rẩy dập đầu một cái, đầy lo sợ.

Hoàng đế sững , phất tay bảo: “Đứng lên , đầu óc ngươi còn linh hoạt hơn cái tên .”

Lưu công công ngượng, như thể hiểu đây là lời khen là trách.

“Thiên nhi cấm túc cũng lâu, chắc cũng hiểu lầm của . Ngươi sai thông báo, ngày mai để nó triều nghị sự.”

“Vâng.” – Lưu công công lĩnh mệnh, lui truyền lời.

Vừa lúc đó, ngự thiện phòng cũng mang “phương thuốc dân gian” tới. Lưu công công : “Đưa đây cho , Hoàng Thượng đang tâm trạng , chớ để bực .”

“Vâng , đa tạ công công.” – Người lập tức dâng lên.

“Các ngươi cũng lui xuống hết .”

Người bên ngoài thư phòng đều cho lui. Lưu công công bưng thuốc , lập tức dâng lên ngay mà hết sức cẩn trọng thử độc từng chút một. Sau khi xác nhận vấn đề gì, ông mới dâng thuốc lên long án.

Hoàng đế uống nửa bát thì dừng , Lưu công công lập tức mang .

Cung nữ tiến lên định mang ngoài thì ông : “Thứ quý như thế , đổ thì uổng, chậu mẫu đơn trông chẳng lắm, mang tưới cho nó, coi như bồi bổ thêm dinh dưỡng.”

Cung nữ nào dám gì, ông liền tự tay đổ phần thuốc còn xuống gốc cây mẫu đơn bên cạnh.

Cùng lúc đó, lưng chừng núi Hương GiácTự, một bóng đen đang lê từng bước mệt mỏi tiến lên núi, bước vội vàng.

“Thống lĩnh, trông giống lắm.” – Từ trong bóng tối, một với Khánh An.

Khánh An dấu im lặng, nheo mắt bóng đang dần tiếp cận. Đợi đến khi đó đến gần, mượn ánh trăng, cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt . Ngay lập tức, vung tay hiệu.

Lập tức mấy bóng lao từ bốn phía, vây kín kẻ đến ở giữa.

Người thoáng sững , đến khi thấy Khánh An thì sắc mặt co giật vài cái, đó thở dài một , khổ.

“Tiêu thí chủ vì lão nạp mà thật sự hao tổn ít tâm sức.”

Khánh An đáp: “Đại sư Văn Âm vì trốn tránh chủ tử nhà , cũng ít vất vả.”

Đại sư Văn Âm khổ nữa.

Thua một nước cờ, ông chẳng còn gì để .

“Lão nạp thể lên núi một cái hãy theo ngươi ?”

“Không cần. Phương trượng đại sư vẫn .”

Đại sư Văn Âm khẽ gật đầu, gì bất ngờ, ngược còn thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi Khánh An xuất hiện, ông đoán bức thư mà sư gửi cho lẽ Tiêu Uyên tay động . Ông từng nghi ngờ, nhưng đó dù cũng là sư thiết nhất của ông. Dù thể là bẫy, ông cũng thể ngơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-313-tro-ve-vach-xuat-phat.html.]

“Đại sư Văn Âm, mời.”

Đại sư Văn Âm ngẩng đầu, sâu lên đỉnh núi một cuối, thở dài, xoay , theo Khánh An rời .

Lại một vòng quanh co, thêm một phen bận rộn, Đại sư Văn Âm cảm thấy bản thật sự thê lương đến mức bằng ch-ết cho xong.

__

Sáng sớm hôm , Tiêu Thiên cuối cùng cũng giải cấm, triều tham dự buổi chầu. đúng lúc đó, hoàng đế đột ngột ngã bệnh, bệnh tình đến nhanh như sấm sét, cả ngự y viện đều túc trực bên long sàng.

Ngày đầu tiên, chính sự đều tạm gác , tất cả các đại thần cùng hoàng thất tông đều chờ ngoài điện, đợi tin tức.

Mãi đến gần chạng vạng, Tiêu Uyên mới trở về phủ. Khánh An vẫn chờ cửa, hạ giọng bẩm báo: “Chủ tử, Đại sư Văn Âm đưa về.”

Lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Uyên rốt cuộc cũng giãn đôi chút. Hắn lập tức bước nhanh phủ, hỏi: “Người ?”

“Ở viện phía thư phòng.”

Khánh An rõ chủ tử về sẽ gặp Đại sư Văn Âm ngay, nên sớm sắp xếp ông một gian phòng bên cạnh thư phòng.

Đại sư Văn Âm nhắm mắt , chuỗi Phật châu trong tay ngừng xoay chuyển, miệng lẩm nhẩm câu “A Di Đà Phật”. Cửa phòng bất ngờ đẩy , ông khựng một chút tụng niệm như thường.

Tiêu Uyên nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Đại sư Văn Âm, chúng gặp .”

Đại sư Văn Âm lúc mới ngừng tụng kinh, như thể thở một dài, ngẩng đầu Tiêu Uyên, thở dài một nữa.

Có thể thấy rõ, ông gặp Tiêu Uyên chút nào!

Đại sư Văn Âm dậy, niệm một câu Phật hiệu.

“Người vẫn , kẻ xuất gia dối. Đại sư Văn Âm đây, Phật pháp chẳng lẽ còn giữ ông trong giới Phật môn nữa ?”

Đại sư Văn Âm khẽ khổ: “Tiêu thí chủ, xin đừng mỉa mai lão nạp nữa.”

Ông cũng phá giới, nhưng ở Hương Giác Tự còn bao sư , sư điệt, liên tục vì ông mà rơi hiểm cảnh. Ông thể lo?

Đến cả Khánh An bên cạnh cũng sự bất đắc dĩ trong ánh mắt ông , khỏi giật giật khóe miệng. May là bệnh tình của Hoàng Tử phi vẫn cần đến ông , chứ nếu , dám cả gan dối gạt chủ tử như , chắc chắn chỉ đường ch-ết.

Tiêu Uyên vòng qua, xuống ghế, giọng lạnh lùng và bình tĩnh: “Ông cũng rõ, tìm ngươi là mục đích. Sự tồn tại của Hương Giác Tự, giờ đây hết trong tay ông.”

Cuộc tranh đấu triều đình bước giai đoạn gay gắt, còn thời gian để tiếp tục dây dưa nữa.

Đai sư Văn Âm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, chắp tay niệm Phật, ánh mắt đầy chân thành: “Tiêu thí chủ từng cư-ỡng ép nghịch thiên cải mệnh, suýt nữa mất mạng. Quả báo như hiện tại, chẳng lẽ là kết cục nhất cho hai vị thí chủ ?”

“Phải rằng, vạn vật đời, tất mất. Nếu là khác, chắc chịu nổi hậu quả như .”

Tiêu Uyên nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, thì Đại sư Văn Âm rõ tình trạng của Thẩm An An hiện giờ.

“Ý ông là… ông thể sửa ?”

Đại sư Văn Âm khựng , chỉ bất lực lắc đầu. Ông bao nhiêu cũng vô ích, Tiêu Uyên một chữ cũng lọt.

“Trước , Thẩm thí chủ vì cứu Tiêu thí chủ, lập lời thề độc Phật. Lão nạp thực sự cũng bất lực...”

Loading...