Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 295: Đưa Sính Lễ.

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:09:06
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lý Hoài Ngôn, thương , ở bên . Chàng phong lưu, trăng hoa thế nào cũng , đều chịu . Chỉ cần ngày ngày thể thấy . Nếu thể, thà ni cô am, thà ch-ết còn hơn."

"Ta thể sống thiếu ."

Nàng khẽ thì thầm, giọng yếu ớt như chiếc búa nhỏ, gõ mạnh lồng ngự-c Lý Hoài Ngôn.

, thể là ai khác ?

Hắn nâng cánh tay lên, do dự một lúc nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, khẽ vỗ từng nhịp trấn an.

"Chàng thể giam trong khuê phòng, đều cả. Nên ép buộc ."

Nàng chậm rãi buông , nở một nụ nhợt nhạt: "Ta đây. Sau sẽ phiền nữa."

Nàng cúi mắt, xoay rời .

Lý Hoài Ngôn sững tại chỗ, ngây ngốc bóng dáng nàng ngày một xa, đơn độc và đáng thương.

"Thế gian thật sự những kẻ ngốc như Thẩm An An và Tiêu Uyên ?"

Hắn lẩm bẩm một câu, đưa tay gãi mũi, trong lòng chút bực bội vô cớ.

Cảm thấy chính đúng là chuyện khốn nạn .

Một đại tiểu thư khuê các dịu dàng như thế ép đến mức , đúng là đáng đánh mà.

bảo hạ quyết tâm cưới nàng về nhà, chút do dự.

Hắn ngã mạnh xuống ghế dài, đầy vẻ sầu não và bất lực.

__

"Cô nương."

Trong góc tối, một bóng dáng nhỏ nhanh chóng lao , chạy đến bên cạnh Trịnh Nguyệt Nhi.

Nàng về phía Trịnh Nguyệt Nhi, trống , khỏi thất vọng.

"Thất bại ?"

Trịnh Nguyệt Nhi trả lời, chỉ lặng lẽ dùng khăn tay lau khóe mắt đỏ hoe, gương mặt vô cùng bình thản.

"Cô nương, nếu ngay cả Quốc Công gia cũng chịu cưới , chẳng thật sự sẽ đưa ni cô am ? Phải đây?"

Nha lo đến mức sắp .

Trịnh Nguyệt Nhi nhíu mày, cũng chút bất an.

Nàng rõ ràng rằng thể sống thiếu , thế mà hề phản ứng gì. là kẻ phong lưu thành quen, sức chịu đựng quả nhiên tầm thường.

Nha bắt đầu thút thít: "Sớm , chẳng thà cô nương gả cho Ngũ Hoàng Tử, cũng đến mức đưa ni cô am."

Nàng mà, bước của cô nương nhà quá mạo hiểm .

"Dù ni cô am, cũng còn hơn gả hoàng thất."

Trịnh Nguyệt Nhi ánh mắt trong veo, kiên định.

Hoàng cung là nơi thế nào?

Ngay cả Thượng thư Thân đại nhân cũng mất mạng là mất mạng, nàng nào thể sống yên ?

Nha thút thít, nước mắt rơi lã chã. Trịnh Nguyệt Nhi bất lực thở dài, lấy khăn tay lau khóe mắt nàng: "Được , đừng nữa."

"Cô nương, khó khăn lắm mới tìm cơ hội trốn ngoài. Lần e rằng nhất định sẽ lão gia phát hiện và gả mất thôi."

Trịnh Nguyệt Nhi cũng đầy lo âu.

Đột nhiên, phía vang lên tiếng bước chân, rõ ràng đến mức nổi bật giữa đêm khuya tĩnh lặng. Nha lập tức nín , ngẩng đầu , đôi mắt khẽ mở to.

Trịnh Nguyệt Nhi cảm thấy điều chẳng lành, nước mắt bỗng nhiên trào : "Không cả, hối hận. Nếu thể nắm tay thương, đời sống nơi cửa Phật cũng chẳng hề gì. Ít nhất, dám tranh đấu vì bản ."

Lý Hoài Ngôn , trong lòng càng khó chịu, áy náy sâu sắc.

"Trịnh cô nương..."

Trịnh Nguyệt Nhi khẽ cứng , vội vàng xoay . Đôi mắt trong veo từ vui mừng chuyển sang mất mát, cuối cùng hóa thành tĩnh lặng, khiến lòng Lý Hoài Ngôn đau nhói.

"Trễ thế , đến đây?"

Lý Hoài Ngôn do dự giây lát chậm rãi mở miệng: "Ta chuyện với nàng."

Trịnh Nguyệt Nhi mím môi, dặn dò nha lui xa.

Con hẻm nhỏ lặng thinh, chỉ còn hai . Nhìn hồi lâu, cuối cùng Trịnh Nguyệt Nhi lên tiếng : "Ta khiến khó xử ?"

"Chàng đừng để tâm. Hãy coi như tối nay từng đến đây, những lời … cũng chỉ là thuận miệng thốt thôi."

Nàng cúi đầu, vành tai ửng đỏ, dáng vẻ dịu dàng đài các, khiến Lý Hoài Ngôn thoáng hoài nghi liệu cô nương nhào lòng đến thê lương là ảo giác .

Cũng , để một tiểu thư khuê các đến bước , thật sự chẳng dễ dàng gì. Chung quy là của , ngay từ đầu chọc nàng .

Năm , ít trèo tường lén gặp nàng, chẳng cũng là cố tình trêu ghẹo ? Nếu bây giờ khiến nàng thành ruồng bỏ, còn đáng mặt nam nhân nữa ?

"Nàng... đừng nữa, mai sẽ đến gặp phụ nàng để cầu ."

Trịnh Nguyệt Nhi sững sờ, nước mắt vẫn kịp khô.

"Chàng gì?"

"Ta , sẽ cưới nàng."

Lý Hoài Ngôn cau chặt mày: " lời nàng , còn tính ?"

Trịnh Nguyệt Nhi chớp mắt, giọt lệ lăn dài: "Lời gì?"

"Ta vốn phong lưu ham chơi, nàng chịu ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-295-dua-sinh-le.html.]

Trịnh Nguyệt Nhi nhíu mày, mặt thoáng chút do dự. Lý Hoài Ngôn thấy , lập tức hối hận vì sự bốc đồng ban nãy của .

“Nàng đổi ý ? Chẳng lẽ nàng lừa ?”

Hắn tròn mắt nàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cứ như thể nếu nàng dám “đúng ” thì sẽ lập tức xoay bỏ chút do dự.

Trịnh Nguyệt Nhi: “……”

Nhịn ! Cưới xong tính!

“Đương nhiên là .”

Nàng cúi đầu, giọng chút ảm đạm: “Ta chịu … Chỉ cần ở bên , nhưng … quá đáng.”

Ánh mắt Lý Hoài Ngôn xoay chuyển, đà lấn tới: “Nàng quá đáng là ý gì?”

Trịnh Nguyệt Nhi theo bản năng đến chuyện nuôi mỹ nữ trong nhà, đắm chìm chốn hoa nguyệt, nhưng lời đến miệng nuốt xuống.

“Ta thể quản chuyện ở bên ngoài thế nào, nhưng đưa khác đến mặt . Ta sẽ đau lòng.”

Lý Hoài Ngôn trầm ngâm một lúc.

Nếu , mối hôn sự cũng thể thành. Có phu nhân chính thất, vẫn tiêu d-ao tự tại, chẳng là chuyện nhất đời ?

“Vậy… ! Nàng cứ ở nhà chờ , mai đến cầu .”

nàng đừng quên điều hứa, nuốt lời.”

Hắn chịu nổi gò bó, vì một bông hoa mà bỏ cả vườn hoa, đó phong cách của .

Trịnh Nguyệt Nhi nghiến răng, nhưng mặt vẫn nở nụ dịu dàng, vui mừng thẹn thùng: “Được, chờ .”

“Ừ.”

Lý Hoài Ngôn trách nhiệm, đưa hai chủ tớ về đến cổng Trịnh phủ, còn giúp họ trèo tường mới ung dung rời .

“Cô nương.”

Nha mặt nhăn mày nhó: “Sao nô tỳ cảm thấy phủ Quốc Công còn đáng tin bằng am ni cô ?”

“Vậy ngươi chọn am ni cô ni cô, phủ Quốc Công đại nha quản sự?”

Nha do dự chốc lát, cuối cùng đáp: “Vẫn là phủ Quốc Công, ít nhất còn cơm ăn áo mặc, sống trong cảnh thanh đăng cổ Phật… nô tỳ sợ cô nương chịu ấm ức.”

Trịnh Nguyệt Nhi thoải mái : “Không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ, như băng mỏng mà sống, thì tính là ấm ức. Lý Hoài Ngôn tuy phong lưu, nhưng , cũng chẳng đến mức tệ bạc với .”

“Hắn là kiểu đối với tất cả , căn bản tồn tại chuyện sủng diệt thê. Cả đời , nếu một lòng một thì thể, nhưng gả cho để một cuộc sống yên cũng tệ.”

Nha bĩu môi, thở dài một . nàng cũng hiểu, đây là lựa chọn nhất đối với cô nương nhà .

Trịnh Nguyệt Nhi nghịch ngợm vuốt ve miếng ngọc bội đeo bên hông, đột nhiên : “Hơn nữa, mềm lòng, thiện tâm, chắc thể dạy dỗ thành một phu quân hảo.”

Nha nụ của chủ nhân, một cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng.

__

Tại Ngô Đồng Viện.

Một đêm điên cuồng, cả hai đều kiệt sức. Tiêu Uyên ôm nàng ngủ say, nhưng bên tai truyền đến âm thanh ồn ào.

Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng che tai Thẩm An An , sợ nàng đánh thức.

Chốc lát , giọng của Khánh An vang lên ngoài khung cửa sổ: “Chủ tử, Lý Quốc Công đến , chuyện quan trọng.”

Tiêu Uyên ngẩng mắt bầu trời vẫn còn lờ mờ ánh sáng, cau mày chặt : “Bảo ngậm miệng, còn ồn ào nữa thì vứt ngoài.”

“Vâng.”

Sợ Lý Hoài Ngôn đánh thức Thẩm An An, Tiêu Uyên nhẹ tay nhẹ chân đặt nàng sang một bên, gối đầu lên chiếc gối mềm mại, chậm rãi dậy mặc y phục.

Sau khi chỉnh trang xong xuôi bước ngoài, liền thấy Lý Hoài Ngôn khoác bộ cẩm bào màu xanh đậm, đầu đội ngọc quan, tinh thần hăng hái, đợi ở hành lang bên .

Trên chiếc ghế dài cạnh đó, Lăng Thần Dật nửa khép mắt, trông vẻ ngái ngủ, hiển nhiên là nghỉ ngơi tử tế. Chắc cũng giống , lôi dậy một cách thô bạo.

Nhìn dáng vẻ chỉnh tề khác thường của Lý Hoài Ngôn, Tiêu Uyên khỏi nhíu mày: “Lại bày trò gì nữa đây?”

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là, chẳng lẽ mỹ nhân nào từ thanh lâu đến khiến tên hứng thú?

mà, liên quan gì đến chứ?

“Vào phòng , phòng .”

Lý Hoài Ngôn tươi như hoa đào, kéo cả Lăng Thần Dật ghế dậy, lôi cả hai thư phòng.

Lăng Thần Dật ngáp một cái, giọng điệu mấy thiện: “Ngươi nhất là chuyện gì đó thật sự quan trọng.”

Lý Hoài Ngôn ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng : “Ngày mai cầu , hai thiết nhất của , đương nhiên cùng.”

“……”

“……”

Lăng Thần Dật chớp mắt, như thể rõ: “Ngươi gì?”

Tiêu Uyên cũng chỉ im lặng .

“Ta sắp lấy thê tử.”

“Lấy ai?”

“Trịnh cô nương, Trịnh Nguyệt Nhi.”

“……”

Hai đồng loạt rơi im lặng, đưa mắt .

Lăng Thần Dật lập tức tỉnh ngủ hẳn, trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc là đang ?”

Loading...