Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 288: Cưỡng Đoạt Dân Nữ.

Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:08:47
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh đại nhân chỉ cảm thấy trong đầu "ầm" một tiếng, như thể sét đánh trúng.

"Ngươi... ngươi gì?"

Tên gia nô ngước khuôn mặt hoảng hốt lên, lặp nữa: "Tin từ trong phủ truyền đến... Cô nương... cô nương tr-eo c-ổ t-ự vẫ-n !"

Trịnh đại nhân hai mắt tối sầm, cả trượt khỏi ghế. Gia nô vội vàng đỡ lấy ông , hoảng loạn gọi.

Tưởng rằng ông ngất , ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông bỗng dưng vùng , bò lổm ngổm về phía , giọng khẩn thiết: "Hoàng Thượng tha mạng! Tiểu nữ hồ đồ, tính tình nóng nảy, là thần dạy dỗ nghiêm, xin Hoàng Thượng thứ tội!"

Ông thậm chí còn thèm hỏi nữ nhi hiện giờ sống ch-ết thế nào, chỉ lo quỳ xuống tạ tội, sợ rằng hoàng đế sẽ trách phạt.

Lý Hoài Ngôn nghiến chặt răng, sắc mặt xanh mét, các khớp ngón tay siết đến phát tiếng răng rắc. Nếu Lăng Thần Dật giữ chặt, xông lên đánh cho Trịnh đại nhân một trận nhừ t-ử .

"Chờ thêm chút nữa."

Lăng Thần Dật thấp giọng trấn an, nhưng Lý Hoài Ngôn chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, khuôn mặt đầy vẻ căm phẫn.

Nàng t-ự vẫ-n? Sao nàng t-ự vẫ-n? Sao nàng ngốc nghếch như chứ!

Trong đầu thoáng hiện lên nụ bất lực và tuyệt vọng của nàng ngày hôm đó khi rời khỏi Trịnh phủ. Lý Hoài Ngôn nhắm chặt mắt, nỗi đau xé lòng tràn ngập trong lồng ngự-c.

Gương mặt hoàng đế lúc tràn đầy giận dữ. Ai cũng ông định gì, nếu Trịnh Nguyệt Nhi t-ự sá-t vô cớ, chẳng rõ ràng là nàng gả cho Tiêu Thiên ?

Hoàng nhi của ông, há thể để một nữ nhi bề chê bai, nhục?

Huống hồ, Tiêu Thiên mới trở về. Nếu chuyện cứ thế mà cho qua, còn vững trong triều thế nào? Nếu các quan khác bắt chước, thì uy nghiêm đế vương còn ?

"Hừ, đúng cho Trịnh gia!"

Hoàng đế lạnh lùng cất tiếng, khiến Trịnh đại nhân sợ hãi đến mức run rẩy như cành liễu gió.

"Hoàng Thượng tha tội! Có lẽ tiểu nữ chỉ vì mấy ngày cãi với thần phụ nên tức giận. Nó từ nhỏ tính khí cực đoan..."

Trịnh đại nhân nào dám để chuyện dính líu đến hôn sự. Nếu chỉ coi đây là chuyện gia đình, may thể xoa dịu cơn giận của hoàng đế.

"Tính khí cực đoan?"

Đôi mắt hoàng đế âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo: "Ra là . Thật uổng công trẫm từng đánh giá cao nàng . Chỉ vì cãi vã với mẫu đòi sống đòi ch-ết, đúng là bất hiếu!"

Ông thuận nước đẩy thuyền, cũng xem như giữ thể diện cho Tiêu Thiên bá quan. Còn về Trịnh đại nhân... tính sổ cũng muộn.

"Nếu , ngươi mau về phủ xem , đừng để thực sự án mạng xảy ."

"Vâng !"

Trịnh đại nhân như trút gánh nặng, cả ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chỉ suýt chút nữa thôi, hôm nay cả nhà ông chôn thây tại đây . Ông run rẩy đưa tay lên, gia nô lập tức đỡ lấy, dìu ông rời khỏi đại sảnh.

Chuyện nhanh chóng lắng xuống, ai dám nhắc , nhưng ai cũng hiểu rõ, hôn sự giữa Trịnh gia và Ngũ Hoàng Tử coi như tan vỡ.

Dù Ngũ Hoàng Tử phận thấp kém đến , vẫn là con trai của hoàng đế. Làm thể cưới một nữ nhân vì phản đối hôn sự mà tre-o c-ổ t-ự vẫ-n?

Kể cả khi Trịnh cô nương còn sống, nàng cũng thể nào gả nữa. Ở kinh thành , chẳng ai dám rước một từng nhục mạ hoàng gia như nàng về dâu, kẻo rước họa .

Lý Hoài Ngôn vốn yên, níu lấy Lăng Thần Dật, thấp giọng hỏi: "Chuyện do các ngươi sắp đặt ?"

"Sắp đặt cái gì?"

"Việc Trịnh cô nương t-ự sá-t !"

Lý Hoài Ngôn trừng lớn mắt: "Không do các ngươi sắp đặt ?"

Lăng Thần Dật lắc đầu: "Ngươi còn chẳng rõ lòng với Trịnh cô nương thế nào, bọn thể tay với nàng?"

Vậy tức là ai sắp đặt… Nàng thực sự t-ự sá-t…

Lý Hoài Ngôn buông tay Lăng Thần Dật . Nhân lúc ai chú ý, nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Lăng Thần Dật kịp giữ , chỉ thể đầu Tiêu Uyên với vẻ bất đắc dĩ.

Tiêu Uyên cũng chẳng bận tâm, ánh mắt của đều đặt Thẩm An An đang cúi đầu ăn uống. Trên bàn tiệc, tất cả món tráng miệng gần như nàng quét sạch, thế nhưng nàng vẫn dấu hiệu dừng .

"An An, đừng ăn đồ bên ngoài nhiều quá."

Thẩm An An gật đầu, nhưng bĩu môi: " đồ ngọt trong phủ cho ăn mà."

Trong lúc chuyện trò, hoàng đế dường như tâm trạng vui vẻ, uống thêm vài chén rư-ợu. Sau đó, thái giám đỡ trong nghỉ ngơi.

Thẩm An An liếc mắt quan sát, lúc mới chậm rãi đặt miếng bánh ngọt xuống.

"Bụng đau, ngoài một lát."

Nàng ngẩng đầu, đáng thương Tiêu Uyên .

"Có ăn đồ linh tinh mà đau bụng ?"

Tiêu Uyên cau mày, đưa tay xoa nhẹ lên bụng nàng.

Thẩm An An nhột, vội vàng lùi , sợ lộ tẩy: "Ta để Mặc Hương và Mặc Nhiễm cùng, sẽ ngay."

"Hay là để cùng nàng."

Tiêu Uyên định dậy, cùng lúc đó, Tiêu Thiên nâng chén rư-ợu, chậm rãi bước đến.

Thẩm An An ấn tay xuống: "Những kẻ ý đều đang cả đây , cứ yên tâm . Một nữ nhân giải quyết chuyện riêng tư, đường đường là Hoàng Tử như theo gì, chẳng khiến chê ?"

Nói xong, nàng dậy rời khỏi yến tiệc.

Tiêu Uyên dõi theo bóng nàng, Tiêu Thiên cũng theo, đó ôn hòa : "Tứ hoàng yên tâm, tẩu tẩu chỉ loanh quanh trong phủ, sẽ chuyện gì ."

Tiêu Uyên thu ánh mắt, gì, chỉ thẳng Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên nhẹ, nâng chén rư-ợu, bàn tay lộ rõ ngón tay cụt, đặc biệt chói mắt khi đối diện Tiêu Uyên. Hắn uống cạn chén rư-ợu : "Trước đây tiểu nhiều chuyện mạo phạm hoàng , mong và tẩu tẩu đừng để trong lòng. Từ nay về , chúng hòa thuận, cũng giúp phụ hoàng bớt vài phần muộn phiền. Tiểu xin kính hoàng một chén."

Tiêu Uyên nhàn nhạt đáp: "Ngũ khoan dung đại lượng, chấp chuyện cũ."

Chư vị quan viên xung quanh đều dõi theo, Tiêu Thiên chủ động cầu hòa, Tiêu Uyên đương nhiên cũng giữ thể diện, thể mất phong độ.

So với Tiêu Thiên, Tiêu Uyên thực thích Tiêu Trạch hơn, một kẻ đầu óc, đánh thì đánh, mắng thì mắng, cần vòng vo tính toán.

Lúc , Thân Doãn Bạch cũng một nhóm quan vây quanh, ngừng nâng chén chúc tụng.

Tiêu Thiên trở về chỗ , đè tay Thân Doãn Bạch khi định nâng chén nữa: "Đại ca thể uống tiếp, còn vết thương cũ."

Thân Doãn Bạch gật đầu, đặt chén rư-ợu xuống. Ánh mắt phần mơ màng, khi ngẩng lên Tiêu Thiên, trong đó ẩn chứa sự phức tạp, vui mừng, cả trầm tư.

Bọn họ, cuối cùng cũng đặt chân triều đình.

Trong khoảnh khắc thu ánh mắt, vô tình quét qua cửa , sắc mặt lập tức cứng đờ, đồng tử co rút , bất ngờ bật dậy.

"Đại ca, ?"

"Không gì."

Ánh mắt Thân Doãn Bạch bỗng chút nôn nóng: "Ta khỏe, ngoài nghỉ một lát."

Nói xong, vội vàng rời khỏi đại sảnh.

Tiêu Thiên nhíu mày, lập tức dặn dò nha theo.

Thân Doãn Bạch bước ngoài, men theo bóng dáng màu xanh nhạt lướt qua khi nãy mà đuổi theo.

Đi qua hành lang gấp khúc, đến một tiểu viện hẻo lánh, đột nhiên khựng , cố gắng lắc mạnh đầu.

Không thể nào là nàng… Nàng ch-ết , ch-ết ngay mặt .

Vừa chỉ là một dung mạo tương tự mà thôi.

Hắn nheo mắt, nhưng ngay lúc đó, bóng dáng áo xanh nhạt xuất hiện, tay bưng khay đồ, vội vàng rẽ qua hành lang, như thể đang nhanh chóng rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-288-cuong-doat-dan-nu.html.]

Dưới ánh mặt trời, thoáng thấy rõ nửa khuôn mặt nàng, dịu dàng, đoan trang, từ dáng đến khí chất đều giống nàng đến kinh ngạc.

"Hoa Sinh..."

Hắn khẽ gọi, lập tức đuổi theo bóng dáng , trong lòng dấy lên một tia hy vọng mong manh.

Có lẽ… lẽ nàng ch-ết, mà chỉ là một âm mưu của Thẩm An An. Có khi nàng giấu nàng .

Bên , đại thái giám An công công cẩn thận hầu hạ hoàng đế nghỉ trong phòng.

Một nha gõ nhẹ lên cửa, giọng đầy căng thẳng: "Công công, Ngũ Hoàng Tử sai nhà bếp chuẩn canh an thần cho Hoàng Thượng."

An công công liền nhẹ nhàng mở cửa, giọng trầm thấp: "Không cần , Hoàng Thượng ngủ ."

Nha , nhưng tay vẫn cầm khay canh an thần, do dự một lúc lâu vẫn rời .

An công công nhíu mày, sợ kinh động long nhan, liền lặng lẽ khép cửa, kéo nha xa nghiêm giọng quở trách: "Ngươi còn đó gì? Chẳng lẽ gây ồn ào cửa phòng Hoàng Thượng?"

Nha lập tức quỳ sụp xuống, đôi mắt hoe đỏ: "Công công minh giám! Dù cho nô tỳ trăm lá gan, nô tỳ cũng dám quấy rầy Hoàng Thượng."

An công công chút bực bội: "Chỉ dạy ngươi đôi câu mà ? quy củ!"

đánh chó cũng mặt chủ, nha cũng là của phủ Ngũ Hoàng Tử, thể căng quá, ông đành phất tay: "Ta còn hầu hạ Hoàng Thượng, nếu chuyện gì thì mau , đừng lằng nhằng mãi!"

Nào ngờ, nha bỗng quỳ rạp xuống đất, giọng nghẹn ngào: "Công công, nô tỳ hết cách , xin ngài cứu tỷ tỷ của nô tỳ!"

An công công nhíu mày, chỉ nha kể: "Tỷ tỷ của nô tỳ nô tỳ trong phủ, mà là con gái nhà lành. Hôm đó theo mẫu phố mua sắm, may Ngũ Hoàng Tử để mắt tới, ép đưa phủ. Nô tỳ cầu cứu khắp nơi nhưng ai dám giúp, đành lén trộn phủ Ngũ Hoàng Tử. Hôm nay gặp thánh giá, đúng là ông trời phù hộ!"

Nha liên tục dập đầu: "Công công xin hãy thương xót, xin hãy giúp vài lời để Ngũ Hoàng Tử thả tỷ tỷ của nô tỳ!"

An Công mà trợn tròn mắt, đầu óc như nổ tung.

"Ngươi... ngươi cái gì?"

Ngũ Hoàng Tử cướp đoạt con gái nhà lành? Sao thể chứ?!

Ông theo phản xạ đầu về phía phòng ngủ của hoàng đế, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.

Nếu để chuyện ầm ĩ lên mặt các đại thần hôm nay, danh tiếng của Ngũ Hoàng Tử sẽ sụp đổ, tuyệt đối !

Trong lòng ông khỏi thầm trách: "Thật đúng là mới thế một chút trở nên ngông cuồng vô độ ?!"

Nha vẻ do dự của An công công, liền thấp giọng khẩn cầu: "Nếu công công tin, thể cùng nô tỳ. Tỷ tỷ của nô tỳ hiện đang nhốt trong tiểu viện phía !"

Ánh mắt An công công lóe lên. Cách nhất bây giờ chính là nhân cơ hội trừ khử hai tỷ , thế mới thỏa.

hoàng đế bên trong thể rời khỏi hầu hạ, còn chuyện thể để ngoài nhúng tay .

Sau một hồi cân nhắc, ông gọi vài thị vệ đến, hạ lệnh: "Trông chừng thật kỹ căn phòng , khi , bất kỳ kẻ nào dám đến gần, gi-ết tha. Rõ ?"

Thị vệ lập tức cúi đầu lĩnh mệnh.

Hôm nay nhiều đại thần ở đây, ngoài thị vệ còn ám vệ, An công công lúc mới yên tâm, theo chân nha rời .

Hai vòng vèo qua từng hành lang gấp khúc trong phủ Ngũ Hoàng Tử, suốt một khắc vẫn đến nơi. An công công nhíu mày, mất kiên nhẫn: "Chưa đến ?"

Nha đầu, giọng nghẹn ngào: "Sắp đến , công công xin lượng thứ, nô tỳ dám dẫn công công đường lớn, sợ khác nhận ."

An công công khẽ gật đầu.

Nếu để thấy, thì đừng đến việc cứu tỷ tỷ của nàng, ngay cả mạng của nha e rằng cũng khó giữ.

Hai thêm một khắc, đôi mày của An công công dần dần nhíu chặt, ánh mắt nha phía trở nên lạnh lùng.

"Vẫn đến ?"

"Ngay phía !" - Nha vội đáp.

An công công đột ngột dừng bước, tiến thêm nữa.

Nha khó hiểu đầu , lúc đối diện với gương mặt già nua nhưng lạnh lẽo đến rợn của An công công.

Ông chậm rãi cất giọng, đầy nguy hiểm: "Ngươi lẻn phủ, thế nhưng quen thuộc với nơi như lòng bàn tay. Chỉ trong một ngày, thế nào ngươi thể nhớ rõ địa hình phủ Ngũ Hoàng Tử như ?"

Sắc mặt nha khẽ biến đổi.

An Công lập tức nhận điều bất , tay ông nhanh chóng thò trong tay áo, rút một con d-ao găm sắc bén.

Người thể bên cạnh Hoàng Thượng, Đại thái giám bên cạnh long sàng, tuyệt đối kẻ yếu ớt tay trói gà chặt. Đôi mắt ông ánh lên tia sắc lạnh, con d-ao lóe sáng trong tay, lập tức đâ-m thẳng về phía bụng nha .

Nha sợ đến tái mặt, hét lên hoảng loạn: "Hoàng Tử phi, cứu nô tỳ!"

Nàng ôm đầu kêu cứu.

An công công theo bản năng khựng trong chốc lát.

Ngay khoảnh khắc đó, một cái bóng dài đổ xuống từ phía ông . Còn kịp đầu, một cơn đau nhói đột ngột giáng xuống gáy. Trước mắt tối sầm, An công công lập tức ngã xuống, mất ý thức.

__

Tại gian phòng nghỉ, một nha dìu một nam nhân say khướt tiến đến cửa viện nhưng thị vệ ngăn .

Người chính là Thân Doãn Bạch, chỉ là lúc uống đến mơ màng, đầu cúi gục xuống.

Thị vệ nhận , nhưng vẫn nghiêm giọng : "Đại nhân, Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi bên trong. Công công dặn cho bất kỳ ai . Nếu ngài nghỉ ngơi, chi bằng sang viện bên cạnh?"

Thân Doãn Bạch cả dựa nha , giọng lờ đờ vì men rư-ợu: "Ta đến để nghỉ ngơi, mà là phụng mệnh đến bàn chuyện quan trọng với Hoàng Thượng."

Thị vệ nhíu mày.

Uống đến mức mà còn bàn chuyện quan trọng?

chuyện của các bậc đại nhân, cũng dám xen .

"Vậy bằng ngài chờ một lát, đợi Công công về —"

Thân Doãn Bạch khó chịu đẩy : "Chính An công công đích mời tới. Ông việc xử lý, Hoàng Thượng cứ để chăm sóc. Ngươi chỉ cần canh cửa, để phận sự ."

Thân Doãn Bạch xưa nay quan hệ mật thiết với Ngũ Hoàng Tử, thị vệ cũng dám cứng rắn ngăn cản, đành miễn cưỡng gật đầu, để y và nha .

Nhìn theo bóng hai khuất dần, lẩm bẩm: "Uống đến mức , ai chăm sóc ai còn nữa."

vì đó là lệnh của An công công, cũng tiện gì thêm.

Bên trong viện, giọng nha truyền : "Ngũ Hoàng Tử sai nhà bếp nấu một bát canh giải rư-ợu an thần, nô tỳ sẽ lấy một bát cho đại nhân."

Nghe , thị vệ còn nghi ngờ gì nữa.

Trong phòng, Thân Doãn Bạch bước thì chân đột nhiên nhũn , suýt chút nữa ngã xuống đất. May , nha kịp thời đỡ lấy .

"Cẩn thận một chút."

Thân Doãn Bạch cố gắng nặn một nụ méo mó đầy khó coi: "Tỷ... tỷ tỷ, sợ lắm."

Hắn gần như bật . Nếu chuyện mà Vương phi đang chính là ám sát hoàng đế, thì dù hứa hẹn cả núi vàng biển bạc, cũng tuyệt đối dám đồng ý.

Nha nhíu mày, kiên nhẫn nữa, liền đẩy một cái: "Tình thế đến nước , dù sợ đến tè quần thì cũng cho xong. Cũng bắt ngươi thực sự gi-ết , chỉ cần coi như đang diễn một vở kịch thôi!"

Người cải trang thành Thân Doãn Bạch, Thanh Dược tay run run nắm chặt con d-ao găm, mắt nhắm nghiền .

Bước mấy bước, hoảng sợ chạy về: "Ta thực sự ! Đó là Hoàng Thượng đấy!"

Nha mất kiên nhẫn, sắc mặt lạnh băng: "Bây giờ ngươi chính là Thượng thư bộ binh, Thân Doãn Bạch. Nếu , chuyện tuyệt đối liên quan đến ngươi. nếu hỏng, ngươi sẽ ch-ết ngay tại đây."

Thanh Dược ngẩng đầu, bóng thấp thoáng lớp màn mỏng.

"Còn chần chừ nữa, đợi đến lúc phát hiện, chúng đều ch-ết. Ngay cả Vương phi cũng sẽ liên lụy!" - Nha ghé sát tai , nghiến răng thúc giục.

Thanh Dược siết chặt nắm đấm, cắn răng lao lên.

Là bậc đế vương, trực giác của Hoàng Thượng vốn vô cùng nhạy bén. Dù uống chút rư-ợu nhưng ngay khi cảm nhận đến gần, ông lập tức mở bừng mắt.

Loading...