Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 286: Tâm Trí.
Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:20
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm An An nửa chiếc giường mềm trong phòng, mắt dõi theo bóng lờ mờ tấm bình phong.
Tiếng trầm thấp của Tiêu Uyên vang lên: "Ngươi chắc chắn Thái Tử phi bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe chứ?"
Thái y gật đầu: "Thần thực sự phát hiện bệnh trạng gì. nếu theo lời của Tứ Hoàng Tử, trí nhớ của Vương phi ngày càng suy giảm, thì khả năng tâm trí cũng sẽ dần dần về thời điểm ký ức dừng ."
Tiêu Uyên nhíu chặt mày.
Thái y cúi đầu, dám nhiều lời.
"Ý của ngươi là, nếu trí nhớ của nàng tiếp tục thoái hóa, về thời thơ ấu, thì tâm trí cũng sẽ trở về như một đứa trẻ?"
"Theo lý thuyết, đúng là như ."
Ánh mắt Tiêu Uyên chuyển sang bên trong tấm bình phong. Dù thể thấy rõ dáng vẻ của nàng, nhưng chắc chắn nàng đang .
Hắn nhắm mắt, nén tất cả cảm xúc. Khi mở mắt nữa, giọng trở nên bình thản: “Ngươi lui xuống , chuyện tiết lộ cho bất kỳ ai."
"Vâng! Xin Tứ Hoàng Tử yên tâm, thần nhất định giữ kín chuyện ."
Thái y thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ rằng Tứ Hoàng Tử so với Tứ Hoàng Tử phi vẫn dễ chuyện hơn nhiều.
Tiêu Uyên ngoài một lúc, điều chỉnh tâm trạng mới bước trong. Ngay khi ánh mắt chạm nàng, Thẩm An An mỉm rạng rỡ.
Nàng vỗ vỗ chỗ bên cạnh, hiệu cho xuống.
Tiêu Uyên khẽ cong môi, ngoan ngoãn theo, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Chàng và Thái y gì bên ngoài ?" - Thẩm An An bất ngờ hỏi.
Động tác của Tiêu Uyên khựng trong thoáng chốc, lắc đầu đáp: "Không gì quan trọng, chỉ bảo bắt mạch xem bao giờ chúng thể con."
"Rồi ? Hắn thế nào?"
Thẩm An An vẻ quyết tâm truy hỏi đến cùng, Tiêu Uyên đành cân nhắc từ ngữ đáp: "Thái y , chúng vẫn đủ cố gắng, cần thêm nỗ lực, sớm thôi sẽ tin vui."
Thẩm An An sững , gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, lí nhí lẩm bẩm: "Cái tên thái y ch-ết tiệt , đúng là ăn linh tinh..."
"Sao là linh tinh?"
Tiêu Uyên ôm nàng lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc nàng, áp đầu nàng ngự-c : "Chuyện , thuốc men chỉ là phụ trợ, quan trọng vẫn là sự siêng năng."
Thẩm An An ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Chăm chỉ thể bù đắp khiếm khuyết?"
Ánh mắt Tiêu Uyên trầm xuống, nửa ôm lấy nàng đè xuống: "Nàng vụng về ?"
"Không tự đó ?"
Giọng phản bác yếu ớt của Thẩm An An dần tan trung, cuối cùng chỉ còn những tiếng nức nở khiến khác đỏ mặt tim đập.
Thẩm An An mệt mỏi đến mức chạm gối ngủ .
Sáng hôm tỉnh dậy, theo thói quen, nàng đưa tay sờ bên cạnh giường. Bên cạnh trống , từ lâu chẳng còn ai.
Nàng dụi mắt, lười biếng dậy, ngay lúc đó Mặc Hương bước . Nhìn thấy nửa của Thẩm An An lộ ngoài chăn, nàng lập tức đỏ mặt, cúi đầu e thẹn.
Thẩm An An kéo chăn che , hỏi: "Phu quân thư phòng ?"
"Vâng, Lăng Thế Tử và Lý Quốc Công đến từ sớm, cô gia đang bàn chuyện với họ trong thư phòng."
"Sáng sớm mà chuyện gì to tát chứ."
Nàng lẩm bẩm, đó để Mặc Hương giúp y phục và chải tóc.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm An An sách một lúc bảo Mặc Hương chuẩn ít đồ ăn vặt. Nàng đến thư phòng xem thử.
Những ngày qua, nàng luôn ở trong Ngô Đồng Viện, ngay cả gặp Tiêu Uyên cũng ít . Giờ tin đang bàn chuyện trong thư phòng, nàng qua xem thử. Mặc Hương thì lập tức chuẩn .
Hai khắc , Thẩm An An mang theo hộp điểm tâm, băng qua hành lang dài để đến viện thư phòng.
Thấy nàng, Khánh An sững trong giây lát, vội vàng định bẩm báo. Thẩm An An giơ tay ngăn : "Không cần thông báo, chỉ mang ít điểm tâm , phiền bọn họ bàn chính sự ."
Khánh An gật đầu, nhưng dáng vẻ rón rén của Thái Tử phi, nên gì.
"Thái Tử phi, bên trong chỉ chủ tử, Lăng Thế Tử và Lý Quốc Công thôi."
Không cần lén lút như thể đang bắt gian thế chứ?
Thẩm An An khẽ nhíu mày, còn Mặc Hương thì trợn mắt lườm Khánh An, hạ giọng: "Chuyện Hoàng Tử phi , đến lượt ngươi nhiều lời ?"
Khánh An: "……"
Hắn gì ?
Mặc Hương đỏ hoe mắt, như thể xúc phạm ghê gớm.
Khánh An lặng lẽ ngậm miệng, cúi đầu nữa.
Dạo gần đây, tính khí của Thẩm An An ngày càng trẻ con. Cả Mặc Hương và Tiêu Uyên đều chiều theo ý nàng. Nàng lặng lẽ đẩy cửa thư phòng, cẩn thận bước .
Mặc Hương phối hợp đóng cửa mà gây tiếng động, còn quên lườm Khánh An thêm cái nữa: "Sau đừng linh tinh. Hoàng Tử phi nhạy cảm, nàng vui thì coi chừng cô gia phạt ngươi!"
Khánh An mím môi thật chặt, chớp mắt Mặc Hương, chỉ gật đầu lia lịa.
Bên trong thư phòng, giọng của Lăng Thần Dật vang lên: "Tiệc yến của Ngũ Hoàng Tử ngày , Hoàng Thượng nhất định sẽ tuyên bố hôn sự giữa Tiêu Thiên và Trịnh gia. Nếu ngăn cản, triều đình sẽ thêm một thế lực mạnh chống lưng."
Không khí trầm xuống trong chốc lát.
Sau một hồi im lặng, Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu, phát hiện cả hai đều đang chằm chằm, lập tức nhíu mày: "Muốn nghĩ cách thì nghĩ, gì?"
Lăng Thần Dật nhướng mày: "Lúc đầu ngươi vỗ ngự-c cam đoan sẽ giải quyết thỏa ? Giờ đến lúc , thành kẻ câm luôn ?"
"……" - Lý Hoài Ngôn cụp mắt, im lặng .
Lăng Thần Dật vòng tay qua cổ Lý Hoài Ngôn, kéo sát bên , hỏi: “Mấy hôm còn quấn quýt với Trịnh cô nương, thế mà dạo gần đây ngủ trong thanh lâu. Thành thật khai báo , hai cãi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-286-tam-tri.html.]
“… Cũng hẳn.” - Lý Hoài Ngôn gạt tay .
Lăng Thần Dật lập tức hào hứng: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Mau kể xem nào.”
Lý Hoài Ngôn liếc khuôn mặt đầy vẻ hóng chuyện của , ánh mắt u ám: “Ngươi thật sự vì công vụ, chỉ đơn giản xem gặp chuyện ?”
Lăng Thần Dật sờ mũi, trừ: “Không ngờ ngươi thấu .”
Lý Hoài Ngôn hừ nhẹ một tiếng.
Tiêu Uyên nãy giờ im lặng, chợt lên tiếng: “Thần Dật cũng là lo cho ngươi thôi. Tiêu Thiên và Trịnh gia thể kết . Nếu thực sự đến bước đó, khi tay ngăn cản, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Trịnh cô nương. Chúng hiểu tâm tư của ngươi, nên mới cân nhắc kỹ.”
Lý Hoài Ngôn trầm mặc hồi lâu.
Mãi một lúc , bực bội vò tóc: “Cô nương đó đúng là một , cũng hợp với tiêu chuẩn cưới thê tử của . bảo là thích nàng… thì cũng đến mức .”
Hắn bất lực tựa ghế.
Lăng Thần Dật nhướn mày: “Vậy thì cứ kéo dài thêm chút nữa. Qua buổi tiệc ngày mai hãy tính. Ngươi còn khối thời gian để bồi dưỡng tình cảm, cần vội.”
“Ta cũng , nhưng…”
Lý Hoài Ngôn thở dài, vẻ mặt đầy u sầu: “Người là tiểu thư khuê các, mấy cô nương thanh lâu thể vui đùa tùy tiện. Làm nàng chịu cứ mãi dây dưa mà một lời hứa hẹn?”
Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn .
Lăng Thần Dật hỏi thẳng: “Trịnh cô nương ngươi cho nàng một danh phận?”
“Cũng hẳn. Chỉ là… nàng hỏi thực sự thích nàng . Rồi bảo rằng nàng sắp gả cho Ngũ Hoàng Tử. Nếu tình cảm với nàng, thì hành động cụ thể.”
Cầu ? Với Lý Hoài Ngôn mà , chuyện cưới thê tử là đại sự cả đời, thể quyết định tùy tiện. Với bản tính phong lưu của , nếu chọn sai, chẳng sẽ cưới nhầm một bà chằn về, Lý gia đảo lộn hết cả ?
Dù thì… cũng nghĩ rằng Trịnh cô nương kiểu đó.
Tiêu Uyên trầm ngâm một lúc, cất giọng chậm rãi: “Nếu ngươi ý định cưới nàng, thì chuyện ngày mai sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Thần Dật, ngươi sắp xếp …”
“Khoan .”
Lý Hoài Ngôn vội vàng lên tiếng ngắt lời, vẻ mặt đầy do dự: “Dù nàng cũng là nữ nhi khuê các, thể… thể đừng tay với nàng ?”
Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên liếc , thản nhiên dõi mắt về phía Lý Hoài Ngôn.
Ánh mắt của họ khiến bắt đầu cảm thấy thoải mái. Hắn cúi giọng, thì thào: “Hay là… lật đổ phụ nàng . Trong tay chúng đủ chứng cứ để lột bỏ quan chức của ông .”
Lăng Thần Dật thong thả nhấp một ngụm , nhàn nhạt : “Cũng . tiệc yến diễn ngày mai, thời gian còn kịp nữa. Chỉ thể để họ định , mới tay với Trịnh đại nhân.”
“Không .”
Lý Hoài Ngôn nhíu mày: “Nếu đính hôn mà Trịnh gia sụp đổ, chẳng khác nào đẩy nàng đường cùng.”
“Cái cũng , cái cũng xong. Vậy ngươi xem cách nào vẹn cả đôi đường?” - Lăng Thần Dật đặt chén xuống, cau mày .
Lý Hoài Ngôn nữa rơi trầm tư.
Tiêu Uyên liếc mắt về phía bên ngoài, ánh mắt chợt khựng .
Sau tấm bình phong, một bóng dáng nhỏ nhắn đang khẽ lay động.
Khóe môi khẽ nhếch lên, dậy bước tới.
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn cùng ngẩng đầu theo.
Chỉ thấy dừng bên cạnh bình phong, vươn ngón tay chọc nhẹ đó, bật thích thú.
Hai còn đang ngơ ngác thì một cái đầu nhỏ nhô từ phía bình phong, gương mặt rực rỡ như hoa, ánh mắt cong cong, tươi Tiêu Uyên.
“Tẩu tẩu.”
Lăng Thần Dật lập tức dậy hành lễ, Lý Hoài Ngôn cũng theo .
Ngay đó, trêu ghẹo: “Hai phu thê các cũng cách chơi nhỉ? Đây là thú vui chốn khuê phòng ?”
Thẩm An An đỏ mặt, vội giải thích: “Ta nha các đang bàn chính sự, nhà bếp mới chút điểm tâm, nên mang đến cho các nếm thử.”
Nàng xách theo hộp thức ăn , đặt lên bàn mở nắp.
Hai lập tức nghiêng đầu bên trong, thấy là đồ ngọt, cũng mấy hứng thú, nhưng vẫn nể mặt cầm lên một miếng nếm thử.
Thẩm An An đích lấy một miếng, đưa cho Tiêu Uyên.
Hắn cắn một miếng, cả khuôn mặt liền nhăn vì vị ngọt gắt: “Sao nhà bếp ngọt thế nữa .”
Thẩm An An chỉ , đáp lời.
Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn lặng lẽ , cảm thấy hôm nay Thẩm An An gì đó giống , cách hành xử dường như chút khác biệt.
cả hai dám gì, chỉ lẳng lặng nuốt xuống miếng điểm tâm ngọt đến phát ngấy, đó tìm cớ cáo lui.
Chờ hết, Thẩm An An xuống chiếc ghế Tiêu Uyên , tự cầm một miếng điểm tâm ăn, giọng điệu vẻ như vô tình: “Vừa nãy , ngày mai yến tiệc gì đó ?”
“Ừm, phụ hoàng tổ chức yến tiệc tân gia cho Tiêu Thiên.”
Nói trắng , đây chính là dịp để Hoàng Thượng thể hiện sự coi trọng đối với Tiêu Thiên, cũng nhân cơ hội giúp mở rộng quan hệ với các quyền thần trong triều.
Ánh mắt Thẩm An An thoáng tối , đúng lúc Tiêu Uyên bắt gặp. Giây phút đó, dường như thấy dáng vẻ của nàng khi xưa.
“An An.”
“Ừm?”
Nàng ngước mắt lên nữa, trong đôi mắt khôi phục vẻ trong trẻo như thường.
“Ngày mai, thể cùng ?”
Tiêu Uyên chút do dự.
Thẩm An An hiểu rõ lo lắng điều gì, liền vươn tay kéo nhẹ tay áo , khẽ lắc lắc: “Chàng yên tâm, ngày mai theo , tuyệt đối sẽ chạy lung tung, cũng tùy tiện chuyện với ai để khác nghi ngờ điều gì .”