Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 283: Cơn Giận Nuốt Ngược.

Cập nhật lúc: 2025-07-23 01:03:12
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bị chửi là chó, sắc mặt của Thân Doãn Bạch trở nên cực kỳ khó coi. Hắn lạnh lùng nhếch môi gằn, hất tay áo, nhanh chóng theo .

__

Trong điện Phụng Thiên, Hoàng đế uy nghi ngai vàng, nhưng mắt thâm quầng, rõ ràng cả đêm ngủ .

Tiêu Uyên ông , đáy mắt thoáng qua một tia châm chọc.

Còn tưởng rằng đạt điều mong , ông sẽ vui mừng khôn xiết, đắc ý quên chứ.

Gi-ết ch-ết mẫu phi , lợi dụng bà để sắp đặt thế cục , chẳng lẽ trong lòng ông chút hổ thẹn nào ?

“Bệ hạ, thần tấu trình xong.” - Thượng thư bộ Lại khom hành lễ, đó lui về hàng.

Bốn bộ quan trọng đều trình tấu, lúc mới xem như chính thức bước phần nghị sự quan trọng.

Người đầu tiên bước là một vị Ngự sử.

“Bệ hạ, phận của Ngũ Hoàng Tử xác thực. Nay hoàng tộc con nối dõi thưa thớt, quốc bản cần củng cố, kính mong bệ hạ sớm ban chiếu, chính thức công nhận phận của Ngũ Hoàng Tử và đưa hoàng thất gia phả.”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành.”

Tiếng phụ họa vang lên rầm rộ.

Lăng Thần Dật đưa mắt một lượt, phần lớn đều là những đại thần cận do hoàng đế đề bạt.

Hoàng đế nhanh chóng liếc Tiêu Uyên, trong lòng chút nghi hoặc sự khác thường của . Nếu là đây, lẽ sớm nổi giận.

bây giờ, mặt Tiêu Uyên chỉ chút chần chừ, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

“Bệ hạ.” - Một vị đại thần khác bước , giọng đầy chính khí.

“Thần hiểu rõ bệ hạ là trọng tình trọng nghĩa, lẽ vẫn canh cánh trong lòng vì áy náy với Thục phi nương nương, nên mãi chịu công nhận Ngũ Hoàng Tử. từ xưa đến nay, thiên tử tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần là lẽ thường tình. Hoàng tộc mở rộng con cháu là quốc bản, ảnh hưởng sâu rộng, thể vì một nữ nhân mà chần chừ do dự. Dù là Hoàng Hậu, cũng lấy hoàng tự trọng.”

Câu gần như ám chỉ Thục phi là ghen tuông ích kỷ.

Tiêu Uyên lạnh nhạt liếc vị đại thần một cái, đó thu ánh mắt, gì.

Lại thêm một bước : “Bệ hạ, thần cảm thấy lời của Lý đại nhân chí lý.”

Người nọ lén lút sang Tiêu Uyên, nhưng vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hoàng đế. Cắn răng, lấy hết can đảm tiếp: “Nếu là một phi tần hiểu chuyện, hẳn nên vui mừng vì hoàng thất thêm huyết mạch mới, chứ tức giận đến mức tổn thương thể, dẫn đến mất mạng.”

Ý ngầm: Nếu Thục phi đoan trang hiền thục, thì hẳn tự tay dâng cung nữ cho bệ hạ, thỉnh phong vị, như thế mới hợp đạo lý nữ nhân.

Điện Phụng Thiên lập tức yên lặng.

Mọi đều hiểu rõ ẩn ý trong lời của vị đại thần . Một sớm đổ mồ hôi lạnh, lén liếc Tiêu Uyên.

vẫn phản ứng gì.

Tất cả quan viên đều bắt đầu thấp thỏm. Hôm nay Tứ Hoàng Tử ? Chẳng lẽ hoàng đế nắm thóp, dám phản kháng?

Sự im lặng của khiến bọn họ càng thêm lớn mật.

Một vị Ngự sử khác, khi quan sát một lúc, đoán rằng Tiêu Uyên hoàng đế kiềm chế, liền lấy hết can đảm bước khỏi hàng.

“Bệ hạ, hôm qua một đạo sĩ du phương truyền tin khắp kinh thành. Vì danh dự của Thục phi nương nương và nền tảng quốc gia Đại Lương, Ngũ Hoàng Tử cần ban phong danh phận xứng đáng.”

" , chỉ cần Ngũ Hoàng Tử khôi phục phận, những lời bàn tán trong dân gian về Thục phi nương nương tất sẽ dần lắng xuống, hơn nữa… cũng lợi cho danh tiếng của Tứ Hoàng Tử."

Tiêu Uyên khẽ nheo mắt, liếc vị đại thần lên tiếng, giọng điệu vẫn điềm đạm: "Vậy thì bản vương đa tạ Trần đại nhân hao tâm tổn trí vì ."

Rõ ràng chuyện bình thản, sắc mặt cũng hề đổi, nhưng Trần đại nhân cảm thấy hai chân như nhũn , cố gắng lắm mới nặn một nụ gượng gạo: "Tứ Hoàng Tử quá lời ."

Hoàng đế nheo mắt Tiêu Uyên, trầm giọng hỏi: "Lão Tứ, con ý kiến gì ?"

Tiêu Uyên thu ánh mắt, thẳng hoàng đế, vẻ mặt nhàn nhạt: "Những điều cần , các đại thần đều cả . Nếu đây là vì quốc bản, vì thanh danh của mẫu phi, nhi thần tất nhiên ý kiến gì."

Ánh mắt hoàng đế tối sầm , chăm chú quan sát Tiêu Uyên, thấu tâm tư ẩn giấu vẻ ngoài bình thản . vẫn điềm nhiên như nước, lộ chút sơ hở nào.

Trong lòng hoàng đế dâng lên một tia bất an.

"Bệ hạ, xin mau chóng hạ chỉ."

"Xin bệ hạ lập tức ban chiếu chỉ."

Những quan viên lên tiếng lúc nãy đồng loạt thúc giục.

Lý Hoài Ngôn tức đến đỏ bừng mặt, nhưng Lăng Thần Dật giữ chặt, để mở miệng.

"Tiêu Uyên , ắt suy tính riêng của , đừng xen ."

Lý Hoài Ngôn hít sâu một . Đi theo Tiêu Uyên bao năm, đầu tiên thấy nhịn nhục đến mức .

Hoàng đế thu suy nghĩ, trầm ngâm một lúc.

Dù lão Tứ tính toán gì, thì hôm nay chính là thời cơ nhất để khôi phục phận của Thiên Nhi. Bố cục bày lâu, tuyệt đối thể công cốc.

Hắn thở dài một tiếng: "Vậy thì cứ theo lời các khanh mà . Người , soạn thánh chỉ."

Không khí trong điện chợt căng thẳng.

Mọi đều nín thở, ánh mắt thái giám chấp bút thánh chỉ, len lén quan sát Tiêu Uyên, chỉ sợ sẽ động thái bất ngờ. từ đầu đến cuối, hề mở miệng. Mãi đến khi thánh chỉ đóng ngọc tỷ, bá quan, vẫn lên tiếng, khiến tất cả mới thầm thở phào.

Cuối cùng cũng xong xuôi .

Hoàng đế Tiêu Uyên, ánh mắt lóe lên một tia do dự, chậm rãi : "Mấy ngày , phiên bang tiến cống ít vải vóc và sơn hào hải vị. Con đến khố phòng mà chọn vài thứ, mang về cho… Hoàng Tử phi của con."

Vậy đây là bồi thường ư?

Tiêu Uyên nhếch môi lạnh, chắp tay cúi đầu: "Nhi thần An An tạ ơn thánh thượng ban thưởng."

Hóa , cũng tự .

Hoàng đế tránh ánh mắt của Tiêu Uyên, dậy phất tay: "Bãi triều."

Nói xong, ông xoay rời khỏi điện Phụng Thiên.

__

Ra khỏi cung, Lý Hoài Ngôn nhịn thấp giọng mắng: "Mẹ nó, đúng là gì!"

Lăng Thần Dật liếc một cái, rằng, thụi mạnh cánh tay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-283-con-gian-nuot-nguoc.html.]

Lý Hoài Ngôn nhíu mày, sang trừng mắt: "Ngươi đụng gì?"

"…Ngươi mới chửi ai?"

"Ta…"

Lý Hoài Ngôn nghẹn lời, ngượng ngùng gãi gãi mũi, liếc Tiêu Uyên vẫn im lặng bên cạnh.

"Ta , hôm nay mà rộng lượng ? Đám khó đến thế mà cũng phản ứng. Thế nào, Thẩm An An huấn luyện thành rùa rút cổ ?"

"……"

Lăng Thần Dật lặng lẽ lùi xa một chút, tránh để lát nữa má-u bắ-n lên .

Quả nhiên, mới đặt một chân lên xe ngựa, thấy tiếng rên rỉ thảm thiết của Lý Hoài Ngôn.

Lý Hoài Ngôn nhăn nhó bò dậy từ đất, cứng cổ kêu lên: "Ta phục!"

Tiêu Uyên vung chân đá thêm một cái. Lý Hoài Ngôn vội vàng tránh , tuy né cú đá, nhưng thoát khỏi cú đ.ấ.m vung đến nhanh như chớp.

Hắn trợn tròn mắt, may mà nắm đ.ấ.m chỉ còn cách gương mặt tuấn tú của một chút thì dừng .

Lý Hoài Ngôn lùi về vài bước, sờ sờ mặt, thở phào nhẹ nhõm. May quá, mỹ mạo khuynh thành của vẫn còn nguyên vẹn.

Lúc , Tiêu Uyên bước lên xe ngựa. Trước khi phu xe đánh ngựa rời , màn xe bất ngờ vén lên, để lộ khuôn mặt lạnh băng của Tiêu Uyên.

"Còn ngây đó gì? Không xả cơn tức ?"

Lý Hoài Ngôn sững sờ trong chốc lát, mắt sáng lên, lập tức nhảy phốc lên xe ngựa.

__

Cùng lúc đó, một tửu lâu, mấy vị đại nhân thậm chí còn kịp quan phục, rủ đến uống rư-ợu.

"Lo lắng suốt bao ngày, cuối cùng cũng thành nhiệm vụ. Trong lòng giờ nhẹ nhõm hơn hẳn!"

" !"

Trần đại nhân tiếp lời: "Ta còn tưởng hôm nay sẽ một trận chiến khó khăn, ngờ vị dễ chuyện như ."

"Hôm nay đại sự thành, chúng uống vài chén thật sảng khoái!"

Cả bốn vui vẻ, theo tiểu nhị gian phòng riêng.

Lúc , Trần đại nhân nhíu mày, vị đồng liêu nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng, nghi hoặc hỏi: "Ngươi thế? Sao cứ ấp a ấp úng, lời nào?"

Vị đại nhân nọ cau mày, chần chừ một lúc mới : "Các ngươi cảm thấy hôm nay Tứ Hoàng Tử gì đó kỳ lạ ? Trong lòng cứ thấy bất an, chuyện giống phong cách của chút nào."

Không mắng mỏ, ngược còn khiến cảm thấy lo lắng hơn.

Hai còn cũng sang, nhịn phá lên: "Lão Hứa, thấy ngươi đúng là Tứ Hoàng Tử dọa cho sợ vỡ mật . Bây giờ chúng vẫn bình an vô sự đây, ngươi còn lo lắng cái gì nữa?"

" ! Dù lợi hại đến thì cũng chỉ là một Hoàng Tử mà thôi. Đối mặt với Hoàng Thượng, vẫn kiêng dè vài phần. Chúng chỉ theo ý chỉ của Hoàng Thượng, dù bất mãn cũng thể gì quá đáng . Yên tâm !"

“Ơ kìa, tiểu nhị , lên…”

RẦM—

Lời còn dứt, một tiếng động nặng nề vang lên. Ba vị đại nhân trợn mắt há hốc mồm đồng liêu lên tiếng đá văng xa, đập mạnh tường lăn xuống đất, miệng rên rỉ thảm thiết như heo chọc tiết.

"Mới còn cứng rắn lắm cơ mà?"

Một giọng lạnh lùng, chậm rãi vang lên: "Sao bây giờ bẹp đất thế ?"

Ba ngẩng đầu lên, đồng tử co rút. Người mặt bọn họ ai khác, chính là Khánh An, thị vệ cận của Tứ Hoàng Tử.

Chỉ với đôi bàn tay trần, Khánh An khiến ba liên tục lùi về .

bọn họ cũng chỉ là quan văn, xưa nay chỉ quen khua môi múa mép chứ từng động tay động chân. Trần đại nhân nhíu chặt mày, quát lớn: "To gan! Chúng là quan viên triều đình, ngươi gì?"

"Trần đại nhân đoán xem?"

Khánh An nghiêng đầu, nhếch môi lạnh, vung chân đá thẳng cổ Trần đại nhân. Người nọ lập tức ngất xỉu tại chỗ.

Ngay đó, nhanh gọn xử lý thêm một nữa. Cuối cùng, ánh mắt âm trầm khóa chặt lên Hứa đại nhân.

"Hứa đại nhân quả nhiên hiểu chủ tử của ."

Hắn nhạt: "Xem như ngươi đoán đúng, thì bớt chịu khổ chút . Đi theo nào."

Hứa đại nhân sợ đến mức co rúm , lắp bắp chẳng nổi câu nào.

Mấy ám vệ nhanh chóng nhét ba bất tỉnh bao tải, vác lên vai. Hứa đại nhân nuốt nước bọt ừng ực, đến khi Khánh An đầu thì vội vàng lật đật chạy theo.

Trong lòng kêu khổ thôi. Ai là đề xuất uống rư-ợu thế?! Hay , giờ thì tóm gọn một mẻ, mấy kẻ lắm lời triều hôm nay đều trong cả. là giúp Tứ Hoàng Tử tiết kiệm công sức bắt từng một!

Xe ngựa của Tiêu Uyên rời hoàng cung, qua phố Hoa An, cuối cùng dừng ở con hẻm phía một tửu lâu. Khánh An đợi sẵn ở cửa, thấy xe đến thì lập tức tiến lên nghênh đón.

"Chủ tử, ở bên trong."

"Ừm."

Tiêu Uyên xuống xe, ánh mắt lướt qua Lý Hoài Ngôn, nhàn nhạt : "Tới lúc để ngươi trút giận , thôi."

Ba Khánh An dẫn một nhà kho nhỏ.

Nhìn bốn cái bao tải mặt đất đang động đậy, Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật đều sững .

"Tất cả đều ở đây, tay ." - Tiêu Uyên xuống ghế, thản nhiên với Lý Hoài Ngôn.

"…" - Lý Hoài Ngôn trố mắt, nghẹn lời.

"Chuyện …"

Hắn đầu Tiêu Uyên, ánh mắt phức tạp: "Không cần đến mức nhỉ? Ai đời quân tử trùm bao tải khác thế ? Đường đường chính chính đánh thẳng mặt ?"

"Chúng từ khi nào chuyện đàng hoàng ?"

Nói xong, bước tới, kéo mấy cái bao , lộ bốn gương mặt xanh mét bên trong.

"Thế mới đúng chứ!"

Lý Hoài Ngôn xán lạn: "Gia là quân tử ngay thẳng, bao giờ lén lút."

Lời dứt, nắm đ.ấ.m mang theo tiếng gió vù vù mạnh mẽ giáng thẳng xuống mặt Trần đại nhân.

Loading...