Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 260: Ngươi Đi Đi.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:18
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phủ Tứ Hoàng Tử.
Sau khi hoàng đế rời , tinh thần của Tiêu Uyên suy sụp trông thấy. Đôi vai vốn thẳng tắp nay khom xuống, như thể già hơn chục tuổi chỉ trong chớp mắt. Thế nhưng, đôi mắt sâu thẳm vẫn nỡ rời khỏi Thẩm An An, như thể khắc ghi hình bóng nàng tận tâm can.
"Tiêu Uyên..."
Nước mắt của Thẩm An An ngừng rơi: "Rốt cuộc ? Ta gì mới thể cứu ?"
"An An, đừng , ."
Tiêu Uyên ho khẽ vài tiếng, giọng khàn đặc, bàn tay siết chặt lấy tay nàng.
"Năm mươi dặm về phía của Lãng Duyệt Hồ, sắp xếp sẵn con đường lui cho nàng. Người của sẽ hộ tống nàng rời khỏi kinh thành an . Mau thu dọn đồ đạc, lập tức rời ."
"Rời ?"
Nước mắt còn kịp khô hàng mi, Thẩm An An ngẩn ngơ : "Chàng ?"
"Đi cũng . Người của sẽ bảo vệ nàng."
Giọng gấp gáp, thở dần trở nên bất : "An An, chẳng nàng luôn rời khỏi kinh thành ? Bên ngoài trời cao biển rộng, nàng thể bất cứ điều gì nàng . Nàng thể về Giang Nam, trong kho của phủ Tứ Hoàng Tử ngân phiếu, đủ để nàng sống yên cả đời."
Hắn mà dám dừng , như thể chỉ sợ nếu ngưng một giây, sẽ còn cơ hội nữa. Sắc mặt Tiêu Uyên bắt đầu đỏ lên một cách bất thường, cơn ho dồn dập khiến thể che giấu nổi vệt má-u rịn nơi khóe môi. cố nhịn, sợ nàng hoảng loạn.
Ánh mắt Thẩm An An phủ một tầng tuyệt vọng: "Chàng ? Còn thì ? Đại nghiệp của thì ?"
Tiêu Uyên dịu dàng xoa đầu nàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Vị trí dễ . Ta bao giờ thực sự thích nó. Đợi chuyện thỏa, sẽ đến Giang Nam tìm nàng. Nếu nàng ở đây, sẽ luôn lo lắng, thể tâm ý mà việc ."
"Chàng lừa ."
Thẩm An An hất tay , đôi mắt long lanh nước, giọng nghẹn ngào: "Lúc Thẩm gia gặp nạn, cũng từng bảo hãy giữ , nhưng . Khi chúng thành , cũng hứa hẹn, mà giờ đuổi ?"
"An An..."
Lần đầu tiên, nàng thấy trong mắt sự bất lực cùng tuyệt vọng đến nhường .
"Chàng hãy ."
Thẩm An An kiên quyết lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng: "Ta . Năm đó rời , là dùng đủ cách giữ . Bây giờ, cũng thể chỉ vài câu là đuổi ."
Tiêu Uyên lường nàng sẽ phản ứng như , nhưng khi thật sự những lời từ miệng nàng, nơi lồng ngự-c dâng lên một cảm xúc khó tả. Những tình cảm sâu nặng nơi gửi gắm cuối cùng cũng hồi đáp.
Chỉ tiếc, đúng lúc.
"Ta tìm thái y, yên đừng động." - Nàng định xoay thì cổ tay nắm chặt.
"Không cần tìm thái y, vô dụng thôi."
"An An, nàng luôn thông minh, lúc càng hiểu rõ điều gì quan trọng. Ta sợ bảo vệ nàng nữa..."
"Vậy thì cùng ch-ết."
Đáy mắt Thẩm An An ánh lên vẻ tàn nhẫn: "Ta đấu bọn họ, nhưng kéo theo một hai mạng vẫn còn thể."
Nàng đầu, ánh mắt kiên định Tiêu Uyên: "Những lời , cần thêm nữa."
Những lời nàng thật tuyệt tình, nhưng trong mắt vẫn đỏ hoe, thể che giấu nỗi đau. Hóa đó khi Lãng Duyệt Hồ cứu Tề Cẩm Bình, chậm trễ lâu như là để sắp xếp đường lui cho nàng.
"Vì nàng cứng đầu như chứ?"
Tiêu Uyên dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve cổ tay mềm mại của nàng, trong mắt đầy sự bất lực và lo lắng.
"Nếu lo cho , hãy gắng gượng thêm chút nữa, đừng để một chống chọi với bọn họ."
Nàng trở bên giường, nắm lấy tay , giọng trầm xuống: "Tiêu Uyên, cố chịu đựng một chút nữa, bảo vệ thêm nửa đời nữa, ?"
Giữa căn phòng đầy những vật dụng xa hoa, trong mắt chỉ mỗi hình bóng nàng. Đôi mắt sâu thẳm đen như mực cứ thế dán chặt nàng, như khắc sâu hình ảnh trong lòng.
"An An, giống như , chuyện mà sức thể đổi... Ta..."
Câu còn dứt, liền ho sặc sụa, cuối cùng thể nhịn nữa, từng vệt má-u đỏ sẫm trào khỏi môi. Thẩm An An kinh hoàng đến mức tay chân lạnh toát.
"Thái y! Thái y! Mặc Hương, mau gọi thái y!" - Nàng gần như gào lên.
Tiêu Uyên kiệt sức trở giường, đôi mắt sắc lạnh dần trở nên mờ mịt, đục ngầu. Hắn vươn tay lau nước mắt mặt nàng, khẽ thì thầm: "An An, đừng ... Ta sẽ tìm nàng... Chúng nhất định sẽ cơ hội bên đến bạc đầu."
Toàn Thẩm An An run lên dữ dội, thể tin nổi mà ngước mắt : "Chàng... gì?"
Tiêu Uyên mỉm , nụ yếu ớt nhưng vô cùng dịu dàng: "Kiếp , mãi mãi đáng tha thứ. kiếp , thật lòng yêu nàng."
"Ngoan nào, sẽ tìm nàng... Vậy nên, nàng sống thật , để còn đợi ."
"Không! Chàng gạt !"
Thẩm An An nữa cảm nhận nỗi đau xé lòng, như thể ai đó đang xé toạc tim nàng thành vô mảnh, mỗi mảnh đều đau đến nghẹt thở.
"Nhớ những gì dặn nàng. Đi đến Lãng Duyệt Hồ, lấy thẻ bài trong ngăn kéo thứ tư ở thư phòng của . Tất cả ám vệ trong phủ Tứ Hoàng Tử sẽ bảo vệ nàng rời khỏi đây. Còn danh sách từng bắt nàng học thuộc, nàng thể dùng nó để trao đổi với Thái hoàng. Nhân lúc còn sống, những đó vẫn còn lệnh nàng, hãy mau chóng rời ."
"Ta sớm quên , danh sách gì chứ? Ta nhớ!"
Thẩm An An lắc đầu, giọng khàn đặc: "Chàng đừng nữa, giữ chút sức lực, chờ thái y đến xem bệnh."
Nàng dậy, bước đến chậu nước, vắt khăn dịu dàng lau sạch vết má-u mặt .
"Chàng vượt qua bao nhiêu nguy hiểm, chỉ là một kiếp nạn nhỏ, nhất định sẽ ."
Vừa lau, nàng lặp lặp những lời , là để trấn an trấn an chính .
"Hoàng Tử phi, thái y đến !"
Thẩm An An lập tức hiệu cho thái y bắt mạch. Tiêu Uyên nhắm mắt từ lúc nào, dường như chìm giấc ngủ mê man.
Ngón tay thái y đặt lên cổ tay liền khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt: "Hoàng... Hoàng Tử phi, mạch tượng của Tứ Hoàng Tử... là dấu hiệu dầu cạn đèn tắt !"
"Không thể nào! Vừa nãy vẫn còn tỉnh , vẫn còn chuyện với , thể đến mức dầu cạn đèn tắt ?"
Thẩm An An tài nào chấp nhận nổi sự thật . Nàng gắt gao chằm chằm thái y, ánh mắt sắc bén như d-ao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-260-nguoi-di-di.html.]
Thái y từng gặp tình trạng bệnh bao giờ, thể giải thích rõ ràng ? Ông lắp bắp: "Có lẽ là vì tiêu hao quá nhiều tâm sức, khiến ngũ tạng càng suy kiệt nhanh hơn..."
"Chàng còn bao nhiêu thời gian?"
Nàng đột nhiên trầm giọng hỏi, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
"Hai... hai ngày." - Thái y dám thẳng rằng nàng nên nhanh chóng chuẩn hậu sự.
"Hai ngày ..."
Nàng lặp , khóe môi nhếch lên nụ đầy chua xót. Đau đớn và tuyệt vọng trong mắt cuối cùng thể kìm nén nổi nữa, trào như sóng cuộn.
"Ngươi lui xuống ."
"Vâng!" - Thái y như đại xá, vội vàng lui khỏi phòng.
Căn phòng trống trải, tất cả đều rời . Nàng như một con rối mất linh hồn, ngã xuống mép giường, đờ đẫn Tiêu Uyên đang chìm giấc ngủ yên tĩnh.
"Hai kiếp đều thể trọn vẹn, chẳng lẽ chúng thực sự là nghiệt duyên ? Chàng sẽ cơ hội bên đến bạc đầu, là khi nào?"
Nàng thì thầm, nước mắt ngừng dâng lên. Đến cuối cùng, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào đầy đau đớn.
"Chàng luôn lừa ... Lừa bước phủ Tứ Hoàng Tử, còn kịp ở bên trọn vẹn, lừa đợi chờ kiếp ..."
Một năm qua, Thẩm An An chẳng còn nhớ rõ tâm trạng của khi gả phủ Tứ Hoàng Tử. Khi đó, nàng chỉ thấy căm hận, miễn cưỡng, cam tâm. từ khi nào thứ bắt đầu đổi?
Là đêm tân hôn, khi ánh nến đỏ rực chiếu sáng, hề che giấu niềm vui sướng của ?
Là những ngày tháng dài đằng đẵng đó, luôn vô điều kiện che chở, bảo vệ nàng?
Hay là những đêm dài triền miên giường gấm...
Điều duy nhất mỹ chính là quá chấp nhất.
Từng mảnh ký ức trong suốt một năm qua lướt qua trong đầu nàng như thước phim chậm.
"Kiếp gặp..."
Nàng khẽ thì thầm, đôi mày thanh tú nhíu chặt . Đột nhiên, như thể nhớ điều gì đó, nàng bật dậy.
Hắn từng , bệnh của thể cứu chữa bằng sức .
Hắn từng , sẽ tìm đến nàng ở kiếp .
Hắn từng ... về những giấc mộng của .
Vậy nghĩa là... rõ nguyên nhân căn bệnh , chỉ là cho nàng !
"Phật gia thường về nhân quả... Không chuyện gì là vô duyên vô cớ xảy . Ta trọng sinh, còn những giấc mộng ..."
Suy nghĩ lóe lên, nàng lập tức chạy ngoài.
"Hoàng Tử phi! Người ?"
Mặc Hương hoảng hốt, tưởng rằng chuyện gì xảy với gia.
"Chuẩn xe! Nhanh lên!"
"Hoàng Tử phi định ?"
"Hương Giác Tự."
Hai khắc , một cỗ xe ngựa lao nhanh khỏi cổng thành, thẳng tiến đến chân núi Hương Giác Tự. Lúc trời tối hẳn, đường lên núi chỉ gập ghềnh hiểm trở mà còn tốn nhiều thời gian.
"Hoàng Tử phi, là chúng cứ tiếp một đoạn, tìm quán trọ ven đường nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai lên núi?" - Khánh Phong cau mày đề nghị.
"Không."
Thẩm An An đón lấy chiếc đèn lồng từ tay , ánh sáng leo lắt chỉ đủ soi rọi từng bước chân.
"Chúng thời gian để lãng phí nữa."
Con đường lát đá gồ ghề, nàng cẩn thận giơ đèn soi đường, từng bước tiến lên núi. Vì vội vàng nên ít nàng vấp ngã, may nhờ Khánh Phong và những cùng kịp thời đỡ lấy, nếu nàng lăn xuống chân núi .
Chưa bao giờ nàng cảm thấy một đoạn đường dài và khó đến thế.
Mặc Hương giữ trong phủ để chăm sóc Tiêu Uyên, cùng đều là nam nhân, thể dìu đỡ nàng quá gần. Họ chỉ thể bất lực Hoàng Tử phi của hết đến khác vấp ngã, tự lên. Đôi mắt ai cũng đỏ hoe, nhưng ai dám lên tiếng khuyên nhủ.
Trăng treo cao bầu trời, nhưng hôm nay ánh trăng ảm đạm đến lạ thường.
Lòng bàn tay Thẩm An An mài rách, bám đầy bụi đất. Tà váy nàng rách bươm vì đá nhọn và cỏ dại vướng . Cả nàng trông vô cùng chật vật.
Thế nhưng khi đặt chân đến cổng Hương Giác Tự, nàng khẽ mỉm nhẹ nhõm, như thể cuối cùng tìm thấy hy vọng.
Lúc , cả ngôi chùa chìm trong bóng tối, chỉ lác đác vài ngọn đèn lồng hắt ánh sáng yếu ớt.
Dựa theo ký ức, nàng đến sân viện nơi Đại sư Đại sư Văn Âm cư ngụ. Trúc xanh um tùm, gió lùa qua tạo những tiếng rì rào đầy lạnh lẽo.
"Ai đó?"
Một tiểu hòa thượng dụi mắt, từ gian phòng bên cạnh bước . Nhìn thấy Thẩm An An dẫn theo một nhóm , hoảng sợ đến lắp bắp: "Thí... thí chủ, đêm khuya thế đến đây chuyện gì ?"
"Ta gặp Đại sư Văn Âm."
Tiểu hòa thượng rõ ràng sửng sốt, đó cau mày: "Đại sư Văn Âm ở đây. Thí chủ tìm việc gì ?"
Lại là chiêu trò .
Thẩm An An còn sức để đôi co, chỉ khẽ liếc mắt hiệu. Khánh Phong lập tức hiểu ý, nhanh chóng xông lên trói gô tiểu hòa thượng .
"Thí chủ gì ? Đại sư thực sự ở đây! Ta là xuất gia, chẳng lẽ lừa gạt ?"
"Ông lừa gạt chỉ một hai ."
Giọng của Thẩm An An lạnh lùng. Nhìn cánh cửa viện đóng chặt, nàng thầm nghĩ, nếu là Tiêu Uyên, sẽ gì?
Đương nhiên là phá cửa, lôi kẻ bên trong !
"Khánh Phong, đập cửa!"