Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 259: Kẻ Hèn Mọn.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:16
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời phần ẩn ý, chẳng qua là đang bóng gió ám chỉ việc hoàng đế theo lời xúi giục của đại thần, cố ý đến thăm dò thực hư.

Sắc mặt hoàng đế dịu đôi chút, thản nhiên lên tiếng: “Mấy ngày nay con lên triều, trẫm lo lắng nên đích đến thăm...”

“Thật ?”

Bóng tấm bình phong chậm rãi dậy, như thể rời khỏi giường: “Vậy thì nhi thần quả thực vinh hạnh vô cùng. Đến thăm nhi thần mà gây khó dễ cho thê tử của nhi thần đủ điều. Nếu phụ hoàng rằng đến để xem nhi thần ch-ết thì lẽ sẽ đáng tin hơn một chút.”

Cơn giận của hoàng đế lập tức bùng lên đến đỉnh điểm. Trước nay, dù Tiêu Uyên lạnh lùng châm chọc ông thế nào cũng từng ngang nhiên mất thể diện ông mặt bao như thế .

“Ngươi phát điên cái gì?”

Trong cơn thịnh nộ, hoàng đế đẩy mạnh bình phong mặt, khiến nó đổ sập xuống, để lộ cảnh tượng trong phòng.

Thẩm An An ngăn cản cũng kịp. khi nàng ngước mắt lên Tiêu Uyên đang đối diện với hoàng đế, cả liền sững .

Nàng há miệng như gì đó, nhưng chẳng thể thốt nên lời, chỉ nước mắt bất giác rơi xuống.

Tiêu Uyên lập tức về phía nàng, trong mắt tràn ngập nỗi đau xót và quyến luyến cuộn trào.

“Phụ hoàng thấy đấy, nhi thần vẫn còn sống, ch-ết. An An chăm sóc nhi thần vất vả, mong phụ hoàng đừng khó nàng nữa, tránh để nhi thần phát điên mà vô lễ với .”

Hoàng đế giận đến mức bốc hỏa, nhưng cũng hiểu rõ tính khí ngang tàng của đứa con . Tranh cãi thêm cũng vô ích, ông chỉ lạnh lùng hỏi: “Lăng Thần Dật con bệnh cũ tái phát, rốt cuộc là bệnh gì mà nghiêm trọng đến mức khiến con liệt giường suốt mấy ngày, ngay cả cũng nổi?”

Dường như cảm thấy khỏe, Tiêu Uyên nhíu mày, sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

Thẩm An An lập tức lao đến bên , nghẹn ngào đỡ xuống.

“Hồi bẩm phụ hoàng, bệnh cũ tái phát chỉ là cái cớ để che mắt bên ngoài. Thực , nhi thần trúng độc.”

"Trúng độc?" - Hoàng đế giật kinh ngạc.

Trần Thiên và Thân Doãn Bạch cũng hẹn mà cùng lộ vẻ sửng sốt. Không ngờ Tiêu Uyên trực tiếp chuyện . , vẻ cũng nghiêm trọng như họ dự đoán, chẳng lẽ tìm cách giải độc?

Hai đang trầm tư suy nghĩ thì bất chợt nhận ánh mắt đầy ẩn ý từ Tiêu Uyên, cả hai hẹn mà cùng cảm thấy một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể.

"Tiêu Uyên!" - Giọng Thẩm An An nghẹn , ngạc nhiên lo lắng.

Hắn ngước mắt nàng, nở một nụ trấn an, nhẹ nhàng siết lấy mu bàn tay nàng. lúc , Thẩm An An mới nhận sắc mặt bắt đầu tái nhợt bất thường, như thể đang cố gắng gượng chống đỡ.

"Là loại độc gì? Ai hạ độc? Đã tìm cách giải ?" - Hoàng đế liên tục truy hỏi.

"Độc giải, chỉ là tổn hao nguyên khí, thái y dặn tĩnh dưỡng thật để tránh để di chứng. Còn về kẻ chuyện , nhi thần..."

Tiêu Uyên đưa mắt lướt qua Trần Thiên và Thân Doãn Bạch một vòng, thản nhiên thu ánh : "Chỉ trúng độc ngày nhi thần thẩm án ở Đại Lý Tự. Khi đó nôn má-u, nhưng vẫn thời gian tra rõ kẻ chủ mưu."

"An An dám truyền tin ngoài, cũng là vì sợ gây náo loạn, khiến phụ hoàng lo lắng."

Nghe , ánh mắt hoàng đế lạnh lẽo quét về phía Thân Doãn Bạch, trong con ngươi dần lan tràn một tia sát khí băng giá.

Thân Doãn Bạch: "..."

Tiêu Uyên hài lòng nhếch môi, khẽ cúi ho vài tiếng lên tiếng: "Phụ hoàng cũng tận mắt thấy, nếu còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui. Quả thực cơ thể chịu nổi nữa, quá mức mệt mỏi."

"Ừm, nếu thể khỏe thì cứ tĩnh dưỡng cho . Cần dược liệu gì cứ sai cung lấy. Đám thái y ở Thái Y Viện rảnh rỗi cũng việc gì , cứ để bọn họ phiên đến bắt mạch cho con, nhanh chóng hồi phục sức khỏe."

Mọi đều hoàng đế ưa Tiêu Uyên, quan hệ phụ tử vô cùng căng thẳng. lúc , chẳng ai bất kỳ sự giả dối nào từ sắc mặt hoàng đế, mà ngược , từng lời dặn dò đều chân thành xuất phát từ đáy lòng.

"Vâng, phụ hoàng yên tâm."

Hoàng đế đá mạnh tên thái giám vẫn đang quỳ rạp đất ôm lấy vết thương, phất tay áo rời .

Trần Thiên kéo Thân Doãn Bạch theo . Trước khi rời khỏi, Thân Doãn Bạch ngoảnh đầu , ánh mắt băng lãnh lướt qua hai phu thê Tiêu Uyên, cuối cùng khẽ nhếch môi lạnh, xoay bỏ .

Xe ngựa lăn bánh rời khỏi phủ Tứ Hoàng Tử, mãi đến khi gần đến cổng hoàng cung, bức rèm xe bất ngờ vén lên, để lộ gương mặt uy nghiêm và lạnh lùng của hoàng đế.

Thân Doãn Bạch cúi đầu, ánh mắt thoáng gợn sóng.

"Thân đại nhân."

Thái giám tổng quản nhảy xuống xe ngựa, : "Quản sự của Tàng Thư Các trong cung xin nghỉ bệnh, mấy ngày nay ai sắp xếp thư tịch. Ý của Hoàng Thượng là để Thân đại nhân tạm thời mặt trông coi một thời gian. Dù , văn học cũng là gốc rễ hưng thịnh của quốc gia."

Sắc mặt Thân Doãn Bạch lập tức sa sầm, nhưng vẫn để lộ , chỉ cung kính đáp lời.

"Ta sẽ cùng đại ca!" - Trần Thiên lập tức lên tiếng.

"Chao ôi, tiểu tổ tông, ngài đừng nhọc công như !"

Thái giám tổng quản đầy ẩn ý: "Chuyện nhỏ một Thân đại nhân là đủ , Hoàng Thượng chắc chắn sẽ ‘đặc biệt quan tâm’ đến ngài ."

Nói xong, đợi Trần Thiên kịp mở miệng, phất tay hiệu cho xe ngựa lăn bánh tiến hoàng cung.

"Đại ca, đừng , để tìm ông chuyện!" - Trần Thiên lo lắng, ánh mắt đỏ hoe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-259-ke-hen-mon.html.]

"Không ."

Thân Doãn Bạch lập tức giữ chặt : "Chỉ vài ngày thôi, sẽ về, đừng lo lắng."

"Đại ca!"

Trần Thiên nghẹn giọng, đôi mắt đỏ rực: "Huynh rõ đó chỉ là cái cớ! Ông tin lời Tiêu Uyên, cho rằng hạ độc mưu hại , ông mượn cớ để trừng phạt !"

"Không , cầu xin ông !"

"Không !"

Sắc mặt Thân Doãn Bạch trầm xuống, giọng nghiêm nghị: "Thiên nhi, dù ông chút áy náy với , nhưng so với uy nghi thiên tử, điều đó chẳng đáng là gì. Tiêu Uyên dù thế nào cũng là con trai ông , cho dù sủng ái, ông cũng sẽ để ngoài tổn hại đến ."

"Nếu cầu xin, ông sẽ chỉ cho rằng mà chống đối ông , càng khiến ông thêm phẫn nộ. Nghe lời, mau trở về ."

Nói , Thân Doãn Bạch đẩy Trần Thiên , đầu mà bước thẳng theo xe ngựa cung.

"Đại ca! hề hạ độc!"

Thân Doãn Bạch dừng bước, cũng đáp lời. Hắn chỉ khẽ giơ tay lên phất nhẹ, bóng dáng cô độc dần khuất xa trong con đường cung điện lạnh lẽo.

Độc do hạ quan trọng. Quan trọng là hoàng đế tin, thì đó chính là sự thật. Dù gì cũng vô ích.

Đi một đoạn, liền thấy thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế đang đợi phía . Xa hơn một chút chính là nơi dùng để trừng phạt những cung nhân phạm .

"Thân đại nhân."

Thái giám hành lễ, giọng lạnh lùng như băng: "Hoàng Thượng lệnh cho nô tài đợi ngài ở đây. Tàng Thư Các là nơi cất giữ sách thánh hiền, khi , cần rửa sạch bụi trần mới ."

Ánh mắt Thân Doãn Bạch rơi con đường hẹp mặt, vệt má-u dài ngoằn ngoèo kéo từ bên ngoài tận bên trong, nhưng vẫn gì.

"Thân đại nhân yên tâm, bọn họ đều là kinh nghiệm, tay chừng mực. Mời ."

Hắn lặng lẽ thái giám tổng quản, một lời, cất bước .

Hắn còn nhiều việc xong, còn Thiên nhi, còn mối thù của phụ mẫu. Chút đau đớn , đối với lăn lộn trong sóng gió từ nhỏ như , thì đáng gì?

Dưới ánh chiều tà le lói, bóng lưng kéo dài nền đất lạnh lẽo, thẳng tắp, kiên cường, toát lên vẻ khí khái bất khuất.

Thái giám tổng quản yên, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo bóng dáng biến mất .

Bên trong, ngừng kéo ngoài. Má-u nhuộm đỏ thể họ, một ngất lịm như xác ch-ết, lôi như những hình nhân vô tri.

"Đại công công!"

Đám đang thi hành trừng phạt thấy thái giám cận của hoàng đế liền lập tức dừng tay, cúi hành lễ.

Thái giám tổng quản liếc mắt đám đất, vẻ mặt chán ghét, lập tức dùng khăn che miệng mũi vẫy tay xua đuổi.

"Mau kéo ! Thối ch-ết mất!"

"Vâng !"

Nửa canh giờ , mặt trời lặn xuống đường chân trời, tia sáng cuối cùng cũng biến mất.

Cuối con đường cung điện, một bóng đỏ lòm loạng choạng bước tới. Chỉ màu xanh bạc của viền cổ áo là còn nhận màu sắc nguyên bản của y phục.

Thái giám tổng quản lạnh lùng xiêu vẹo tới, liếc mắt hiệu cho đám thái giám xung quanh, quát nhẹ: "Còn ngây đó gì? Mau đỡ Thân đại nhân , đúng là lũ vô dụng!"

đám thái giám tỏ vẻ khó xử, vội đáp: "Bẩm công công, Thân đại nhân cho nô tài đỡ ạ."

Thái giám tổng quản nhíu mày, ánh mắt rơi lên nam tử kiên cường đến tận cùng mặt.

Tấm lưng thẳng tắp roi gai quất đến rách bươm, da thịt lật tung, má-u me đầm đìa. Cảnh tượng khiến chỉ thôi cũng thấy rợn tóc gáy.

Thân thể run lên nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, lẽ là vì đau đớn mà .

Quả nhiên là kẻ cứng cỏi!

"Tàng Thư Các ở , phiền công công dẫn đường."

Ánh mắt thái giám tổng quản nheo , ngay đó phất tay hiệu cho một thái giám nhỏ bên cạnh dẫn đường. Trước khi rời , lạnh lùng mở miệng: "Hoàng Thượng vài lời dặn dò nô tài chuyển đến Thân đại nhân."

Hắn cúi , ghé sát tai Thân Doãn Bạch, chậm rãi nhấn từng chữ: "Chuyện nội bộ dù tranh chấp thế nào, thì cũng là chuyện trong nhà. Hoàng tộc cao quý, thể để hạng thấp kém vấy bẩn dù chỉ một chút."

Bốn chữ "hạng thấp kém" nhấn mạnh đầy khinh miệt, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêu căng, coi thường.

"Còn đó gì? Còn mau dẫn đường cho Thân đại nhân?"

"Vâng !" - Đám thái giám lập tức giơ tay động tác mời.

Thân Doãn Bạch siết chặt nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu, sâu sắc thẳng thái giám tổng quản, trong đáy mắt ẩn hiện một tia băng giá sắc lạnh thấu xương.

"Hoàng Thượng còn , khi Tứ Hoàng Tử hồi phục, Thân đại nhân cứ ở yên trong đó ."

Loading...