Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 258: Thăm Hỏi.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:13
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nếu các khanh mỗi một ý, trẫm sẽ sai đến phủ Tứ Hoàng Tử một chuyến để xem rốt cuộc là chuyện gì, cũng tránh cho các khanh tranh cãi ngừng.”
“Hoàng Thượng!”
Sắc mặt Lăng Thần Dật biến đổi, định gì thêm, nhưng tiếng thái giám cao giọng tuyên bố bãi triều vang lên, hoàng đế phất tay áo rời khỏi điện Phụng Thiên.
“Giờ đây?” - Lý Hoài Ngôn sốt ruột đến mức trán rịn mồ hôi.
“Trước tiên, mau phái báo tin cho biểu tẩu.”
Lăng Thần Dật lạnh lùng liếc Thân Doãn Bạch, vội vã rời .
“Ca.”
Ngoài điện Phụng Thiên, Trần Thiên lo lắng hỏi: “Không hứa với Tứ Hoàng Tử phi là sẽ tiết lộ chuyện Tứ Hoàng Tử trúng độc ?”
Thân Doãn Bạch khẽ nhếch môi lạnh: “Chỉ là trùng hợp mà thôi. Là Lăng Thần Dật để lộ sơ hở, các đại thần ép hỏi dồn dập, liên quan gì đến ?”
Trần Thiên nhíu chặt mày.
Hắn thừa hiểu những chiêu trò của đại ca trong bóng tối. Mà nữ nhân kiểu lý lẽ? Hôm xông Thân phủ, nàng cần chứng cứ gì ?
“Dạo ca ngoài nhất nên mang theo vài hộ vệ giỏi võ phòng , kẻo chuyện bất trắc.”
——
Trong ngự thư phòng, thái giám tổng quản ôm chặt thánh chỉ, mặt nhăn nhó, do dự chịu rời .
Hoàng đế cau mày : “Sao? Ngươi còn chuyện gì?”
“Xin Hoàng Thượng minh giám.”
Thái giám tổng quản khổ sở quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng cũng tính tình của Tứ Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử phi. Nếu họ tiếp khách, nô tài sợ rằng ngay cả cửa phủ cũng .”
“Hắn dám!”
Hoàng đế lạnh giọng: “Ngươi cầm thánh chỉ, ai dám ngăn cản thì cứ xử theo tội bất kính.”
“……”
Không nô tài cầm thánh chỉ, mà vấn đề là ngay cả Hoàng Thượng cũng dám chống đối, huống hồ chỉ là một đạo thánh chỉ nho nhỏ?
Trong lòng than thở, nhưng ngoài miệng dám hé răng, chỉ thể đáng thương hoàng đế.
“Thôi .”
Hoàng đế đẩy tấu chương bàn sang một bên, dậy: “Hoàng nhi của trẫm bướng bỉnh, trẫm tự một chuyến .”
“Tuân lệnh.”
Thái giám tổng quản mừng rỡ, vội vàng dậy hầu hạ hoàng đế y phục.
Chuẩn xong xuôi, long liễn chờ sẵn bên ngoài, bỗng một cung nữ chạy bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thân thượng thư và Trần công tử cầu kiến.”
Nghe thấy Trần Thiên đến, ánh mắt hoàng đế lóe lên vẻ vui mừng, lập tức sải bước ngoài.
Ngoài ngự thư phòng, Trần Thiên liếc y phục của hoàng đế, chắp tay hành lễ: “Hoàng Thượng định xuất cung ?”
“Ừ.”
Hoàng đế đích đỡ dậy, phất tay cho đám cung nhân lui xuống: “Trẫm định đến phủ Tứ Hoàng Tử một chuyến. Nếu ngươi ở đây, cùng với trẫm . Hai các ngươi cũng nên tiếp xúc nhiều hơn.”
Trần Thiên lập tức đồng ý, cùng hoàng đế lên long liễn, rời khỏi hoàng cung.
Còn Thân Doãn Bạch thì như thường lệ đóng vai kẻ im lặng quan sát, lặng lẽ theo phía mà chen lời.
Hắn hiểu rõ hoàng đế dùng như một con d-ao như thế nào.
“Hoàng Thượng vạn vụ bận rộn mà vẫn tự một chuyến, là vì chuyện triều thần đề nghị Tứ Hoàng Tử xuất chinh biên quan ?” - Trần Thiên như vô tình hỏi.
Hoàng đế khựng , trầm mặc trong chốc lát chậm rãi đáp một tiếng, thêm gì nữa mà chìm suy nghĩ.
Nếu lão Tứ vô sự, thì việc cử biên ải đúng là một ý . Một chuyến kéo dài nhiều năm, triều cục kinh thành biến đổi, đến khi trở về cũng khó lòng xoay chuyển tình thế.
Ngược , đây cũng chính là cơ hội nhất để ông hỗ trợ Thiên nhi tiến triều chính!
Trần Thiên liếc hoàng đế, gì thêm, chỉ âm thầm trao đổi ánh mắt với Thân Doãn Bạch.
——
Phủ Tứ Hoàng Tử.
Mặc Hương vắt khô chiếc khăn đưa cho Thẩm An An.
Những ngày qua, tất cả việc chăm sóc Tiêu Uyên đều do chính tay nàng đảm nhiệm. Đã nhiều đêm liền, nàng một giấc ngủ trọn vẹn. Quầng thâm mờ nhạt mắt cùng dáng vẻ mỏi mệt khiến khỏi xót xa.
Nhìn nàng như thể ngã xuống bất cứ lúc nào, sắc mặt xanh xao yếu ớt đến đáng thương.
“Tứ Hoàng Tử phi, thể quan trọng hơn. Hay là nghỉ ngơi một lát, để nô tỳ lo liệu?”
“Không .”
Thẩm An An cẩn thận lau mặt cho Tiêu Uyên, đổi khăn để lau tay cho : “Lúc , chúng càng cẩn thận, đề phòng kẻ thừa cơ loạn. Tất cả những gì tiếp xúc đều kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối xảy sơ suất.”
Từ thuốc men, y phục, thậm chí đến chậu nước chiếc khăn, nàng đều tự tay kiểm tra, xác nhận an mới dám để sử dụng.
Mặc Hương đỏ hoe vành mắt.
Ai dám Hoàng Tử phi quan tâm đến ? Một thê tử thể chăm lo cho phu quân đến mức , trong cả kinh thành e rằng tìm mấy .
“Giả như cô gia thấy dáng vẻ của , chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”
Thẩm An An khẽ lắc đầu: “Ngươi bếp xem thuốc sắc xong , nếu xong thì mang .”
Hiện tại, ngay cả nhà bếp cũng ám vệ canh gác nghiêm ngặt, ngoài Mặc Hương , ai thể mang thuốc khỏi đó. Mỗi , Thẩm An An đều căn dặn nàng, để bát thuốc rời khỏi tầm mắt dù chỉ trong chốc lát.
“Vâng.”
Mặc Hương lui ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa .
Ánh sáng ngăn phần lớn, chỉ còn vài tia nắng xuyên qua song cửa, soi rõ cảnh tượng trong phòng.
Thẩm An An đưa tay xua lớp bụi lơ lửng trong ánh sáng, nhưng chỉ chạm .
Ngẩn một lúc, nàng mới nhận chuyện ngốc nghếch, khỏi tự giễu mà khẽ nhếch môi cay đắng.
“Mặc Hương , nếu thấy thế , chắc chắn sẽ đau lòng lắm.”
Nàng chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cương nghị của : “Nếu , thì hãy mau tỉnh … Ta sắp chịu nổi nữa . Chàng đau lòng một chút, ?”
Những ngày tháng chung sống, nàng từng ghét bỏ phiền phức, thậm chí luôn tìm cách tránh né. đến tận bây giờ, nàng mới hiểu, đó mới chính là thời gian mà nàng trân trọng và khao khát nhất.
Bất giác, nàng một nữa sa vũng lầy tình cảm.
Chỉ khác ở chỗ , còn là đơn phương từ một phía.
“Chàng từng sẽ bù đắp cho … Giờ mới chỉ một năm, còn vô ngày đêm phía , vẫn thực hiện lời hứa.”
Nàng nắm lấy đôi bàn tay , đôi tay bao ôm nàng lòng, cứu nàng khỏi hiểm nguy khẽ vuốt ve những vết chai sần thô ráp nơi lòng bàn tay .
“Ta còn cùng thuyền hoa ngắm cảnh… Lần , sẽ phụ lòng nữa.”
Đây giống bàn tay của một Hoàng Tử…
Người nông dân quen ruộng còn đôi tay hơn thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-258-tham-hoi.html.]
Nàng khẽ thì thầm, để ý đến hàng mi khẽ run của giường, như thể đang cố gắng vùng vẫy thoát khỏi cơn mê man.
“Hoàng Tử phi, Hoàng Tử phi!”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Thẩm An An vội đặt tay Tiêu Uyên trở lớp chăn gấm dậy mở cửa. Khánh An đang chờ sẵn với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Có chuyện gì?”
“Hoàng Tử phi, Lăng công tử cho truyền tin, rằng sáng nay các đại thần trong triều tỏ rõ bất mãn vì chủ tử vắng mặt tại buổi chầu sớm. Hoàng Thượng quyết định cử đến phủ để xem xét tình hình.”
Nghe , sắc mặt Thẩm An An chợt lạnh . Không cần nghĩ cũng , chắc chắn là trò của Thân Doãn Bạch. Ngày đó, nàng lẽ nên bắt giữ Trần Thiên mới !
“Hoàng Tử phi, bây giờ ? Nếu để Hoàng Thượng tình trạng của chủ tử, chắc chắn ngài sẽ nhân cơ hội tay với phủ Tứ Hoàng Tử.”
“Có ai là cử đến ?”
“Nếu đoán lầm, hẳn là đại thái giám cận bên cạnh Hoàng Thượng.”
Đôi mắt Thẩm An An thoáng nheo , khóe môi dần nhếch lên thành một nụ lạnh lẽo.
“Không cả, cứ để đến. Ngươi lập tức đưa Thanh Dược tới đây cho .”
“Tuân lệnh!”
Trước mặt Khánh An, nàng vẫn điềm tĩnh và ung dung, nhưng khi phòng, đang giường, nước mắt nàng bất giác trào .
“Chàng xem , ngã xuống, bọn họ thi bắt nạt .”
Giọng nàng đầy ấm ức, xen lẫn sự bất lực đến tận cùng, như một lưỡi d-ao sắc bén đâ-m thẳng tim Tiêu Uyên.
An An—
Hắn bắt đầu vùng vẫy mãnh liệt hơn, cố gắng xua tan bóng tối xung quanh.
Chỉ cần cho một canh giờ… Chỉ một canh giờ thôi!
Hắn gào thét giận dữ, cố phá vỡ xiềng xích, che chở nàng lưng.
—
Nửa canh giờ .
Trong sân vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, ngay đó là giọng Khánh An cung kính cất lên:
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Lập tức, Ngô Đồng Viện rơi một sự tĩnh lặng ch-ết chóc.
Hoàng Thượng đến ?
Sau tấm bình phong, sắc mặt Thẩm An An lập tức đổi. Thanh Nhược sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, nhưng mũi tên rời cung, thể đầu nữa.
Nàng vội vàng bước từ gian trong, quỳ gối hành lễ.
“Phụ hoàng.”
Hoàng đế liếc nàng, trong mắt thoáng ánh lên vẻ dò xét lạnh lùng.
“Trẫm lão Tứ bệnh cũ tái phát, mãi thuyên giảm, nên đích đến thăm.”
Dứt lời, ánh mắt ông quét về phía căn phòng tấm bình phong.
“Người ở trong đó ? Càng lúc càng chẳng thể thống gì.”
Dứt lời, ông nhấc chân định bước .
“Hoàng Thượng.”
Thẩm An An nhanh chóng tiến lên một bước, chặn đường ông, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Trần Thiên đang yên lặng phía , mới chậm rãi mở miệng.
“Phu quân cũ tái phát vết thương, đau đớn đến mức ngày đêm khó ngủ. Sáng nay, uống thuốc an thần xong mới chợp mắt một lát. Thái y cần tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ giúp hồi phục nhanh hơn. Không thể tự đón phụ hoàng, mong lượng thứ.”
Nàng hợp tình hợp lý, thể bắt bẻ điều gì. hoàng đế chậm rãi nheo mắt, ánh càng lúc càng lạnh lẽo.
Nàng càng ngăn cản, ông càng hoài nghi.
“Trẫm là phụ của nó, chẳng lẽ hại nó ? Còn tránh .”
“Phụ hoàng, nhi tức cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của phu quân.”
Bên cạnh, vị Đại thái giám nhẹ giọng khuyên nhủ: “Hoàng Thượng đặc biệt đến thăm Tứ Hoàng Tử, nào lý nào cản đường cho ? Vương phi, mau tránh .”
“Phu quân con đau đớn chịu nổi, con chỉ mong sớm ngày khỏe . Mong phụ hoàng thứ .”
“To gan!”
Hoàng đế giận dữ quát lớn, đôi mắt sắc bén như đao, lửa giận bừng bừng: “Ngươi to gan thật đấy!”
Ngay cả Trần Thiên cũng tiếng quát cho giật , ánh mắt Thẩm An An đầy kinh ngạc. Dám bảo hoàng đế “thứ ” cho , quả thực lá gan hề nhỏ.
Thẩm An An lập tức cúi đầu, quỳ xuống nhận tội: “Xin phụ hoàng thứ tội.”
Nhận tội thì nhận tội, nhưng đường , nàng vẫn nhất quyết nhường!
Hoàng đế nghi ngờ đến cực điểm, lạnh giọng lệnh cho thái giám bên cạnh: “Kéo nàng .”
Thái giám đành cắn răng tiến lên, nhưng dám động tay thực sự. Nếu Tứ Hoàng Tử bình an vô sự, e rằng cái đầu sẽ còn giữ .
“Tứ Hoàng Tử phi, nhường một chút . Hoàng Thượng thương con , tuyệt đối sẽ phiền Tứ Hoàng Tử dưỡng bệnh .”
Thẩm An An vẫn yên tại chỗ, gương mặt kiên quyết, ý định nhượng bộ.
Dưới áp lực của hoàng đế, thái giám đành cắn răng tiến lên. ngay khi tay còn kịp chạm tay áo của Thẩm An An, một lưỡi d-ao sắc bén lạnh lẽo, mang theo tiếng gió rít gào, xuyên qua bức bình phong, lao thẳng về phía cổ tay .
Mặt tái mét, lập tức lăn một vòng đất để né tránh. Tuy tránh nhát d-ao trí mạng, nhưng cánh tay vẫn rạch một đường sâu, má-u lập tức rỉ .
Sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa quỳ sụp xuống đất. Nếu nhờ bản phản ứng kịp thời, hôm nay e rằng mất một bàn tay.
Thẩm An An sững con d-ao rơi mặt đất. Thanh Dược còn bản lĩnh ? Lúc dặn dò đó, rõ ràng hề màn .
"Ngươi dám dùng bàn tay bẩn thỉu của chạm nàng thử xem?"
Một giọng trầm thấp, lạnh lẽo đến thấu xương truyền từ phía bình phong. Tuy giọng chút yếu ớt, khàn khàn như mới hồi phục cơn trọng bệnh, nhưng vẫn thể che giấu sự uy nghiêm của chủ nhân nó.
"Tứ... Tứ Hoàng Tử tha mạng! Tứ Hoàng Tử tha mạng!"
Tên thái giám sợ đến mức hồn vía lên mây, quỳ rạp xuống đất cầu xin. Lời của Hoàng Tử như một lưỡi d-ao sắc bén, đâ-m thẳng lòng , khiến run rẩy đến mức quên cả sự hiện diện của hoàng đế.
Ánh mắt hoàng đế, Thẩm An An, Trần Thiên và cả Thẩm Doãn đều thoáng hiện lên vẻ bất ngờ.
"Đã tỉnh ? Còn mau đây, là đợi trẫm tận nơi bái kiến ngươi?"
Hoàng đế lạnh giọng quát.
"Nếu phụ hoàng , nhi thần cũng ngại."
Câu ngông cuồng thể nào xuất phát từ ai khác ngoài Tiêu Uyên. Hoàng đế gần như thể khẳng định chắc chắn.
"To gan! Ngươi càng lúc càng quy củ!"
Tiêu Uyên nhạt, thông qua khe hở bình phong, thể lờ mờ thấy bóng dáng của hoàng đế.
"Lời , phụ hoàng . Không cần lặp lặp . Nhi thần vẫn đến mức già đến lú lẫn, đầu óc mụ mị ."