Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 257: Viện Trợ Biên Cương.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:11
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nếu là , ngươi nghĩ sẽ bất kỳ sự chuẩn nào, để mặc cho ngươi dễ dàng xông phủ như ? Ta và Thiên Nhi sống nương tựa lẫn , sẽ trơ mắt ngươi tổn thương nó ư?”

Thẩm An An gì, dường như đang cân nhắc tính xác thực trong lời của Thân Doãn Bạch.

“Nếu ngươi thả Thiên Nhi, sẽ công khai chuyện . nếu nó mệnh hệ gì, dù Tiêu Uyên ch-ết, chỉ dựa ngươi, ngươi thể giữ vững cục diện ? Ngươi thể chống cơn thịnh nộ của Hoàng đế ?”

Thẩm An An hiểu rõ, những gì Thân Doãn Bạch là sự thật. Tất cả những gì nàng lúc chẳng qua là dựa thế lực của Tiêu Uyên mà thôi.

Nàng sang Trần Thiên, hôn mê bất tỉnh, giọng lạnh lùng: “Tốt nhất là ngươi đang thật. Ta thể địch Hoàng đế, nhưng nếu đồng quy vu tận thì vẫn thể .”

Thân Doãn Bạch tức đến mức gân xanh trán nổi lên, thở cũng nặng nề hơn vài phần: “Kẻ hạ độc Tiêu Uyên ! Cho dù ch-ết, cũng thể tính lên đầu ! Liên quan gì đến mà ngươi đồng quy vu tận?”

“Hừ.”

Thẩm An An nhạt, giọng đầy châm biếm: “Vậy ngươi hãy cầu nguyện chuyện gì . Nếu … thử xem.”

“…”

Nữ nhân và tiểu nhân quả nhiên khó đối phó. Đây là đầu tiên Thân Doãn Bạch cảm thấy câu thật chính xác. Chứ nếu khả năng đó, liệu Hoàng đế còn thể sống yên đến bây giờ ?

“Ngươi thả .”

Thẩm An An phất tay, Khánh Phong liền giống như vứt một món đồ thừa, ném Trần Thiên về phía Thân Doãn Bạch: “Đừng quên những gì ngươi hứa. Nếu , sẽ còn .”

“Chúng .”

Nói xong, Thẩm An An dẫn theo của rời khỏi phủ Thân gia trong khí thế ngút trời.

“Thiên Nhi, Thiên Nhi!”

Thân Doãn Bạch giận dữ, lập tức sai mời đại phu.

Nhìn khắp viện phủ hỗn loạn cùng Trần Thiên bất tỉnh, như một con dã thú sắp mất kiểm soát, tràn ngập lửa giận.

——

Trên xe ngựa trở về phủ, Thẩm An An im lặng, yên tĩnh đến mức khiến Khánh An và Khánh Phong cảm thấy bất an.

“Nếu Thân Doãn Bạch, thì là ai? Ai hạ độc? Hoàng đế ? Là từ nửa tháng , sớm hơn?”

Nàng cúi đầu, hai tay ôm lấy nửa khuôn mặt, đầy bực bội và lo lắng.

Khánh An sợ nàng sẽ ý nghĩ xông thẳng điện Phụng Thiên, lập tức lên tiếng: “Vương phi, khi nào Thân Doãn Bạch đang dối?”

“Không , dối.”

Thẩm An An khẳng định chắc chắn: “Nếu là , việc đầu tiên hẳn sẽ là phòng thủ nghiêm ngặt, để ai lẻn lấy trộm giải dược, hoặc ít nhất cũng sẽ sự đề phòng. ngươi xem Thân phủ hôm qua , gia nhân lười biếng, thị vệ thì võ nghệ tầm thường đến mức ngay cả cổng cũng trông nổi.”

Khánh An nhíu chặt mày, lòng cũng tràn đầy lo lắng. Hắn cố gắng nhớ chuyện xảy trong nửa tháng qua, mong tìm chút manh mối.

“Ngươi đến phủ Vĩnh Ninh hầu một chuyến, báo tình hình cho Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn . Sáng mai triều, bảo bọn họ cố gắng ứng phó, tuyệt đối để Hoàng đế phát hiện điều bất thường.”

“Vâng.” - Khánh An nhận lệnh lui xuống.

——

Nửa canh giờ , một bóng dáng trông vẻ ung dung nhưng sải bước nhanh tiến Ngô Đồng Viện.

“Biểu tẩu, xảy chuyện gì?”

Thẩm An An lắc đầu, ánh mắt vẫn rời khỏi đang giường. Lăng Thần Dật cũng bước nhanh đến, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Đã cho Thái y khám ? Có mời đại phu trong dân gian ? Trong đó cũng ít y thuật cao minh.”

“Đã mời , nhưng tất cả đều bó tay.”

“Có trúng độc ? Trước khi xảy chuyện, những ?”

“Ta kề d-ao lên cổ Trần Thiên, nhưng Thân Doãn Bạch .”

Không khí bỗng chốc rơi bế tắc. lúc , Mặc Hương bước bẩm báo “Lý Hoài Ngôn đến .” Ba liền rời khỏi phòng chính, ngoài tiếp đón.

“Phủ Tứ Hoàng Tử chống đỡ, nhưng trong triều thì chen chân , nhờ các ngươi cố gắng cầm cự, tuyệt đối thể để lộ tình trạng hiện tại của Tiêu Uyên. Nếu trấn giữ, chúng sẽ như cá thớt, mặc xẻ thịt.”

“Biểu tẩu . Nàng yên tâm, trong triều chúng sẽ cố gắng cầm cự, nhưng e rằng cũng kéo dài lâu. Bên phía Tiêu Uyên, nhất định nhanh chóng tìm cách.”

“Ừ, .”

Ba chìm im lặng lâu, ai nấy đều cau mày, lo lắng yên.

——

Tiễn khách xong, Thẩm An An trở về phòng, trầm mặc suốt hơn một canh giờ. Chỉ đến khi Mặc Hương báo rằng Khánh An chuyện cần bẩm báo, nàng mới động đậy, đôi mắt vốn trống rỗng cuối cùng cũng chút cảm xúc.

“Ngươi trông chừng .”

“Vâng.”

Bên ngoài, Khánh An cau chặt mày, dường như điều gì đó khó . Khi thấy Thẩm An An xuất hiện, càng siết chặt môi hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-257-vien-tro-bien-cuong.html.]

“Nói .”

“Tứ Hoàng Tử phi, thuộc hạ đột nhiên nhớ một chuyện, nhưng … liệu liên quan .”

“Nói.”

“Nửa tháng .”

Khánh An chậm rãi mở lời: “Ngoài vết thương , chủ tử gì bất thường. Nếu điều kỳ lạ, thì chỉ một việc, đó là đêm nào cũng gặp ác mộng.”

Thẩm An An nhíu mày, ngước mắt Khánh An: “Ác mộng? Ác mộng gì?”

“Cụ thể là gì, thuộc hạ rõ, chỉ chủ tử thường giật tỉnh giấc lúc rạng sáng, đẫm mồ hôi lạnh, trông vô cùng kinh hãi. Sau đó, cả ngày tâm trạng đều bất an.”

“Tình trạng kéo dài bao lâu?” - Thẩm An An siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, giọng gấp gáp.

“Vẫn luôn xảy . Sau khi Tứ Hoàng Tử phi đến, thuộc hạ rõ nữa. chỉ cần chủ tử ngủ ở thư phòng, hầu như đêm nào cũng gặp ác mộng. Chỉ là chủ tử dường như quen, còn kinh hãi như lúc đầu.”

Thẩm An An trầm mặc suy nghĩ lâu.

Khánh An cũng chắc chuyện liên quan , bèn cúi hành lễ lui xuống.

Thẩm An An cố gắng nhớ . Hình như Tiêu Uyên từng nhắc đến chuyện với nàng, nhưng cụ thể thế nào, nàng thể nhớ .

Một cơn ác mộng lặp lặp thể khiến một suy kiệt ? Nàng siết chặt hai tay , sắc mặt u ám.

——

Trong điện Phụng Thiên, Hoàng đế quét mắt vị trí trống trải phía , chân mày nhíu .

“Lăng Thần Dật.”

“Thần mặt.”

“Hắn ? Bệnh vẫn khỏi ?”

“Tâu Hoàng Thượng.”

Lăng Thần Dật cúi đầu, trong đầu nhanh chóng suy tính: “Thái y , bệnh tình của Tứ Hoàng Tử vẫn cần tĩnh dưỡng.”

“Thái y nào ? Gọi đến đây cho trẫm. Lần nào cũng cùng một lời giải thích, trẫm nuôi bọn chúng để gì?”

Bên trong đại điện yên tĩnh đến mức thể tiếng kim rơi, ai dám lên tiếng.

Lăng Thần Dật đang tìm cách hóa giải tình huống thì một giọng trong trẻo vang lên, chuyển hướng câu chuyện: “Hoàng Thượng, hôm nay Binh bộ nhận chiến báo khẩn cấp từ biên cương. Tây Vực tấn công mãnh liệt, tướng quân Tề khó lòng phân , khẩn cầu triều đình nhanh chóng phái binh viện trợ.”

Lời dứt, cả đại điện lập tức xôn xao.

Hoàng đế cau mày, giọng lạnh lùng: “Tề Cẩm Bình địch ? Tây Vực định gì, xé bỏ hiệp ước, khai chiến với Đại Lương ?”

Trước đây, Tây Vực chỉ quấy nhiễu nhỏ lẻ, nhưng nay hành động liên tục, khiến hoàng đế khỏi nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất.

Lại một vị quan bước tấu: “Hoàng Thượng, biên giới yên suốt mấy chục năm, phần lớn binh lực sớm điều chuyển nơi khác. Nếu Tây Vực thực sự quyết tâm xâm phạm Đại Lương, chỉ với quân lực hiện tại e là khó giữ vững phòng tuyến. Xin Hoàng Thượng sớm định đoạt, cử tiếp viện.”

“Thỉnh Hoàng Thượng định đoạt, phái tướng xuất chinh!” - Các đại thần đồng loạt tấu trình.

Hoàng đế trầm mặc giây lát, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia lạnh lẽo: “Vậy theo chư vị ái khanh, ai là thích hợp trận?”

“Nếu về khả năng cầm quân đánh trận, thì ai sánh bằng Tứ Hoàng Tử.”

“Lý đại nhân!”

Lăng Thần Dật lạnh lùng liếc quan viên lên tiếng: “Tứ Hoàng Tử tái phát bệnh cũ, cần tĩnh dưỡng. Ngài lẽ nào điếc, thấy ? Nếu , lẽ ngài cũng nên trong triều đình nữa, sớm từ quan về quê dưỡng lão thì hơn.”

“Ta…”

Lý đại nhân mắng đến đỏ mặt tía tai, nhưng vì chức quan thấp nên dám phản bác, chỉ lặng lẽ liếc mắt về phía Thân Doãn Bạch.

“Lý đại nhân chỉ Tứ Hoàng Tử dũng mãnh, cũng bảo rằng nhất định để Tứ Hoàng Tử xuất chinh. Phản ứng của Lăng Thế Tử dường như phần quá mức .” - Thân Doãn Bạch nhàn nhạt cất lời.

“Thân Thượng thư đúng.”

Lại một vị quan khác tấu trình: “Hoàng Thượng, theo thần , hai ngày nay, những quan viên đến thăm phủ Tứ Hoàng Tử đều từ chối ngoài cửa. Nếu chỉ là cần tĩnh dưỡng, cớ gì cự tuyệt tất cả? Chẳng lẽ trong đó điều khuất tất?”

“Trương đại nhân ý gì? Ngài đang ngụ ý rằng và Tứ Hoàng Tử dối gạt thánh thượng ?”

Lăng Thần Dật cứng rắn phản kích, ai mở miệng đều chặn họng.

“Hạ quan ý đó, chỉ là cảm thấy kỳ lạ mà thôi. Trước nay, dù thương, Tứ Hoàng Tử cũng từng trì hoãn chính sự. Nay vì một câu của thái y mà vắng mặt triều nhiều ngày, khỏi khiến nghi ngờ.”

Nghe , tất cả bá quan trong đại điện đều nhíu mày. Đôi mắt sắc bén của hoàng đế nheo , ánh chăm chú đánh giá Lăng Thần Dật.

“Nếu là tĩnh dưỡng, tất nhiên thể quấy rầy. Các ngươi thái y dặn dò như , còn cố tình đến tận phủ quấy nhiễu, rốt cuộc ý đồ gì?”

Bên , Thân Doãn Bạch khoanh tay ngự-c, lạnh lùng quan sát đám quan viên tranh cãi với Lăng Thần Dật. Cuộc giằng co giữa hai bên ngày càng gay gắt, dần biến thành cuộc đối đầu giữa các phe phái. Trên khóe môi chậm rãi hiện lên một nụ rét lạnh.

“Im hết cho trẫm!”

Tiếng quát giận dữ của hoàng đế vang lên, cả đại điện lập tức chìm im lặng tuyệt đối.

Loading...