Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 256: Giải Dược.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:08
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi bình minh ló dạng, ánh mặt trời chậm rãi nhô lên từ đường chân trời, chiếu sáng khắp khu Ngô Đồng Viện. trong nơi , từng đều mang theo một bầu khí nặng nề. Mỗi rời , trái tim của Thẩm An An thêm lạnh lẽo, như thể rơi vùng băng giá vĩnh cửu, chỉ còn sự tuyệt vọng mơ hồ trong đôi mắt.
"Không cách nào, cách nào cả... Cả đời lão phu hành y, từng gặp qua loại bệnh trạng thế , thực sự là hiếm thấy..."
Vị đại phu cuối cùng cũng lắc đầu, mang theo hòm thuốc rời , ngay cả tiền chẩn mạch cũng nhận.
"Vương phi..."
Giọng khàn khàn của Khánh An vang lên, đôi mắt đỏ hoe: "Chúng mời hết thảy những đại phu danh tiếng trong kinh thành ."
... một ai thể chữa trị.
Thẩm An An chỉ khẽ ừ một tiếng, lặng lẽ phòng trong, xuống bên giường, chăm chú gương mặt của nam nhân đang bất tỉnh.
"Tiêu Uyên, nếu như đây là , sẽ gì? Chàng thể dạy ?"
Không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Khánh An và Khánh Phong siết chặt nắm tay, đôi mắt hoe đỏ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dè dặt hơn vài phần.
"Không ai tìm bệnh trạng…"
Thẩm An An lẩm bẩm, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén: "Vậy khi nào… là trúng độc? Là một loại độc dược bí ẩn từng đến? Ta Tây Vực nhiều thủ đoạn khiến ch-ết trong vô thanh vô tức."
"Nếu là , nhất định sẽ giống như , một xông phủ Nhị Hoàng Tử, liều mạng cứu ngoài, đúng ?"
Ánh mắt nàng dần dần trở nên sắc bén, giọng lạnh lùng vang lên: "Khánh Phong, triệu tập nhân thủ, chúng … đoạt giải dược!"
"Đi ?"
"Thân phủ."
Dù , chỉ cần đánh một trận là .
Khánh Phong lập tức lĩnh mệnh chuẩn .
"Chàng hãy ngoan ngoãn đây, chờ trở về."
Dứt lời, Thẩm An An xoay rời khỏi Ngô Đồng Viện.
Đừng , An An—!
Trong bóng tối vô tận, Tiêu Uyên gầm lên bằng tất cả sức lực của . phát hiện … thể phát bất kỳ âm thanh nào. Thậm chí một ngón tay cũng chẳng thể động đậy. Chỉ thể lặng lẽ từng bước chân của nàng ngày càng xa.
Hắn giống như nhốt trong một chiếc lồng đen kịt, dù cố gắng giãy giụa thế nào cũng thể thoát . điều tuyệt vọng hơn cả là… thể cảm nhận chuyện bên ngoài, cách nào đáp , cách nào lên tiếng an ủi nàng.
Những tiếng thở dài bất lực của các đại phu…nước mắt nàng âm thầm rơi xuống.
Sự tuyệt vọng, bất lực, hoang mang của nàng…Tất cả như từng cơn sóng, nhấn chìm bộ ý thức của .
Đừng …
Hai giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt .
lúc , bên ngoài, đều đang bận rộn chuẩn cho trận chiến ở Thân phủ, chẳng ai nhận điều đó.
Tiêu Uyên bắt đầu nổi giận, trong vùng hoang dã tối tăm vô tận , gào thét, gầm rú điên cuồng. Hắn ! Quay để bảo vệ nàng!
Hiện nay kinh thành phong vân biến ảo khôn lường, nơi nơi đều là nguy hiểm rình rập. Nếu ở bên, nàng sẽ đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy, bao nhiêu khó khăn?
chẳng ai đáp .
Bóng tối xung quanh dần thu hẹp, từng chút, từng chút một, nhấn chìm lấy . Đột nhiên, một tia sáng lóe lên, từng mảnh ký ức bắt đầu hiện mắt.
…
“Ta cứu nàng thế nào? Ta gì mới thể cứu nàng?”
Cảnh tượng mắt vô cùng quen thuộc, giấc mộng ám ảnh suốt những ngày qua.
Từng chi tiết trong giấc mơ như một dấu ấn khắc sâu, dày vò linh hồn ngừng.
“Tiêu thí chủ, hà tất như ? Nhân quả kiếp , cần gì dùng đời để chuộc ?”
Hắn ngẩng đầu về phía giọng vang lên, nhưng thế nào cũng thấy rõ dung mạo .
Người nọ như chìm trong lớp sương mù dày đặc, chỉ một bóng dáng mơ hồ.
“Ngươi là ai? Ngươi đang gì?”
Ngay đó, hình ảnh trong ký ức tiếp tục tái hiện.
Hắn thấy chính trong đoạn ký ức cất lời: “Ta nguyện đánh đổi tất cả… chỉ cần nàng thể sống .”
Người trong màn sương dường như thở dài một nặng nề, dần dần lùi bước.
Lần , Tiêu Uyên rõ giọng của .
“Đại sư Văn Âm? Là ngươi đúng ? Đừng ! Nói rõ cho , rốt cuộc xảy chuyện gì?”
chẳng ai trả lời tiếng gầm giận dữ của .
Hình ảnh ngừng lặp lặp , lặp đến vô tận chỉ giọng của chính vang vọng trong u tối: “Chỉ cần nàng thể sống , nguyện đánh đổi tất cả.”
“Nhân quả kiếp , chuộc kiếp .”
…
Hắn trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, dường như hiểu điều gì đó.
Không còn giãy giụa nữa, chỉ xếp bằng giữa vùng hoang vu, lặng lẽ những hình ảnh đang tái diễn mặt.
Dần dần, ánh mắt bình thản hơn, khóe môi thậm chí khẽ nhếch lên thành một nụ .
Nhân quả kiếp …
Người ghế bập bênh , chẳng chính là Thẩm An An của kiếp , từng căm hận đến tận xương tủy, là ch-ết sự lạnh lùng vô tình của ?
…
Thân phủ.
“Đại nhân ?”
“Bẩm công tử, từ khi trở về, đại nhân vẫn ở trong thư phòng, từng bước ngoài.”
Trần Thiên ngẩng đầu, liếc thư phòng vẫn còn sáng ánh đèn, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm.
“Đại nhân dùng bữa ?”
Nha nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đi lấy ít thức ăn từ phòng bếp mang đến.”
Nha nhận lệnh rời .
Trần Thiên do dự một lát nhưng vẫn đẩy cửa bước thư phòng. Dưới ánh nến leo lắt, một bóng dáng cao ráo, thẳng tắp đang cầm bút gì đó bàn.
Chỉ là, vẻ như hài lòng với những gì , chân mày nhíu chặt, chẳng chút do dự, xé nát tờ giấy mặt và ném xuống đất.
Trần Thiên thoáng qua mặt đất đầy những mảnh giấy vò nát, nhẹ mím môi lên tiếng: "Đại ca, trời khuya . Huynh còn đang thương, thể lâu như . Mau ăn chút gì đó nghỉ ngơi ."
"Ta đói."
Thân Doãn Bạch ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đang gắng gượng chịu đựng cơn đau.
"Đại phu dặn, vết thương của cần tĩnh dưỡng, mà giờ liền mấy canh giờ. Đại ca, nếu ngay cả mạng cũng trân trọng, thì còn tính toán gì nữa?"
Thân Doãn Bạch khựng một chút, cuối cùng cũng đặt bút xuống, day nhẹ huyệt thái dương.
"Ta nhanh chóng nghĩ một kế hoạch vẹn , đẩy triều đình. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, thì dù Hoàng Thượng chống lưng, chúng cũng đấu đôi phu thê ."
Trần Thiên gì, chỉ lặng lẽ tiến lên đỡ Thân Doãn Bạch dậy. Ánh mắt lướt qua sơ đồ quan hệ triều đình bàn, trầm giọng hỏi: "Đại ca còn định thu phục thêm quan ?"
"Ừ. Ai cũng điểm yếu. Chỉ cần nắm nhược điểm của bọn họ, thì thể biến họ thành quân cờ của chúng ."
Bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Trần Thiên bước , nhận hộp thức ăn từ tay nha , múc một bát cháo trắng đưa đến mặt Thân Doãn Bạch.
"Huynh ăn chút gì . Vết thương của chảy má-u , chắc là nứt . Lát nữa sẽ giúp băng bó ."
Thân Doãn Bạch nhận lấy bát cháo, do dự một lúc chậm rãi : "Dạo nếu rảnh rỗi, hãy cung một lát. Người đó chắc chắn mong đến thăm ."
"Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-256-giai-duoc.html.]
Trần Thiên gật đầu, gương mặt biểu lộ chút cảm xúc nào.
Thân Doãn Bạch dừng tay giữa chừng khi đang uống cháo, nhíu mày ngẩng đầu lên: "Bên ngoài chuyện gì ?"
"Để xem." - Trần Thiên dậy nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Ngoài sân, ánh trăng lờ mờ, thể thấy đầy những gia đinh, lính canh của Thẩm phủ rên rỉ mặt đất. Bọn họ ôm lấy thể, gồng chịu đựng cơn đau, trong khi nha và bà tử hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Cả Thân phủ rơi cảnh hỗn loạn từng thấy.
Khánh An và Khánh Phong ở một bên, trong lòng chợt cảm giác quen thuộc, tựa như cái ngày bọn họ cùng chủ nhân tấn công phủ Nhị Hoàng Tử năm xưa.
"Thân Doãn Bạch ?"
Thẩm An An kề lưỡi d-ao sắc bén lên cổ quản gia của Thân phủ, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
"Ở... ở thư phòng!"
Thẩm An An hất mạnh quản gia sang một bên, cất bước về phía thư phòng. một đoạn, nàng dừng , đầu thấp giọng dặn dò Khánh An và Khánh Phong: "Trừ phi còn cách nào khác, đừng gi-ết ."
Nàng thể gi-ết bừa bãi, tích đức, để dành phúc báo. Mẫu từng , khi còn sức chống chọi, thì việc cầu khấn quỷ thần cũng là một cách.
"Rõ!"
Cuối hành lang, một bóng dáng vội vã chạy tới.
Thiếu niên nhíu chặt mày, gương mặt gầy gò tràn đầy nghi hoặc. ngay khi ngẩng đầu lên, thấy nữ tử đang đến với khí thế hung thần ác sát, lập tức sững sờ.
Nàng tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, mặt mang theo quyết tâm liều ch-ết, tiến về phía mà gì thể ngăn cản.
Phản ứng đầu tiên của Trần Thiên là chạy.
Hắn tuyệt đối thể rơi tay Thẩm An An. Nếu để nàng bắt , trưởng của sẽ càng thêm bất lợi.
Hắn xoay , dốc bộ sức lực lao nhanh về phía thư phòng. ngay lúc , một bóng đen nhanh hơn một bước, chặn ngay góc hành lang. Người đó lạnh lùng , lưỡi d-ao trong tay phản chiếu ánh sáng băng giá.
Phía , Thẩm An An và binh sĩ phủ Tứ Hoàng Tử cũng áp sát.
Ánh mắt hoảng loạn của Trần Thiên dần bình tĩnh trở , sắc mặt cũng khôi phục vẻ thản nhiên như cũ.
"Xông phủ của một trọng thần nhị phẩm, Tứ Hoàng Tử phi, định gì đây? Không sợ sáng mai thượng triều, Hoàng Thượng sẽ truy cứu ?"
Thẩm An An liếc một cái, chỉ một cái thoáng qua thôi đủ để khiến Trần Thiên giật .
Hắn thể diễn tả ánh mắt .
Là tuyệt vọng? Lạnh lẽo? Điên cuồng?
Hay là quyết liệt, sẵn sàng đập nồi dìm thuyền?
"Thân Doãn Bạch ?"
Nàng đáp câu hỏi của , chỉ bình thản hỏi tiếp.
"Đại ca trong phủ."
"Khánh An, bắt ."
Đồng tử Trần Thiên co rút.
Những ngày tháng giam cầm trong phủ Tứ Hoàng Tử hiện lên trong đầu. Hắn liều mạng giãy giụa, nhưng thể chống nửa sức lực của một cao thủ luyện võ như Khánh An?
"Hắn ở cũng quan trọng. Chỉ cần ngươi còn ở đây, sẽ trốn thoát ."
"Thẩm An An, ngươi điên ? Rốt cuộc ngươi gì? Ngươi cứu Trần công tử, trưởng cũng từ bỏ việc hợp tác với Hứa Tể tướng. Còn đủ ?"
Bước chân của Thẩm An An thoáng khựng .
Nàng đầu, thẳng Trần Thiên. Ánh mắt lạnh lẽo đến mức tựa như xé nát từng mảnh: "Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện rằng chuyện gì đáng ch-ết. Nếu , tối nay nhất định sẽ san bằng Thân phủ, gi-ết sạch hai các ngươi."
…
Trong thư phòng, Thân Doãn Bạch ăn xong bát cháo nhưng vẫn thấy Trần Thiên .
Bên ngoài, những tiếng động dần nhỏ .
Hắn nhíu mày, gọi một a : "Trần công tử ?"
"Hình như phía tiền viện tiếng đánh . Trần công tử xem nhưng vẫn ."
Nghe , Thân Doãn Bạch lập tức bật dậy, bất chấp vết thương lưng đau nhói, nhanh chóng sải bước ngoài.
còn kịp bước xuống bậc thềm thì thấy một nhóm đang tiến từ cổng viện.
Đồng tử co rút , gương mặt trong thoáng chốc lạnh băng.
"Tứ Hoàng Tử phi, ngươi ý gì đây?"
"Giao giải dược ."
Lưỡi d-ao sắc lạnh rút khỏi vỏ, ánh lên ánh sáng băng lãnh ánh trăng, kề ngay lên cổ Trần Thiên.
Thân Doãn Bạch theo phản xạ bước lên một bước, nhưng Thẩm An An lập tức đẩy lưỡi d-ao tiến thêm một tấc. Lưỡi d-ao cứa qua da thịt, má-u tươi theo đó nhỏ giọt xuống, nhuộm đỏ đôi mắt Thân Doãn Bạch.
"Ngươi đang gì ? Nếu ngươi dám động Thiên nhi, Hoàng Thượng nhất định sẽ bỏ qua cho ngươi!"
Thẩm An An bật lạnh lẽo: "Không giao giải dược , các ngươi còn cơ hội để mách lẻo với lão già đó ."
Lúc , nàng tựa như một con quỷ dữ sợ hãi, cả bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
"Giải dược gì?" - Thân Doãn Bạch khẽ ho vài tiếng, lông mày nhíu chặt.
Thẩm An An trả lời, chỉ liếc mắt hiệu cho Khánh Phong.
Khánh Phong lập tức tiến lên, mặt cảm xúc, vung nắm đ.ấ.m mạnh mẽ giáng thẳng bụng Trần Thiên.
Cú đ.ấ.m mang theo tiếng gió rít vang, khiến Trần Thiên đau đến gập , sắc mặt tái nhợt, vặn vẹo vì đau đớn.
Thân Doãn Bạch siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ quạch.
"Giải dược."
"Ta thực sự ngươi đang cái gì—"
"Bốp!"
Một cú đ.ấ.m nữa giáng xuống ngự-c Trần Thiên.
Cả co giật dữ dội, khóe miệng trào vệt má-u đỏ.
"Thẩm An An!"
Thân Doãn Bạch gần như gầm lên: "Ngươi phát điên cái gì ?"
Thẩm An An nhíu mày.
Sắc mặt Thân Doãn Bạch giống như đang giả vờ.
Còn Trần Thiên, là nhược điểm lớn nhất của Thân Doãn Bạch nếu thực sự chuyện, thể giấu giếm đến mức ?
Chẳng lẽ, thật sự bọn họ?
Lưỡi d-ao cổ Trần Thiên ấn sâu hơn da thịt.
Chỉ cần nàng dùng sức, mạch má-u của sẽ cắt đứt, lập tức mất mạng tại chỗ.
Sự bình tĩnh của Thân Doãn Bạch rốt cuộc cũng sụp đổ.
Hắn hoảng loạn thật sự, bởi vì , Thẩm An An sẽ thực sự gi-ết ch-ết Thiên nhi.
"Ngươi buông d-ao ! Ngươi giải dược gì, thật sự ! Rốt cuộc ngươi đang chuyện gì ?"
"Có ai trúng độc ?"
Thân Doãn Bạch phản ứng nhanh.
Có thể khiến Thẩm An An phát điên như , hơn nữa hôm qua còn tiếp xúc với …
"Tứ Hoàng Tử trúng độc ?"
Trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
Ngay cả thái y cũng bó tay, rốt cuộc là ai bản lĩnh lớn đến thế?
"Thật sự ngươi?"
Thẩm An An nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén như thấu tâm can .