Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 255: Cái Giá Phải Trả.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:06
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ta , những lời như nhắc ."

Thân thể căng cứng, Thân Doãn Bạch nghiến răng, từng chữ như vắt từ kẽ răng: "Ta mắc nợ, sẽ tự trả. Kẻ đó cũng trả giá cho những gì ông gây ."

"..."

Trần Thiên cụp mắt, rơi trầm mặc.

Mỗi khuyên nhủ đều vô ích, cũng chẳng còn hy vọng gì nữa: "Vậy thì chúng tìm cơ hội gi-ết ông , cần gì phiền phức như thế ."

Đôi mắt Thân Doãn Bạch dần híp , lời cất lên như lưỡi d-ao băng giá cắt khí: "Báo thù, cách nhanh nhất chính là đoạt mạng. ông nếm trải những gì phụ mẫu từng chịu đựng, từng chút, từng chút một hủy diệt hết thảy những gì ông quan tâm, khiến ông sống bằng ch-ết."

Trần Thiên lặng lẽ lấy từ ngăn kéo trong xe ngựa hai lọ thuốc mỡ, đặt một chiếc gối mềm lưng Thân Doãn Bạch: "Ta bôi thuốc cho , cầm má-u ."

Thân Doãn Bạch thuận theo lực đỡ mà sấp xuống gối, vạt áo rũ xuống, để lộ đôi chân bê bết má-u. Nhìn những vết thương chồng chéo, Trần Thiên mím chặt môi, trong mắt là sự xót xa che giấu .

Hắn cẩn thận thoa thuốc lên từng vết thương, động tác nhẹ nhàng đến mức đầu ngón tay cũng khẽ run. Thế nhưng trong lòng , nỗi đau sớm trở nên tê dại.

Từ bao lâu , vết thương đại ca từng lành hẳn? Lần nào cũng sinh tử, mỗi đều cận kề cái ch-ết. So với những vết thương sâu đến tận xương đây, chỉ là ngoài da, quả thực đáng nhắc đến.

"Chỉ cần sơ suất một bước, cả ván cờ sẽ sụp đổ. Ta vốn nghĩ nếu lôi kéo Hứa đại nhân, sẽ thêm một trợ lực trong triều đình, đồng thời thể sắp xếp để công bố phận của . giờ tất cả đổ vỡ, đành tìm cách khác thôi."

Trần Thiên khẽ đáp một tiếng.

Bên trong xe ngựa của Tứ Hoàng Tử.

"Vị Hứa đại nhân đó thực sự lợi hại đến ? Để Thân Doãn Bạch hao tâm tổn trí như thế để giành lấy sự giúp đỡ của ông ?"

"Không bản ông lợi hại, mà là gia tộc ông chút nền tảng."

Tiêu Uyên khẽ vuốt ve mái tóc nàng, mềm mại như lụa là, chậm rãi lướt qua kẽ tay.

"Trước thời tổ phụ Hứa đại nhân, Hứa gia từng vị trí nhất định trong giới văn nhân. Chỉ là các thế hệ đều kém cỏi, dần dần suy tàn. ít nhiều vẫn còn chút ảnh hưởng."

Trong triều đình, ngòi bút của văn nhân chính là lưỡi d-ao vô hình, gi-ết thấy má-u. Dù là kẻ gian trá xảo quyệt cũng dè chừng. Thân Doãn Bạch chắc hẳn lợi dụng điểm để giúp ‘ ’ khôi phục phận, vững chân triều đình.”

“Thì .”

Thẩm An An lười biếng tựa nửa lên vai , hàng mày nhíu : “Giờ kế hoạch thất bại, chắc chắn sẽ sớm hành động khác. Hoàng Thượng đang nóng lòng công bố phận của Trần Thiên, cũng cẩn thận, đừng để tay .”

“Hắn thủ đoạn, nhưng phu quân của nàng cũng hạng tầm thường. Cứ yên tâm.”

“Ta lợi hại, nhưng…”

Thẩm An An bất giác ngẩng đầu, chợt nhận cách giữa hai gần đến mức chỉ cách gang tấc. Tiêu Uyên nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm. Nhịp tim nàng bỗng dưng loạn nhịp, lời định nghẹn nơi cổ họng.

gì?”

…”

Nàng cụp mắt xuống, cố giữ giọng bình tĩnh: “Thân Doãn Bạch là kẻ từ thủ đoạn để đạt mục đích, thể bất cứ điều gì. Chàng độc ác như , e rằng sẽ động.”

Nói xong, ngay chính nàng cũng ngẩn .

Tiêu Uyên bật khẽ: “Nhiều năm qua, nàng là đầu tiên khen nhân từ đấy.”

“…”

Ngón tay thô ráp của lướt nhẹ đôi môi đỏ thắm của nàng. Thẩm An An dựa lưng vách xe, đôi mắt dán chặt , thấy ngượng ngùng mà dời ánh .

Môi nàng trêu chọc bao nhiêu , mà mỗi khi đối diện thế , trái tim vẫn kìm mà đập loạn.

, thời gian trôi qua vẻ lâu hơn thường lệ. Thẩm An An khẽ nhíu mày, định đưa tay đẩy : “Chàng…”

Phụt—

Một cảm giác ấm nóng pha lẫn mùi má-u tanh đột ngột bắ-n lên váy nàng. Những giọt má-u đỏ thẫm văng cả lên mu bàn tay trắng nõn, chói mắt đến kinh hoàng.

“Tiêu… Tiêu Uyên! Chàng ?”

Đồng tử Thẩm An An co rút . Sau khoảnh khắc sững sờ, nỗi hoảng sợ tràn ngập gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng vội vàng đỡ lấy Tiêu Uyên khi lảo đảo ngã xuống.

“Tiêu Uyên! Tiêu Uyên!”

Nàng hét lên, giọng run rẩy thể kiểm soát, dùng sức lắc .

“Đừng… đừng sợ…”

Hắn gắng gượng trấn an nàng, nhưng sắc mặt và đôi môi đều tái nhợt với tốc độ đáng sợ. Hắn nâng tay lên, nhưng còn chạm nàng vô lực rơi xuống.

“Khánh An! Khánh An!”

Tiếng hét hoảng loạn của Thẩm An An vang vọng trong xe ngựa.

Sắc mặt Khánh An đại biến, lập tức lao trong. Khi thấy cảnh tượng mắt, càng hoảng hốt đến mức chân tay luống cuống.

“Mau! Mau cung mời thái y! Nói với Trung thúc tăng tốc trở về phủ!”

“Rõ!”

Bóng dáng như mũi tên lao vút ngoài, còn Trung thúc thì dốc bộ sức lực thúc ngựa phi nhanh đường phố Hoa An.

Tại Ngô Đồng Viện.

Người giường im lặng đến mức như thể còn thở, gương mặt tái nhợt đáng sợ. Thái y tập trung bắt mạch, sắc mặt nghiêm trọng.

Thẩm An An một bên, bàn tay siết chặt tấm khăn đến mức vặn xoắn , vẫn thể xoa dịu nỗi bất an trong lòng.

Ngày ngày chung chăn gối, mà nàng từng nhận thể điều bất .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-255-cai-gia-phai-tra.html.]

Là bệnh cũ tái phát? Hay những vết thương tích tụ bao năm qua? Vì đột nhiên bùng phát dữ dội đến ?

Thêm một khắc nữa trôi qua, cuối cùng thái y cũng thu tay .

“Thế nào ?”

Thái y cau mày, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Tứ Hoàng Tử phi, xin mời ngoài chuyện.”

Sau tấm bình phong, Thẩm An An gắt gao chằm chằm thái y.

“Tứ Hoàng Tử phi, tình trạng của Tứ Hoàng Tử bất thường. Thảo dân hành nghề y nhiều năm, từng gặp qua trường hợp nào như .”

Thái y chau mày thật sâu, trăm mối vẫn lời giải: “Theo mạch tượng, thể của Tứ Hoàng Tử bình thường. Mặc dù một vài vết thương cũ, nhưng đều là tiểu bệnh, thể nào khiến thổ huyết hôn mê.”

“Ý ngươi là… ngươi tìm nguyên nhân?” - Giọng Thẩm An An lạnh băng.

“Hoàng Tử phi, Tứ Hoàng Tử vốn dĩ hề bệnh.”

Nàng sững sờ: “Không bệnh? Không bệnh thổ huyết hôn mê?”

“Chính điều cũng khiến thảo dân hoang mang. Thân thể của Tứ Hoàng Tử bất kỳ vấn đề gì, nhưng mạch tượng ngày càng nhẹ bẫng, vô lực. Giống như… giống như…”

“Giống như cái gì?” - Thẩm An An gằn giọng.

Thái y lập tức chắp tay, cung kính đáp: “Giống như bộ chức năng cơ thể đang từ từ suy kiệt, lão hóa với tốc độ cực nhanh. Nếu tiếp tục như , e rằng quá một tháng nữa, bên trong cơ thể của Tứ Hoàng Tử sẽ chẳng khác gì một ông lão sắp xuống mồ, cuối cùng… suy tàn mà ch-ết.”

Hai chân Thẩm An An mềm nhũn, suýt nữa vững. Mặc Hương nhanh chóng đỡ lấy nàng, giúp nàng miễn cưỡng giữ thăng bằng.

“Thảo dân cũng cảm thấy khó hiểu. Cớ đời loại bệnh chứng kỳ lạ như , quả thực nay từng , cũng từng thấy.”

“Có khả năng nào… là trúng độc ?”

Thẩm An An hỏi, ánh mắt lóe lên tia hy vọng mong manh: “Trước đó vẫn bình thường, nhưng từ khi đến Đại Lý Tự trở về thì trở thành thế . Có khi nào kẻ hạ độc ?”

“Thảo dân phát hiện dấu hiệu trúng độc, hơn nữa…”

“Nói ngay!”

Nàng gần như gầm lên. Thái y giật , dám chần chừ thêm: “Hơn nữa, theo quan sát của thảo dân, tình trạng mạch tượng bất thường xuất hiện từ nửa tháng . Nếu so sánh với tình trạng hiện tại, thể thận và gan của Tứ Hoàng Tử khác gì của một nam nhân trung niên.”

Nửa tháng ?

Thẩm An An cố gắng trấn tĩnh, lục tìm ký ức về những gì xảy trong thời gian đó. Khi nàng trở về phủ, cả hai luôn ở bên , ngày đêm gần gũi. Hắn từng tỏ bất kỳ dấu hiệu bất nào.

Rốt cuộc là vấn đề ở ?

Nàng tựa Mặc Hương, lòng hoảng loạn đến mức mồ hôi lạnh túa khắp . Nàng thậm chí còn kịp suy nghĩ vì bản quá mức lo sợ đến .

Siết chặt bàn tay, móng tay đâ-m sâu lòng bàn tay, nhưng nàng vẫn thể nghĩ … Rốt cuộc nửa tháng , chuyện gì xảy ?

“Ngươi cách nào chữa trị ?”

Thái y bất lực lắc đầu: “Loại bệnh thực sự quá hiếm gặp. Thảo dân chỉ thể kê đơn thuốc cùng một dược liệu quý để trì hoãn sự suy kiệt của nội tạng.”

“Vậy bốc thuốc ngay.”

Thái y Mặc Nhiên dẫn ngoài.

“Khánh An, Khánh Phong.”

Hai mắt đỏ hoe bước phòng. Vừa những lời của thái y, họ ở bên ngoài rõ ràng.

“Lập tức tìm tất cả các thái y thâm niên trong cung, còn cả đại phu giỏi trong dân gian, bất kể ai chút danh tiếng, đều mời đến đây.”

“Tuân lệnh.”

“Khoan .”

Thẩm An An đột ngột gọi họ , bàn tay siết chặt đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi: “Không thể rầm rộ như . Nếu để kẻ đó , chắc chắn sẽ thừa cơ tay. Chúng nhiều thời gian để giằng co. Nếu lỡ bảo vệ …”

“Các ngươi nhất định cẩn trọng, đừng để ai nghi ngờ điều gì. Cứ khỏe. Sau khi chuyện xong xuôi, lập tức phong tỏa bộ tin tức, để lọt ngoài dù chỉ một chữ. Lập tức phái ám vệ canh giữ chặt chẽ Ngô Đồng viện, để lộ bất kỳ sơ hở nào. Nhớ kỹ lời .”

“Tuân lệnh.”

Hai thoáng chốc biến mất trong bóng đêm.

Chạng vạng, cả Ngô Đồng viện chìm sự tĩnh lặng từng . Trăng non nhô lên khỏi ngọn cây, tỏa ánh sáng mờ nhạt, theo làn gió nhẹ len lỏi trong phòng.

Trên giường, nam nhân vẫn nhắm nghiền mắt. Gương mặt cương nghị hắt lên một mảng bóng tối nhàn nhạt.

“Đưa cho .”

Mặc Hương nhận lấy bát thuốc từ tay nha , trầm giọng dặn dò: “Bảo tất cả lui xa. Hoàng Tử phi khỏe, mấy ngày chịu ồn ào.”

“Vâng.” - Nha kính cẩn lui xuống.

Mặc Hương lúc mới đẩy cửa bước . Nàng thắp lên một ngọn nến, mới thấy bóng dáng gầy yếu của Thẩm An An bên giường.

“Hoàng Tử phi, cả buổi chiều . Nên ăn chút gì đó, giữ gìn sức khỏe.”

“Ta đói, đưa thuốc cho .”

Hàng chân mày của Thẩm An An vẫn nhíu chặt, từng giãn lấy một khắc. Khuôn mặt vốn xinh giờ đây chỉ còn vẻ mệt mỏi và lo lắng.

Nàng dậy, nhưng đôi chân tê dại như côn trùng gặm nhấm, khiến bước chân nàng loạng choạng.

“Hoàng Tử phi!”

Nàng nhẹ nhàng đẩy Mặc Hương , bưng chén thuốc xuống mép giường, chậm rãi khuấy đều.

Giọng khẽ khàng như lời tự nhủ: “Ta nhất định sẽ tìm cách cứu . Chàng cũng nhất định kiên cường.”

Trong giọng của nàng vô thức mang theo vài phần nghẹn ngào. Người luôn dịu dàng vỗ về nàng, giờ đây vẫn lặng lẽ đó, lẽ chẳng thể nào nỗi bất lực của nàng lúc .

Loading...