Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 254: Bị Đánh Roi.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:03
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nếu hung thủ thực sự xác định, đại nhân Đại Lý Tự còn chờ gì mà giam ngục?" - Tiếng của Tiêu Uyên vang lên chậm rãi.
Đại nhân Đại Lý Tự giật hồn, liếc gương mặt sa sầm của Thân Doãn Bạch, vội vàng đáp lời. Chỉ cần động đến hai vị , bắt ai cũng .
"Người , bắt Hứa cô nương! Chờ ký tên điểm chỉ xong, lập tức ché-m đầu xử quyết!"
"Không...!" - Hứa cô nương sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
"Khoan ."
Một giọng nam trong trẻo cất lên, theo là một nam tử cao lớn, khoác cẩm y hoa phục, chậm rãi bước công đường.
"Đại nhân, mới là kẻ chủ mưu trong vụ án , nên thuộc hạ dẫn ."
Đại nhân Đại Lý Tự phất tay hiệu tiếp tục, ánh mắt dừng nam tử : "Ngươi là ai?"
"Tiểu dân là Đại công tử của Bùi gia, Bùi Diễm."
Hắn thoáng dừng , đầu Hứa cô nương đang ngã đất. Trong mắt tràn đầy dịu dàng, khẽ với nàng.
"Hôm nay tiểu dân tới đây để nhận tội. Vụ án Yên Hồng cô nương ở Túy Xuân Lâu chính là do tiểu dân gây . Tiểu dân lúc đó uống say, thấy nàng xinh liền nổi lòng tà dâ-m, nhưng cự tuyệt nên trong cơn tức giận gi-ết . Chuyện liên quan đến bất kỳ ai khác."
"Không! Không !"
Hứa cô nương nước mắt lưng tròng, thể tin : "Bùi Diễm, thể nhận tội! Phụ sẽ cách cứu ! Nếu nhận tội, sẽ ch-ết!"
"Hứa cô nương, nào , đó chịu."
Bùi Diễm nghiêm mặt: "Không cần ai gánh vác. Đại nhân, xin hãy lập tức phán t-ử hì-nh để giữ nghiêm phép nước."
Đại nhân Đại Lý Tự cau mày chặt chẽ: "Bùi Diễm, ngươi chắc chắn nhận tội? Đây là một mạng đổi hai mạng, lập tức ché-m đầu xử quyết."
"Không! Chàng nhận tội! Không !"
Hứa cô nương điên cuồng lao tới, ôm chặt lấy : "Mau ! Đây chuyện ! Yên Hồng rõ ràng là do ..."
"Chi Chi."
Bùi Diễm siết chặt đôi mắt đỏ hoe: "Đừng nữa."
Hứa Chi Chi ch-ết lặng .
Bùi Diễm thở dài, dịu dàng lau nước mắt mặt nàng, giọng trầm thấp đầy ôn nhu: "Hôm nay công đường dựng, trận thế thua gì tam đường hội thẩm. Ngay cả phụ nàng cũng thể cứu nàng. Trốn thoát , ngoan."
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nàng đang níu lấy tay áo , ánh mắt kiên định: "Đại nhân, xin hãy lệnh."
"Người ! Đưa ký tên điểm chỉ, đó lập tức hành hình!" - Đại nhân Đại Lý Tự lệnh mà cần suy nghĩ nhiều.
"Không! Không! Đừng mà!"
Hứa Chi Chi tuyệt vọng bám lấy , nhưng Bùi Diễm chỉ nàng, mắt đỏ hoe nhưng vẫn tàn nhẫn đẩy nàng , nha sai áp giải .
"Chi Chi, nàng sống . Là sai, phụ nàng. Đừng nhớ đến nữa."
"A——!!!"
Tiếng xé ruột gan của Hứa Chi Chi vang vọng khắp công đường.
Nàng gần như bò bằng cả tay chân lao ngoài, ngã gượng dậy, nhưng hai chân mềm nhũn, ngay cả bước qua cửa công đường cũng cố hết sức...
Đào Phấn sững tại chỗ, lạnh lẽo như gió rét thấu xương, cơn ớn lạnh lan từ tứ chi đến tận đỉnh đầu, khiến nàng run rẩy ngừng.
"Tam Lang!"
Như chợt nhớ điều gì, nàng vội vàng bật dậy, lao về phía tấm bình phong, nhưng nơi đó sớm trống .
"Tam Lang, ở ? Tam Lang!"
Nàng túm lấy một tên nha dịch, gấp gáp hỏi: "Tam Lang ? Chàng ?"
Tên đó nhíu mày, hất mạnh nàng ngã xuống đất.
lúc , đại nhân Đại Lý Tự lạnh lùng về phía Đào Phấn, trầm giọng lệnh: "Ngươi nhận hối lộ, chứng gian, hãm hại vô tội. Nay phán tội phạt lao dịch ba năm, lập tức áp giải ngục."
Hai tên nha dịch tiến lên, kéo Đào Phấn lôi ngoài.
"Khoan ! Đại nhân! Xin hãy cho nô gia một nén nhang thôi! Nô gia gặp Tam Lang! Nô gia gặp !"
Tiếc , lời van xin của nàng chẳng ai thèm để tâm, chỉ như một hòn đá nhỏ rơi biển lớn, thể khuấy động nổi sóng gió trong công đường vốn ngập tràn âm mưu và tranh đấu.
Chờ đến khi nàng lôi , cánh cửa tủ bình phong chậm rãi mở . Thanh Dược, mồ hôi túa đầy trán, lặng lẽ bước một tiếng động rời khỏi thiên thính.
Vụ án xử lý xong, nhưng các quan văn vẫn ý định rời . Ai cũng bọn họ còn đang chờ điều gì, chỉ điều, đại nhân Đại Lý Tự thì hứng thú với màn kịch .
"Vậy thì... Tứ Hoàng Tử, Tứ Hoàng Tử phi, Thân đại nhân, hạ quan xin lui xuống hậu đường giám sát hành hình."
Dứt lời, ông lập tức định rời .
"Đại nhân quên mất còn chuyện xử lý ?"
Giọng chậm rãi của Tiêu Uyên vang lên, khiến bước chân của đại nhân Đại Lý Tự khựng giữa trung.
"Ngài là Đại Lý Tự khanh, việc đánh trượng chẳng nên đích giám sát ?"
Sắc mặt đại nhân Đại Lý Tự méo mó đến mức sắp , len lén Thân Doãn Bạch một cái.
Các ngươi đánh cược, liên quan gì đến , tại kéo cả ?
Dù trong lòng âm thầm oán trách, nhưng ông vẫn ngoan ngoãn xoay , lặng lẽ xuống ghế, như một bức tượng trang trí, cũng động.
Ông thể giả câm giả điếc, nhưng đám quan văn thì tuyệt đối chịu bỏ qua cho Thân Doãn Bạch.
Bọn họ vất vả lắm mới cơ hội khiến chịu thiệt, tất nhiên thừa thắng xông lên, hận thể khiến bẽ mặt ngay tại công đường.
"Thân Thượng thư, ngài còn nhớ vụ cá cược với Tứ Hoàng Tử phi chứ?"
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ngài sẽ định nuốt lời chứ?"
"Đến cả Tứ Hoàng Tử phi, một nữ tử cũng dám nhận lời, chẳng lẽ Thân Thượng thư định chối bỏ? Ở đây nhiều như đều thấy, nếu truyền ngoài, e rằng danh tiếng ngài sẽ ảnh hưởng."
Những lời sắc bén ngừng tuôn , như từng nhát d-ao đâ-m thẳng Thân Doãn Bạch, khiến ngoài cũng cảm thấy đau cho .
Thân Doãn Bạch bình thản đáp: "Ta đồng ý, tất nhiên sẽ giữ lời."
Giọng nhanh chậm, sắc mặt khôi phục vẻ trấn tĩnh như thường, từng bước tiến về phía Thẩm An An, đang ngay chính giữa công đường.
Ánh mắt trầm tĩnh, sâu thẳm như biển, ẩn giấu một tia hàn ý lạnh thấu xương.
Một bóng đen nhanh hơn cả bước lên chắn mặt Thẩm An An, chặn ánh lạnh lẽo của Thân Doãn Bạch đang hướng về phía nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-254-bi-danh-roi.html.]
"Thân Thượng thư, chịu phạt, thì ngoài."
Thân Doãn Bạch liếc Tiêu Uyên, thu ánh mắt, giọng điềm tĩnh cất lên: "Không cần vội, vẫn tự lời xin với Tứ Hoàng Tử phi."
Một tiếng khẽ của nữ tử bất chợt vang lên.
Tiêu Uyên cảm nhận bàn tay mềm mại xương của nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay , kéo nhẹ sang một bên.
"Thân Thượng thư cứ , rửa tai lắng ."
"Hôm nay, bản quan quá hấp tấp, hiểu lầm Tứ Hoàng Tử phi. Mong lượng thứ."
Hắn chắp tay, giọng điệu bình thản, mang theo chút cảm xúc nào.
"Chỉ là một hiểu lầm?"
Thẩm An An nhướng mày khẽ.
Thân Doãn Bạch dường như ý trào phúng trong lời nàng, tiếp tục : "Là đúng, thấy rõ chân tướng, suýt chút nữa xử oan một vụ án."
Vài câu nhẹ bẫng đẩy hết sai lầm của sang một bên.
Thẩm An An cũng hiểu rõ, chỉ dựa chuyện mà gì là điều thể.
Nàng chỉ nhạt, tiếp lời.
"Chỉ điều, một chuyện rõ, thỉnh giáo Tứ Hoàng Tử phi."
"Ngươi ."
Giọng của Thân Doãn Bạch trầm thấp, chỉ đủ để ba họ thấy: "Ngoại trừ việc ngoài ý của Hứa cô nương, tự nhận bản hề để lộ sơ hở nào, thứ đều xử lý gọn gàng. Ngươi phát hiện ?"
Thẩm An An khẽ , ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa: "Bởi vì, Thân Thượng thư bao giờ chuyện lợi cho . Chỉ cần ngươi tay, điều đầu tiên nghĩ đến là âm mưu của ngươi, mà là ngươi sẽ thu lợi ích gì từ đó."
"Ta tin những lời sáo rỗng về danh tiếng mà đám lão thần . Hai trăm lượng bạc đến quá dễ dàng, còn bỏ một vạn lượng bạc để vu oan cho Trần công tử . Ta nghĩ lý do gì để ngươi như , cũng thấy lợi ích mà ngươi nhận . Cho nên, chỉ thể là giả."
Nói đến đây, Thẩm An An nghiêng đầu sang Tiêu Uyên, ánh mắt vô thức trở nên ôn nhu hơn vài phần.
Toàn bộ chân tướng, chính là nhờ sự nhạy bén của bên cạnh nàng.
Thân Doãn Bạch nhạt, chút biểu cảm, xoay bước ngoài.
Chẳng bao lâu , bên ngoài liền vang lên tiếng roi giáng xuống da thịt.
Đám quan văn lập tức ùn ùn kéo ngoài xem náo nhiệt.
Trần phu nhân ôm chặt Trần công tử thoát nạn, run rẩy quỳ xuống, dập đầu cảm tạ Thẩm An An.
"Đứng dậy ."
Lâm Vũ Nhu đỡ lấy Trần phu nhân, miệng liên tục lời cảm kích: "Tứ Hoàng Tử phi cứu mạng, ân tình Trần gia chúng khắc ghi trong lòng. Nếu việc gì cần giúp đỡ, tuyệt đối từ chối."
"Ừm."
Thẩm An An khẽ gật đầu, liếc Trần công tử đang bên cạnh Trần phu nhân.
Ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng, còn chút sức sống, như thể một ch-ết.
Nàng thản nhiên dời mắt.
Vẫn là câu , lời khuyên kẻ ch-ết, lòng từ bi cứu tự tuyệt.
Sống ch-ết, là quyền lựa chọn của mỗi .
…
Ba mươi trượng nhanh chóng kết thúc.
Có lẽ những thi hành hình phạt nương tay, nên dù áo bào của Thân Doãn Bạch thấm đẫm má-u tươi, vẫn thể dậy rời .
Hắn gia dinh8 đỡ dậy từ từ, lưng khom xuống để giảm bớt cơn đau, nhưng gương mặt lộ bất kỳ cảm xúc nào, bình thản tựa như ngoài cuộc.
Đám quan văn vây quanh , ánh mắt tràn đầy khinh miệt, những lời càng chói tai, nhưng vẫn bất kỳ phản ứng nào, thần sắc vẫn điềm tĩnh như cũ.
“Chúng .”
Gia đinh dìu chậm rãi rời .
lúc , một bóng dáng gầy gò lao đến, nhanh nhẹn lách qua đám , dừng bên cạnh Thân Doãn Bạch.
“Đại ca, ...”
“Ta .”
Cuối cùng, Thân Doãn Bạch cũng lộ một chút biểu cảm, mỉm dịu dàng với Trần Thiên.
Trần Thiên cúi đầu liếc tà áo thấm đẫm má-u của , đôi mắt lập tức tối sầm , ngẩng lên, lạnh lùng quét ánh sắc bén về phía đám quan văn đang xì xào bàn tán.
“Câm miệng hết cho !”
“Tên nhãi con từ tới mà dám giương oai ở Đại Lý Tự?”
Trần Thiên nắm chặt nắm đấm, định lao lên nhưng Thân Doãn Bạch kịp thời ngăn : “Đại ca , đừng để ý đến bọn họ. Chúng về nhà.”
Lồng n.g.ự.c Trần Thiên phập phồng vì tức giận, đôi mắt vốn trong trẻo, lạnh lùng giờ đây phủ đầy u ám, hằn lên vẻ tàn nhẫn cực độ khi chằm chằm đám .
Có ánh mắt dọa đến toát mồ hôi lạnh, cau mày đầy khó chịu.
“Thiên nhi.”
Thân Doãn Bạch nắm lấy cổ tay Trần Thiên, yếu ớt bước ngoài.
Trần Thiên vội vàng đỡ , đôi mắt ẩn hàng mi dày từ từ ửng đỏ.
“Đại ca, thế nào ? Để cung mời Thái y.”
“Không , chỉ là vết thương ngoài da, chẳng đáng gì. Bao năm qua, những chuyện nguy hiểm hơn thế chúng cũng vượt qua. Thua kém khác, đó là cái giá mà trả.”
“Huynh...”
Gương mặt Trần Thiên thoáng qua nét do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng : “Hay là thôi , đừng tiếp tục nữa. Chúng bối cảnh, mở đường triều đình quá khó khăn. Đẽ mất phụ mẫu , thể mất cả nữa.”
“Dù chỉ còn hai chúng , cũng sống thật , đúng ?”
“Câm miệng.”
Thái độ ôn hòa của Thân Doãn Bạch lập tức biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ: “Những lời , nữa.”
“Đại ca, bài vị trong từ đường thấy . Vị cô nương đó, chính là từng để tâm, đúng ?”
“Vì báo thù, vô tình nàng tổn thương, như vẫn đủ để ân hận cả đời ? Hà tất dồn chuyện đến mức cá ch-ết lưới rách, còn đường lui?”