Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 253: Cách Phá Cục.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:27:01
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tứ Hoàng Tử phi thế nào?"

"Ta hẹp hòi, chấp nhặt như đại nhân, cũng ép quá đáng. Nếu bằng chứng chứng minh Trần công tử hung thủ, mà ngược , đại nhân tiếp tay cho kẻ ác, thì hãy tự phạt ba mươi trượng, bồi tội và nhận sai."

Ánh mắt của Thẩm An An và Thân Doãn Bạch giao trong chốc lát, gật đầu: "Vậy thì cứ theo lời Vương phi mà ."

Hai bên đạt thỏa thuận, những còn tất nhiên ý kiến gì. Đại Lý Tự Khanh như thể sống , tinh thần bỗng chốc phấn chấn hẳn lên.

Dù gì thì đây cũng là cuộc cá cược riêng giữa bọn họ, liên quan đến .

"An An."

Tiêu Uyên cau mày, nhưng nàng chỉ mỉm , dùng ánh mắt trấn an .

"Đào Phấn cô nương."

Nàng cất giọng, âm điệu lạnh lẽo như băng tuyết giữa tháng Chạp: "Vì chữa bệnh cho tình lang mà phản bội ân nhân của , mỗi đêm khi ngủ, ngươi từng cảm thấy lương tâm cắn rứt ? Trần công tử ch-ết , ngươi sợ Yên Hồng cô nương đến tìm ngươi báo thù ?"

Toàn Đào Phấn cứng đờ, trong mắt dâng lên sự hoảng loạn và kinh sợ, nàng cắn chặt răng, nước mắt lã chã rơi xuống đất: "Nô gia hiểu Vương phi đang gì."

"Hừ, thật ?"

Đột nhiên, Đào Phấn điên cuồng dập đầu, giọng run rẩy: "Quý nhân, những gì nô gia đều là sự thật, nửa lời giả dối!"

Chỉ trong chốc lát, nền đất loang lổ vết má-u, mà khiến khác nỡ tiếp.

"Tứ Hoàng Tử phi."

Lúc , một giọng nhẹ nhàng vang lên: "Chuyện đến nước , cũng đừng ép Đào Phấn cô nương nữa. Dù gì cũng là một mạng . Chuyện đều do và Trần công tử gây , nếu sớm rõ ràng với , cũng thể chấp nhận Yên Hồng cô nương, cần gì lớn chuyện đến mức ?"

Thẩm An An nhàn nhạt liếc nàng , ánh mắt mang theo cảm xúc gì, nhưng khiến đối phương chấn động, trong lòng dâng lên một cơn lạnh lẽo.

"Hứa cô nương cần sốt ruột, lát nữa sẽ đủ thời gian cho ngươi tự trách và lóc."

Nét mặt nàng chợt đanh : "Vương phi ý gì?"

Thẩm An An đáp, ánh mắt khẽ lướt qua Khánh Phong, phía nhẹ gật đầu với nàng.

"Đào Phấn cô nương, cần giấu diếm nữa. Vị Tam lang quân đó là chính trực, từ lâu khai tất cả."

Đào Phấn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ: "Các … tìm Tam lang ?"

"Đào Phấn."

lúc , tấm bình phong vang lên một giọng nam yếu ớt, thốt một chữ ngừng ho khan.

"Tam lang!"

Đào Phấn lập tức lao đến, nhưng nha dịch ngăn . Nàng sốt sắng về phía đó: "Ta đưa khỏi thành mà! Sao về? Thân thể chịu nổi dày vò chứ?"

"Đào Phấn."

Nam tử khẽ thở dài: "Đừng cố chấp nữa. Yên Hồng cô nương đối với chúng ân nghĩa lớn lao. Trần công tử là nàng yêu thương nhất, nàng chẳng khác nào lấy oán báo ân. Dù chúng trốn , cả đời cũng sẽ sống trong cắn rứt và hối hận."

"Đào Phấn, nàng là một cô nương lương thiện, ngươi vì mà trái lương tâm. Ta thích điều đó."

“Tam lang, Tam lang…”

Đào Phấn vươn tay về phía bình phong, đến ruột gan đứt từng khúc: “Ta ch-ết, ! Chàng đừng nữa, đừng nữa…”

“Đào Phấn… khụ khụ khụ khụ…”

“Tam lang, chứ? Tam lang!”

“Ta … Ta chỉ đau lòng… Là vô dụng, liên lụy đến nàng.”

“Không… … Tỷ tỷ ch-ết , nhưng vẫn còn sống. Nếu ngay cả cũng giữ , sống còn ý nghĩa gì nữa?”

“Đào Phấn, hãy khai , đừng tiếp tục hại Trần công tử nữa. Hắn .”

Đào Phấn cắn chặt răng, nửa quỳ nền đất, đến nấc nghẹn thành lời.

“Đào Phấn cô nương, nàng…”

“Hứa cô nương.”

Thẩm An An đột ngột đầu, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi d-ao chằm chằm Hứa cô nương: “Còn lắm lời nữa, sẽ sai khâu miệng ngươi đấy!”

Hứa cô nương sát khí của Thẩm An An dọa đến liên tục lùi về , tim đập như trống dồn, nuốt nước bọt mấy dám hé môi thêm nửa chữ.

“Đào Phấn.”

Thẩm An An chậm rãi tiến lên, dừng ngay mặt nàng, từ cao xuống: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Hãy suy nghĩ thật kỹ. Ngươi ? Nói một câu lợi cho bản . Tam lang của ngươi là công danh, nếu vì ngươi mà hủy hoại hết thảy, lương tâm ngươi yên ?”

“Ta… …”

“Tứ Hoàng Tử phi.”

Thân Doãn Bạch lạnh giọng lên tiếng: “Người đang thẩm vấn đang ép cung? Ngươi rõ vị lang quân đó là mà Đào Phấn yêu quý nhất, lấy công danh của để uy hi-ếp.”

“Nếu nàng gì sai, dù dùng mạng sống của Tam lang để ép, cũng chỉ là vô ích.”

Thẩm An An nghiêng đầu Thân Doãn Bạch, ánh mắt đầy khiêu khích: “Hay là đại nhân sợ ? Chột ? Không dám để tiếp tục hỏi nữa ?”

Sắc mặt Thân Doãn Bạch khó coi đến cực điểm.

Lúc , giọng trầm thấp, chậm rãi của Tiêu Uyên vang lên giữa công đường: “Khánh An, Khánh Phong, đóng chặt cổng Đại Lý Tự. Hôm nay rõ chuyện , thì dù là một con ruồi cũng đừng hòng bay .”

“Rõ.”

Đại Lý Tự Khanh mở to mắt Khánh An dẫn ngoài, còn Khánh Phong thì chỉ huy thuộc hạ bao vây công đường. Hắn run lên từng đợt, co xuống ghế, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của .

Sắc mặt Thân Doãn Bạch đen như than.

Bên trong đại đường, bầu khí trở nên căng thẳng đến mức kỳ dị.

Đột nhiên, một tiếng động khẽ vang lên, lọt tai .

Thẩm An An đầu, chỉ hờ hững cất giọng: “Hứa cô nương, định ? Tìm về Hứa gia báo tin ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-253-cach-pha-cuc.html.]

Thân thể nàng cứng đờ, một lúc mới cứng nhắc xoay , miễn cưỡng nặn một nụ gượng gạo.

“Ta… chỉ định vệ sinh thôi. Tứ Hoàng Tử phi, …”

"Phu quân của , dù chỉ một con ruồi cũng bay ngoài. Hứa cô nương thấy ?"

"……"

"Hứa cô nương."

Thẩm An An nở một nụ như như , nhưng trong mắt phủ đầy băng sương lạnh lẽo.

"Nếu vô tình với Trần công tử, hôm nay đáng nên đến. Nếu tình, thì càng nên trong lời ẩn chứa ý khiêu khích, câu nào cũng như đang định tội khác. Cứ tưởng thông minh, nhưng xem tất cả là kẻ ngốc."

Hứa cô nương loạng choạng lùi nửa bước, gương mặt xinh tái nhợt như tờ giấy.

"Tứ Hoàng Tử phi, lời thể bừa. Ta chỉ là lo lắng nên mới đến cùng Trần phu nhân. Án thì liên quan gì đến ? Lẽ nào chỉ dựa mấy câu bâng quơ của cái gã Tam lang thể kết án ? Đào Phấn cô nương còn mở miệng, chẳng là đang vu khống ?"

"Hừ, đến vịt luộc chín cũng còn cứng miệng bằng Hứa cô nương."

Thẩm An An sang Thân Doãn Bạch với vẻ mặt trầm ngâm, nhưng lời nhắm Đào Phấn.

"Đào Phấn cô nương, khi tỷ tỷ gi-ết, đầu tiên nàng nghi ngờ chính là Trần công tử. Bởi vì trùng hợp , thời điểm đó, mới đính hôn với Hứa cô nương, kẻ khả năng gi-ết diệt khẩu nhất."

Đào Phấn siết chặt tay, móng tay bấu sâu lòng bàn tay, nhưng một lời.

Thẩm An An cũng chẳng mong nàng mở miệng, chỉ tiếp tục : "Thế là, nàng lập tức đơn kiện, trình lên nha môn. dân kiện quan, chẳng ai dám nhận vụ án . lúc , danh tiếng thanh liêm chính trực của Thượng thư Thân đại nhân lọt tai nàng."

"Nàng liền tìm đến Thân phủ, lừa gạt, ép chứng giả. thực , nàng từng tận mắt thấy Trần công tử gi-ết . Tất cả chỉ là suy đoán của nàng mà thôi. nàng bao giờ tự hỏi, vì Thân Thượng thư nhận vụ án , khi rõ ràng nó chẳng đem lợi ích gì cho ?"

"Hoàn bịa đặt!"

Thân Doãn Bạch bật khinh miệt, giọng điệu đầy vẻ chế giễu: "Thẩm An An, vu khống bừa bãi là chịu trách nhiệm đấy. Nếu nàng tận mắt chứng kiến, thì thể mô tả rõ ràng cái ch-ết của Yên Hồng cô nương cùng tình hình ngày hôm đó đến ?"

"Chuyện đó đương nhiên là nhờ công của Hứa cô nương . Ngày Yên Hồng ch-ết, chẳng ai rõ tình hình hơn kẻ đầu sỏ gây chuyện. Những lời của Đào Phấn , e rằng đều do Hứa cô nương chỉ dạy tỉ mỉ mà thành."

"Không… ! Chuyện liên quan gì đến !"

Bị ánh mắt của dồn ép, Hứa cô nương điên cuồng lắc đầu, giọng run rẩy đầy hoảng loạn.

Thẩm An An chẳng buồn để tâm đến nàng , chỉ cúi mắt Đào Phấn, vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

"Khi nàng chuyện thì còn đường lui. Đối phương lấy Tam lang uy hi-ếp, nàng chỉ thể theo bọn họ, đẩy Trần công tử chịu tội, ?"

"A——"

Đào Phấn đột nhiên gào lên một tiếng thê lương, ôm chặt lấy bản , nức nở như thể tim gan đều tan nát.

Thẩm An An đoán đúng. Không uổng công nàng đêm qua liên tục suy diễn, cũng như uổng công ai đó gợi ý cho nàng manh mối quan trọng.

Nàng nghiêng đầu về phía Tiêu Uyên đang ghế, khẽ mỉm , nét mặt dịu dàng khác với dáng vẻ sắc bén khi nãy.

Khóe môi Tiêu Uyên cũng nhếch lên cao, trong mắt tràn ngập sự tự hào và vui vẻ.

Bịch!

Mọi đồng loạt về phía phát âm thanh, chỉ thấy Hứa cô nương ngã đất, đầu lắc liên tục, miệng thì thào gì đó.

Nghe kỹ một lúc, mới lờ mờ nhận nàng đang lặp lặp : "Ta về nhà… tìm phụ hiểu các đang gì… về nhà!"

Thẩm An An từng bước tiến đến gần. Hứa cô nương hoảng hốt cực độ, lập tức lùi về phía Trần phu nhân, mong tìm chỗ dựa.

Trần phu nhân vốn diễn biến sự việc cho kinh hãi đến mức đờ đẫn, lúc mới sực tỉnh, lập tức cúi siết chặt cổ tay Hứa cô nương, nghiến răng nghiến lợi: "Là ngươi gi-ết Yên Hồng! Là ngươi hãm hại nhi tử ! Tại ? Ta đối xử với ngươi như , tại ngươi hại con ? Đồ nữ nhân ghen ghét độc ác!"

Hứa cô nương giơ tay chặn cái tát của Trần phu nhân, khuôn mặt nhăn vì khinh miệt: "Ghen tị ư? Nhi tử bà xứng đáng ? Trần gia chẳng qua chỉ là một tiểu quan trong Lại bộ, thể sánh với danh gia vọng tộc như Hứa gia chứ?"

Trần phu nhân ngây , sững sờ tại chỗ.

Hứa cô nương cau mày, từ đất dậy, lớn tiếng đòi tìm đại nhân Hứa.

Thẩm An An chỉ liếc Trần phu nhân bằng ánh mắt đầy thương hại, chậm rãi : "Hứa gia là danh môn vọng tộc, sẵn lòng gả nữ nhi xuống Trần gia. Phu nhân từng nghĩ xem, lý do là gì ?"

Lý do? Vì chứ?

Trần phu nhân lập tức bật dậy, trừng trừng Hứa cô nương, nghiến răng chất vấn: "Nói! Tại các hại nhi tử ?"

Hứa cô nương nắm chặt chiếc túi thơm bên hông, môi mím chặt, một lời.

Thẩm An An nhàn nhạt liếc nàng , ánh mắt rơi xuống chiếc túi thơm cũ kỹ .

"Túi thơm trong tay Hứa cô nương mùi hương giống với chiếc khăn tay Yên Hồng tặng Trần công tử . Có lẽ đều đến từ cùng một nơi, hiệu buôn của Bùi gia, cũng chính là chủ phía của Túy Xuân Lâu."

"Chỉ là… chiếc túi thơm của Hứa cô nương rõ ràng cũ hơn nhiều, mới mua gần đây. Xem , từ lâu . Chắc là do đại công tử Bùi gia tặng nhỉ?"

Lời thốt , cả đại đường lập tức xôn xao.

Hứa cô nương lập tức trắng bệch mặt, cắn môi đến mức bật má-u, khiến đôi môi vốn nhợt nhạt nhuốm màu đỏ tươi quỷ dị.

"Không… ! Đây là tự mua!"

"Hứa gia cao quý, một chiếc túi thơm vài chục văn chẳng đáng để cô nương mang bên , càng lý do gì để giữ gìn cẩn thận đến mức . Một món đồ cũ kỹ mà Hứa cô nương coi như bảo vật?"

"Sơ hở lớn như , tra một cái là . Hứa cô nương, ngươi cảm thấy còn cần chối nữa ?"

Trần phu nhân run rẩy, gần như gào lên đầy căm phẫn: "Vậy nên… Hứa gia chấp nhận gả nữ nhi cho nhi tử là vì… Hứa cô nương tư thông với kẻ khác, bắt thóp nên vội vã đẩy sang nhà để che giấu chuyện hổ !"

nghiến chặt răng, mắt hằn tia đỏ, giọng đầy phẫn nộ: "Các ngươi! Các ngươi cấu kết với , còn bày mưu hãm hại con , đẩy nó chỗ ch-ết để tiếp tục vụng trộm với ?!"

Trần phu nhân thở gấp một , cổ họng nghẹn , mắt trợn ngược, cả lảo đảo ngã . Lâm Vũ Nhu vội vã chạy tới đỡ bà .

"Di mẫu! Di mẫu ơi!"

Trần phu nhân hít sâu, gằn từng chữ qua kẽ răng: "Ta kiện! Ta dâng sớ lên Hoàng Thượng! Ta tuyệt đối bỏ qua cho đôi gian phu dâ-m phụ ! Ta sẽ khiến danh tiếng Hứa gia hủy hoại !"

Hứa cô nương run lẩy bẩy, hoảng sợ đến mức dám tiến lên, chỉ co , như thể chỉ cần chờ phụ nàng đến là chuyện sẽ giải quyết.

Thẩm An An nghiêng đầu, mỉm với Thân đại nhân, nhẹ nhàng mấp máy môi, phát âm thanh nhưng rõ ràng ý tứ: "Ngươi thua ."

Một gã gia nô tiến gần, khẽ thì thầm tai Thân đại nhân: "Đại nhân, e là Hứa đại nhân sẽ đến. Không thể bảo vệ nổi Hứa cô nương, xem thỏa thuận giữa chúng và ông cũng còn giá trị nữa."

Sắc mặt Thân đại nhân trầm hẳn xuống, cả toát sự âm u đáng sợ.

Loading...