Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 252: Biến Cố.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:58
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta... ..."
" Đào Phấn cô nương."
Trước khi Trần công tử thể lên tiếng, Thẩm An An cất giọng: "Theo như , Yên Hồng cô nương từng nhiều giúp đỡ nàng. Dù là đại ân đại đức, cũng xem như ơn tình sâu nặng. Nếu nàng mất, cớ gì nàng cùng nàng theo?"
Sắc mặt Đào Phấn tái nhợt: "Ta... ... Ta tìm hung thủ thật sự, báo thù cho tỷ tỷ của ."
"Hừ."
Thẩm An An khẽ , liếc Trần công tử bằng ánh mắt nhàn nhạt.
"Lời khó khuyên kẻ tìm ch-ết, lòng nhân thể cứu tự tuyệt. Nếu Trần công tử nghĩ thông suốt, thì nhận tội , đừng mất thời gian của nữa."
"Ta... gi-ết Yên Hồng!"
Trần công tử đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt chằm chằm Đại Lý Tự khanh án đường, lặp chắc nịch: "Ta gi-ết Yên Hồng! Hôm đó căn bản hề đến Túy Xuân Lâu! Đào Phấn đang vu oan cho !"
"Đào Phấn."
Hắn sang cô nương đang né tránh ánh mắt của , giọng trầm xuống: "Ta vì ngươi hại . khi Yên Hồng còn sống, nàng luôn yêu thương ngươi như tỷ ruột thịt, từng bạc đãi ngươi một nào. Vậy ngươi thấy lương tâm cắn rứt ?"
"Không! Ta dối!"
Đào Phấn vội vàng lắc đầu, cố gắng che giấu sự bối rối và hoảng loạn trong đáy mắt: "Tất cả những gì đều là sự thật! Chính là ngươi! Ngươi gi-ết tỷ tỷ của ! Nếu ngươi hôm đó mặt ở Túy Xuân Lâu, ai thể chứng cho ngươi ?"
"Ta..."
Trần công tử theo phản xạ về phía Hứa cô nương, nhưng nàng lập tức tránh ánh mắt , cúi đầu lùi phía .
Hắn cau mày, nhất thời nên lời.
"Nếu thể đưa bằng chứng, ngươi vẫn chịu tội ch-ết."
Đại Lý Tự khanh trầm giọng hạ lệnh: "Người ! Đem Trần công tử gia ngoài, ché-m."
"Khoan ."
Thẩm An An chậm rãi dậy, bước giữa công đường: "Ta chứng cứ."
Mặc Hương từ trong tay áo lấy một cuốn sổ, đưa lên cho Đại Lý Tự khanh. Hắn vội vàng kính cẩn nhận lấy, liếc mắt Tiêu Uyên mới dè dặt hỏi: "Tứ Hoàng Tử phi, đây là...?"
"Sổ sách."
Nàng xuống chiếc ghế mà Mặc Hương mang tới, giọng điềm nhiên: "Vài ngày , của lấy hai tấm ngân phiếu mỗi tờ một trăm lượng từ tay Đào Phấn. Khi đó, chính tai họ thấy nàng rằng nếu thành việc , sẽ cho nàng vạn lượng bạc để chữa bệnh bẩm sinh cho ca ca của ."
Thẩm An An quét mắt gương mặt trắng bệch của Đào Phấn, tiếp tục : "Ta nghĩ nghĩ , cảm thấy nàng vì cứu ca ca mà đồng ý chứng giả, vu oan cho Trần công tử . Vì cho điều tra, quả nhiên tìm thấy dấu vết trong tiệm đổi bạc. Đáng tiếc, của phủ Thân đại nhân nhanh tay lấy sổ sách."
"Ngoài , đây là một cuốn sổ quản sự trong Thân phủ đánh cắp ngoài. Hắn sợ liên lụy nên trốn chạy trong đêm, Thân phủ truy sát. nhờ cơ duyên, của cứu . Và những ngân phiếu , đều xuất phát từ phủ Thân đại nhân."
"Hừ..."
Trong công đường yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng khẩy.
Thân Doãn Bạch lạnh lùng cất giọng: "Một cuốn sổ sách thì thể lên điều gì? Hai trăm lượng bạc thì thể chứng minh điều gì? Tứ Hoàng Tử phi, dù ngài cứu , cũng thể mang thứ vô căn cứ như lên công đường!"
"Vậy ?"
Thẩm An An nở một nụ nhàn nhạt: "Vậy Thân đại nhân thể giải thích xem hai trăm lượng bạc từ Thân phủ mà ?"
"Nếu đúng thì ? Ta thấy Đào Phấn cô nương và ca ca nàng tình thâm nghĩa trọng, nỡ để hai âm dương cách biệt nên mới tay giúp đỡ. Chuyện đó gì sai?"
"Chậc."
Thẩm An An khẽ nhếch môi, nhẹ: "Thân đại nhân đúng là bậc đại thiện nhân, tay rộng rãi thật."
"Không bổng lộc của Thân đại nhân là bao nhiêu, mà thể dùng đến hai trăm lượng bạc để việc thiện? Ta nhớ, ngươi mới nhậm chức bao lâu, bổng lộc phát ? Trước đây ở Linh Sơn, ngươi chỉ là một nông hộ vô tình lạc núi, nghèo đến mức cơm đủ ăn. Sao trong thời gian ngắn thể lấy bạc lớn như ? Ta nghĩ, Đại Lý Tự nên tra xét kỹ lưỡng nguồn gốc bạc của Thân đại nhân ."
" , Tứ Hoàng Tử phi lý."
Các quan viên đến xử án lập tức nắm bắt cơ hội, thi công kích.
"Chúng sớm nghi ngờ ngươi là kẻ giả nhân giả nghĩa, lợi dụng nữ tử thanh lâu để hãm hại con cháu quan . Nếu tội chứng rành rành như mà ngươi còn dám chối cãi, đúng là mặt dày vô sỉ!"
"Đại nhân, hai trăm lượng bạc nhất định là tiền đặt cọc mà dùng để mua chuộc Đào Phấn!"
Mọi trong công đường đồng loạt lên tiếng chỉ trích Thân Doãn Bạch, khiến cả công đường trở nên hỗn loạn. Đại Lý Tự khanh chỉ hận thể gục đầu xuống bàn, tránh xa chuyện phiền phức .
"Thân đại nhân, ngươi còn gì để ?"
"Hừ, buộc tội một , cần thiếu lý do."
Thân Doãn Bạch hừ lạnh một tiếng, thản nhiên xuống: "Chỉ dựa một cuốn sổ sách và những lời buộc tội vô căn cứ, thể xem là chứng cứ xác thực?"
"Ch-ết đến nơi mà còn dám lươn lẹo!"
Ngự sử trung thừa giận dữ: "Nếu ngươi, ngươi sai cướp sổ sách của tiền trang và truy sát quản sự trong phủ?"
"Tứ Hoàng Tử phi, chẳng ngài cứu vị quản sự đó ? Vậy thì hãy để lên công đường đối chất, xem còn gì để !"
Thẩm An An Thân Doãn Bạch, gương mặt vẫn lạnh tanh, hề chút hoảng hốt. Nàng sang Đào Phấn, nàng cúi gằm đầu, thể rõ sắc mặt, nhưng trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ, như thể điều gì đó đúng nhưng thể rõ.
"Phu nhân, cứ để bọn họ lên công đường ." - Tiêu Uyên khẽ gật đầu, ánh mắt trấn an.
—
Dưới ánh mắt chăm chú của , Khánh An áp giải hai bước công đường.
Cả hai cùng quỳ xuống, đồng loạt cúi đầu: "Dân đen tham kiến các vị đại nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-252-bien-co.html.]
"Kẻ đang quỳ công đường là ai?"
"Thường dân là chưởng quỹ của tiền trang, tên là Vương Sơn."
"Thường dân là quản sự sổ sách của Thẩm phủ, tên là Triệu Văn Bình."
"Vương Sơn."
Đại Lý Tự Khanh trầm giọng hỏi: "Nghe kẻ xông tiền trang của ngươi, cư-ớp sổ sách tháng . Có chuyện đó thật ?"
"Sổ sách gì cơ?"
Trong mắt Vương Sơn tràn đầy vẻ mờ mịt: "Thường dân gì cả."
Công đường lập tức xôn xao, nhanh chóng chìm sự im lặng tĩnh mịch.
Thân Doãn Bạch khẽ nhạt, ánh mắt tràn đầy vẻ chế giễu.
Bịch!
Khánh An tức giận đá Vương Sơn ngã xuống đất, quát lớn: "Ngươi bậy bạ gì đó? Nghĩ kỹ hãy ! Ngày hôm đó ở tiền trang, ngươi khai với thế nào? Mau khai thật!"
Vương Sơn hoảng sợ bò lùi về phía mấy bước, run rẩy : "Đại nhân minh giám, tiểu nhân thật sự gì cả! Hôm nay tiểu nhân đang ở nhà tính sổ, bỗng nhiên bắt đến đây."
Khánh An giận dữ túm lấy cổ áo Triệu Văn Bình, gằn giọng: "Ngươi ! Đêm qua xảy chuyện gì?"
Triệu Văn Bình run rẩy đến mức suýt vững, lắp bắp: "Tiểu nhân, tiểu nhân… Tiểu nhân quên mất quý nhân căn dặn điều gì … Mong quý nhân tha mạng!"
Hắn sợ hãi đến mức dập đầu liên tục mặt Khánh An.
"Quý nhân tối qua dặn dò tiểu nhân quá nhiều chuyện, tiểu nhân… nhớ hết!"
Thẩm An An lạnh lùng hai kẻ quỳ công đường, ánh mắt như một lưỡi d-ao sắc lạnh. Nàng chậm rãi ngước lên, ánh khóa chặt Thân Doãn Bạch. Hắn cong môi mỉm , ung dung như thể nắm chắc phần thắng.
Những quan viên ban nãy còn lớn tiếng chỉ trích, giờ đây im bặt như những con gà bóp chặt cổ, mặt đỏ bừng nhưng thể một lời.
"Ngươi…"
"Khánh An, dừng tay."
Thẩm An An nhẹ giọng cất lời, ngăn cú đ.ấ.m sắp giáng xuống.
Hai kẻ quỳ đất như thể sợ hãi đến tột cùng, run rẩy co rúm .
"Ta Tứ Hoàng Tử phi quan hệ thích với Trần gia, cứu cũng là chuyện dễ hiểu. dù , cũng thể tùy tiện bắt vu khống bừa bãi. Ngươi nên , tội hãm hại mệnh quan triều đình thể phán tội nặng đấy, đúng , Đại Lý Tự Khanh?"
Ta gì cả!!!
Đại Lý Tự Khanh thấy diễn biến tình thế ngày càng gay cấn, chỉ hận thể giả vờ ngất xỉu để tránh né rắc rối . ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Uyên, cố gắng gượng : "Chắc… chắc là một sự hiểu lầm thôi… chỉ là hiểu lầm."
"Đại nhân."
Thân Doãn Bạch nở nụ nhàn nhạt, nhưng đôi mắt lạnh băng: "Công khai bao che, xử án thiên vị như … e rằng nhỉ?"
"……"
"Thân đại nhân thế nào?"
Thẩm An An thu ánh mắt từ hai , thản nhiên hỏi.
"Xử lý theo pháp luật."
Thân Doãn Bạch chậm rãi : "Bổn quan chỉ cầu một sự trong sạch, bằng , nếu ai cũng noi theo, thì việc thiện sẽ biến thành công cụ để thuê gi-ết hại kẻ khác. Khi , ai còn dám hành thiện nữa?"
"Đại nhân Đại Lý Tự, đừng quên Hoàng Thượng từng căn dặn công bằng, chính trực. Nếu đại nhân thấy khó xử, cũng ngại cùng đến điện Phụng Thiên, phân rõ trắng đen."
"Chuyện … Thân đại nhân, đáng, thật sự đáng mà."
Đại Lý Tự Khanh đau đầu thôi, ánh mắt liên tục quét qua quét giữa Tiêu Uyên và Thân Doãn Bạch, chỉ hận bản thể điếc mù cho xong.
Hắn đắn đo một lát lên tiếng: "Chuyện … quả thực là do Tứ Hoàng Tử phi nóng vội, hiểu lầm Thân đại nhân. Hay là để bản quan hòa giải, Tứ Hoàng Tử phi xin … xin… xin một câu, chuyện liền cho qua."
Những lời cuối cùng, gần như gắng gượng ánh mắt áp bức đầy uy hi-ếp của Tiêu Uyên.
"Vụ án còn kết thúc, đại nhân vội khẳng định phu nhân hiểu lầm và oan uổng Thân Thượng thư?"
Tiêu Uyên cất giọng bình thản, nhưng khiến tất cả những mặt công đường rét run.
Thân Doãn Bạch lạnh lùng cất lời: "Nhân chứng khai rõ là do Tứ Hoàng Tử phi ép buộc. Nếu kết án, Tứ Hoàng Tử còn gì nữa?"
Tiêu Uyên khẽ lạnh, đôi mắt híp đầy nguy hiểm. Thẩm An An là mở lời : "Hai trăm lượng bạc của Đào Phấn, là do ngươi cố tình sắp đặt ? Dùng nó để định tội Trần gia, bịt miệng đám ngự sử, đúng là tính toán chu , mưu lược cao minh."
"Vẫn câu cũ, buộc tội thì sợ gì lý do. Tứ Hoàng Tử phi mua sát thủ hãm hại mệnh quan triều đình, tội còn xử lý, xin đừng ăn bừa bãi, thêm tội phỉ báng."
Sau chiếc bàn xử án, Đại Lý Tự Khanh ôm đầu đầy bất lực, tóc sắp bạc trắng vì căng thẳng.
"Đại nhân Đại Lý Tự, theo luật pháp, Tứ Hoàng Tử phi nên xử thế nào?"
Tiêu Uyên chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Đại nhân Đại Lý Tự."
chỉ thôi, Đại Lý Tự Khanh giật bắ-n .
"Theo, theo luật pháp… thì, thì đánh ba mươi trượng, nhẹ thì ba năm t-ù giam, nặng thì… thể tính . Thân đại nhân, chuyện …"
"Nếu , mong đại nhân Đại Lý Tự công minh xử lý." - Thân Doãn Bạch ngừng ép sát.
Ch-ết cũng dám xử !!!
Hắn chỉ hận thể chui xuống gầm bàn, đợi Tứ Hoàng Tử và Thân Doãn Bạch tranh đấu phân cao thấp mới xuất hiện.
Ngay lúc , Thẩm An An khẽ quét mắt những liên quan, chậm rãi cất giọng: "Vẫn luôn câu: Hoàng Tử phạm pháp cũng xử như dân thường. Nếu thực sự vu oan Thân đại nhân, tất nhiên sẵn sàng chịu trách nhiệm. nếu … thì Thân đại nhân tính đây?"