Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 251: Phán Xét.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:56
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng của Khánh An trải dài mặt đất. Chiếc áo choàng đen phủ xuống, khuôn mặt lạnh lùng chút cảm xúc, trong mắt đàn ông trung niên đối diện chẳng khác nào ác quỷ đòi mạng.

“Bắt ngươi .”

“Đại hiệp tha mạng, xin tha mạng! Tiểu nhân vô tội, cầu ngài tha cho một con đường sống.” - Hắn sợ hãi quỳ rạp xuống, dập đầu liên tục.

Trong bóng đêm, ánh mắt Khánh An lạnh lẽo nheo , chậm rãi tiến lên, tóm lấy cổ áo nam nhân trung niên, kéo lê .

“Chủ tử, bắt .”

Người nam nhân trung niên ném xuống nền đá xanh lạnh lẽo, phát một tiếng rên rỉ trầm đục. Còn kịp bò dậy, mắt là một đôi giày ngắn thêu chỉ vàng hình mãng xà.

“Tự khai để bọn đánh mới khai?”

Giọng của đàn ông lạnh lùng đến cực hạn, vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh, khiến rét mà run.

“Kh-khai… khai cái gì?”

Một sức mạnh khủng khi-ếp bất chợt đè xuống lưng , khiến thể ngẩng đầu lên nổi. Khuôn mặt ép sát xuống mặt đất, đau đớn đến mức như thể xương sống sắp gãy vụn.

“Đại hiệp gì, tiểu nhân chắc chắn sẽ khai hết! Cầu xin ngài tha cho một con đường sống!”

Áp lực lưng cuối cùng cũng nới lỏng. Người đàn ông như một kẻ sắp ch-ết đuối vớ khí, thở dốc từng . Hắn lật ngửa, vặn thấy rõ dung mạo của nam nhân mặt.

Cả lập tức run lên bần bật, cuống quýt quỳ thẳng dậy, giọng lắp bắp vì hoảng loạn: “Tứ… Tứ… Tứ Hoàng Tử!”

Tiêu Uyên bàn sách, giọng điệu hờ hững: “Nếu những gì ngươi khai thể khiến phu nhân của vui vẻ, tha mạng cho ngươi cũng thể.”

“Ngài gì, xin cứ hỏi! Tiểu nhân nhất định khai hết, khai hết!”

“Khánh An.”

Tiêu Uyên lạnh nhạt lên tiếng. Khánh An lập tức tiến lên, lôi đàn ông trung niên ngoài.

Chưa đầy một khắc , cửa thư phòng mở . Khánh An , tay cầm một cuốn sổ sách, cung kính bẩm báo: “Chủ tử, khai sạch. Hai tờ ngân phiếu mà Vương phi cho điều tra nguồn gốc từ Thân phủ. Thân Doãn Bạch lo sợ chuyện bại lộ, liền phái đến hiệu cầm đồ cướp sổ sách.”

“Kẻ chính là trung chuyển ngân phiếu. Vì lo ngày mai xảy sơ suất, Thân Doãn Bạch đưa cho một khoản bạc để trốn khỏi kinh thành. ngờ, giữa đường phái thích khách truy sát .”

Tiêu Uyên lật giở sổ sách, đôi mắt sâu thẳm nheo : “Hắn thế nào ?”

“Hắn khai báo sảng khoái, hiện giam ngục.”

“Hừ, nếu diệt trừ hậu họa, Thân Doãn Bạch thể chọn một kẻ tham sống sợ ch-ết như ?”- Tiêu Uyên hờ hững ném sổ sách lên bàn.

“Ý chủ tử là…”

“Trễ , Vương phi nên nghỉ ngơi. Chuyện để ngày mai hãy bẩm báo nàng, ngươi cứ giữ sổ sách .”

“Rõ.”

Tiêu Uyên rời khỏi bàn sách, chuẩn trở về Ngô Đồng Viện. ngay khi bước khỏi thư phòng, đột nhiên dặn dò: “Lập tức điều tra xem, chủ phía của Túy Xuân Lâu là ai.”

Sáng sớm hôm .

Mơ màng tỉnh giấc, Thẩm An An khẽ hé mắt, trông thấy nam nhân lưng về phía , đang cài đai lưng. Vai rộng eo hẹp, sống lưng thẳng tắp.

Nàng bật dậy, lập tức tỉnh táo: “Chàng Đại Lý Tự thẩm án ?”

Tiêu Uyên liếc nàng một cái, gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

“Ta thể cùng ?” - Thẩm An An mím môi, đôi mắt sáng rực.

“Hôm qua , đó là chuyện khác, cần giá riêng.”

“Chàng đúng là nhân lúc cháy nhà mà hôi của.”

Nàng bất mãn bĩu môi, nhưng thấy sắp bước ngoài, vội vàng nhảy xuống giường, chân trần chạy đến kéo tay áo : “Ấy, đừng vội! Chàng giá , mua.”

Tiêu Uyên điềm nhiên đáp: “Còn tùy xem nàng thành ý . Nếu khiến vi phu hài lòng, sẽ tặng nàng một thứ.”

“Thứ gì? Khánh An tìm manh mối ?”

“Không chỉ , nhân chứng và vật chứng cũng mang về.”

“Thật ? Ở ?” - Đôi mắt Thẩm An An sáng lên, lấp lánh như ngọn lửa rực cháy.

Tiêu Uyên trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tay .

Nàng nhíu mày, bực bội vỗ nhẹ lên lòng bàn tay .

Tiêu Uyên nhướng mày, lập tức nhấc chân tiếp.

“Ấy! Chờ , chờ , để nghĩ !”

Những thứ mà , chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong chốn khuê phòng. Dù cũng một hai, vì chân tướng sự việc, thỏa mãn một chút thì ?

Nàng tự nhủ với lòng.

“Được, đồng ý.”

“Đồng ý gì?”

Tiêu Uyên thản nhiên : “Vi phu chỉ bảo cần thành ý, nào đặt điều kiện gì.”

“… Ta đồng ý để tùy ý xử trí, nhưng với điều kiện là hôm nay thắng vụ kiện . Nếu , thỏa thuận hiệu lực.”

Tiêu Uyên vẻ hài lòng lắm: “Tùy ý xử trí mà còn kèm theo điều kiện, vẻ như lời lãi gì cho cả.”

Thẩm An An bực trừng mắt: “Tiêu Uyên, thấy dạo lười biếng quá ? Ngày nào cũng lo chính sự, cứ lông bông mãi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-251-phan-xet.html.]

Nàng gọi Mặc Hương phòng, y phục và chải chuốt.

Hai khắc , cuối cùng cũng như ý nguyện, theo Tiêu Uyên đến Đại Lý Tự.

Vì vụ án liên quan đến quan , nên khi Hoàng Thượng chuẩn y, Đại Lý Tự đóng cửa bí mật xét xử, cho dân chúng ngoài xem. Ngoài Thẩm An An và Tiêu Uyên, trong công đường còn ít triều thần, bao gồm cả Ngự sử trung thừa – hiềm khích với Thân đại nhân.

Trần phu nhân Lâm Vũ Nhu và Hứa cô nương dìu công đường, với tư cách là nhân đến kêu oan cho Trần công tử.

Đại Lý Tự khanh liếc Thân đại nhân, sang Tiêu Uyên, trán đổ mồ hôi lạnh. Ông vỗ mạnh kinh đường mộc, đám nha dịch lập tức đồng loạt gõ côn gỗ.

Đây là đầu tiên Thẩm An An tận mắt chứng kiến một phiên xét xử. Nàng ngay bên cạnh Tiêu Uyên.

“Dẫn nhân chứng và Trần công tử lên.”

Vừa dứt lời, Đào Phấn cùng Trần công tử xiềng xích trói chặt giải đến công đường.

“Phu nhân, nếm thử điểm tâm của Đại Lý Tự xem thế nào.”

Thẩm An An buồn xem Tiêu Uyên đưa gì, cứ thế bỏ thẳng miệng, nhai một cái, lập tức chua đến mức nhe răng trợn mắt, suýt nữa ê răng đến tận óc.

Tiêu Uyên khẽ thành tiếng.

Đại Lý Tự khanh trông thấy cảnh , khóe môi co giật.

“Con ơi—” - Trần phu nhân gào lên, nước mắt trào .

Chỉ thấy Trần công tử xiềng c.h.ặ.t t.a.y chân, cổ tay và mắt cá đều xiết đến mức rách da rỉ má-u, lưng chi chít vết roi, cả gục xuống đất, yếu ớt đến mức dường như thể lịm bất cứ lúc nào.

“Đại nhân, vụ án còn định đoạt, thể dùng hình? Như là trái với luật pháp Đại Tề!” - Lâm Vũ Nhu nghiêm giọng chất vấn.

Đại Lý Tự khanh nhíu mày: “Để đảm bảo công bằng và kết án nhanh chóng, một chút tra tấn là thể tránh khỏi.”

“Thế tại đánh luôn Đào Phấn một trận? Lỡ nàng khai gian thì ? À, còn cả Thân đại nhân nữa, quan ngôn luận đều Thân đại nhân chỉ lo danh lợi, chi bằng cũng cứ bắt tra khảo một phen xem thực hư thế nào, như mới công bằng công chính, đúng , đại nhân?”

Thẩm An An chậm rãi , khiến Đại Lý Tự khanh nghẹn họng, thốt nên lời.

Ánh mắt nàng bình tĩnh thẳng ông : “Nói trắng , ngài chỉ bắt nạt kẻ yếu thế, thấy Trần gia quyền thế nên dễ chèn ép mà thôi, ?”

“Không dám, dám! Tứ Hoàng Tử phi, hiểu lầm !”

Đại Lý Tự khanh âm thầm lau mồ hôi. Chẳng Tứ Hoàng Tử chỉ đến dự thính thôi ? Giờ thế nào cũng thấy rõ ràng cùng phe với Trần gia. Vụ án , e là khó xử .

“Còn ngây đó gì, mau mở khóa cho Trần công tử!”

Đám nha dịch vội vàng tiến lên tháo xiềng xích. Trần công tử dường như mất linh hồn, vẫn bất động.

Thẩm An An khẽ nhíu mày.

Lúc , phiên xét xử chính thức bắt đầu.

Trước tiên, Đào Phấn trình bày về quá trình tận mắt chứng kiến Trần công tử gi-ết ch-ết Yên Hồng. Nàng rành mạch từng chi tiết, thời gian địa điểm vô cùng rõ ràng, khiến thể tin.

“Trần công tử, ngươi gì để biện bạch ?”

Trần công từ từ từ ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, tuyệt vọng, thoáng về phía Đào Phấn, : "Bẩm đại nhân, gì để ."

"Con..."

"Biểu ca..."

"Trần công tử..."

Trần phu nhân đau đớn đến tận cùng, nhào tới lay mạnh : "Ta tin con nhẫn tâm gi-ết nàng ! Một ngày khi sự việc xảy , con còn vì nàng mà cãi với , thà ch-ết cũng chịu lấy ai khác. Chỉ một đêm, thể tay sát hại nàng ? Con , rốt cuộc đêm đó xảy chuyện gì? Coi như cầu xin con! Nếu con mệnh hệ gì, cũng sống nữa!"

Trần công tử nâng tay đỡ lấy Trần phu nhân đang lóc thảm thiết, ánh mắt lay động, nghẹn ngào đáp: "Mẫu ... Nàng ch-ết ... Nàng ch-ết ... Dù con sống cũng chỉ là cái xác hồn, chẳng khác gì ch-ết. Xin đừng ép con nữa."

"Đều là của , của cả! Lẽ nên đồng ý với con từ sớm..."

Ánh mắt Trần phu nhân lóe lên tia hy vọng cuối cùng: "Con , dù chỉ vì , con cũng tuyệt đối nhận tội!"

Chát!

Tiếng kinh đường mộc vang lên chát chúa, cả công đường bỗng yên lặng. Đại Lý Tự khanh trầm giọng : "Trần công tử, bản quan hỏi ngươi cuối, nếu ngươi vẫn nhận tội, vụ án sẽ lập tức kết thúc. Theo luật pháp Đại Lương, ngươi sẽ xử trảm ngay lập tức!"

"Con ơi!" - Trần phu nhân điên cuồng lắc đầu.

Lâm Vũ Nhu cũng bước lên, sốt sắng khuyên nhủ: "Biểu ca, thể nhận tội! Nếu chuyện gì, di mẫu cũng thể sống nổi !"

"Ta... ..." - Hắn cúi đầu, rơi tận cùng của sự giằng xé và day dứt.

"Chính hại Yên Hồng... Nếu sớm cưới nàng cửa, hoặc bảo vệ nàng hơn, nàng sẽ ch-ết, con của chúng cũng sẽ ch-ết..."

Trần phu nhân ôm chặt lấy , đến xé gan xé ruột.

Ở phía bên , Đào Phấn cảnh tượng mẫu tử họ bi thương ôm , ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, nàng mím chặt môi, cúi đầu, dường như dám tiếp.

Thẩm An An đưa mắt lướt qua Đào Phấn đang cúi đầu, sang Hứa cô nương đôi mắt hoe đỏ, giọng điệu thản nhiên nhưng từng chữ như kim châm lòng : "Trần công tử si tình sâu đậm, theo Yên Hồng cô nương, quả thực khiến cảm thán. chỉ , nếu Yên Hồng cô nương còn sống, liệu nàng hận sự nhu nhược, vô dụng của công tử ?"

Ánh mắt trống rỗng của Trần công tử rốt cuộc cũng d-ao động, phắt sang Thẩm An An.

Nàng chậm rãi tiếp tục: "Nếu thật sự là ngươi gi-ết nàng , thì lấy mạng đền mạng, gì để . nếu ngươi, điều đó nghĩa hung thủ thực sự vẫn còn ở đây, ngay công đường . Hắn chỉ đợi ngươi ch-ết để ung dung thoát , đó mừng rỡ ăn mừng. Ngươi yếu đuối, ch-ết là xong, nhưng đáng thương cho Yên Hồng cô nương và hài tử trong bụng nàng, ch-ết oan uổng mà ai đòi công bằng!"

Bốn chữ cuối cùng như một nhát búa nặng nề giáng thẳng tim Trần công tử, khiến đôi mắt lập tức đỏ hoe, hai nắm tay siết chặt đến run rẩy.

Đại Lý Tự khanh một nữa vỗ mạnh kinh đường mộc: "Trần công tử, thời gian của ngươi còn nhiều! Rốt cuộc là nhận tội ?"

Trần phu nhân liên tục lay , Lâm Vũ Nhu cũng gấp gáp khuyên nhủ, xen lẫn tiếng nức nở của Hứa cô nương. Nàng bước lên, đỡ lấy Trần phu nhân, nghẹn giọng với : "Tất cả là của chúng ... Nếu hôn sự giữa , Yên Hồng cô nương ch-ết. Nàng chính là vì hôn sự mà mất mạng! Đứa trẻ còn kịp mở mắt thế gian, lìa đời... Tất cả là của chúng !"

Ánh sáng le lói trong mắt Trần công tử nữa tắt ngấm, để một mảnh tịch mịch, ch-ết lặng.

"Trần công tử!"

Giọng trách móc của Đào Phấn vang lên đúng lúc, sắc bén như d-ao cứa: "Tỷ tỷ một lòng si tình với , đến cả mạng sống cũng trao cho ! Huynh thực sự nhẫn tâm để nàng cô độc mang nỗi oan xuống suối vàng ?"

Loading...