Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 250: Manh Mối.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:54
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không cần ."
Thẩm An An lắc đầu từ chối: "Vừa chỉ tình cờ ngửi thấy, cảm thấy lạ nên mới hỏi một chút thôi. Mặc Nhiễm, tiễn khách giúp ."
Hứa cô nương khẽ cúi hành lễ, dìu Trần phu nhân rời . Ánh mắt Thẩm An An dõi theo bóng lưng hai , dần dần nheo .
"Vương phi, thích hương túi thơm đó ? Nếu , nô tỳ thể mua một ít về."
"Không cần."
Thẩm An An lắc đầu: "Chỉ là thấy lạ, một tiểu thư khuê các mang theo túi hương giống như nha trong phủ. Điều hợp với quy tắc tôn ti trật tự mà các tiểu thư quý tộc thường nhắc đến."
"Tứ Hoàng Tử về ?"
"Vẫn ạ."
Thẩm An An gật đầu, tựa ghế. Ánh nắng chiếu rọi lên , ấm áp dễ chịu. Nàng nhắm mắt, lặng lẽ suy ngẫm về vụ án.
Hôm đó, tại Túy Xuân Lâu, khi Thanh Dược nhắc đến chuyện nạp Đào Phấn thi-ếp, nàng nhớ rõ nàng từng khen ngợi Trần công tử hết lời, tài hoa xuất chúng, tính cách ôn hòa thiện lương. Một như thể là kẻ bạc tình, thậm chí tay sát hại khác?
Nếu Đào Phấn thật sự tin rằng Trần công tử là kẻ gi-ết tỷ tỷ , thì thể ca tụng như ? Chuyện hợp lý.
Có lẽ chỉ một khả năng: vì bạc mười ngàn lượng, Đào Phấn khai man.
Còn hai trăm lượng ngân phiếu , thể cũng đến từ kẻ đưa cho Đào Phấn mười ngàn lượng.
ngoài Khánh Phong, nàng ai để điều tra nguồn gốc của ngân phiếu.
Đang trầm tư suy nghĩ, Khánh Phong từ ngoài cổng viện , vòng qua hành lang dừng mặt nàng.
“Vương phi, thuộc hạ tin tức về chuyện nhờ điều tra."
"Vị Tam Lang đó là nhi tử của một gia đình nghèo khó ở phố Đông. Vì bẩm sinh bệnh nên coi trọng, nhưng ý chí kiên cường, phẩm hạnh chính trực. Năm tám tuổi, một tư thục để mắt tới, thu nhận môn sinh. Hắn chăm chỉ học hành, chút tài năng, đó đỗ kỳ thi Hương. Vốn định năm nay tiếp tục thi Hội, ngờ của bệnh mất."
"Hắn chịu cú sốc lớn, cộng thêm họ hàng thường xuyên vòi tiền, còn tiền mua thuốc, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Cơ duyên trùng hợp mà gặp gỡ Đào Phấn, hai đồng cảm với , nảy sinh tình cảm."
Thẩm An An , nhíu mày: "Vậy nên tiền thuốc men dạo gần đây của đều do Đào Phấn chi trả?"
" ."
" bệnh từ thì dùng dược liệu bổ dưỡng quý giá để điều dưỡng dần dần. Đào Phấn chỉ là một cô nương trong thanh lâu, lấy nhiều bạc như thế để chữa trị cho ?"
"Nghe đây là Yên Hồng cô nương giúp đỡ, chính là tình cảm với Trần công tử, ch-ết ."
Ánh mắt nàng sắc bén hẳn lê:. "Nếu vì yêu, gì cũng gì lạ. Đừng là khai man, ngay cả gi-ết diệt khẩu để lấy bạc cũng chắc ."
"Phu nhân đón vi phu, hóa là đang trong viện Thanh Thiên xử án ?"
Một giọng nam trầm thấp, pha lẫn chút oán trách đột nhiên vang lên từ hành lang.
Thẩm An An liếc một cái, trong lòng dâng lên từng đợt uất ức. Thắt lưng nàng vẫn còn ê ẩm đây , sức mà đón ?
Những khác trong viện đều điều lui xuống, Tiêu Uyên vòng tay đặt lên thành ghế, nghiêng nàng chằm chằm.
"Nàng gì đây?"
"Kế hoạch của phu nhân hiệu quả. Sáng nay trong buổi chầu, các quan văn tranh luận hùng hồn chỉ trích Thân Doãn Bạch về vụ án của Trần công tử. Phu nhân kết quả ?"
Thẩm An An nhẹ nhàng mím môi. Đương nhiên nàng , nhưng với tính tình của , thể dễ dàng cho nàng ?
Nàng chớp mắt, đôi con ngươi tròn xoe lặng lẽ .
Tiêu Uyên chịu nổi ánh mắt đầy mê hoặc của nàng, cuối cùng cũng chịu thua: "Nàng hôn một cái, sẽ cho nàng ."
"……"
Thẩm An An thuận theo ý , nhẹ nhàng in một nụ hôn lên má: "Giờ thể ?"
"Đám lão già đó cãi Thân Doãn Bạch nên kéo xuống nước, ngày mai mặt để giám sát phiên xử nhằm đảm bảo công bằng."
Nghe , ánh mắt Thẩm An An sáng lên, nhưng ngay đó Tiêu Uyên dùng tay che .
"Muốn theo thì trả giá khác."
"Ta chuyện nhờ giúp." - Thẩm An An .
Tiêu Uyên thu tay , xuống chiếc ghế đẩu gần nàng: "Tất cả nguồn lực trong phủ Tứ Hoàng Tử đều là của phu nhân, nàng dùng thế nào cũng ."
"Ta nhờ Khánh An điều tra nguồn gốc của hai tờ ngân phiếu ."
"Chuyện dễ thôi."
Hắn cất giọng gọi Khánh An . Thẩm An An đưa hai tờ ngân phiếu cho Khánh An: "Nhanh nhất mất bao lâu để tra ?"
"Trong kinh thành hơn chục tiệm đổi tiền, nếu từng tiệm một thì e rằng mất hơn nửa ngày. nếu may mắn, thể tìm ngay."
"Vậy hãy thật nhanh."
——
Khánh An kiểm tra qua bảy, tám tiệm đổi tiền nhưng vẫn tìm thấy manh mối nào.
"Đại ca, chỉ còn bốn tiệm nữa. Nếu vẫn kết quả thì e là thể điều tra xong hôm nay."
Khánh An siết chặt hai tờ ngân phiếu, mày cau chặt đến mức thể kẹp ch-ết muỗi: "Không thể nào, trừ khi ngân phiếu là giả, nếu thì thể tra ."
Cả nhóm tiến tiệm đổi tiền thứ tám. Vừa thấy họ, chưởng quầy lập tức bước đón: "Chư vị khách quan, chẳng chuyện gì cần ?"
Một trong nhóm trực tiếp rút lệnh bài . Chưởng quầy biến sắc, đầu định bỏ chạy. Khánh An nhanh tay tóm gọn .
"Chạy gì chứ? Chẳng lẽ ngươi chuyện gì khuất tất?"
"Không… ! Quan gia minh giám, tiểu nhân… chỉ là đau bụng, nhà xí."
"Đi nhà xí?"
Khánh An hừ lạnh, ném xuống đất: "Vậy ngay tại đây ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-250-manh-moi.html.]
"Chuyện … chuyện …"
Chưởng quầy mặt mày tái mét, lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy: "Quan gia tha mạng! Quan gia tha mạng! Tiểu nhân gì hết!"
"Không gì mà chạy?"
Khánh An tiện tay rút lấy bàn tính bàn, chậm rãi tiến gần.
"Nói, mang sổ sách tháng đây!"
"Sổ… sổ sách…"
Chưởng quầy lắp bắp, mắt thấy bàn tính sắp giáng xuống đầu , vội vàng : "Sổ sách khác lấy , còn ở chỗ tiểu nhân nữa!"
Bàn tính dừng cách trán chỉ một tấc, giọng Khánh An lạnh như băng: "Ai lấy ?"
"Tiểu nhân họ, bọn họ lừa tiểu nhân giao , đó cướp luôn. Tiểu nhân giằng co với họ thì đẩy ngã xuống đất. trong lúc hỗn loạn, tiểu nhân kịp giật lấy thứ bọn chúng."
Hắn cẩn thận lấy một tấm thẻ gỗ đưa lên.
Khánh An cầm lấy, lật qua lật xem xét nhưng nhận điểm đặc biệt, bèn cất n.g.ự.c áo.
Một ám vệ bên cạnh tinh mắt thoáng qua liền nhận điều bất thường: "Đại ca, đưa lệnh bài đó cho xem."
Khánh An ném cho , thấy sắc mặt đổi liền hỏi: "Ngươi từng thấy nó?"
"Có chút ấn tượng. Hình như khi theo Hoàng Tử phi xuống Giang Nam, thấy nó. Huynh thể hỏi Khánh Phong đại nhân, chắc hẳn ngài ."
Khánh An gật đầu, sang chưởng quầy, ánh mắt sắc bén đầy sát: "Ngươi rõ nên gì, nên gì chứ?"
"Tiểu nhân , tiểu nhân sẽ lập tức đóng cửa tiệm, mấy ngày tới mở cửa."
Lúc , Khánh An mới dậy, dẫn rời bằng cửa .
——
Khánh Phong đang bôi thuốc trong phòng thì cửa đẩy mạnh , Khánh An vội vã xông .
"Ngươi gì mà gấp như đầu thai ?"
"Chuyện còn gấp hơn đầu thai! Nhìn tấm thẻ gỗ xem, ngươi nhận ?"
Khánh Phong đưa tay nhận lấy. Khi thấy chữ "Thiên" khắc ở mặt , sắc mặt ông biến đổi: "Ngươi lấy thứ ở ?"
"Theo lệnh Hoàng Tử phi điều tra hai tờ ngân phiếu, đây là manh mối tìm . Nếu ngươi thì mau , Hoàng Tử phi dặn tra tối nay."
Khánh Phong đưa tấm thẻ cho Khánh An, nghiêm túc: "Hãy theo dõi Thượng thư bộ Binh, tập trung Thân phủ."
"Thân Doãn Bạch?" - Khánh An ngạc nhiên.
Khánh Phong trả lời thẳng, chỉ giải thích: "Tấm thẻ gỗ chính là ký hiệu của đám thổ phỉ trướng Thân Doãn Bạch ở Giang Nam. Chắc chắn liên quan đến ."
Không chần chừ thêm, Khánh An lập tức lao tiếp tục điều tra.
Mặt trời dần khuất đường chân trời, ánh hoàng hôn phủ một màu đỏ rực lên khắp mặt đất. Cánh cổng sơn son của Thân phủ ánh nắng chiều phản chiếu một màu vàng đỏ rực rỡ. Gia đinh canh cửa bậc thềm, vẻ mặt chán chường.
"Có động tĩnh gì ?"
Khánh An mái nhà, phóng tầm mắt quan sát bộ Thân phủ.
Ám vệ canh giữ ở đó lắc đầu: "Ngay cả cửa cũng từng mở ."
lúc , một tiếng chim hót vang lên trong con hẻm vắng lặng. Khánh An lập tức căng thẳng, tung lao về phía phát âm thanh.
"Đại ca."
Ám vệ giơ tay chỉ xuống phía .
Đó là một nam nhân trung niên, lưng còng, vai đeo một tay nải. Hắn rón rén chui từ cửa hông của Thân phủ, dáo dác quanh, thấy ai liền ba chân bốn cẳng chạy .
"Tiếp tục canh giữ." - Khánh An dặn dò lặng lẽ bám theo.
Người nọ rời khỏi phố xá, lẻn một ngôi nhà hoang, lát dắt một con ngựa, nhanh chóng phi thẳng khỏi thành, rõ ràng là chuẩn từ .
Khánh An đuổi theo đến vùng ngoại thành. Khi dừng cho ngựa uống nước, Khánh An đang định tay thì khóe mắt chợt bắt gặp một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Vô mũi tên lao tới từ phía !
Hắn nhanh chóng xoay , ẩn nấp trong bóng tối.
Hàng chục mũi tên xuyên thủng con ngựa đang uống nước bên bờ sông, khiến nó ngã gục ngay tại chỗ. Người nam nhân trung niên mặt mày tái mét, hoảng loạn chạy trốn.
sự vùng vẫy đều vô ích. Trong chớp mắt, vài con tuấn mã lao vút tới, bao vây kín kẽ.
"Ngươi chạy thoát ."
Người cầm đầu nheo mắt, kéo cung nhắm thẳng tim , ánh mắt lạnh lẽo như đang một kẻ ch-ết.
Vút—
Một mũi tên xé gió lao đến với tốc độ nhanh hơn, nhắm thẳng cổ tay kẻ cầm đầu. Tiếng ngựa hí vang dội trong màn đêm yên tĩnh, sắc bén đến mức khiến màng nhĩ ong ong.
Ngựa chân hoảng loạn, vòng tại chỗ, suýt chút nữa mũi tên đâ-m trúng. Ánh mắt kẻ quét một vòng xung quanh, trầm giọng quát: "Ai dám lo chuyện bao đồng? Có bản lĩnh thì đây!"
Đáp chỉ tiếng gió rít gào.
Mấy tên đồng bọn liếc , trong mắt dấy lên cảnh giác. Đột nhiên, một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía ập đến, ngay đó là tiếng hét đau đớn của đồng bọn ngã xuống.
"Là ai? Rốt cuộc là ai? Mau cút đây!"
Vẫn hồi đáp. Bóng đen từ bốn phía liên tục xuất hiện biến mất, từng kẻ một hạ gục mà kịp phản ứng.
Kẻ cầm đầu cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, nghiến răng : "Vì chút bạc mà liều mạng đáng! Rút lui!"
Hai tên còn cũng dám chần chừ, lập tức đầu ngựa bỏ chạy.
Khánh An híp mắt theo nam nhân trung niên chạy xa trăm mét, chỉ vài bước tung , nhẹ nhàng hạ xuống ngay mặt .
"Ngươi chạy cũng nhanh đấy!"