Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 249: Túi Hương Của Hứa Cô Nương.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:51
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi điện Phụng Thiên, Lăng Thần Dật cau mày, kéo Tiêu Uyên gần hạ giọng : “Mấy vị đại thần đó rõ ràng gì Thân Doãn Bạch, nên mới lấy bia đỡ đạn. Huynh và vốn hợp, đề phòng còn kịp, còn đồng ý để đẩy tình thế ?”
Ánh mặt trời chậm rãi tràn dọc theo đường chân trời, tia nắng vàng nhạt chiếu lên bộ triều phục dài thẳng tắp, phản chiếu lên khóe môi Tiêu Uyên một nụ nhẹ, hòa lẫn trong ánh sáng, khiến cả toát lên thở ấm áp lạ thường.
Nụ khiến Lăng Thần Dật cảm thấy chút kỳ quái.
“Không gì là ý gì? Ngươi cái gì?”
“Chỉ là ý của phu nhân , thể trái.”
Dứt lời, bước lên xe ngựa, xe theo con đường quan đạo lăn bánh rời , chỉ để lớp bụi mỏng lững lờ bay trong gió.
Lăng Thần Dật khẽ hừ một tiếng: “Lúc nào cũng mang phu nhân , cứ như cưới thê tử .”
“Vậy thì cưới một cho xem thử .”
Lăng Thần Dật liếc mắt Lý Hoài Ngôn từ lúc nào tới lưng , hừ lạnh một tiếng.
__
Thân phủ.
Thân Doãn Bạch men theo hành lang, bước một tiểu viện hẻo lánh, chậm rãi đẩy cửa .
Trong sân, ngay vị trí đón nắng một chiếc ghế trúc khẽ đung đưa. Bên cạnh ghế là một chiếc bàn nhỏ, bàn đặt đủ loại điểm tâm ngọt. Một bàn tay thon dài, trắng trẻo đang nhón lấy một miếng, đưa miệng.
“Dạo ăn quá nhiều đồ ngọt , coi chừng đau bụng.”
Trần Thiên đáp, chỉ khẽ nheo mắt ánh mặt trời. Dù ánh sáng chói lòa khiến thể mở mắt , vẫn cố chấp dời tầm mắt .
“Đại phu đến ?” - Thân Doãn Bạch xuống bên cạnh .
“Đến , đuổi .”
“Tại ?”
Lông mày Thân Doãn Bạch cau : “Đệ mất một ngón tay, nếu nghĩ cách nối , thể vững triều đình? Người mang khiếm khuyết thể sẽ thể kế thừa hoàng vị.”
“Vậy thì nên là chúng .”
“Thiên nhi.”
Thân Doãn Bạch bật dậy, ánh mắt rực lửa: “Đệ quên mối thù của phụ mẫu ?”
Trần Thiên , rơi trầm mặc trong chốc lát: “Ngón tay … là trừng phạt mà ca ca dành cho kẻ gi-ết .”
Mối thù , từng quên dù chỉ một ngày. nếu vì báo thù mà gi-ết hại kẻ vô tội, thì khác gì kẻ gây thảm kịch đó? Hắn cứu chữa, vì đó chính là cái giá mà bọn họ trả.
Nghe , cơn giận trong lòng Thân Doãn Bạch chợt lụi tắt, phịch xuống, thở dài chua chát: “Là sai… mới là gánh lấy tất cả.”
Cái ch-ết của nàng … đáng dùng mạng để đền. dù thế, một kẻ như cũng chẳng thể bù đắp cho một cô nương dịu dàng thiện lương như .
Gió lạnh lùa qua viện, thất thần đôi bàn tay , ánh mắt đau đớn và cô độc.
“Ca.” - Trần Thiên lo lắng .
Thân Doãn Bạch lấy bình tĩnh, dịu dàng xoa đầu Trần Thiên: “Đệ chịu ấm ức thêm vài ngày nữa. Đợi vụ án kết thúc, phận của thể công khai .”
“Thân phận của thì liên quan gì đến vụ án ? Ca, cô nương đó… thật sự là Trần công tử gi-ết ?”
“Nếu thì còn ai?”
Thân Doãn Bạch lên, : “Đợi phá án xong, chút danh vọng trong dân, sẽ trở thành chỗ dựa cho .”
Ánh mắt Trần Thiên đầy ngờ vực. Dù dấn quan trường, vẫn hiểu chuyện tuyệt đối đơn giản như lời đại ca : “Ca, chúng báo thù của , đừng gi-ết thêm vô tội nữa.”
“Yên tâm, chừng mực. Lần chỉ là để đè bẹp khí thế của đám quan ngôn luận, khiến bọn họ ngoan ngoãn hơn. Đến lúc công bố phận của cũng sẽ thuận lợi hơn.”
“Đây là ý của đó? Hay là ca tự quyết?”
Thân Doãn Bạch khẽ xoa đầu , trả lời.
“Ca, lớn , còn là đứa trẻ nữa.”
…
Tại Ngô Đồng Viện, Thẩm An An đang phơi nắng thì thấy tiếng thì thầm ngoài cổng viện.
“Ngươi cũng mua từ tiệm của Bùi gia ?”
“Ừ, ngươi cũng ? Hôm ngửi thấy hương liệu , nhưng tiếc là mang đủ bạc, chỉ mua một loại thôi.”
“Không , nếu thích thì chúng thể đổi dùng. Bùi gia đúng là thiện nhân, loại hương liệu quý thế chỉ nhà giàu mới dám dùng, gì đến lượt chúng .”
“Họ đang gì ?”
Thẩm An An nghiêng đầu, về phía hai tiểu nha đang cầm chổi cổng viện.
“Họ đang về một tiệm hương liệu. Gần đây lô hương nang mới, loại hương liệu cực kỳ đắt đỏ, nhưng chủ tiệm tích phúc, nên bán với giá rẻ. Trong phủ , ít nha , bà tử đều mua để dùng cho vui.”
“Rất rẻ ?”
Thẩm An An nhướn mày: “Rẻ cỡ nào?”
“Hình như chỉ hai mươi văn một cái, tùy ý chọn.”
“Vậy đúng là khá rẻ thật.”
Thẩm An An quét mắt chiếc hương nang bên hông Mặc Hương, vươn tay : “Cái của ngươi cũng mua ở đó ? Đưa xem thử.”
“Vâng… đúng .” - Mặc Hương tháo xuống, đưa cho nàng.
“Sao biểu cảm đó? Chỉ là một cái hương nang thôi, mặt ngươi đỏ lên ?”
Nàng đưa lên mũi ngửi thử, quả nhiên loại hương liệu rẻ tiền.
Mặc dù tính là cao cấp, nhưng cũng đáng giá mấy lạng bạc. Nếu bán với giá hai mươi văn một cái, chẳng chủ tiệm lỗ nặng ? Hắn rốt cuộc mục đích gì đây?
“Hoàng Tử phi e là , mặt Mặc Hương đỏ vì hương nang, mà là vì tặng hương nang .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-249-tui-huong-cua-hua-co-nuong.html.]
Không từ , Mặc Nhiễm đột nhiên xuất hiện, nhẹ .
“Mặc Nhiễm, ngươi linh tinh gì đó.”
“Hửm?”
Thẩm An An trả hương nang cho Mặc Hương: “Ngươi ngày nào cũng ở ngay mí mắt , khi nào thì câu mất hồn mà ?”
“Haha.”
Mặc Nhiễm nháy mắt đầy ẩn ý, còn Mặc Hương thì mặt đỏ bừng, đỏ hơn cả ánh tà dương.
“Hoàng Tử phi, đừng nàng bậy. Là việc nhờ nô tỳ, nên mới mua hương nang để lấy lòng thôi.”
“Vậy, ‘’ là ai?”
“Là… là… là Khánh An. tuyệt đối như nghĩ ! Chúng chẳng gì cả, chỉ là… chỉ là…”
Thẩm An An nhướn mày ngạc nhiên, nàng thực sự từng phát hiện hai qua với .
“Ta gì ? Ngươi vội vã giải thích cái gì?”
“Ôi trời!”
Mặc Hương cuống quýt dậm chân: “Nô tỳ chuyện với nữa!”
Dứt lời, nàng vội bưng khay chiếc bàn nhỏ chạy trong, để Thẩm An An và Mặc Nhiễm thích thú.
Lúc , một nha gác cổng bước , khẽ hành lễ bẩm báo: “Hoàng Tử phi, Trần phu nhân đến, đang chờ ngoài cửa.”
“Cho bà .”
Chẳng bao lâu , Trần phu nhân nha dẫn Ngô Đồng viện, phía bà còn một cô nương mặc váy xanh lục. Hai hành lễ.
“Không cần đa lễ, mời .”
Cô nương dìu Trần phu nhân xuống ghế con. Thẩm An An đưa mắt nàng, hỏi: “Vị cô nương là…?”
“Ôi, , vội quá nên quên mất giới thiệu.”
Trần phu nhân vỗ trán : “Đây là Hứa cô nương. Trước đây đính hôn với tiểu nhi nhà , nhưng khi trong nhà xảy chuyện, nàng lo lắng cho nên cùng. Mong Hoàng Tử phi thứ .”
Hứa cô nương khẽ mỉm dịu dàng, cúi đầu chào Thẩm An An.
“Lúc vẫn sẵn lòng giúp đỡ, Hứa cô nương thật ơn nghĩa.”
“Hoàng Tử phi quá khen . Việc vốn do hôn ước mà , dù sự tình, nhưng để chuyện thành thế , cũng trách nhiệm thể chối bỏ. Nếu Trần công tử ngục, để Trần phu nhân cô đơn nơi nương tựa, chỉ thể dốc chút sức mọn giúp đỡ, mới thẹn với lòng.”
“Cô nương bụng như , chỉ tiếc nhi tử phúc hưởng. Bị liên lụy đến danh tiếng, mà con vẫn rộng lượng bao dung.”
Hứa cô nương khẽ lắc đầu: “Trần bá mẫu, đừng nhắc chuyện nữa. Không việc quan trọng cần bẩm báo với Hoàng Tử phi ? Chúng nên chính sự .”
“Phải, đúng đúng đúng!”
Trần phu nhân vội nén sự tiếc nuối , nghiêm túc : “Hôm qua về phủ, theo lời Hoàng Tử phi dặn, hỏi kế toán trong phủ và cẩn thận kiểm tra sổ sách. Có thể khẳng định hai tờ ngân phiếu xuất từ Trần gia chúng .”
Nghe , đôi mày Thẩm An An cau , gần như thể nhận .
“Hoàng Tử phi, thể rằng nhi tử và cô nương hề liên quan gì với , nó là oan đúng ?”
“Ngân phiếu nhiều liên quan đến vụ án, dù cũng thể trở thành bằng chứng giúp rửa sạch tội danh.”
Sắc mặt Trần phu nhân lập tức sụp xuống, nước mắt kìm mà rơi lã chã: “Hoàng Tử phi, thật sự còn cách nào cứu nhi tử ? Đại Lý Tự truyền tin, mấy ngày nữa sẽ định án. Chẳng lẽ con nhất định ch-ết ?”
Thẩm An An im lặng, gì.
“Trần bá mẫu.”
Hứa cô nương mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bà: “Người đừng quá lo lắng, chuyện vẫn đến bước đường cùng. Trần công tử nhờ truyền tin bảo mang đồ đến cho ? Chúng ngay thôi, đừng để công tử đợi lâu.”
“Đồ ư?”
Thẩm An An nhíu mày: “Trần công tử mang thứ gì?”
“Cái đứa bất hiếu đó! Đến nước mà vẫn nhớ đến con hồ ly tinh yểu mệnh . Nó bắt mang di vật của nàng đến, là tuyệt vọng, mang theo di vật mà theo nàng .”
Trần phu nhân lắc đầu, đến đứt từng khúc ruột.
Hứa cô nương cũng lặng lẽ rơi lệ: “Trần công tử đúng là tình nghĩa, chỉ tiếc là phúc phận đó.”
Thẩm An An chiếc khăn lụa thêu uyên ương đùa nước mà Trần phu nhân lấy từ trong tay áo .
“Trần phu nhân, thể cho xem thử ?”
Trần phu nhân đưa khăn tay cho nàng.
Nàng lướt ngón tay bề mặt, cảm nhận từng mũi thêu tinh xảo. Đường kim mảnh và đều, hình thêu sống động như thật, thể sánh ngang với tay nghề của các tú nương trong phủ.
Bất chợt, một mùi hương thoang thoảng nhưng quen thuộc bay đến chóp mũi. Thẩm An An khẽ nhíu mày, đưa khăn tay lên mũi ngửi kỹ hơn.
“Trần bá mẫu, cũng còn sớm nữa, chúng thôi, đừng để Trần công tử sốt ruột chờ lâu.”
“Được, .”
Trần phu nhân dìu dậy, Thẩm An An cũng thuận tay trả khăn cho bà.
“Hoàng Tử phi, chúng xin cáo lui. Nếu cơ hội, mong nhất định cứu lấy nhi tử .”
“Trần phu nhân cứ yên tâm.”
Hai hành lễ, Hứa cô nương đỡ Trần phu nhân ngang qua Thẩm An An.
“Khoan .”
Trần phu nhân và Hứa cô nưng ngạc nhiên dừng chân, hỏi: “Hoàng Tử phi, còn chuyện gì ?”
Ánh mắt Thẩm An An dừng Hứa cô nương, lướt qua một lượt cuối cùng dừng ở chiếc túi hương bên hông nàng.
“Hứa cô nương cũng mua túi hương của cửa hàng ?”
Hứa cô nương cúi xuống , đó dịu dàng: “Là nha mua để chơi, ngửi thấy mùi cũng dễ chịu nên treo lên . Nếu Hoàng Tử phi thích, tháo xuống tặng .”