Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 248: Dẫn Họa Đông Ngược.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:49
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trễ thế .

Thẩm An An phất tay: “Ngươi tự sắp xếp .”

“Vâng.”

Mặc Hương định lui xuống, nhưng chợt nhớ điều gì, liền : “Hoàng Tử phi, Khánh Phong chờ ngoài cửa hơn một canh giờ , chuyện gấp cần bẩm báo.”

Thẩm An An khẽ nhíu mày.

Mặc Hương là mềm lòng, nhịn thêm: “Hắn công tử phạt ba mươi roi, lĩnh phạt xong liền đến thẳng viện của chúng , thương tích còn kịp bôi thuốc.”

Thẩm An An nào thật sự ghi hận chuyện mách lẻo, ngược còn cảm thấy chính liên lụy khiến chịu phạt: “Dù chuyện trọng đại thế nào cũng đặt sức khỏe lên hàng đầu, bảo về tìm đại phu trị thương hãy tới.”

Giờ trong bếp chỉ còn vài trực đêm, sợ Thẩm An An đói, họ vội vàng nấu một bát mì nhỏ mang lên. Đợi nàng ăn xong, Khánh Phong cũng băng bó vết thương xong và đến diện kiến.

“Hoàng Tử phi.”

“Ngươi chuyện quan trọng cần bẩm báo?”

“Vâng.”

Khánh Phong nghiêm nghị : “Hôm nay ở Túy Xuân Lâu, thuộc hạ thấy tiếng ho của một nam nhân từ trong phòng của Đào Phấn cô nương.”

“Nam nhân?”

Thẩm An An nhíu mày: “Ngươi chắc chắn nhầm chứ?”

“Không nhầm. Thuộc hạ còn cố tình gần thêm một lát, Đào Phấn cô nương gọi là Tam Lang. Hắn dường như bệnh trong , cần uống thuốc thường xuyên. Số bạc hai trăm lượng chính là nàng gom góp để chuẩn mua thuốc cho .”

“Nếu đúng như lời ngươi , tại nàng dễ dàng đem hai trăm lượng cho Thanh Dược?” - Thẩm An An cau mày suy tư.

Khánh Phong trầm giọng: “Đây mới là điểm mấu chốt. Thuộc hạ loáng thoáng nàng nhắc đến chuyện hứa sẽ đưa cho nàng mười ngàn lượng bạc. Đợi khi bạc đó, nàng sẽ cùng Tam Lang rời tìm đại phu chữa bệnh.”

Lông mày Thẩm An An nhíu chặt hơn. Mười ngàn lượng bạc con nhỏ, ai cũng thể dễ dàng bỏ .

“Ngươi phái theo dõi Đào Phấn, xem nàng tiếp xúc với những ai.”

“Vâng, Hoàng Tử phi. Người xem, khi nào kẻ hứa hẹn mười ngàn lượng bạc cho nàng chính là Thượng thư bộ Binh, Thân đại nhân ?”

"Mua chuộc nàng chứng giả ?"

Thẩm An An trầm ngâm: " lật đổ Trần gia thì ý nghĩa gì với ? Chẳng lẽ chỉ để gây khó dễ cho ?"

Vấn đề , Khánh Phong nhất thời cũng nghĩ .

"Ngươi tập trung điều tra về tên Tam Lang , sáng mai báo cho ."

Sau khi Khánh Phong rời , Thẩm An An bảo Mặc Hương lấy hai tờ ngân phiếu một trăm lượng , quan sát kỹ từng chi tiết.

"Hoàng Tử phi, ngân phiếu vấn đề gì ?"

"Nó là một bằng chứng thể lên tiếng." - Nàng chậm rãi gấp , nhét trong tay áo.

Thẩm An An rõ Tiêu Uyên về lúc nào, chỉ bên cạnh đột nhiên truyền đến ấm nóng rực. Nàng dám động đậy, sợ rằng cái eo vốn nhức mỏi gần như sắp đứt đoạn của chịu thêm khổ sở.

May mắn , Tiêu Uyên tiếp tục hành hạ nàng, chỉ ôm lấy eo nàng, bao lâu thở đều đặn và yên tĩnh truyền đến.

Gà gáy canh ba, ánh trăng ngoài khung cửa sổ vẫn biến mất đường chân trời. Tiêu Uyên nhẹ nhàng rời giường, y phục chỉnh tề để chuẩn lên triều sớm.

"Ngoan."

Hắn cúi , đặt một nụ hôn lên trán nữ tử đang say ngủ, mới thỏa mãn rời .

"Lát nữa bảo Mặc Hương khuyên Hoàng Tử phi, việc gì thì đừng khỏi phủ."

Khánh An do dự: “... Chủ tử, nàng của Hoàng Tử phi, e là sẽ .”

"Ngươi với nha đầu đó chẳng thiết ?"

"... Khi nào? Sao thuộc hạ ?" - Khánh An ngơ ngác.

"Vô dụng."

Tiêu Uyên liếc một cái, sải bước rời khỏi Ngô Đồng Viện, để Khánh An với vẻ mặt vô tội đầy hoang mang.

Trong buổi triều sớm, giọng tranh luận gay gắt của các ngôn quan vang vọng đến mức ù cả tai. Một chuyện lặp lặp , mãi dứt, khiến chán ngán bực bội.

"Lão Tứ, con thấy thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-248-dan-hoa-dong-nguoc.html.]

Hoàng đế về phía Tiêu Uyên, bộ đại điện lập tức im lặng.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần chẳng gì để thấy cả. Người luận tội nhi thần, liên quan gì đến nhi thần ."

"……"

Không khí im lặng trong chốc lát, đó cuộc tranh luận bùng lên nữa, ồn ào đến mức khiến hoàng đế nhức cả đầu: "Đủ ! Một chuyện bé như hạt mè cũng đáng để mang lên triều đình bàn cãi ?"

"Hoàng Thượng, đây thể gọi là chuyện nhỏ!"

Một ngôn quan nghiêm nghị : "Thân đại nhân là do ngài tự tay đề bạt, là biểu tượng cho uy nghiêm của bệ hạ. Thế nhưng chuyên tâm chính sự, đặt tâm tư những trò tà môn, mưu cầu danh lợi, vì tư lợi mà dùng con cái quan vật hy sinh. Loại hành vi đê hèn thể tiếp tục triều đình?"

" ! Lão thần từng , từ bao giờ một quan thể tống giam con cháu quan chỉ vì một nữ tử thanh lâu thấp hèn? Thân đại nhân, dù ngài tạo dựng danh tiếng thanh liêm chính trực, cũng nên chừng mực!"

"Ý của các ngươi là."

Thân Doãn Bạch liếc mắt vị đại thần lên tiếng: "Con cháu quan , còn nữ tử thanh lâu thì ?"

Lời lập tức khiến ít đại thần trong triều, đặc biệt là những con cháu ăn chơi trác táng, bày tỏ sự bất mãn.

"Từ xưa đến nay, sĩ - nông - công - thương phân cấp rõ ràng, huống hồ là thuộc tầng lớp tiện dân. Những nữ nhân đó thể vì bạc mà bán danh tiết quý giá nhất của , khác gì loài súc vật lang thang ngoài đường? Làm thể đem so sánh với con cháu quan ?"

Buổi triều sáng vốn dĩ nhằm luận tội Thân Doãn Bạch, nay biến thành một cuộc tranh luận về đẳng cấp và nhân phẩm của nữ tử thanh lâu.

Một nhóm quan ít ỏi quan sát sắc mặt hoàng đế, quyết định đối đầu gay gắt với đám quan văn .

"Phật gia luôn giảng rằng chúng sinh bình đẳng. Khi nhập triều quan, chúng cũng học theo thánh nhân, rằng Hoàng Tử phạm tội còn xét xử như thứ dân. Vậy ý của chư vị là, con cháu Trần gia còn cao quý hơn cả Hoàng Tử ?"

"Thân Doãn Bạch, ngươi bớt ăn hồ đồ !"

Ngự sử trung thừa quát lớn, sắc mặt giận dữ: "Rõ ràng ngươi đang lợi dụng vụ án để lấy lòng dân, tạo thanh thế cho bản , mà còn giả bộ chính nghĩa!"

Thân Doãn Bạch nhạt: "Chư vị lòng hẹp hòi, coi trọng quyền thế mà xem nhẹ bách tính, chỉ kéo tất cả xuống bùn lầy giống . Hễ ai ngược thì lập tức gán cho cái danh mưu cầu hư danh, đồng loạt công kích. Cứ tiếp tục như , thử hỏi còn vị quan nào dám vì dân mà hành động, lấy dân trọng đây?"

"Ngươi... ngươi ngụy biện!" – Quan văn chặn họng đến mức đỏ bừng mặt.

"Vụ án nhân chứng, vật chứng đầy đủ, thiếu gia Trần gia cũng tự thừa nhận tư tình với nữ tử . Theo luật, chịu trừng phạt. Chư vị là quan văn, lẽ vì công lý mà dám lên bảo vệ lẽ , bất chấp nguy hiểm."

"Thế mà giờ đây, triều đình , các ngươi vì tư lợi mà bỏ quên công đạo, bao che cho quan , giẫm đạp lên dân chúng."

Hắn trông như một sứ giả của chính nghĩa, từng lời từng chữ đều đanh thép, mạnh mẽ công kích đám .

"Ngươi… ngươi giảo biện!"

Ngự sử trung thừa tức đến run rẩy, nhưng thể tìm lời nào để phản bác.

Hoàng đế nheo mắt, tựa lưng long ỷ, im lặng quan sát màn kịch , dường như ý định can thiệp.

Thân Doãn Bạch chiếm thế thượng phong. Vài đại thần cau mày, liếc , ánh mắt trao đổi chớp nhoáng, đồng loạt hướng về phía Tiêu Uyên, từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng.

??? Tiêu Uyên nhướn mày, lười biếng quét mắt họ.

"Tứ Hoàng Tử, thần nghi ngờ Thân đại nhân lợi dụng quyền thế để mưu lợi riêng, dùng nữ tử thanh lâu nhằm đánh bóng danh tiếng. Ngày mai Đại Lý Tự sẽ chủ trì thẩm án, chúng thần kính xin Tứ Hoàng Tử mặt, để đảm bảo công bằng và chính trực."

"Haha."

Một tiếng khẽ vang lên giữa đám đông. Lăng Thần Dật bước khỏi hàng, ánh mắt mang theo ý , mấy vị đại nhân nọ: "Các vị cũng giỏi chiêu 'họa thủy đông dẫn'* đấy nhỉ?"

*祸水东引: là một câu thành ngữ TQ, nghĩa là dẫn tai họa sang hướng khác, tức là chuyển rắc rối hoặc nguy hiểm sang cho khác để bản thoát khỏi nguy cơ.*

"Đây là tự đấu , bèn kéo Tứ Hoàng Tử bia đỡ đạn ?"

Vài sắc mặt đổi, Ngự sử trung thừa lên tiếng: " Lăng Thế Tử, thể như . Tứ Hoàng Tử là Hoàng Tử, trách nhiệm và nghĩa vụ thanh trừng triều cương, bảo vệ sự trong sạch của quan trường."

"Vậy thì các vị quan văn ở đây để gì?"

Lý Hoài Ngôn cũng bước , lạnh: "Gây chuyện giải quyết , liền co đầu rụt cổ, mở miệng trách nhiệm, đạo đức, yêu cầu khác dọn dẹp mớ hỗn loạn giúp các ngươi ?"

"Ngươi… các ngươi…"

"Đủ ."

Giọng trầm của Tiêu Uyên vang lên, tựa như dòng nước mát lạnh, tạm thời giải thoát cho đám đại thần đang mắng đến mức ngẩng đầu lên nổi.

"Nói thêm vài câu nữa, lỡ Ngự sử trung thừa vì nhục quá mà đâ-m đầu cột thì các ngươi chẳng gặp rắc rối lớn ?"

Tiêu Uyên lười nhác liếc Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật, phất tay hiệu cho họ về chỗ .

"Ý của lão Tứ là chấp nhận yêu cầu của mấy vị đại nhân?" Hoàng đế thong thả vuốt ve chiếc nhẫn ngọc tay, giọng điệu thản nhiên.

"Nếu tranh cãi mãi kết quả, để phụ hoàng yên tĩnh một chút, nhi thần cũng thể miễn cưỡng một chuyến."

" Thân Thượng thư, khanh thấy ?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần tất nhiên là theo ý chỉ của ."

Ánh mắt vài giao trong chốc lát, cuối cùng, hoàng đế vỗ bàn định đoạt: ngày mai, Đại Lý Tự chủ trì phiên xét xử, Thân Doãn Bạch và Tiêu Uyên sẽ cùng tham gia giám sát.

Loading...