Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 247: Trừng Phạt.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:46
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đẩy cửa thư phòng , Thẩm An An liền thấy Tiêu Uyên đang án thư, chăm chú phê duyệt tấu chương. Ánh nến kéo dài bóng dáng , khiến sắc mặt khó đoán.
"Chàng tìm ?" - Nàng thản nhiên lên tiếng.
Hắn gì, vẫn cúi đầu vung bút tấu chương, hàng chân mày càng thêm lạnh lùng, cứng rắn.
"..."
Ánh mắt nàng quét qua thư phòng một lượt, cũng , cũng xong, lòng bàn tay dần rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Ban đầu vốn là phu thê kính trọng như khách, thế nào biến thành cục diện như hôm nay?
Cuối cùng, cũng đặt bút xuống, ngước lên nàng, đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh.
"Về ?"
"Ừm."
"Đi ?"
Hắn chẳng đang hỏi thừa ? Thẩm An An thầm trong lòng.
"Giúp hành thiện, điều tra chân tướng oan khuất của nhi tử một đáng thương, mạo hiểm xông hang hùm."
"Hừ."
Tiêu Uyên dậy từ án thư, từng bước đến mặt nàng: "Phu nhân thật chính nghĩa, đường hoàng đến ."
"..."
"Hổ đáng sợ ? Có chói mắt phu nhân ?"
Thẩm An An khẽ mím môi đỏ: "Không , quy củ lắm, lúc chói mắt sẽ tự động nhắm ."
“Thẩm An An!”
Giọng quát trầm thấp nhưng mạnh mẽ khiến màng nhĩ nàng rung lên ong ong, theo phản xạ rụt cổ , nhắm chặt mắt.
Eo bỗng nhiên siết chặt, đẩy ngược về phía , đến khi lưng chạm bàn, còn đường lui.
“Nàng giỏi lắm, dám gan to dạo thanh lâu. Vậy thì ? Có sẽ đến lầu hát tìm tiểu quan ?”
“Không thể nào.”
Thẩm An An kéo môi nhạt: “Ta đến đó là để việc đàng hoàng, để vui chơi. Hơn nữa, trong lầu hát , chẳng cũng từng thấy qua ? Vẻ ngoài thế nào rõ mà, lọt mắt ? Chẳng thà về phủ tìm còn hơn.”
“Ý nàng là, chọn cũng chỉ là bất đắc dĩ, miễn cưỡng mà thôi?”
Tiêu Uyên nheo đôi mắt đen thẫm, ánh lửa giận dữ nhảy nhót trong đáy mắt .
“Ta .”
Càng càng sai, Thẩm An An dứt khoát ngậm miệng, chỉ một câu ngắn gọn.
“Không ?”
Tiêu Uyên nhấc chân khều chiếc ghế bên cạnh kéo đến, xuống, ánh mắt sắc bén khóa chặt nàng, giam nàng giữa vòng vây của .
“Ta ngày ngày ở nhà chờ nàng, mà nàng chạy đến thanh lâu. Thẩm An An...”
Hắn giơ tay vuốt nhẹ lên cánh tay nàng, khiến nàng rùng nổi cả da gà.
“Ta thật sự vì chính sự mà .”
“Chính sự?”
Hắn lạnh: “Trong mắt nàng, cái gì cũng là chính sự, chỉ , đừng là chính, e là đến một góc bé bằng hạt mè cũng . Đồ vô tâm!”
Thẩm An An hiểu, thanh lâu thì liên quan gì đến việc chỗ trong lòng nàng ? rõ ràng, liên hệ hai chuyện với , còn tức giận đùng đùng.
“Ta về ? Cũng để phòng gối chiếc…”
Vừa xong, nàng liền cảm thấy gì đó sai sai. Sao câu từ miệng một nữ nhân như nàng mà chứ?
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Uyên tối sầm xuống, Thẩm An An lập tức ngậm miệng, dám hó hé.
bất ngờ là buông nàng , còn nở một nụ nhẹ.
“Chàng... định gì?” - Nàng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Vi phu cẩn thận nghĩ , lẽ là do đủ , khiến phu nhân sinh lòng hiếu kỳ với mấy nơi bẩn thỉu đó. Để giải trừ nghi hoặc trong lòng phu nhân, hôm nay sẽ tự dạy cho phu nhân hiểu, cũng hơn để phu nhân đến mấy chỗ phong trần đó tìm thú vui.”
“Ta tìm thú vui gì chứ? Ta chỉ là…”
Chưa kịp xong, nàng kéo đến bên chậu nước.
Một tay giữ chặt cổ tay nàng, một tay nhúng khăn nước, vắt khô.
“Chàng… định gì?”
“Ngoan nào, mắt phu nhân dính bẩn , để phu quân lau giúp nàng.”
Chiếc khăn mềm, mát lạnh áp lên mí mắt, khiến gương mặt Thẩm An An nhăn tít .
“Ra ngoài bảo vệ đôi mắt của , đừng để lọt những thứ dơ bẩn.”
“Nào, lau thêm nữa, lau sạch sẽ hết mới .”
“Ta thật sự thấy gì hết!”
Thẩm An An cố gắng phản bác, nhưng giọng điệu yếu ớt đến đáng thương.
“Mắt đau quá, lau đến sắp tróc một lớp da !”
Lúc Tiêu Uyên mới chịu vứt chiếc khăn tay , ánh mắt ôn hòa chằm chằm Thẩm An An.
Nàng thà rằng cứ như ban nãy, nghiêm khắc quở trách nàng một trận còn hơn. Thái độ nửa lạnh nửa ấm thế khiến nàng sởn cả da gà.
“Mắt lau sạch , nào, lau tay nữa. Mấy nơi phong trần dơ lắm, lỡ mang vi khuẩn miệng sinh bệnh thì ? Để phu quân giúp nàng lau sạch.”
Cảm thấy gì đó đúng, nhưng Thẩm An An dám phản kháng.
Làn da nàng vốn trắng, đôi tay nhỏ nhắn, trắng ngần như ngọc, chẳng mấy chốc chà đến đỏ ửng.
“Nàng ăn uống bậy bạ gì ? Có cần gọi đại phu kê đơn thuốc ?”
Thẩm An An vội vàng lắc đầu, lắc đến mức như trống lắc tay.
“Ngoan, ở đó nước , điểm tâm đều thể đụng . Nếu lỡ ăn , nhất định với , để bảo đại phu tẩy sạch cho nàng.”
Hắn nắm chặt hai tay nàng, giọng đầy dịu dàng: “Phu nhân quanh năm ở trong phủ, thế gian hiểm ác. Nhiều cô nương gia thế sạch sẽ nhưng bà chủ thanh lâu bỏ thu-ốc, lừa gạt bán . Phu nhân xinh khuynh thành, đề phòng khác sinh lòng xa. Đồ bên ngoài, nhất định ăn bậy bạ.”
“……”
Cổ họng Thẩm An An như nhét bông, im lặng gật đầu.
Thấy còn định tiếp, nàng bất ngờ lùi nửa bước, lắp bắp: “Chàng... cứ nổi giận , đừng như thế nữa… rợn tóc gáy lắm.”
“Đang gì ?”
Tiêu Uyên như con mãnh hổ ngủ say, chậm rãi tiến lên, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Ta nỡ nổi giận với phu nhân đây?”
bàn tay siết chặt lấy eo nàng, cứ như bẻ gãy nó .
Bước từng bước ép nàng đến sát thư án, đột ngột nhấc nàng lên đặt lên mặt bàn.
Bút mực đổ xuống giấy tấu chương, thấm đẫm cả nửa mặt bàn chảy dọc theo mép rơi xuống sàn.
“Chàng... tấu chương cần phê duyệt mà?”
Soạt!
Tiêu Uyên vung tay áo, quét sạch đống tấu chương xuống đất. Nhìn tư thế của , bảo là giận, ma quỷ cũng chẳng tin!
Thẩm An An mớ hỗn độn chân, yên lặng ngậm miệng.
Đập đồ thì … Chỉ cần đừng đập nàng là .
, giọng mềm đến mức thể chảy nước: “Tấu chương quan trọng. Giáo huấn phu nhân mới là quan trọng nhất.”
Hắn giơ tay vuốt nhẹ dây lưng của nàng, khẽ kéo .
“Phu nhân đến những nơi dơ bẩn , chắc hẳn trong lòng nhiều nghi hoặc. Vì sự an của phu nhân, hôm nay sẽ tự giảng dạy, giúp phu nhân giải tỏa lòng hiếu kỳ.”
Mặt Thẩm An An lập tức xanh mét: “Thư án bẩn lắm…”
“Không cả. Y phục của phu nhân từ đầu đến chân đều thể giữ , vứt hết là .”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-247-trung-phat.html.]
Thẩm An An ngây .
Có nàng nên cảm kích vì ném luôn cả nàng ? Ừm… cũng đúng, dù nàng vẫn thể rửa sạch mà dùng .
Lưng nàng áp chặt lên thư án, còn Tiêu Uyên thì cúi xuống, phủ lên nàng. Gương mặt Thẩm An An nóng rực, đỏ bừng như sắp nổ tung.
“Không… cần dạy, đều cả.”
“Thật ?”
Tiêu Uyên nheo mắt, chăm chú nàng: “Sao nhỉ? Khi nào phu nhân học những thứ đó ?”
Thẩm An An bấu chặt mép bàn, cố giữ vững giọng : “Dù chúng cũng thành mấy tháng, còn là cô nương khuê các nữa, thể ?”
Tiêu Uyên khẽ lắc đầu, chậm rãi : “Không đúng. Phu nhân chỉ , điều đó khác hẳn.”
Ánh mắt Thẩm An An đổi, híp đầy nguy hiểm: “Chàng rõ ràng như , chẳng lẽ thử qua?”
Lời dứt, tai nàng truyền đến cơn đau nhói. Tiêu Uyên véo nhẹ vành tai nàng, ánh mắt vui: “Phu nhân , tự sai còn vu oan cho vi phu, định dùng cách để thoát tội ? Đáng phạt thêm một bậc.”
Nhìn sắc mặt u ám như táo bón của nàng, mới từ từ buông tay.
Hắn cúi xuống, thở ấm áp phả cổ nàng.
Thẩm An An nhắm mắt , mặt đầy vẻ cam chịu.
một lúc lâu vẫn động tĩnh gì.
Hắn đột nhiên chống tay dậy, trong tay cầm theo một vật, giơ lên mặt nàng lắc lư.
“Nghe Lý Hoài Ngôn , các cô nương thanh lâu đều dùng sách để học. Hôm nay chúng thử từng trang một, phu nhân lúc nào chịu nổi thì nhớ với vi phu, cho phép nghỉ nửa nén hương.”
Thẩm An An nghiêng đầu , ngay lập tức ngất.
Xuân cung đồ.
Nàng cảm thấy trời đất cuồng, lập tức nhận thua, giọng cầu xin đầy thành khẩn: “Ta sai , dám nữa, ?”
“Trước khi , câu ?”
“……”
Giọng nài nỉ của nàng dần âm thanh hỗn loạn khác nhấn chìm.
Khánh An sớm cho tất cả hạ nhân trong viện lui xuống xa, chỉ còn và Mặc Hương bậc thềm hành lang phía xa.
Mặc Hương liên tục đầu , ghé sát để trộm, nhưng đều Khánh An ngăn .
“Cô gia giận, e là Hoàng Tử phi chịu khổ .”
Sắc mặt Khánh An cứng đờ.
Nếu chịu khổ… thì cũng là một kiểu chịu khổ.
Hắn liếc Mặc Hương, lạnh nhạt trách mắng: “Một cô nương như ngươi, thể ăn bừa bãi như ?”
“Ta… gì sai ?”
Mặc Hương nóng nảy đến đỏ cả mắt, giọng còn mang theo chút nghẹn ngào.
Khánh An mở miệng giải thích với nàng thế nào, dứt khoát im lặng .
Mặc Hương sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai. Thời gian từng chút trôi qua, đến khi một canh giờ hết, nàng thể yên nữa, liền dậy định lao trong.
“Ngươi gì đấy? Muốn ch-ết ?” - Khánh An vội vàng giữ chặt cổ tay nàng.
“Buông ! Ta yên tâm về Hoàng Tử phi.”
Khánh An: “……”
Hắn ngước mắt trời, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người cần lo lắng hẳn là chủ tử nhà mới đúng…”
Không ruộng cày hỏng, chỉ trâu kiệt sức.
“Ngươi gì?”
“Không, gì.”
Hắn nghiêm mặt, cố giữ bình tĩnh: “Ngươi cứ yên tâm chờ . Chủ tử thương Hoàng Tử phi, chắc chắn sẽ quá giới hạn .”
“ mà…”
Két—
Cửa chợt mở .
Cánh cửa thư phòng cuối cùng cũng mở , hai lập tức bật dậy về phía đó.
Người bước là Tiêu Uyên, thần sắc khoan khoái. Hắn dặn dò Mặc Hương: “Chuẩn nước tắm, sang Ngô Đồng viện lấy một bộ y phục sạch cùng giày tất.”
“Cô gia, Hoàng Tử phi vẫn chứ?”
Nàng hít hít mũi, lo lắng hỏi. Ngay cả y phục cũng thể mặc nữa, chẳng chịu đựng những gì.
Tiêu Uyên liếc mắt nàng, trả lời, chỉ thư phòng, đóng cửa.
Sau tấm bình phong, Thẩm An An giống như một con cá sắp ch-ết, úp sấp giường cứng, bất động.
Trên cánh tay nàng vết hằn đỏ do cạnh bàn cấn , vô cùng rõ ràng, phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt.
Tiêu Uyên xuống bên mép giường, đó ngay cả mí mắt cũng động đậy, chỉ khẽ xoay đầu bên trong, như đang dỗi.
“Phu nhân vất vả , để vi phu bôi thuốc cho nàng.”
Hắn vén chăn, lấy thuốc mỡ thoa đều lên vùng eo nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Thắt lưng cứng đờ suốt một canh giờ từ từ giãn , Thẩm An An kìm , khẽ thở một tiếng thoải mái.
“Phu nhân, lực đạo ý ?”
Thẩm An An vẫn đáp.
Tiêu Uyên cũng để tâm, chậm rãi : “Lần khi dám mò đến những nơi như , phu nhân nên nhớ hôm nay chịu tội thế nào, hãy quyết định .”
Lần ?
Thẩm An An thầm nghĩ, nàng nhất định bịt miệng Khánh Phong ngay lập tức.
…
Mặc Hương hầu hạ Thẩm An An đến phòng tắm, còn Khánh An thì thu dọn công văn, sắp xếp thư án. khi thấy tình trạng bừa bộn của thư án, cả bỗng đờ .
Hắn đột nhiên cảm thấy, lẽ Mặc Hương lo lắng cũng lý.
May mắn , công văn hư hỏng nhiều, những phần chữ nhòe thể khôi phục. Chỉ điều, vết mực lem nhem khắp bàn, e rằng cả chiếc thư án.
Sau khi đồ, chải chuốt chỉnh tề, Thẩm An An một lời, lập tức rời khỏi thư phòng.
Mặc Hương nghĩ đến những dấu vết nàng, cũng khuyên can, chỉ bĩu môi theo .
“Hoàng Tử phi, chậm một chút.”
Vừa bước qua bậc cửa, Thẩm An An liền khẽ ôm eo, Mặc Hương vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.
Nàng cau mày, phòng liền ngả lên nhuyễn tháp.
“Cô gia cũng thật là… thể hành hạ như chứ?”
Thẩm An An im lặng vài giây, cuối cùng vẫn lên tiếng bênh vực Tiêu Uyên: “Chàng gì cả, chỉ là da mỏng, dễ để dấu vết thôi.”
Mặc Hương bĩu môi: “Hoàng Tử phi nỡ trách cô gia, thì hãy phạt nặng Khánh Phong , ai bảo lắm miệng!”
“Dù cũng là của Tiêu Uyên, mà báo mới là đại tội. Hắn cũng chẳng gì sai, chỉ trách chúng của thôi.”
Mặc Hương ủ rũ cúi đầu: “Có cũng vô dụng, thế lực của cô gia ở kinh thành gần như che trời, gì mà ngài tra chứ.”
Thẩm An An khẽ: “Thôi , mệt , nghỉ một lát.”
Có lẽ vì quá mệt, nàng ngủ một mạch đến khi trời tối mịt.
Khi mở mắt , trong phòng tối om, chỉ ánh nến yếu ớt ngoài cửa sổ tỏa chút ánh sáng nhạt.
“Hoàng Tử phi, tỉnh .”
Mặc Hương thấy động tĩnh, liền bước , thắp sáng hết đèn nến trong phòng.
“Giờ gì ?”
“Giờ Tuất ba khắc. Hoàng Tử phi đói , ăn gì ?”