Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 246: Lộ-t Da Rút Xư-ơng
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:44
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ôi chao, khách quan chơi vui vẻ chứ? Đã tận hứng ?"
"Vui, vui lắm."
Thanh Dược phẩy tay, tú bà nịnh nọt, tiễn cả nhóm khỏi Túy Xuân Lâu.
"Chờ đấy, gia nhất định sẽ tìm Đào Phấn."
"Vâng , nô gia luôn sẵn sàng hầu hạ khách quan."
Xe ngựa rời khỏi con hẻm nhỏ, Thanh Dược lập tức thẳng lưng, dám hẳn xuống, nửa vẫn còn cúi.
"Ngươi diễn khá đấy."
"Đa tạ Vương phi khen ngợi."
Thanh Dược vội lấy từ trong tay áo hai tấm ngân phiếu, cung kính dâng lên Thẩm An An, đó tự giác góc xa nhất.
Thẩm An An cầm lấy ngân phiếu, lật qua lật quan sát.
"Vương phi, nô tỳ thấy hai tấm ngân phiếu vẻ mới, chẳng lẽ thương hội phát hành lâu?"
" , chắc quá một tháng."
Mặc Hương rót một ly đưa qua, nghi hoặc : "Vương phi, nô tỳ thấy lạ lắm. Đào Phấn chỉ là một kỹ nữ, nhiều bạc như ? Lẽ nào khách làng chơi rộng rãi đến mức ?"
Thẩm An An khẽ , nhấp một ngụm đáp: "Người rộng rãi thì , nhưng Đào Phấn e là vẫn còn trong sạch. Nếu , nàng chẳng cần dùng bạc để mua lấy bình yên."
"A? Ý là…"
Thẩm An An mỉm , liếc Mặc Hương: "Ngốc quá, ngươi nghĩ xem, nếu bạc là nàng tích góp từ khách làng chơi, thì cớ gì dễ dàng đưa cho Thanh Dược như ? Đã phục vụ bao nhiêu , thì thêm một nữa cũng khác gì ?"
"Giá trị đến hai trăm lượng bạc, e rằng nàng vẫn còn giữ trong sạch."
"Là thanh quan ?"
Mặc Hương kinh ngạc: " nếu , bạc của nàng từ mà ? Còn tú bà nữa, bà chẳng hề nhắc đến chuyện ."
Thanh Quán là những cô nương tiếp khách, nếu , tú bà cũng sẽ thông báo . hôm nay thái độ của tú bà, rõ ràng bà hề .
"Vậy thì hỏi Đào Phấn thôi."
Một Thanh Quán mà thể tích lũy bạc lớn như , còn giấu kín để tú bà phát hiện, hẳn đơn giản.
…
"Ôi trời ơi, Trần phu nhân, tiểu nhân van bà, bà đừng tới nữa! Dù đánh vỡ trống cũng vô ích thôi!"
"Không! Ta gặp Đại Lý Tự Khanh! Không bằng chứng, dựa mà bắt con ? Ta yêu cầu Tam Đường Hội Thẩm!"
Giọng khàn đặc của Trần phu nhân vang lên, như cứa màng nhĩ .
"Dừng xe." - Thẩm An An vén rèm xe ngoài.
Trước cửa Đại Lý Tự, Trần phu nhân đang cầm chặt dùi trống buông, bên cạnh là Lâm Vũ Nhu đang đỡ bà, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Tam Đường Hội Thẩm là đại nghi thức, chỉ dành để xét xử hoàng quốc thích. Nếu thánh chỉ, quan viên bình thường nào dám đòi hỏi điều ? Trần phu nhân, xin bà bớt giận, đừng khó bọn tiểu nhân."
Lâm Vũ Nhu cũng khuyên nhủ: "Di mẫu , là chúng về , bàn bạc với cữu cữu xem ?"
Trần phu nhân lắc đầu, lạnh: "Hắn chỉ là một kẻ vô dụng, chuyện trong nhà thế mà cũng trốn biệt, sợ liên lụy. Muốn bàn bạc đối sách? Hừ, chỉ e còn chẳng dám lộ mặt! Vũ Nhu, biểu ca con chỉ thể trông cậy , thể mặc kệ nó!"
Nói , bà giơ dùi lên định gõ tiếp.
"Thiếu phu nhân, Trần phu nhân, Vương phi nhà mời hai vị lên xe." - Mặc Hương tiến lên, cúi thi lễ.
"An An!"
Lâm Vũ Nhu mừng rỡ, Trần phu nhân cũng theo ánh mắt nàng, nhận xe ngựa của Tứ Hoàng Tử phi.
"Di mẫu, dù phủ Tứ Hoàng Tử cũng khó khăn, đừng gây thêm rắc rối cho Hoàng Tử phi." - Lâm Vũ Nhu vội vàng dặn dò.
Mặc Hương đưa hai lên xe. Trần phu nhân chỉ cúi đầu hành lễ, đó im lặng, lắng cuộc trò chuyện giữa Thẩm An An và Lâm Vũ Nhu.
"Trần phu nhân."
Đột nhiên, bà thấy Thẩm An An gọi , liền lập tức ngẩng đầu lên: "Xin Vương phi cứ dặn dò."
"Trong nhà Trần gia, bà là quản lý việc nội trợ, đúng ?"
" ."
"Vậy Trần phu nhân xem thử, hai tờ ngân phiếu xuất từ Trần phủ ?"
Trần phu nhân nhận lấy, xem xét tỉ mỉ khẽ cau mày: "Ngân phiếu trông khá mới. Dạo gần đây, trong phủ đúng là đến tiền trang rút ngân phiếu, nhưng của phủ thì dám chắc."
"Sổ sách trong phủ ghi chép ?"
Trần phu nhân tiếp tục nhíu mày: "Có thì , nhưng ngân phiếu lưu thông rộng rãi, chắc thể tra nguồn gốc."
"Không , phu nhân chỉ cần tra xem hiệu hai tờ ngân phiếu từ phủ Trần phát là ."
"Chuyện thì dễ, sẽ về tra ngay."
Trần phu nhân ghi hiệu, nhưng trong lòng đầy nghi hoặc, liền hỏi: "Vương phi tra ngân phiếu để gì? Chẳng lẽ xảy đại án gì nữa ?"
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà tái . Không lẽ nhà bà dính líu đến chuyện rắc rối gì ?
Thẩm An An rõ, sợ kinh động đến kẻ : "Chỉ là vô tình , lẽ sẽ giúp ích cho vụ án của Trần công tử. Phu nhân đừng tiết lộ với ai, tránh đứt manh mối."
"Vâng, ! Vương phi yên tâm, nhất định giữ kín, tuyệt đối để lộ nửa lời! Đa tạ Vương phi giúp đỡ khuyển tử!"
Nếu bất tiện, lẽ Trần phu nhân quỳ xuống dập đầu vài cái: "Ta lập tức về tra, Vương phi đợi tin của !"
Dứt lời, bà vội vàng rời , gần như chạy khỏi đó.
Lâm Vũ Nhu hỏi: "An An, thực sự manh mối ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-246-lo-t-da-rut-xu-ong.html.]
"Có thể thử một ."
"Ta mặt di mẫu cảm tạ ."
"Chúng là một nhà, cần khách sáo."
Thẩm An An nắm lấy cổ tay nàng, để nàng hành lễ: " , mấy ngày qua tẩu vẫn luôn theo Trần phu nhân chạy đôn chạy đáo ?"
" , trong vụ án giúp gì, chỉ thể tận tâm ở những phương diện khác. Di mẫu thật đáng thương, vướng một phu quân vô dụng, chuyện gì cũng tự gánh vác, thực sự đáng thương."
Xe ngựa dừng phủ Tứ Hoàng Tử, Thẩm An An liền sai Trung thúc đưa nàng về Thẩm phủ.
"Này… … Vương phi."
Bước chân Thẩm An An khựng , đầu Khánh Phong đang bước nhanh tới, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng: "Chuyện gì?"
"Thuộc hạ… thuộc hạ… chuyện … …"
"Ngươi ? Ấp a ấp úng như ?" - Mặc Hương cau mày.
Khánh Phong cúi đầu thấp hết mức thể: "Thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ Vương phi, chuyện dám bẩm báo, mong Vương phi thứ …"
Hắn còn một câu, trong lòng thầm cầu nguyện cho chính .
Thẩm An An chăm chú Khánh Phong mà gì, còn Mặc Hương thì sôi sục lên: "Ngươi cái gì? Ngươi báo với cô gia rằng Vương phi… … …" dạo thanh lâu ư?
"Thuộc hạ chỉ theo phận sự, thực sự dám giấu giếm." - Giọng Khánh Phong nhỏ như muỗi kêu.
"Ngươi… ngươi ngươi ngươi…"
"Được ."
Thẩm An An ngắt lời Mặc Hương, sang hỏi tiểu tư bên đường: "Tứ Hoàng Tử đang ở ?"
"Bẩm Vương phi, giờ chắc đang ở thư phòng."
Nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng vơi một chút, đôi môi đỏ tươi vốn đang mím chặt của Thẩm An An khẽ mở : "Đi thôi."
"Vương phi, cô gia chắc chắn đang giận, vẫn là đừng qua đó thì hơn."
"Qua ?"
Thẩm An An liếc Mặc Hương một cái, bước chân càng nhanh hơn: "Về Ngô Đồng Viện!"
Nàng ngốc, tự đưa tới cửa để chịu phạt ? Quan trọng nhất là... thủ đoạn trừng phạt của khiến nàng sợ hãi.
Dù gì thì, đến giờ eo nàng vẫn còn ê ẩm đây.
"À... !"
Mặc Hương vội vã chạy theo, chủ tớ hai cứ như chạy trốn, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường.
"Tên Khánh Phong ch-ết tiệt, chờ đó mà lĩnh phạt!"
Mặc Hương quên đầu trừng mắt, tức giận mắng.
Khánh Phong sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta cũng , nhưng gánh nổi cơn giận của chủ tử mà!"
"Ngươi bây giờ là đắc tội cả hai chủ tử đấy."
Không từ , Khánh An thình lình xuất hiện: "Vương phi giận ngươi khỏi bàn, còn chủ tử giận vì ngươi trông nom Vương phi nghiêm. Ta thấy ngươi sắp một thời gian dễ sống ."
"Ta cũng ép thôi! Vương phi là chủ tử, nào dám cãi lệnh?"
Khánh Phong mặt mày khổ sở, than thở: "Còn về Vương phi, cùng lắm nàng chỉ vài lời dịu dàng, thế là chủ tử chẳng phân biệt Đông Tây Nam Bắc nữa. nếu dám giấu giếm, e rằng ngài thật sự sẽ lột da mất."
"Ngươi chắc chứ? Ai chủ tử bây giờ lột da ngươi?"
Khánh An nhếch môi, chút thiện ý: "Dám để Vương phi thanh lâu, giờ chủ tử sợ là ché-m ngươi thành trăm mảnh luôn ."
" mà…"
"Có điều, xét ngươi vẫn còn trách nhiệm bảo vệ Vương phi, nên tha mạng chó của ngươi. Chỉ là... chịu phạt ba mươi trượng, để nhớ lâu chút thôi."
"Chủ tử dài dòng như ngươi!" - Khánh An hừ một tiếng, rảo bước về phía tiền viện.
"Ngươi ?"
"Lĩnh phạt."
"Chẳng ngươi tin ?"
"Ngươi cũng chẳng gan giả truyền lệnh của chủ tử."
Tiếng khẽ của Khánh An vang vọng con đường lát đá xanh. đột nhiên sực nhớ điều gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vã lao về phía Ngô Đồng Viện.
"Vương phi, xin dừng bước!" - Hắn chặn ngay cửa viện khi Thẩm An An bước .
Mặc Hương len lén Thẩm An An, lập tức lên tiếng: "Ngươi chuyện gì?"
"Chủ tử dặn dò, nếu Vương phi hồi phủ, mời đến thư phòng . Có chuyện quan trọng cần bàn bạc."
Bàn bạc? Sợ là tính sổ thì đúng hơn.
Thẩm An An chỉ cảm thấy đầu đột nhiên đau nhói, lặng lẽ liếc mắt hiệu cho Mặc Hương.
"Vương phi dạo phố suốt cả buổi, gió lạnh thổi trúng, bây giờ đầu đau dữ dội, cần mời đại phu xem qua. Ngươi cứ bẩm báo với cô gia một tiếng, đợi lát nữa Vương phi sẽ qua."
Khánh An liếc Thẩm An An đang xoa trán, giọng điềm nhiên: "Đại phu thể đến thư phòng xem bệnh."
Thẩm An An, Mặc Hương: "…"
"Hôm nay trời nắng , hình như gió. Suốt cả buổi Vương phi chỉ trong xe ngựa, xuống xe là Túy Xuân Lâu ngay, chắc cơ hội trúng gió . Đợi thêm một chút cũng chẳng ."
"Ngươi… ngươi linh hoạt gì cả! Tin thì tùy, nhưng đợi chuyện qua , Vương phi…"
"Tất cả đều là ý của chủ tử."
Khánh An nở nụ ôn hòa: "Nếu thể mời Vương phi qua thư phòng, chỉ e rằng kịp để Vương phi trách tội, chủ tử lộ-t da rú-t gân ."