Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 244: Túy Xuân Lâu.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:39
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hoàng Tử phi, chúng ?"

Mặc Hương, Khánh Phong và Thanh Dược chờ sẵn ở cổng phủ.

Thẩm An An đưa mắt gương mặt thư sinh nho nhã của Thanh Dược, chậm rãi hỏi: "Ngươi từng đến chốn phong nguyệt ?"

Thanh Dược sững , khổ đáp: "Hoàng Tử phi đùa , tiểu nhân vốn dĩ xuất từ nơi đó."

"Xuất từ chốn , giả một vị khách làng chơi, chẳng là quá dễ dàng ?"

Thanh Dược ngẩn .

Mặc Hương đỡ Thẩm An An lên xe ngựa, hướng thẳng đến Túy Xuân Lâu phố Hoa An.

Một lát , xe ngựa dừng cửa Túy Xuân Lâu. Thẩm An An chỉnh trang bộ y phục gia đinh , sang sắc mặt khó coi của Khánh Phong, đặt ngón trỏ lên môi, khẽ hiệu giữ im lặng.

"Lát nữa về, bậy bạ."

"Hà… ha ha…"

Khánh Phong gượng, định bước theo thì Mặc Hương chặn .

"Ngươi đừng , cái mặt của ngươi trong quan trường ai cũng , để nhận thì hỏng chuyện của Hoàng Tử phi."

"… nơi nguy hiểm quá, để Hoàng Tử phi chút nào, nếu chủ tử thì lột da mất!"

Nụ của Mặc Hương vụt tắt: "Túy Xuân Lâu kỹ viện, gì mà nguy hiểm? Ngươi cứ đây trông chừng, chuyện gì sẽ báo ngay."

"Ta…"

Khánh Phong còn kịp hết câu thì đẩy trở xe ngựa.

Thanh Dược đổ mồ hôi lạnh. Hoàng Tử phi giả gia đinh… chuyện đúng là từng thấy!

Lòng Thanh Dược trĩu nặng, nhưng kịp suy nghĩ thêm thì bất chợt đá một cái chân.

Hắn giật đầu , bắt gặp gương mặt nghiêm túc của Thẩm An An.

Nàng khẽ cau mày, giọng nhấn mạnh: "Diễn cho tròn vai ."

"Vâng, , ."

Thanh Dược theo phản xạ định khom lưng, nhưng nhúc nhích bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm An An, liền lập tức thẳng , tiếp tục sải bước trong.

"Ai chà, khách quan là mới ? Sao lão từng thấy qua nhỉ?"

Mụ tú bà eo lắc ba vòng, đến nỗi những nếp nhăn mặt dồn , phấn son mặt sắp tróc từng mảng.

Thanh Dược khoanh tay, khẩy: "Cũng thể coi là khách quen. Chẳng qua hai năm lão gia trong nhà lôi rèn luyện, giờ mới về. Bà nhận cũng ."

Tú bà nheo mắt đánh giá gã công tử mặt, một kẻ kiêu căng ngạo mạn, trông vẻ dễ động .

Ừm… bà thật sự nhớ nhân vật , nhưng mỗi ngày tiếp đón bao nhiêu , quên mất cũng là chuyện bình thường.

Thanh Dược gác một chân lên ghế, tay còn đung đưa miếng ngọc bội tinh xảo bên hông, bộ dạng lười biếng, đúng chuẩn một kẻ ăn chơi trác táng.

"Mời khách quan phòng riêng."

Tú bà vội vàng cung kính dẫn nhã gian, lấy lòng: "Khách quan chờ một lát, lão sẽ gọi tất cả các cô nương trong lâu đến để khách quan tùy ý chọn lựa."

"Không cần."

Thanh Dược phất tay, giọng điệu tùy tiện: "Ta đến tìm cũ, Yên Hồng ? Gọi nàng gặp ."

"Y… Yên Hồng…"

"Sao ? Hai năm nàng chịu theo , chẳng lẽ giờ còn dám lên mặt với ?"

Tú bà mặt tái mét: "Không… … Yên Hồng… nàng …"

"Không thì gọi nàng đây."

Thanh Dược lạnh lùng nhấc chân đá thẳng tú bà, giọng điệu đầy đe dọa: "Nói với nàng, gia đây thiếu bạc, chỉ cần nàng hầu hạ gia cho , gia sẽ cho nàng vinh hoa phú quý hưởng cả đời."

Tú bà gượng, cúi đầu phủi sạch bụi bám váy, giọng mang theo chút khẩn khoản: "Khách quan, Yên Hồng thật sự nữa… Hay là đổi khác? Tử Yên thế nào? Cầm kỳ thi họa đều tinh thông, kỹ nghệ cũng chẳng thua kém Yên Hồng ."

"Gia Yên Hồng, bà thấy ? Sao? Ngay cả bà cũng khinh thường gia?"

Thanh Dược giận dữ vơ lấy chén bàn ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe, dọa cho tú bà run lên bần bật.

cắn môi, thở dài một thật: "Khách quan… Yên Hồng… nàng còn ở đây nữa."

"Không còn? Sao thể? Bị khác chuộc ? Là ai? Gia sẽ tìm tính sổ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-244-tuy-xuan-lau.html.]

"Không… …"

Tú bà né tránh ánh mắt sắc bén của Thanh Dược, giọng nhỏ dần, cuối cùng thở dài một : "Nàng … ch-ết ."

Thanh Dược sững , đưa tay ngoáy ngoáy tai: "Bà gì? Tú bà, bà nghĩ gia là kẻ ngốc chắc? Dám bịa chuyện lừa gia ?"

"Nô gia nào dám."

Tú bà dáo dác quanh, ghé sát tai Thanh Dược thì thầm mấy câu.

"Thật chứ?"

"Nô gia nào dám lừa ngài." - Tú bà thở dài, mặt đầy vẻ tiếc nuối.

Thanh Dược nhíu mày, đó khẽ khẩy: "Tiện nhân, ai bảo năm đó chịu theo gia, ch-ết cũng đáng! là đồ nữ nhân xui xẻo."

Ánh mắt tú bà lóe lên tia khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, giả lả: "Khách quan, nếu thì để Tử Yên hầu hạ ngài nhé?"

"Không cần, chẳng Yên Hồng một nghĩa ? Nghe cao ngạo thanh cao lắm, tên gì nhỉ… Đào Phấn đúng ? Gọi nàng tới đây."

Tú bà suýt nữa cắn lưỡi, trong lòng thầm chửi rủa cả trăm câu.

"Đào Phấn cũng ."

Sắc mặt Thanh Dược lập tức trầm xuống, móc từ trong tay áo hai tờ ngân phiếu, ném lên bàn:

"Bà đừng lắm lời! Đừng với gia là Đào Phấn cũng ch-ết ! Ngày mai hoặc nàng đến gặp gia, hoặc gia sẽ xử lý bà!"

Tú bà cầm lấy ngân phiếu, cợt nịnh nọt: "Khách quan , nô gia đây cũng sẵn lòng hầu hạ, chỉ sợ khách quan chê nô gia tuổi tác lớn."

Đôi mắt sắc sảo của bà dán chặt lên Thanh Dược, còn định lả lướt tựa .

Thanh Dược lập tức đẩy , mặt đầy ghét bỏ: "Bà nghĩ cái gì ? Một nửa chân bước quan tài ! Dù bà quỳ xuống cầu xin, gia cũng thèm. mà…"

Hắn nhếch môi, giọng điệu đầy trào phúng: "Gia quen một lão già bán bánh nướng ở phía Tây thành, cả đời lấy thê tử, chắc ngươi cũng kén chọn nhỉ?"

Sắc mặt tú bà cứng đờ, vội vàng thu dáng vẻ quyến rũ, khẽ gượng gạo: "Khách quan đừng đùa, lão già đó là kẻ xí nổi tiếng cả khu , đừng lấy nô gia trêu chọc nữa."

"Thế còn mau ?"

Thanh Dược bỗng lớn tiếng, ánh mắt hung dữ: "Muốn để gia gọi lão đến hầu hạ bà ?"

Tú bà siết chặt ngân phiếu, cắn răng gật đầu: "Khách quan cứ chờ, nô gia sẽ gọi Đào Phấn ngay."

xoay , lắc lư eo ngoài, đóng cửa phòng , lập tức thu hồi nụ , sắc mặt tối sầm.

Một nha thấp giọng hỏi: "Mama , Đào Phấn vẫn đang đại nhân sai theo dõi, bà bắt nàng tiếp khách ?"

Tú bà lườm nàng một cái: "Một trăm lượng bạc đấy! Nó thì ngươi hầu lão già kinh tởm nó chắc?"

"Chẳng qua chỉ là lăn lộn một vòng, nhiều nhất một canh giờ mà thôi. Mau, gọi Đào Phấn đến đây cho ."

...

Thanh Dược chờ thêm một lúc nữa, đợi đến khi xung quanh yên ắng, lập tức khom , cúi thấp eo xuống.

"Hoàng Tử phi, mau ."

Thẩm An An lắc đầu, Mặc Hương chen : "Ngươi diễn cũng thật giống, suýt nữa đá cho mấy phát ."

"Ha, ha ha..."

Thanh Dược gãi đầu đầy lúng túng: "Ngày nào cũng lợn chạy, lâu dần cũng học chút ít."

"Hừ!" - Mặc Hương lườm một cái.

Thanh Dược căng thẳng đến mức chân tay để , ghế mà cứ như đinh bên , lòng đầy bất an.

Thẩm An An trấn an: "Không cần lo lắng, ngươi diễn , lát nữa cũng cứ tiếp tục như , đừng để lộ sơ hở."

"Vâng !"

Khoảng một khắc , bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân. Thanh Dược bắt gặp ánh mắt hiệu của Thẩm An An, lập tức nhảy dựng lên, la hét vung tay múa chân.

"Người ! Định để gia chờ đến bao giờ hả? Tú bà! Tú bà——"

"Mẹ nó chứ! Có tin gia đập nát cái thanh lâu ? Để xem các ngươi chạy hết đến Tây thành mà hầu hạ lão già bán bánh nướng !"

Mí mắt Mặc Hương giật liên hồi, cảm thấy những lời thật lọt tai nổi, chỉ đành lặng lẽ mặt chỗ khác.

Thanh Dược liếc sang Thẩm An An dò xét.

Thẩm An An hạ giọng, khẽ gật đầu: "Tốt, tiếp tục ."

Thanh Dược cố gắng nhớ dáng vẻ của những tên khách làng chơi thô lỗ từng thấy, dứt khoát lật tung cả bàn lên.

Loading...