Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 243: Mượn Sức Đánh Sức.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:37
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tiễn khách, Thẩm An An về phủ.
Mặc Hương nhịn suốt dọc đường, đến khi đến Ngô Đồng Viện mới kìm mà : "Vương phi, cô gia và đại công tử đúng là thú vị thật."
Thẩm An An khẽ nhếch môi, nhưng ngay đó nhanh chóng thu nét .
"Chàng còn ở thư phòng ?"
"Chắc là vẫn ở đó, Vương phi mang chút đồ ăn lên dỗ dành ?"
Thẩm An An liếc Mặc Hương một cái, cuối cùng vẫn dặn dò: "Đi chuẩn ."
"Vâng."
Mặc Hương tươi lui xuống, hai khắc , chủ tớ hai mang theo hộp cơm đến cửa thư phòng.
Khánh An đang canh giữ bên ngoài, thấy thế liền chắp tay hành lễ: "Vương phi."
"Còn mau mở cửa, Vương phi mang thức ăn đến cho cô gia đấy." - Mặc Hương .
"Vương phi thứ tội."
Khánh An cúi , chắp tay : "Trong thư phòng hiện mấy vị đại nhân đang bàn bạc chính sự, nếu , xin mời Vương phi nghỉ tạm phía bình phong."
Trong phòng nam nhân, với phận chủ mẫu của phủ, Thẩm An An đúng là tiện xuất hiện mặt họ. nếu ở gian phòng phía bình phong, tuy cần lộ diện, nàng vẫn thể nội dung bọn họ đang bàn bạc.
Hẳn là do Tiêu Uyên sắp xếp .
Thẩm An An ngước mắt qua khung cửa sổ mờ ảo ánh đèn, đưa hộp cơm cho Mặc Hương bước gian phòng bình phong.
Nơi thông với thư phòng, chính là khu nghỉ ngơi mà Tiêu Uyên dùng khi ở đây.
Sau tấm bình phong một chiếc giường gỗ đơn giản, giường là một tấm chăn mỏng, bài trí vô cùng sơ sài. Thẩm An An xuống mép giường, cảm thấy lạnh cứng.
Tấm chăn cũng chẳng đủ giữ ấm.
Mấy ngày ở thư phòng, lẽ nào vẫn ngủ chiếc giường ? Trời lạnh như …
Trong thư phòng, tiếng tranh luận vang lên dứt. Thẩm An An đặt tấm chăn xuống, dậy đến bên bình phong, thể lờ mờ thấy dáng cao lớn đang ghế chủ vị.
"Hoàng Thượng càng ngày càng hồ đồ, đường đường là chức thượng thư bộ binh, thể tùy tiện ban thưởng? Dù đó công, cùng lắm là ban chút tiền bạc, hoặc một chức quan nhàn rỗi thôi. Nếu ai cũng noi theo, khoa cử còn ý nghĩa gì?"
"Không cần khoa cử."
Lý Hoài Ngôn lười biếng lên tiếng: "Trực tiếp chọn mấy con ch.ó lời là ."
"..."
Lời khó , nhưng sai.
Có đưa ý kiến khác: "Cũng thể như , Thân Thượng thư dù xuất chính danh, nhưng cũng xem như một quan viên , hết lòng vì dân, trừng ác dương thiện…"
"Đó rõ ràng chỉ là trò mua danh chuộc tiếng."
"Tứ Hoàng Tử, thần gần đây và Hoàng Thượng chút bất hòa, nhưng đây là chuyện triều chính, xin ngài hãy khuyên giải một chút, thể để triều cương đem trò đùa."
Tiêu Uyên khẽ nhấc mí mắt, cuối cùng cũng mở miệng: "Liên quan gì đến ?"
"Tứ Hoàng Tử, nhưng… đây dù cũng là thiên hạ của Tiêu gia, ngài là hoàng nhi duy nhất của Hoàng Thượng. Nếu cứ để triều chính rối ren như , khói lửa mịt mù, khi ngài… ngài đăng cơ, chẳng sẽ thu dọn một mớ hỗn loạn ?"
"Ở vị trí nào thì tròn bổn phận vị trí đó. Đến khi ngày đó thực sự đến, cần các vị thúc giục, tự nhiên sẽ tròn trách nhiệm của , phiền các vị hao tâm tổn trí."
Tiêu Uyên buông cánh tay đang chống cằm xuống, cầm chén nhấp một ngụm, vẻ mặt chẳng chút hứng thú can dự.
Mấy vị đại nhân , ai nấy đều cau mày chặt chẽ.
Lý Hoài Ngôn đột nhiên bật , gác chân lên thong dong : "Trên triều đình chẳng thấy các vị đại nhân nào vì Tứ Hoàng Tử."
"Đến khi Hoàng Thượng đề bạt Thân thượng thư, cắt đứt con đường thăng tiến của các vị, liền yên, để Tứ Hoàng Tử chim đầu đàn, các vị tính toán thật giỏi, coi khác như kẻ ngốc ?"
Sắc mặt quan viên cầm đầu biến đổi, vội : "Lý Quốc Công, thể như , chúng đều là vì giang sơn của Tiêu gia, ngay thẳng dâng lời trung can, Tứ Hoàng Tử là Hoàng Tử, vì triều đình mà cống hiến sức lực là điều hiển nhiên."
"Hừ."
Lý Hoài Ngôn vị đại thần với ánh mắt lạnh nhạt: "Vừa nãy các vị còn là vì Đại Lương, vì bách tính, mà đến khi cần Tứ Hoàng Tử xông pha, thành vì giang sơn Tiêu gia ."
"Rốt cuộc là vì giang sơn Tiêu gia, vì tư lợi cá nhân của các vị, trong lòng các vị tự rõ. Trương đại nhân, ngài đường đường là Ngự Sử trung thừa, chức trách chẳng là can gián ?"
"Nếu cảm thấy hành động của Hoàng Thượng thỏa đáng, lẽ hôm đó đại điện, ngài nên hết lòng khuyên bảo, nếu khuyên thì nên đậ-p đầ-u ch-ết ngay tại chỗ để thể hiện sự cương liệt của ngôn quan."
Trương đại nhân đỏ mặt tía tai, chỉ Lý Hoài Ngôn, há miệng mấy nhưng nên lời.
"Tứ Hoàng Tử, ngài thực sự định khoanh tay triều chính Đại Lương hỗn loạn như , để những sĩ tử thi đỗ chính quy còn lòng tin ?"
Tiêu Uyên mà như , hai chân gác lên kỷ , thản nhiên : "Ngay cả các ngài cũng phục, dù các ngài đều là trụ cột triều đình. Vậy các ngài nghĩ đối sách ?"
"Chúng ..."
"Nếu , thì mấy kẻ mới nổi thể tạo sóng gió gì chứ?"
Ánh mắt Tiêu Uyên lướt qua bình phong, trong mắt lập tức ánh lên tia ý , chăm chú bóng dáng mơ hồ tấm bình phong.
"Nếu chuyện gì nữa, các vị mời về cho."
Trương đại nhân chọc tức đến đỏ bừng mặt, là đầu tiên chắp tay lui , những còn cũng lục tục rời .
Chờ đến khi cửa thư phòng đóng , Lý Hoài Ngôn lạnh: "Bọn họ tính toán thật giỏi, hổ là lão làng trong triều, trơn tru như cá chạch."
Lăng Thần Dật, nãy giờ vẫn im lặng mới lên tiếng: "Trong họ, từng phục vụ Nhị Hoàng Tử Tiêu Trạch, hôm nay tới đây chỉ vì chuyện , e rằng cũng bày tỏ lập trường, ý về phe phủ Tứ Hoàng Tử."
"Hừ, về phe mà còn giá, chờ chúng chủ động mời họ nhập cuộc. Không tự lượng sức, ai mới là kẻ đang trong thế khó đây?"
"Tiêu Uyên, im lặng ?"
Lăng Thần Dật đầu, thấy đang chăm chú về phía bình phong, bèn theo mà thắc mắc: "Chẳng gì mà, gì ?"
"Không gì."
Tuy , nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi đó: "Bọn họ hôm nay tới đây, mục đích chính là xúi giục đối đầu với Thân Doãn Bạch. nào ngờ, vốn dĩ và thế bất lưỡng lập ."
Nghe , Lý Hoài Ngôn khẽ : "Thân Doãn Bạch cản đường thăng tiến của bọn họ, bọn họ chắc chắn chịu bỏ qua, e là còn biến cố. Chúng cứ chờ xem trò ."
"Hoàng Thượng đang chống lưng, e rằng mấy đó đối thủ của Thân Doãn Bạch, nếu cũng chẳng đến cầu cứu chúng ."
Lăng Thần Dật nheo mắt: "Ta thấy, chúng thể giúp họ một tay."
"So với việc xung phong đầu, giật dây chẳng càng lợi hơn ?"
"Ừ, hai cứ liệu mà ."
Tiêu Uyên dậy, chậm rãi bước về phía bình phong, nhưng chỉ vài giây , bỗng đầu , nhíu mày.
"Còn ngây đó gì, còn ?"
"Không đang bàn chính sự ?"
"Bàn cái gì mà bàn, mấy lão hủ nho chẳng đều ? Cút nhanh ."
Lăng Thần Dật nhướng mày, còn Lý Hoài Ngôn – một kẻ dày dạn tình trường thì nhạy bén nhận điểm bất thường, trêu chọc: "Ta thấy khóe môi ngươi vương ý , đuôi mày lộ vẻ xuân tình, trong mắt là dục vọng. Chẳng lẽ... bình phong giai nhân?"
"..."
Ngồi tháp, Thẩm An An im lặng trong chốc lát, ngước mắt bóng dáng lờ mờ của Lý Hoài Ngôn tấm bình phong, nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Thần Dật khẽ , khi sắc mặt Tiêu Uyên trầm xuống, liền lập tức kéo cổ Lý Hoài Ngôn khỏi thư phòng.
——
Sau khi rời khỏi phủ Tứ Hoàng Tử, mấy vị đại nhân ai về nhà, mà cùng đến một tửu lâu dùng bữa.
Trong phòng riêng xa hoa của tửu lâu, mấy họ ủ rũ, mặt mày nhăn chặt đến mức thể kẹp ch-ết muỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-243-muon-suc-danh-suc.html.]
"Tứ Hoàng Tử chịu nhúng tay, bây giờ đây?"
Trương đại nhân thở dài: "Chúng là quan văn, mà chỉ thể trơ mắt triều đình mục nát đến mức , chẳng thể xoay chuyển nổi tình thế, thật sự là..."
Ông lắc đầu, đầy vẻ bất lực. Dù sợ ch-ết, nhưng so với những đây, tâm tư ông là trong sạch nhất.
"Thân Doãn Bạch là tâm phúc mặt Hoàng Thượng, mà Tứ Hoàng Tử vốn bất hòa với Hoàng Thượng, đương nhiên vì chuyện mà đắc tội thêm, khiến quan hệ phụ tử càng thêm rạn nứt. Dù thì..."
Dù là hoàng nhi duy nhất, nhưng nắm giữ thiên hạ, cũng cần sự ủng hộ của Hoàng Thượng.
"Vậy ? Chỉ dựa mấy chúng , thể đối phó với Thân Doãn Bạch ?"
"Một tên nhãi ranh mới đến nhậm chức, đối phó chuyện khó. Chỉ là Hoàng Thượng chống lưng, chúng tuyệt đối thể manh động, một khi tay là đánh trúng ngay lập tức!"
Ánh mắt vài trở nên u ám, lạnh lẽo.
Từ Thị lang Bộ Binh đến Thượng thư, chặn bao nhiêu con đường thăng tiến của khác. Mà Thân Doãn Bạch thu , luôn vẻ ngông cuồng cậy thế.
Sau khi ăn xong, mấy họ chuẩn rời thì chợt thấy đám khách trong đại sảnh bàn tán xôn xao.
Trương đại nhân nhíu mày, đầu về phía đám đó, chốc lát , ông khẽ hất cằm hiệu cho gia đinh bên cạnh.
Đến khi rời khỏi tửu lâu, xe ngựa chờ một lúc, gia đinh mới vội vã chạy về.
"Lão gia."
Trương đại nhân hỏi: "Đã ngóng rõ ? Bọn họ đang bàn tán chuyện gì?"
"Nghe ở Túy Xuân Lâu xảy một vụ án nghiêm trọng, hai mạng , liên quan đến Trần công tử của Bộ Lại. Hiện tại tống đại lao, còn tiếp nhận bản án chính là Thượng thư Bộ Binh – Thân đại nhân."
"Nghe Trần công tử sống ch-ết chịu nhận tội, Trần phu nhân ngày ngày gõ trống kêu oan, tố cáo Thân Thượng thư chỉ mượn chuyện để tạo danh tiếng, lập uy, thèm phân rõ trắng đen, lấy nhi tử bà vật hi sinh để phô trương thanh danh thanh liêm."
Mấy vị đại nhân đưa mắt , trong mắt đều ánh lên vẻ khác lạ.
"Còn chuyện như ?"
Gia đinh đáp: "Bọn họ chắc như đinh đóng cột, lẽ sai ạ."
Trương đại nhân khẽ gật đầu: "Nếu thật sự là lập danh để vững, thì khả năng là cao. Trần gia ở Bộ Lại chức quan lớn, chỗ dựa, dễ chèn ép, dùng họ bàn đạp chính là lựa chọn nhất."
"Ý ngài là... khi nào Trần gia thực sự oan ?"
Trương đại nhân trầm giọng : “Muốn danh tiếng , chỉ trừng ác dương thiện thôi thì đủ. Một gia đình quan như Trần gia vướng án mạng của một kỹ nữ thanh lâu, thử hỏi nha môn nào chịu xử lý? Vậy mà nhận vụ án , sợ quyền thế, thẩm tra công bằng, thiên vị quan , chẳng chính là một vị thanh quan hiếm ?”
Vậy nên, dù Trần gia tội , cũng sẽ cố tình chụp lên đầu Trần công tử tội danh , biến Trần Thiên thành bậc thang để leo lên cao hơn.
Để thiên hạ ca ngợi phẩm hạnh của .
“Hừ, trò mèo mà thôi.”
Trương đại nhân lạnh: “Ngày mai sẽ dâng tấu lên Hoàng Thượng, vạch trần mưu đồ hiểm độc của .”
Mấy vị đại nhân khác đồng loạt gật đầu.
…
Tại thư phòng của Tứ Hoàng Tử.
Những âm thanh mơ hồ, khiến đỏ mặt, cuối cùng cũng dần lắng xuống, chỉ còn tiếng thở khẽ.
Thẩm An An nửa khép mi mắt, bất động chiếc giường cứng nhắc, đến cả cánh tay cũng lười nhấc lên.
Tấm chăn mỏng che phủ phần lớn cơ thể nàng, nhưng bờ vai trắng nõn vẫn lộ , vương đầy dấu vết hồng tím.
Nàng trông như ngủ say, chút động tĩnh.
“Mệt ?”
Tiêu Uyên bên giường, cẩn thận bôi thuốc tan má-u bầm lên những vết hằn da nàng.
Thẩm An An phớt lờ, chẳng buồn để tâm đến .
“Là , đừng giận nữa. Lần nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ nàng đau nữa.”
Nàng vẫn chẳng thèm đoái hoài.
Tiêu Uyên đầy oan ức. Rõ ràng kiềm chế lắm , chẳng hề dùng sức.
đến lúc xong xuôi mới phát hiện nàng chi chít vết xanh tím, hệt như chịu cực hình.
Hắn cúi xuống, môi mỏng chạm nhẹ vết hằn bờ vai nàng.
Thẩm An An rùng , lập tức đẩy .
Rõ ràng nàng chỉ đến đưa cơm, thế mà chẳng thể về …!!!
“An An, lúc nãy nàng bảo Khánh Phong ngoài gì thế?”
Thẩm An An nghiêng đầu, vùi mặt gối, đáp.
Tiêu Uyên khẽ vuốt ve lọn tóc nàng, quấn quanh đầu ngón tay, đưa lên mũi khẽ ngửi.
“Nàng , gọi hỏi nhé?”
Thẩm An An im lặng vài giây : “Mượn sức đánh sức. Ta tình cờ chuyện cần bọn họ giúp một tay, liền bảo Khánh Phong dàn xếp.”
Tiêu Uyên nhướn mày, nhàn nhạt: “Nàng quả nhiên tùy cơ ứng biến, chỉ trong chốc lát tính toán xong chuyện.”
Hắn kéo nàng lòng, cùng xuống giường. Tấm áo xộc xệch, để lộ lồng ngự-c rắn chắc đầy sức mạnh.
Thẩm An An nghiêng đầu, cố tình .
“Công văn bàn chất thành núi , còn duyệt?”
“Không .”
Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, khép hờ mắt như thể định chợp mắt một lát.
Ngược , Thẩm An An thì cả căng thẳng, lập tức đẩy dậy mặc y phục.
“Chính sự quan trọng hơn, thể chểnh mảng.”
Thư phòng là nơi xử lý công vụ, nếu để chuyện truyền ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò .
Đắm chìm trong mỹ sắc, vướng bận tình ái, đó là chuyện của thất. Còn nàng, đường đường là Hoàng Tử phi, khuyên nhủ lấy đại nghiệp trọng.
“Trong phủ của chúng thôi, ngoài nào .”
Thẩm An An liếc một cái, y phục ngay ngắn chỉnh tề: “Hộp cơm để bàn ngoài , nếu đói thì ăn . Ta đây.”
“Nàng định ?”
“Ra ngoài dạo một chút. Nghe Trần phu nhân ngày nào cũng đánh trống kêu oan. Nếu thêm mấy vị đại nhân giúp đỡ, bà càng thể dừng .”
Tiêu Uyên ngả tựa chiếc gối mềm, lười biếng nàng: “Phu nhân quả thực bận rộn quá, cứ như chỉ tranh thủ chút thời gian để ban ơn cho vi phu .”
Ngủ xong liền bỏ .
Sao cảm giác giống mấy kẻ hèn mọn trong kỹ viện thế ?
Bàn tay Thẩm An An thoáng khựng khi đang thắt đai lưng, nàng hung hăng trừng .
Đổ ngược tội danh lên đầu nàng, đúng là thành thạo đến mức xuất thần nhập hóa! Không rốt cuộc ai mới là kẻ nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ai.
“Phu nhân định khi nào về?” - Tiêu Uyên vén chăn xuống giường, chậm rãi tiến gần nàng.
Thẩm An An cảnh giác đôi mắt đen thẳm đầy mị lực .
Chỉ nhạt, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nếu phu nhân hài lòng với sự hầu hạ của vi phu, nhớ về sớm một chút. Nếu về muộn… thì hình phạt sẽ nhân đôi đấy.”
Khóe môi Thẩm An An co giật, vội vàng giằng eo khỏi bàn tay , đầu chạy mất.
Tiếng trầm thấp của Tiêu Uyên khẽ vang lên lưng nàng.