Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 242: Nổi Giận.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:34
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Giờ , còn kịp nữa."
Chủ tớ đến cổng phủ. Khi định lên xe ngựa, bỗng thấy một chiếc xe ngựa từ cuối con hẻm chậm rãi tiến tới.
Người đánh xe là Khánh An.
Mặc Hương cứng đờ, sang Thẩm An An, giọng đầy chột : "Vương phi, e là muộn ."
Thẩm An An chỉ ậm ừ một tiếng, bất đắc dĩ bước xuống xe. Xe ngựa của Tiêu Uyên cũng đến ngay mắt.
Khánh An kéo cương, liếc mắt Mặc Hương đầy vẻ hả hê, mới vén rèm xe, cung kính đỡ Tiêu Uyên xuống.
"Người đến trễ là nàng?"
Tiêu Uyên liếc nàng, đó sang xe ngựa: "Nàng ngủ dậy ?"
"..."
Bên ngoài nhiều , Thẩm An An tiện giải thích, đành im lặng. Tiêu Uyên hất tay khỏi Khánh An, sải bước phủ. Tấm lưng rộng lớn của tỏa lạnh đến thấu xương.
"..."
Thẩm An An chỉ thể lặng lẽ theo.
"Nàng tiêu ."
Mặc Hương đầu, trừng mắt Khánh An đang đầy khoái chí: "Ngươi ai? Chính ngươi mới tiêu ! Ngươi sớm tiêu ! Ngươi đến cả… cũng chẳng để mà tiêu!"
Lời dứt, nàng lập tức nhận lỡ lời, hoảng hốt lấy tay che miệng. Nhìn thấy khuôn mặt Khánh An đen kịt như đáy nồi, cùng những tiếng khe khẽ xung quanh, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
"Ta… chỉ là buột miệng nhầm thôi, ý gì khác, đừng hiểu lầm, đừng nữa!!"
Xấu hổ đến mức đào một cái hố chui xuống, nàng cuống quýt chạy phủ, suýt nữa còn vấp ngã.
Khánh An nghiến răng nghiến lợi, đối mặt với ánh mắt cợt của những xung quanh, chỉ cần trừng mắt một cái, đám lập tức nín , tản lo việc của .
"Nữ nhân gì chứ, đúng là còn thô lỗ hơn cả nam nhân, hổ."
Nói xong, mới chút mất tự nhiên, hậm hực bước phủ.
—
Thẩm An An vẫn luôn theo sát Tiêu Uyên đến tận thư phòng.
Hắn xoay định đóng cửa, nhưng khi thấy nàng ngoài, khuôn mặt lạnh lùng thoáng do dự vài giây mới buông tay, trong.
Thẩm An An đẩy cửa bước , tiện tay đóng cửa .
Nàng lên tiếng giải thích: "Ta dậy muộn, chỉ là việc lỡ mất một chút. Ta chuẩn , thì về ."
Tiêu Uyên gì, chỉ cúi đầu tiếp tục lật xem công văn.
"Nếu tin, thể hỏi Mặc Hương và quản gia trong phủ. Ta thực sự chuẩn xuất phát, nhưng Trần phu nhân đột nhiên đến cầu xin cứu nhi tử bà , nên mới trì hoãn một chút."
Cuối cùng, Tiêu Uyên cũng ngước mắt lên, thẳng nàng: "Nàng hứa với , mà giữa đường lo chuyện vớ vẩn của Trần phu nhân?"
“…Bà là di mẫu của tẩu tẩu , cũng chút quan hệ thích.”
Nghe , sắc mặt Tiêu Uyên càng trầm xuống: “Vậy nên, trong lòng nàng, còn bằng Thẩm gia? Ngay cả một di mẫu ruột bên ngoại của thiếu phu nhân Thẩm gia cũng hơn một bậc?”
“Có đến cả con kiến của Thẩm gia cũng quan trọng hơn ?”
Thẩm An An cái lý luận ngang ngược mà đau cả đầu: “Chàng đừng vô lý như ! Ta đuổi Trần phu nhân ngay lập tức, đó liền chuẩn đến đón . về .”
“Vậy ý nàng là, Trần phu nhân sai, nàng cũng sai, chỉ là sai?” - Tiêu Uyên u ám nàng chằm chằm.
“…”
Ai thích dỗ thì mà dỗ! Nàng dỗ nữa!
Thẩm An An cảm thấy lý lẽ, phí lời thêm, xoay định rời .
Ánh mắt Tiêu Uyên càng thêm ai oán: “Nàng thất hứa , giờ còn bày bộ dáng giận dỗi?”
Bước chân Thẩm An An khựng . Nàng hít sâu một , nặng nề thở . Sau đó xoay , cố nén nhẫn nhịn: “Hôm nay là sai. Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ đón .”
“Ngày mai nghỉ ngơi, triều.”
“Vậy thì ngày .”
Tiêu Uyên hờ hững liếc nàng một cái: “Nếu khoa cử thêm môn ‘lừa gạt’, chắc chắn phu nhân sẽ là Trạng nguyên.”
“…”
Thẩm An An nghiến răng, gượng mà chẳng chút vui vẻ nào.
Thôi , nàng nhịn! Ai bảo nàng đuối lý chứ?
Trong lúc công văn, Tiêu Uyên thỉnh thoảng liếc mắt nàng, khóe môi nhếch lên. Có cơ hội thế , nếu tranh thủ hưởng chút lợi lộc thì chẳng quá lãng phí ?
“Chủ tử, Vương phi.”
Bên ngoài vang lên tiếng của Khánh An, kèm theo tiếng gõ cửa: “Thiếu phu nhân Thẩm gia đến tìm Vương phi.”
Thẩm An An lập tức đầu Tiêu Uyên.
Người sắc mặt vui, giọng điệu phần châm chọc: “Phu nhân bận rộn như , mau .”
“Tiêu Uyên, hôm nay đủ lời , đừng đà lấn tới mà cứ bám mãi buông.”
Tiêu Uyên chậm rãi nàng, giọng trầm thấp: “Nàng gọi mấy câu khó đó là ‘lời ’?”
Thẩm An An nghẹn họng.
Được , nàng quả thật nhiều kiên nhẫn.
Tiêu Uyên dậy, chậm rãi bước về phía nàng. Thẩm An An theo bản năng lùi về : “Chàng gì? Tẩu tẩu đang ở đây, đừng bậy.”
Tiêu Uyên như thấy, trực tiếp vây nàng góc cột hành lang. Đôi mắt nay từng nghiêm túc đến thế, giọng trầm vang lên ngay bên tai nàng: “Ta chỉ nàng dành cho trọn vẹn một trăm phần trăm tâm ý. Như , quá đáng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-242-noi-gian.html.]
Không hề.
Thẩm An An đôi mắt Tiêu Uyên, thấy rõ sự thất vọng và đau lòng trong đó. Lần đầu tiên, nàng bắt đầu tự kiểm điểm bản .
Tiêu Uyên thu ánh mắt, thất vọng đến tột cùng. Hắn buông tay, trở bàn, xuống, giọng nhạt nhẽo: "Nàng ."
Thẩm An An mím môi, xoay rời khỏi thư phòng. Đến khi cánh cửa đóng , Tiêu Uyên mới ngước mắt lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe qua đáy mắt.
Trong lòng Thẩm An An chút khó chịu, rõ là do áy náy vì điều gì khác. Nàng thư phòng thật lâu, cuối cùng nhíu mày rời .
Mặc Hương chờ bên ngoài, thấy cuộc tranh luận giữa hai . Nàng nhẹ giọng : "Vương phi, nô tỳ nhiều lời, nhưng hôm nay quả thực phần đúng."
Thẩm An An cau mày: "Ta chỉ là quên đón thôi, nghiêm trọng đến ?"
"Cô gia để tâm chỉ vì chuyện ."
Thẩm An An thoáng sững sờ, ngước Mặc Hương.
"Ngài để tâm vì sự hờ hững của . Bất luận là chuyện của Thẩm gia công việc trong phủ, đều chu tỉ mỉ. cứ liên quan đến cô gia, chẳng hề để tâm, dù cũng qua loa lấy lệ, cam tâm tình nguyện."
"Lâu dần, cô gia oán trách? Nếu đối xử lạnh nhạt như , buồn ? Cô gia là chuyện bé xé to, mà là dồn nén ấm ức từ lâu ."
Thẩm An An rũ mắt, gì.
Từ khi nào, nàng trở thành phiên bản kiếp của ?
Nàng hiểu rõ cảm giác tổn thương bởi sự lạnh nhạt vô tâm, mà chính đang điều đó với khác.
Không từ lúc nào, nàng đến tiền sảnh.
Lâm Vũ Nhu đang chậm rãi nhấp , thấy Thẩm An An bước , lập tức đặt chén xuống, dậy hành lễ: "Tham kiến Tứ Hoàng Tử phi."
Thẩm An An đỡ nàng, khẽ: "Trong phủ, tẩu tẩu hà tất khách sáo như ?"
"Lễ nghi thể bỏ."
Lâm Vũ Nhu mỉm dịu dàng. Vẫn là con , nhưng so với , trong ánh mắt nàng giờ đây thêm vài phần phong tình duyên dáng.
Xem , tân hôn của nàng vô cùng viên mãn.
Sau vài câu xã giao đơn giản, Lâm Vũ Nhu khẽ mím đôi môi đỏ, mặt hiện lên chút áy náy:
"An An, … di mẫu phiền ?"
"Sáng nay đến một lúc." - Thẩm An An sắc mặt mấy dễ chịu.
Lâm Vũ Nhu càng thêm day dứt: "Có gây rắc rối cho ? Tứ Hoàng Tử hiện tại vất vả, cũng bước khó khăn. Vụ án thật sự nghiêm trọng, chỉ cần sơ suất một chút là thể rước họa . Huống hồ tiếp nhận cáo trạng chính là Thượng thư Thân đại nhân, kẻ thù với ."
"Hắn nhất định sẽ tìm đủ cách để gây khó dễ cho . Ta nhiều dặn di mẫu đừng đến phiền, nhưng vì cứu con, bà vẫn lén đến tìm ."
"An An, cần nể mặt mà nhận chuyện ."
Thẩm An An vì yêu cầu của Trần phu nhân mà khó chịu, mà là do trong thư phòng một lòng hẹp hòi khiến nàng tức giận.
"Tẩu tẩu nặng lời , Trần phu nhân chỉ đòi công bằng. Nếu Trần công tử thực sự phạm tội, thì cũng đáng chịu cảnh t-ù đày."
Lâm Vũ Nhu liền khẽ thở dài: "Chuyện tư tình giữa Trần biểu ca và cô nương thanh lâu đó, cũng từng qua. Lúc đầu , thật sự kinh ngạc."
Nàng chút ngại ngùng: "Muội cũng , đây từng mượn chuyện của để chọc tức đại ca . Trần biểu ca tuy thể là chính trực, nhưng tin tuyệt đối chuyện thất đức như . khi sai điều tra, Đào Phấn cô nương chắc như đinh đóng cột."
"Hơn nữa, còn nhân chứng khẳng định tận mắt chứng kiến biểu ca gi-ết cô nương đó. Mọi lời khai đều rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, khả năng lật vụ án. Ta giúp, nhưng cũng lực bất tòng tâm."
Thẩm An An nhíu mày, gì.
Nhân phẩm của Lâm Vũ Nhu, nàng tin . Nếu ngay cả nàng cũng Trần công tử thể chuyện như , thì thể uẩn khúc trong chuyện .
Thân đại nhân nhằm nàng thì cũng đúng, dù quan hệ giữa nàng và Trần gia cũng quá thiết.
"Vậy còn Trần phu nhân? Bà chọn hôn sự môn đăng hộ đối cho biểu ca tỷ, nhưng si mê cô nương thanh lâu . Có khi nào vì đổi suy nghĩ mà bà nảy sinh ác tâm ?"
"Chắc là ." - Lâm Vũ Nhu nhíu mày, khẽ lắc đầu.
"Di mẫu thực cũng vài thủ đoạn nhỏ, nhưng với biểu ca thì một lòng một , còn quý hơn cả sinh mạng của . Nếu thật sự là bà , giờ đây biểu ca đang chịu khổ trong lao ngục, sống ch-ết rõ, bà chắc chắn sẽ để đổi lấy bình an cho nhi tử."
"Hơn nữa, khi bà đến cầu xin , nếu thật sự liên quan, bà nhất định sẽ rõ để nghĩ cách chu nhất nhằm cứu biểu ca."
Thẩm An An trầm ngâm: "Nếu tất cả đều , tại Đào Phấn khăng khăng tận mắt chứng kiến Trần công tử gi-ết ?"
Đào Phấn dối ?
"Gần đây Trần gia đắc tội với ai ? Có khả năng Đào Phấn mua chuộc để vu oan ?"
Lâm Vũ Nhu đáp: "Ta hỏi , di mẫu bảo là . Bà cả ngày chỉ bận rộn lo chuyện hôn sự cho biểu ca, thời gian gây thù chuốc oán với ai. Còn cữu cữu thì tính tình mềm mỏng, càng khả năng."
"Vậy còn Trần công tử?"
Lâm Vũ Nhu lắc đầu: "Chuyện rõ. Hiện giờ biểu ca giam trong lao ngục Đại Lý Tự, cho phép ngoài thăm viếng. Nghe Thân đại nhân đang định dâng tấu lên Hoàng Thượng xin điều tra nghiêm ngặt, nên di mẫu mới sốt ruột tìm đến cầu cứu."
Thẩm An An lặng lẽ , đôi mày nhíu chặt.
"Thôi , đến chỉ để báo cho chuyện ."
Lâm Vũ Nhu đặt chén xuống, dậy: "Muội cứ lo việc của , chuyện của Trần biểu ca, sẽ cố gắng hết sức. Chỉ sợ phiền thôi."
Thẩm An An khẽ , đích tiễn Lâm Vũ Nhu tận cổng phủ. Đột nhiên, nàng nhớ chuyện gì đó, liền hỏi: "Nghe dạo ngày nào tẩu tẩu cũng cổng cung đón đại ca về phủ?"
Lâm Vũ Nhu cụp mắt, mỉm : "Còn là do ."
"Mấy hôm , đại ca về kể rằng Tứ Hoàng Tử khoe khoang chuyện ngày nào cũng đưa đồ ăn khuya cho ngài ăn, lời đầy vẻ ghen tị, trách đủ chu đáo, bắt đón mới chịu thôi."
"Muội xem quầng thâm mắt , sắp thành gấu trúc . Ngày nào cũng buồn ngủ, ngáp suốt đây ."
"…"
Nàng lúc nào mà ngày nào cũng đưa đồ ăn khuya cho chứ?
Hai tên nam nhân với , còn khoác lác bịa chuyện nữa ? Quan trọng nhất là, bịa xong còn bắt các nàng chịu trận?
Lâm Vũ Nhu đang nàng chăm chú, nàng đành mỉm gật đầu, thể vạch trần Tiêu Uyên .