Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 241: Cầu Cứu

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:32
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hà tất so bì với ."

Nàng khẽ thở dài, bất lực xuống nữa, nhắm mắt , chẳng bao lâu chìm giấc ngủ.

Không ngủ bao lâu, trời bên ngoài sáng rõ. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi khắp căn phòng. Ngọn nến từ lúc nào tắt, gian phòng sáng trưng.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Thẩm An An bật dậy như cá chép quẫy , ánh nắng rọi trong phòng, lập tức gọi lớn: "Mặc Hương! Mặc Hương!"

"Vương phi, chuyện gì ạ?" - Mặc Hương đẩy cửa bước .

"Bây giờ là giờ nào ?"

"Vẫn còn sớm, còn một khắc nữa mới đến lúc dậy, muộn ạ."

Cơn buồn ngủ của Thẩm An An tan hết, nàng ngơ ngác Mặc Hương.

Mặc Hương khúc khích: "Một lát nữa chẳng sẽ ngoài đón cô gia ? Nô tỳ đang trông chừng thời gian đây, chắc chắn để đến trễ ."

Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm, tựa gối mềm, tò mò hỏi: "Làm ngươi định đón ?"

"Là cô gia dặn dò khi ạ."

Nói xong, nàng che miệng : "Chắc cô gia rõ tính Vương phi, chỉ cần ngủ là màng thời gian, nên đặc biệt căn dặn nô tỳ trông chừng, đến giờ gọi dậy."

"..."

Một tia bất đắc dĩ lướt qua khuôn mặt Thẩm An An.

Chẳng qua là về nhà đẻ một chuyến thôi, bận tâm đến mức chứ?

"Thôi , y phục, chải đầu ."

Mặc Hương lập tức tiến lên hầu hạ nàng rời giường, khi chỉnh trang xong xuôi, dùng bữa sáng, quản gia chuẩn sẵn xe ngựa đợi ở cổng phủ.

"Vương phi, chúng nên thôi. Nếu đến trễ, e rằng cô gia vui, chịu thiệt là nô tỳ mất."

Dù gì cô gia cũng dặn dặn về giờ giấc.

"Đi thôi." - Thẩm An An ngáp một cái, nhấc chân rời khỏi Ngô Đồng viện.

Bỗng nhiên—

"Vương phi! Vương phi!"

Một nha vội vã chạy tới: "Có khách tới!"

Thẩm An An nhíu mày.

"Ai mà đến sớm như chứ?" - Mặc Hương lẩm bẩm.

Tại sảnh chính tiền viện, một vị phu nhân quý phái ở ghế , vẻ mặt thấp thỏm yên, liên tục ngoài: "Vương phi của các ngươi vẫn thức dậy ?"

"Dậy , dậy , phu nhân cứ chờ một lát, Vương phi sẽ đến ngay. Người uống chút ." - Nha mới, cẩn thận hầu hạ.

"Ồ, đa tạ."

Trần phu nhân gật đầu, nhưng rõ ràng chẳng tâm trí để thưởng thức của phủ Tứ Hoàng Tử. Hai tay bà siết chặt , trông vô cùng lo lắng.

Vừa bước sảnh, Thẩm An An thấy phụ nhân định lao đến, may mà nha kịp thời ngăn .

Trần phu nhân vội vàng vững, hành lễ: "Tứ Hoàng Tử phi."

Thẩm An An một cái, chậm rãi bước lên xuống vị trí chủ vị: "Trần phu nhân khách sáo , mau dậy ."

"Sớm như đến tìm , chuyện gì ?"

Trần phu nhân xuống, sắc mặt khó coi, đôi mắt lập tức đỏ hoe: "Tứ Hoàng Tử phi..."

Nói một câu liền nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.

Mặc Hương nhíu mày, lạnh nhạt : "Có chuyện gì thì cứ thẳng, Vương phi nhà bận lắm."

"Phải, , là thất lễ."

Trần phu nhân vội lau nước mắt, ánh mắt đầy vẻ cầu xin: "Tứ Hoàng Tử phi, nhà quan hệ họ hàng với Thiếu phu nhân Thẩm gia, là di mẫu ruột của nàng , tính cũng chút tình với ."

mở miệng kéo quan hệ.

Thẩm An An nhướng mày nhưng lên tiếng, dù cũng là thích bên nhà tẩu tẩu, nàng vẫn nên nể mặt.

"Có chuyện gì thì cứ , nếu giúp , nhất định sẽ chối từ."

Trần phu nhân nghẹn ngào, giọng run rẩy: "Cả kinh thành, chỉ mới thể cứu con trai !"

Nói , bà bật dậy, định quỳ xuống, nhưng Mặc Hương cản .

"Trần phu nhân, gì thì cứ , cần gì Vương phi khó xử từ sáng sớm thế ?"

Nhận sự bất mãn trong giọng của Mặc Hương, Trần phu nhân dám tiếp tục hành động lỗ mãng, đành nức nở kể : "Chuyện là thế , biểu ca của Vũ Nhu đến tuổi cập quan, nhưng vẫn thành . Ta sốt ruột nên tự chọn cho nó một tiểu thư đoan trang xinh , định ngày thành hôn."

"Ban đầu chuyện vẫn , ai ngờ mấy hôm , Đại Lý Tự đột nhiên đến bắt con trai , hại ch-ết một nữ tử mang thai ở thanh lâu, còn khăng khăng bảo nó quan hệ bất chính với . Ta cầu cứu khắp nơi mà , đành đến nhờ ."

Trần phu nhân lóc cầu xin: "Tứ Hoàng Tử phi, xin nể tình Vũ Nhu, tay giúp biểu ca của nàng . Năm đó, khi nàng và Thẩm công tử thành , nó cũng giúp ít !"

Lông mày Thẩm An An cau chặt .

Trần phu nhân cứ một câu "biểu ca của Vũ Nhu", hai câu "tình với tẩu tẩu nàng", thật đúng là tận dụng triệt để cái danh họ hàng .

Nếu nàng từ chối thẳng thừng, chẳng sẽ mang tiếng vô tình vô nghĩa ?

Giọng nàng lạnh đôi chút: "Trần phu nhân là nhà quan, thể là cầu cứu vô môn? Chẳng qua là thấy bản lý, thể lên công đường biện bạch, nên giúp đưa khỏi Đại Lý Tự thôi, đúng ?"

Trần phu nhân nghẹn lời, cúi đầu im lặng hồi lâu.

nhiều như , thế mà ngờ Thẩm An An thể nắm ngay điểm mấu chốt trong chớp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-241-cau-cuu.html.]

"Chuyện ... chuyện ..."

Trần phu nhân lắp bắp, vẻ mặt bối rối, cuối cùng cắn răng thừa nhận: "Con trai quả thực , nhưng cái ch-ết của cô nương ở thanh lâu thật sự liên quan đến nó, mong Vương phi minh xét."

Thẩm An An hờ hững đáp: "Vậy thì Đại Lý Tự vì lệnh công tử là kẻ gi-ết ? Chẳng lẽ bọn họ vô cớ vu oan ?"

Trần phu nhân ngập ngừng, chần chừ mãi vẫn chịu rõ.

Mặc Hương bên cạnh nhắc nhở: "Vương phi, thời gian còn sớm, nếu ngay sẽ muộn mất."

Thẩm An An lập tức dậy: "Nếu phu nhân chịu rõ, thì mời về . Ta giúp bà."

"Vương phi, xin đừng!"

Trần phu nhân hoảng hốt, quỳ sụp xuống chắn mặt nàng, chặn đường rời .

"Quá đáng! Ai cho bà lá gan lớn như , còn mau tránh !" - Mặc Hương quát lớn.

Trần phu nhân cắn chặt răng, nhưng vẫn nhúc nhích, giọng run rẩy: "Tứ Hoàng Tử phi, ! Ta sẽ ! Xin đừng khoanh tay !"

"Nhi tử chịu lấy thê tử là bởi... là bởi nó tư tình với cô nương ở thanh lâu đó. Trần gia chúng dù gì cũng là gia đình danh giá, thể chấp nhận một nữ tử xuất thấp kém như mà rước nhà?"

"Vậy nên, bà liền tự ý chọn một tiểu thư khuê các cho , ép buộc chia rẽ đôi bên?"

Thẩm An An nheo mắt , đột nhiên cảm thấy vụ án phần giống với vụ việc mà Khánh Phong từng báo cáo. Không lẽ là cùng một vụ án? Mà đơn kiện ... hiện đang trong tay Thân Doãn Bạch.

Nàng lập tức hứng thú, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. Nhẹ nghiêng đầu hiệu cho Mặc Hương, bảo nàng gọi Khánh Phong đến.

Trần phu nhân hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch, tưởng rằng Thẩm An An đang nghi ngờ chính là hung thủ. Bà cuống quýt phân trần: "Vương phi minh! Ta thừa nhận chấp nhận mối quan hệ đó, quả thực từng hẹn gặp cô nương vài để răn đe, thậm chí đe dọa nàng tránh xa nhi tử . tuyệt đối tay hại !"

Thẩm An An chậm rãi xuống , ánh mắt sắc bén dừng : "Vừa , cô nương đó mang thai. Đứa bé trong bụng, là của nhi tử bà?"

Trần phu nhân cắn môi, mãi mới khó khăn gật đầu: "... Có lẽ ."

"Có tư tình với nhi tử bà, đang mang thai. lúc nhi từ bà sắp cưới vợ, thì nàng ch-ết một cách khó hiểu. Thử hỏi ai mà nghi ngờ hai mẫu tử các chứ? Đến nước , dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội ."

" và nhi tử thực sự gi-ết nàng !"

Trần phu nhân đầy bất lực, giọng điệu tuyệt vọng: "Ta xem trọng phận của nàng , nhưng nếu nàng mang thai, dù hy sinh danh tiếng, cũng sẽ đưa nàng phủ . Dù đó cũng là cốt nhục của nhi tử !"

Thẩm An An chằm chằm Trần phu nhân, quan sát từng biểu cảm gương mặt bà . Nhìn vẻ giống đang dối.

"Bà thực sự tay sát hại cô nương đó?"

"Không ! Ta thề với trời đất! Nếu thật sự hại ch-ết nàng , thì nhi tử ... nhi tử sẽ ch-ết chỗ chôn!"

Thẩm An An hiệu bằng ánh mắt với Mặc Hương. Hiểu ý, Mặc Hương lập tức bước tới, đỡ Trần phu nhân dậy.

thuận thế lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng, giọng run run cầu xin: "Vương phi, xin hãy nể tình hai nhà quan hệ thích, nhất định tay cứu giúp biểu ca của tẩu tẩu !"

Thẩm An An liếc , giọng điệu lạnh nhạt: "Có chuyện gì thì cứ thẳng, cần lôi tẩu tẩu của lá chắn."

Trần phu nhân cứng , im lặng trong giây lát cúi đầu, bàn tay siết chặt mép váy, căng thẳng đáp: "Ta hiểu , sẽ nhắc đến nữa."

"Bà về , sẽ cho đến Đại Lý Tự tìm hiểu. Đợi tin tức hẵng bàn tiếp."

"Tứ Vương phi, nhi tử ..."

Trần phu nhân ngập ngừng, giọng điệu đầy lo lắng: "Hẳn là sẽ tra tấn, đúng ? Dù đối phương cũng chỉ là một nữ tử thanh lâu, phận thấp kém, còn con dù gì cũng là công tử quan gia..."

"Trần phu nhân!"

Giọng Thẩm An An lạnh băng, ánh mắt sắc bén: "Nữ tử thanh lâu cũng là con , huống hồ đây là một xác hai mạng. Nếu vụ án đưa lên công đường, chỉ cần bà suy nghĩ khinh miệt mạng như , cũng đủ khiến bà thoát khỏi hiềm nghi !"

Trần phu nhân lập tức ngậm chặt miệng: "Vương phi ... Là ăn suy nghĩ, dám nữa."

Dù ngoài miệng , nhưng trong lòng bà vẫn đầy ấm ức.

Nữ tử thanh lâu còn bằng đám nô tài, mỗi tháng chẳng đều kẻ quyền quý hành hạ đến ch-ết ? Khi nào ai thèm báo quan chứ? Tại con trai bà xui xẻo như , bắt Đại Lý Tự, thật vô lý!

Sau khi sai nha tiễn Trần phu nhân về, Khánh Phong cũng đến.

"Vương phi, gọi thuộc hạ?"

"Trước đây ngươi nhắc đến vụ án của cô nương tên Đào Phấn trong thanh lâu. Vụ đó liên quan đến Trần gia, quan viên của Lại Bộ ?"

"Dường như là . Nghe nữ tử hại quan hệ với Trần công tử."

Dứt lời, Khánh Phong chợt nhớ đến vị phu nhân rời , liền nhíu mày: "Vừa , chẳng lẽ đó là Trần phu nhân?"

"Ừ, Trần gia là thích bên nhà đẻ tẩu tẩu , bà tìm đến nhờ vả phủ Tứ Hoàng Tử giúp đỡ."

Thẩm An An nhấp một ngụm , ánh mắt trầm tư.

"Vậy thuộc hạ sẽ lập tức đến Đại Lý Tự, nhờ chăm sóc Trần công tử một chút."

"Không cần vội."

Giọng nàng vẫn lạnh nhạt: "Ngươi hãy đến thanh lâu , tìm hiểu rõ ngọn nguồn vụ án. Nếu thật sự cái ch-ết của cô nương liên quan đến Trần gia, thì chúng sẽ dính líu vũng nước bẩn ."

"Thân Doãn Bạch hẳn là quan hệ của chị dâu với Trần gia nên mới tay nhúng chuyện . Ngươi chỉ cần điều tra rõ sự thật, đừng để cơ hội lợi dụng mà đổ vấy lên Tứ vương phủ là ."

"Rõ." - Khánh Phong nhận lệnh, lập tức rời .

Mặc Hương lo lắng hỏi: "Vương phi, thực sự định nhúng tay ?"

Thẩm An An cất bước rời , giọng điệu bình thản: "Chẳng chúng còn đón ? Đi thôi, chậm nữa là muộn mất."

Nếu Trần gia thực sự oan, vì nể mặt tẩu tẩu, nàng sẽ giúp một tay.

nếu đúng là họ gây chuyện , thì Thân Doãn Bạch nhúng tay cũng chỉ nhằm tạo thêm phiền phức cho nàng mà thôi.

Nàng thể lơ là, cần sớm cử theo dõi, nắm rõ tiến trình vụ án, đề phòng khả năng.

Tuyệt đối thể để khác lợi dụng cơ hội để vu oan giá họa cho nàng .

Loading...