Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 240: Đào Phấn Cô Nương

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:29
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng, hai chuyện gì đang xảy bên ngoài. Tiêu Uyên nửa đùi nàng, ánh mắt mơ màng nàng chăm chú.

Bàn tay bất chợt đặt lên bụng nàng, giọng trầm thấp vang lên: "Đã thành lâu như , vẫn tin vui?"

Thẩm An An khựng một chút, nhưng nhanh chóng lấy vẻ bình thản, nhẹ đáp: "Chàng linh tinh gì , con cái là duyên phận, lẽ là đến lúc thôi."

"Thật ?" - Tiêu Uyên nhíu mày, vẻ nửa tin nửa ngờ.

Thẩm An An thêm gì nữa.

Tính cách Tiêu Uyên nhạy bén, nàng chỉ e bản sơ suất sai một câu, liền để lộ điều bất thường khiến nghi ngờ.

Đêm khuya tĩnh lặng, hai giường, Thẩm An An mơ màng trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, chợt giọng khẽ vang lên: "Không động tĩnh, e rằng là đủ cố gắng."

Nàng giật mở mắt, siết chặt chăn trong tay, cứng đờ dám động đậy, chỉ sợ phát hiện còn thức, chịu khổ.

Tại Thân phủ, Thân Doãn Bạch chằm chằm cô nương đang quỳ sảnh, đôi mắt híp : "Ngươi chắc chắn tỷ tỷ ngươi mang thai nhưng hại ch-ết?"

"Tiểu nữ chắc chắn."

Đào Phấn kiên định gật đầu: "Nam nhân sắp cưới thiên kim tiểu thư của một gia đình danh giá, sợ chuyện với tỷ tỷ lộ , ảnh hưởng đến hôn sự, nên nhẫn tâm tay sát hại tỷ tỷ ."

"Đại nhân, đây là một xác hai mạng, tuyệt đối thể bỏ qua! Xin ngài hãy chủ cho tiểu nữ! Tiểu nữ tin thiên hạ công lý!"

"Ngươi tận mắt thấy ?"

Giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên cùng tiếng cửa gỗ đẩy . Một thiếu niên gầy gò, vẻ ngoài chút yếu ớt bước .

Đào Phấn ngẩng đầu thoáng qua , lập tức khuôn mặt lạnh lẽo u ám của dọa sợ, theo bản năng lùi một chút.

"Đại nhân, vị là..."

Thân Doãn Bạch liếc Trần Thiên, thản nhiên : "Một bằng hữu, ngươi cứ tiếp."

"Vâng."

Đào Phấn vẫn vô thức lùi , cố giữ cách với Trần Thiên.

"Tiểu nữ tuy tận mắt chứng kiến gi-ết tỳ tỷ , nhưng bằng chứng chứng minh mối quan hệ giữa và tỷ tỷ . Tỷ tỷ cũng từng đích với về đứa bé trong bụng."

"Đại nhân, tỷ tỷ dịu dàng lương thiện, bao giờ gây thù chuốc oán với ai. Ngoài , tiểu nữ nghĩ ai khác thể hại tỷ tỷ ."

Có lẽ vì giam cầm quá lâu, Trần Thiên luôn toát một loại khí lạnh u ám, hàng lông mày cũng thêm phần sắc bén. Hắn lạnh giọng : "Nói cách khác, ngươi chứng cứ, chỉ là nghi ngờ mà thôi?"

Đào Phấn lấy hết can đảm đáp: "Nghi ngờ, mối quan hệ vụng trộm, cùng với đứa bé trong bụng tỷ tỷ , chẳng lẽ vẫn đủ để xét tội tên cẩu nam nhân đó ?"

"Hừ, quan gia mà ngươi xét xử là xét xử ? Dân tố quan, điều đầu tiên là gì, ngươi ?" - Ánh mắt Trần Thiên rét buốt như băng.

"Tiểu nữ ! Phải chịu hình trượng , chỉ khi chịu hình mới phép trình đơn kiện. Tiểu nữ sẵn sàng chịu phạt, chỉ cần thể báo thù cho tỷ tỷ, dù gì cũng cam tâm tình nguyện!"

Trần Thiên thu ánh mắt, kín đáo liếc Thân Doãn Bạch.

"Ngươi chỉ là tầng lớp thấp hèn, tố cáo một quan gia. Hơn nữa, lời ngươi chỉ là suy đoán, chứng cứ xác thực." - Thân Doãn Bạch nhíu chặt mày, lắc đầu.

"Đại nhân chẳng lẽ sợ nhà đó ?" - Đào Phấn nghiến răng chất vấn.

"Vô lễ! Ai cho ngươi lá gan dám ăn như ?"

"Tránh ." - Thân Doãn Bạch giơ tay hiệu cho gia nhân lui xuống.

"Cô nương hiểu ý . Không giúp, mà là ngươi bằng chứng. Nếu chứng cứ mà bắt giữ con cháu quan gia, nhỡ là vu cáo, cũng sẽ liên lụy chịu phạt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-240-dao-phan-co-nuong.html.]

Đào Phấn chằm chằm Thân Doãn Bạch, bỗng nhiên dường như hiểu điều gì: "Nếu bằng chứng, đại nhân dám giúp tỷ tỷ đòi công bằng, nghiêm trị kẻ ác ?"

"Nếu bằng chứng, đương nhiên thể."

"Tốt."

Đào Phấn kiên định , ánh mắt chút d-ao động: "Ta nguyện ý nhân chứng, tận mắt thấy tỷ tỷ Trần công tử gi-ết hại."

Trần Thiên nhướng mày: " ngươi còn từng tận mắt chứng kiến, giờ định chứng giả?"

Đào Phấn lạnh đầy châm biếm: "Ta cáo trạng Trần gia, đại nhân cứ điều tra . Nếu cuối cùng chứng minh dối, tiểu nữ xin chịu hình phạt."

Thân Doãn Bạch gì, chỉ nghiêng đầu sang Trần Thiên. Hai đối mắt trong chốc lát, đồng loạt sang Đào Phấn.

Hôm đó, khi từ buổi chầu sớm trở về.

Thẩm An An đang trong phòng, cầm chiếc vòng tay vấn đề mà đắn đo, nên đeo .

“Cô gia về .”

Giọng Mặc Hương vang lên bên ngoài, nàng lập tức cất chiếc vòng , ngẩng đầu , chỉ thấy Tiêu Uyên cởi bỏ áo choàng ngoài, bước phòng trong.

Hắn gì, chỉ lặng lẽ xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, mắt cụp xuống, dáng vẻ trầm tư.

“Chàng thế? Tâm trạng ? Chẳng lẽ buổi chầu hôm nay thuận lợi?”

“Không .” - Giọng Tiêu Uyên nhàn nhạt.

“Vậy là phụ hoàng khiến vui, là Trần Thiên gây chuyện gì?”

“Cũng .”

Thẩm An An bặm môi : “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”

Hỏi thì , đoán cũng đoán , đúng là phiền ch-ết .

Ngay khi nàng sắp mất kiên nhẫn, cuối cùng Tiêu Uyên cũng ngẩng đầu, liếc nàng một cái.

“Hoàng Thượng phong chức cho đại ca nàng, dạo gần đây cũng lên triều buổi sáng.”

“Ừm, chuyện từng .”

Đại ca nàng vẫn luôn quản lý binh mã Đông Thành, phong chức cũng chỉ là danh nghĩa, Hoàng Thượng ban thì cứ nhận thôi.

“Những ngày gần đây, buổi chầu sáng, tẩu tẩu nàng đều tự đánh xe đến tận cổng cung đón đại ca nàng về nhà.”

“Ừm, thì ?” - Thẩm An An khó hiểu .

Tiêu Uyên liếc nàng một cái, ngay cả thở cũng nặng hơn vài phần: “Không gì.”

Lại " gì" nữa ?

Thẩm An An khuôn mặt rõ ràng là " chuyện" của , do dự một chút hỏi: “Ý là… cũng đến đón ?”

“…”

Tiêu Uyên đầu sang chỗ khác, một lời.

Thẩm An An cạn lời.

Chẳng lẽ lo an tâm bày mưu tính kế giành ngôi vị nữa ? Suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện gì chứ? Đời nàng phiền phức đến ?

Loading...