Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 239: Còn Không Bằng Nữ Nhi

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:27
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng hôm , cổng phủ của vị Thượng thư Bộ Binh mới nhậm chức tụ tập ít bách tính, chật kín cả lối , tiếng ồn ào náo nhiệt vang khắp nơi.

Quản gia bẩm báo xong, Thân Doãn Bạch liền nhíu mày, bước ngoài cổng. Đám đông trông thấy , lập tức ùa tới, tranh lên tiếng.

“Thân đại nhân, ngài là vị quan thanh liêm chính trực, xin hãy chủ cho dân phụ!”

“Còn cả nữa! Đại nhân, ngài nhất định giúp , nếu thật sự sống nổi!”

“Im lặng hết !”

Gã sai vặt trong phủ quát lớn, nhưng giọng yếu ớt chẳng át tiếng la hét của đám . Ai nấy đều sốt ruột, thi kêu oan mặt Thân Doãn Bạch.

“Người đều ngài là vị quan , xin đừng khoanh tay , nhất định giúp chúng lấy công bằng!”

“Được , đừng ồn ào nữa! Từng một rõ ràng, nếu thực sự oan khuất, nhất định sẽ bẩm báo Hoàng Thượng, trả công đạo cho các ngươi.”

Giọng Thân Doãn Bạch trầm xuống, cuối cùng cũng khiến đám đông yên lặng đôi chút.

“Một một , ai việc gì, cứ .”

“Vậy !”

Một bà lão tuổi trung niên chen lên hàng đầu, giọng nghẹn ngào: “Nhà ở trang trại ngoại thành kinh đô, cả nhà chỉ trông chờ con lừa cày ruộng để kiếm sống. Ai ngờ đêm hôm mất trộm! Vậy mà tối qua, con lừa đột nhiên xuất hiện trong sân nhà lão Vương hàng xóm.”

“Ta qua đòi , bọn họ chịu, còn khăng khăng đó là lừa nhà họ. Ta tới huyện nha tố cáo, quan phủ chẳng thèm đoái hoài! Đại nhân, xin ngài hãy giúp lấy con lừa! Nó chính là mạng sống của cả nhà !”

“Láo xược!”

Gã sai vặt bên cạnh sững sờ trợn tròn mắt: “Đại nhân nhà phận cao quý, một con lừa mất mà các ngươi cũng dám…”

“Đợi ! Còn , còn nữa, tới lượt !”

Một thanh niên gầy gò thấp bé len lỏi lên phía , hớt hải : “Mẫu bỏ tận tám lượng bạc mua cho một thê tử xinh như hoa như ngọc. Ai ngờ, qua đêm động phòng hoa chúc, nàng trốn mất! Người bán nàng cho mẫu cũng bặt vô âm tín! Ta nghi đây là vụ lừa đảo hôn nhân! Đại nhân, ngài nhất định chủ cho ! Tám lượng bạc bộ gia sản nhà đấy!”

“Thê tử ngươi mất tích thì nên báo quan phủ giúp tìm kiếm, tới tìm đại nhân nhà gì? Đại nhân là Thượng thư Bộ Binh, chuyên xử lý mấy chuyện vặt vãnh ?” - Gã sai vặt tức đến nỗi sắp bốc hỏa.

“Ta báo ! Năm bảy lượt đều báo! quan phủ mãi chẳng tìm , cũng trả bạc cho !”

Gã sai vặt tức đến mức hai mắt sắp phun lửa. Báo quan năm ? Giờ đại nhân tìm thê tử về cho đây?

đám nào cho thời gian suy nghĩ, kẻ vội vã lên tiếng kêu oan.

“Còn nữa, đại nhân! Thê tử nuôi mười con gà mái đẻ trứng. Hôm nọ sơ ý đóng cửa chuồng, bầy gà chạy sang sân nhà hàng xóm. Đến khi qua đòi , bọn họ gi-ết gà nấu thành canh mất !”

“Họ còn ngang nhiên bảo rằng nhà họ thì là của họ! Ngài xem, còn thiên lý ? Thê tử giận lắm, nếu đòi gà thì cho nhà ngủ! Đại nhân, xin ngài hãy phân xử giúp !”

“……”

Thân Doãn Bạch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong tay áo, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

Những chuyện vặt vãnh quả thực khó , nhưng đám mặt ngừng tranh kêu khổ.

“Ngươi cái gì? Điên ? Thê tử ngươi ca ca của tình nhân ngủ mất thì liên quan gì đến đại nhân nhà ? Sao bắt đại nhân tìm thê tử mới cho ngươi chứ?”

Gã sai vặt kinh hãi đến mức trợn tròn mắt, suýt nữa thì tức đến nổ phổi.

“Ngươi cứ chờ đó!”

“Ngươi cứ chờ đó!”

Trong đầu Thân Doãn Bạch đột nhiên vang vọng câu ngày hôm của Thẩm An An tại Thẩm phủ. Nàng cũng với : ‘Ngươi cứ chờ đó!’

Và đây, chính là cái giá của việc quá lo chuyện bao đồng, còn tâm địa mềm lòng.

“Đủ , câm miệng hết cho !” - Giọng trầm lạnh quát lớn.

đám đông đang bàn tán hăng say, thể lời?

Họ cứ như thấy, tiếp tục tán dóc chuyện nhà với những xung quanh.

Không quên đùa vài câu với kẻ bên cạnh.

Sắc mặt Thân Doãn Bạch lạnh , giọng lập tức cao hơn, ngữ điệu cũng nghiêm nghị hơn:

"Mọi , là quan Bộ Binh, công việc cần xử lý nhiều. Những chuyện vụn vặt , các nên đến nha môn trình báo!"

"Này! Cái gì mà vụn vặt chứ?"

"Ngài đừng ! Thân đại nhân, ngài thể ! Chúng còn trông cậy ngài cứu mạng đấy!"

Đám đông đồng loạt lên tiếng, náo động ngăn cản rời . Bàn chân bước một nửa trong phủ, Thân Doãn Bạch đành tạm thời thu , mặt bọn họ.

"Thân đại nhân, ai ai cũng ngài là vị quan thanh liêm, chính trực vì dân. Sao thể nhẫn tâm bỏ mặc chúng chứ?"

" thế! Cái gì mà chuyện vụn vặt? Bảy lượng bạc mua thê tử đó là tiền phụ mẫu dành dụm cả đời mới !"

" ! Con lừa nhà cũng là thứ đáng giá nhất trong nhà, cả gia đình đều trông cậy nó để cày ruộng kiếm đồng tiền mưu sinh!"

"Phải đó! Thê tử lúc gả đến còn mang theo hẳn mười lượng bạc tiền hồi môn. Bây giờ nàng theo ca ca của tình nhân , chẳng lẽ bạc cũng mang cho ? Thế chẳng lấy mạng ? Đây chuyện sống còn thì là gì?"

Những lời kêu than xen lẫn tiếng ồn ào khiến Thân Doãn Bạch đau cả đầu.

"Chúng chỉ là dân quê nghèo khổ, đối với các quan lớn mà , chỉ cần trời sập xuống thì chẳng chuyện lớn. đối với chúng , những chuyện cũng đủ khiến cả nhà ch-ết đói !"

"Phải đấy! Ai cũng bảo ngài là quan , mà giờ mấy lời bạc tình như . Quả nhiên, quan đời đều cùng một giuộc! Cái gì mà thanh liêm vì dân? Phi!"

"Này, ngươi là nữ nhân nhà nào mà ăn hồ đồ ? Ngươi…"

"Ngươi cái gì? Ngươi lấy quyền ép , hại ch-ết ?" - Nông phụ lập tức phát huy bản lĩnh gây náo loạn, vỗ đùi gào .

"Mọi cho rõ! Nếu mệnh hệ gì, chính là do tên họ Thân hại! Các nhất định giúp kiện lên nha môn!"

Không ai đó bỗng khẩy: "Dân kiện quan? Ngươi lăn qua bàn chông gì? Ai giúp ngươi kiện đây?"

Nông phụ đó nghẹn họng, đó chống nạnh quát lớn: " là vô lý! Rõ ràng là đẩy bọn dân đen chúng chỗ ch-ết! Ta thấy lời đồn đại là quan đều là giả! Hắn… chỉ là kẻ giả nhân giả nghĩa, loè thiên hạ mà thôi!"

Thân Doãn Bạch vốn là một thư sinh nhã nhặn, nào tài ăn để tranh cãi với đám dân quê ngang ngược ? Sắc mặt trông vô cùng khó coi.

"Mọi hãy ! Những vụ án của các , do nha môn địa phương xử lý, vốn thuộc thẩm quyền của !"

"Nếu quan phủ chịu xử lý, thì bọn còn đến tìm ngài gì chứ?"

" , đúng !"

Gia đinh thể nhịn nữa, bực tức quát: "Ngay cả nha môn cũng quản mấy chuyện cũ rích vô dụng , các ngươi còn đến phủ Thượng thư ầm ĩ gì?"

Thân Doãn Bạch trầm giọng : "Ta là quan, đương nhiên đặt việc triều đình lên hàng đầu. Nếu chuyện gì cũng để lo, nào đủ sức mà quản hết…"

"Thôi ! Nói qua chẳng là chê bọn phận, quyền thế, bạc, giúp bọn cũng chẳng lợi gì thôi ?"

"Đi! Đi hết ! Đừng gây náo loạn nữa!" – Gia đinh lệnh cho bắt đầu đuổi .

Thân Doãn Bạch tranh cãi với đám dân dã thất học cũng chẳng ích gì, nên phí lời nữa.

Ngay lúc đó—

"Vừa đại nhân …"

Một giọng trong trẻo, dễ đến lạ thường đột ngột vang lên từ phía đám đông. Tất cả những tiếng ồn ào lập tức lắng xuống, ai nấy đều đầu .

"Chỉ án mạng, ngài mới chịu quản, đúng ?"

Một cô nương vận váy lụa đào nhạt bước lên bậc thềm, dáng vẻ tao nhã như đóa phù dung hé nở trong nước.

Nàng khí chất đoan trang, dịu dàng, khiến cảm giác vô cùng yên bình. Chỉ là lúc , đôi mắt đỏ hoe, chằm chằm Thân Doãn Bạch chớp.

Trang điểm, y phục, kiểu dáng trâm cài của nàng, tất cả đều khiến Thân Doãn Bạch cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Cô nương án mạng ?"

"Phải! Tiểu nữ là của Túy Xuân Lâu phố bên cạnh. Hôm nay đến đây để tỷ tỷ vũ nhục đến ch-ết của đòi công bằng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-239-con-khong-bang-nu-nhi.html.]

"Túy Xuân Lâu? Chẳng đó là thanh lâu ?"

Trong đám đông, tiếng thì thầm của nam nhân vang lên.

"Chẳng ? Bảo eo lưng uốn lượn dẻo dai, mặt mày đẫm lệ như hoa lê trong mưa, hóa cũng chỉ là kẻ quen nghề bán da thịt."

Những ánh mắt ghê tởm, trần trụi gần như dán chặt lên cô nương , lời lẽ buông càng khó đến mức thể chịu nổi.

Nữ tử thanh lâu vốn là tầng lớp thấp kém nhất, hành hạ đến ch-ết bởi những khách làng chơi sở thích bệnh hoạn nhiều kể xiết. Làm gì ai chịu vì họ mà báo lên nha môn?

Huống hồ, những kẻ dám gây chuyện như , nào ai sợ một nữ tử thanh lâu ch-ết ?

Thân Doãn Bạch hiểu rõ, mà cô nương tố cáo, tuyệt đối hạng tầm thường.

"Tỷ tỷ của một xác hai mạng! Một vụ án mạng kinh hoàng như , chẳng lẽ Thân đại nhân cũng giống như đám quan cẩu , cho rằng nữ tử thanh lâu bọn thấp hèn, ngay cả tư cách bước lên công đường cũng ?"

Nàng chằm chằm Thân Doãn Bạch, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và bi phẫn.

——

Dưới mái hiên cách Thân phủ xa, hai bóng đang ẩn nấp, lặng lẽ quan sát.

"Nhìn rõ ? Người đang bậc thềm chính là Thân Doãn Bạch, Thượng thư Bộ Binh."

"Nhìn rõ ."

Thanh Dược khẽ gật đầu, phần khó xử : "Khánh Phong đại nhân, nhưng đối phương là Thượng thư Bộ Binh, sợ… bắt chước nổi."

"Ngươi cần quan tâm, cứ theo lời dặn của Hoàng Tử phi là ."

Khánh Phong nheo mắt về phía Thân phủ, thấy cô nương mời , lập tức dẫn Thanh Dược rời .

——

Khi Khánh Phong báo chuyện , khóe môi Thẩm An An khẽ nhếch lên.

Việc gây phiền toái cho khác, nàng cũng dạng .

Khánh Phong kể thêm chuyện của cô nương Túy Xuân Lâu .

"Gì cơ? Đào Phấn?" - Thẩm An An cau mày khó hiểu.

"Đào Phấn chính là cô nương ở Túy Xuân Lâu đó. Ở thanh lâu đó, các cô nương đều đặt tên theo màu sắc. Vị Đào Phấn cô nương chính là tìm đến Thân Doãn Bạch cầu xin phân xử ngày hôm qua."

"Không Hoàng Tử phi tìm đến ?"

"Không ." - Thẩm An An cau mày.

Khánh Phong gãi đầu: "Vậy lẽ là ngoài ý trộn . Thuộc hạ dò la, hình như là kêu oan cho một nữ tử thanh lâu quan hệ với nàng . Người đó cùng ân khách nảy sinh tình cảm, thai, cuối cùng đột ngột ch-ết cầu Huy Hà."

Cầu Huy Hà? Chính là cây cầu mà đó đại ca vớt Đoan Oánh Oánh lên.

"Ừm, chỉ cần liên quan đến chúng thì mặc kệ, ngươi chỉ cần để mắt một chút, đừng để nghĩ ngợi lung tung hất nước bẩn sang chúng ."

"Vâng." - Khánh Phong rời khỏi Ngô Đồng Viện.

Thẩm An An dặn Mặc Hương đến tiền viện tìm Thanh Dược, mang cho mấy bộ y phục: "Nói với , những y phục chuẩn dựa theo phong cách của Thân Doãn Bạch, từ nay về cứ mặc ."

"Hôm qua cũng gặp thật, từ hôm nay bắt đầu luyện tập luôn ."

Thanh Dược nhận lấy y phục Mặc Hương mang tới, lập tức : "Phiền cô nương chuyển lời cảm tạ đến Tứ Hoàng Tử phi."

Mặc Hương kinh ngạc : "Giọng của ngươi…?"

Không ngờ giống Thân Doãn Bạch đến kỳ lạ, nếu quá mức quen thuộc, căn bản thể phân biệt.

"Thuật bắt chước giọng."

Thanh Dược ngượng ngùng : "Chỉ cần qua giọng của ai đó, thể mô phỏng bảy, tám phần."

"Các kép hát các ngươi ai cũng khả năng ?"

"Phải, chỉ là thiên phú thì đạt thành tựu cao, thiên phú thì chỉ miễn cưỡng kiếm cơm qua ngày mà thôi."

"Vậy ngươi thuộc loại nào?"

Thanh Dược suy nghĩ một chút đáp: "Cũng coi như chút thiên phú."

Những kép hát khác chỉ thể đổi giọng , còn chỉ biến đổi mà còn thể bắt chước gần như y hệt.

Mặc Hương kinh ngạc tán thưởng: "Ngươi bản lĩnh như , nhất định theo hầu Hoàng Tử phi, chẳng hơn nhiều so với việc một kép hát vô danh ?"

Thanh Dược gật đầu: "Cô nương đúng, tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng cho Hoàng Tử phi hài lòng."

——

Tiêu Uyên tối qua về muộn, lúc thấy Mặc Hương ngớt lời khen ngợi Thanh Dược, liền lạnh nhạt xen một câu: "Nam nhân tài giỏi như , chủ, gả ngươi cho luôn nhé?"

Mặc Hương giật b.ắ.n cả , mặt cắt còn giọt má-u: "Cô gia, nô tỳ… nô tỳ…"

"Được ."

Thẩm An An lườm Tiêu Uyên một cái, trách móc: "Nói lung tung gì , dọa nha đầu sợ kìa."

Tiêu Uyên hừ lạnh một tiếng: "Còn đó gì, đường lui ngoài ? Chẳng chút mắt nào cả."

Mặc Hương méo mặt, vội vã lui ngoài, còn quên đóng chặt cửa .

"Yên đang yên lành, dọa gì?"

Tiêu Uyên cởi áo khoác ngoài, tiện tay vắt lên giá, đó xuống bên cạnh Thẩm An An, vô cùng tự nhiên nghiêng , gối đầu lên đùi nàng.

"Ta dọa nàng , nhưng còn thấy nó khen nam nhân khác mặt nàng, sẽ lập tức gả nó ."

Đứng ngoài cửa, Mặc Hương thấy câu liền run lên bần bật, cắn chặt môi, mặt đầy hối hận.

Nàng đúng là quên mất, cô gia nhà nàng chính là một hũ dấm chua to tướng!

Bên cạnh, Khánh An lướt mắt nàng, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Cười cái gì mà ? Có gì đáng ?"

Khánh An liếc khuôn mặt hung dữ của Mặc Hương, im lặng đáp.

"Sao gì? Có ngươi cũng thấy vô lý ?"

Mặc Hương sợ giận, chỗ trút nên tìm Khánh An gây sự.

Khánh An im lặng lui xuống bậc thềm, rút cách với nàng hai bước.

"Nam nhân chấp nhặt nữ nhân."

Huống chi Mặc Hương còn Hoàng Tử phi chống lưng, cãi cũng thắng nổi. Còn chủ tử nhà từ lúc Hoàng Tử phi phủ đến nay thì cứ như từng dậy, càng thể trông mong gì.

Khánh An giữ vững nguyên tắc "cãi thì tránh xa", lập tức lui một chút.

Mặc Hương thấy tránh như tránh hổ dữ, càng thêm tức giận: "Nam nhân gì mà yếu đuối thế, cả đời đừng mong lấy thê tử!"

Nói xong, nàng giận dữ bỏ .

Khánh An mặt trầm xuống: "Đứng !"

Hắn vươn tay giữ chặt cổ tay Mặc Hương, gằn từng chữ: "Ngươi rõ cho , yếu đuối chỗ nào?"

"Ngươi... ngươi, ngươi, ngươi…" - Mặc Hương mặt đỏ bừng, lắp bắp chỉ tay .

Khánh An lúc mới nhận còn đang nắm tay nàng, vội vã buông , chút lúng túng : "Xin , cố ý."

"Đồ hổ!" - Mặc Hương nghiến răng mắng một câu, hít hít mũi chạy biến.

Nàng vốn chỉ thuận miệng theo mấy câu mà đó Thẩm An An dỗ dành Tiêu Uyên, ngờ Khánh An để bụng đến .

Loading...