Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 237: Trà Hiền Tế.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:22
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chậc."

Thân Doãn Bạch khẽ nhạt: "Có thể khiến ông mất mặt, thì càng ."

Thẩm An An chắc chắn rằng Đoan phu nhân chính là do Thân Doãn Bạch đưa tới.

"Ta chỉ tình cờ gặp bà phố, hề phận chuyện quá khứ của bà . Dù tổn hại đến tôn nghiêm hoàng thất thì cũng chỉ là ngoài ý , chẳng qua là sơ suất vô tình."

Hắn chỉ đơn giản khiến Thẩm An An khó chịu từng giây từng phút mà thôi.

"Đại ca, và tẩu tẩu cứ , chuyện để xử lý."

Thẩm Trường Hách cau mày, nhưng cuối cùng vẫn nắm tay Lâm Vũ Nhu rời .

Chỉ cần kịp bái đường giờ lành, đưa Vũ Nhu động phòng xử lý cũng muộn.

Thấy hai , Đoan phu nhân bắt đầu loạn.

"Đoan phu nhân."

Ánh mắt Thẩm An An lạnh lẽo: "Cô nương Đoan gia hợp táng cùng Nhị Hoàng Tử trong hoàng lăng. Trước khi gì, bà nên suy nghĩ kỹ. Một nữ tử trinh khiết, sẽ quật mộ phanh thây đấy."

Đoan phu nhân sững , chằm chằm Thẩm An An. Đôi mắt đục ngầu trong thoáng chốc trở nên thanh tỉnh.

"Người chôn trong hoàng lăng là Đoan Tam cô nương, phi tử của Nhị Hoàng Tử. Đừng lấy thế áp bức kẻ yếu."

"Dù là Đoan Tam Đoan Nhị, chỉ cần ghi ngọc điệp hoàng thất thì đều coi như lừa dối thiên tử. Bà đẩy cả nhà Đoan gia chỗ ch-ết ?"

Nghe , Đoan phu nhân lập tức câm lặng, yên tại chỗ, run rẩy sợ hãi.

Thân Doãn Bạch khinh thường lạnh: "Đã lấy sự trong sạch của thì chịu trách nhiệm mới xứng là bậc quân tử."

"Vậy còn Hoa Sinh thì ?"

Thẩm An An thẳng mặt Thân Doãn Bạch, ánh mắt sắc bén đầy dò xét.

Nàng suy đoán lâu nhưng vẫn thể tìm mối liên hệ giữa hai , nên quyết định nhân lúc sơ hở mà thử thăm dò.

"Ngươi tự tay gi-ết , đó cũng là hành vi của quân tử ?"

"Câm miệng!"

Vẻ ngoài ôn hòa của Thân Doãn Bạch lập tức vỡ vụn, thể giữ nổi sự bình tĩnh nữa.

Hoa Sinh, cái tên mà ngay cả cũng dám chạm tới, dám nghĩ đến dù chỉ một chút.

"Hừ."

Thẩm An An nhạt, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng giữa hai họ nhất định mối liên hệ.

Dù nàng rõ đó là gì, nhưng chỉ riêng việc nhắc tới cái tên Hoa Sinh thể khiến nổi giận mất kiểm soát.

Trong lúc giằng co, nghi lễ thành ở tiền sảnh cuối cùng cũng diễn suôn sẻ. Thẩm Trường Hách đưa Lâm Vũ Nhu động phòng vội vã .

Không rõ Đoan phu nhân thực sự phát điên vẫn còn chút lý trí, nhưng khi những lời của Thẩm An An, bà thêm một lời nào nữa.

Còn Thân Doãn Bạch, kể từ khi cái tên Hoa Sinh nhắc đến, chìm im lặng hồi lâu.

"Phu nhân!"

Một nha từ cổng phủ chạy , đỡ lấy Đoan phu nhân, liên tục xin : "Xin thứ , xin thứ ! Phu nhân nhà nô tỳ chịu đả kích quá lớn, phát bệnh tâm thần. Nếu điều gì thất lễ, mong Tứ Hoàng Tử phi lượng thứ."

"Hóa là một kẻ điên ?"

" , giật cả . Còn tưởng công tử Thẩm gia là kẻ phụ tình thật."

Đám vây xem bắt đầu xì xào bàn tán, còn nha thì cúi gằm mặt, chỉ hận thể chui xuống đất trốn .

"Trông nom phu nhân nhà ngươi cho cẩn thận. Nếu mất trí thì nên ở yên trong viện, đừng để ngoài năng bừa bãi, gây phiền toái cho khác. Nếu ngày gây đại họa, e rằng Đoan phủ cũng gánh nổi ."

"Vâng, ! Nô tỳ nhất định sẽ chuyển lời của Tứ Hoàng Tử phi đến lão phu nhân."

Nha cúi đầu, chợt thấy con d-ao ngắn trong tay Đoan phu nhân, sợ đến mức giật lấy ném ngay xuống đất.

"Phu nhân, chúng mau thôi."

Đoan phu nhân ngoan ngoãn theo nàng rời .

"Đại ca, ngày đại hỷ mà bỏ mặc khách khứa ? Mau !"

Thẩm Trường Hách cau mày liếc Thân Doãn Bạch, nhưng sự thúc giục của Thẩm An An, đành rời .

Sắc mặt Thân Doãn Bạch khôi phục vẻ bình thản, nụ nhàn nhạt hiện lên môi.

"Khả năng gây khó chịu cho khác của Thân đại nhân đúng là hạng nhất."

Đôi mắt Thẩm An An bỗng nhiên lạnh : "Cứ chờ đấy."

Nói xong, nàng xoay rời trong phủ.

Thân Doãn Bạch nhạt.

"Đại nhân, còn nhập tiệc, chúng rời ?" – Gia đinh bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

"Nghi lễ xong, thì còn ở gì? Ngươi thật nghĩ họ sẽ cho ngươi một bữa ăn ?"

Thân Doãn Bạch xong liền cùng tiểu tư rời khỏi Thẩm phủ.

Mặc dù chút rắc rối xen ngang, nhưng đại hôn cuối cùng cũng diễn trọn vẹn.

Lâm Vũ Nhu trong tân phòng, lòng thấp thỏm yên. Cuối cùng, nàng thấy tiếng cửa kêu "két" một tiếng, vội vàng hỏi: "Trường Hách, về ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-237-tra-hien-te.html.]

"Vết thương của thế nào ? Mau để xem nào! Còn phụ nhân đó, ?"

"Tẩu tẩu, là đây."

Thẩm An An mỉm bước tới, nắm lấy bàn tay Lâm Vũ Nhu đưa .

"An An, bên ngoài thế nào ? Đại ca ? Phụ nhân đó rốt cuộc là ai?"

"Đại ca vẫn , đang tiếp đãi khách khứa. Còn phụ nhân đó… là của Đoan gia, kẻ khác xúi giục đến gây chuyện. rời , tẩu tẩu cứ yên tâm."

"Vậy thì , ."

Lâm Vũ Nhu thở phào nhẹ nhõm: "Vừa thật sự dọa sợ."

Chỉ còn một bước nữa thôi, nàng lo sợ sẽ xảy biến cố. May mắn , hôn lễ thành viên mãn, nàng cuối cùng cũng trở thành thê tử của .

"Hôm nay tẩu tẩu ấm ức ."

"Ta gì mà ấm ức chứ?"

Giọng của Lâm Vũ Nhu mềm mại, mang theo ý : "Người thương là Trường Hách, còn bảo vệ ."

Đang trò chuyện, bỗng tiếng bước chân vang lên trong phòng. Nàng liền mỉm hỏi: "An An, ai đến ?"

Không đợi Thẩm An An lên tiếng, một giọng nghẹn ngào, xen lẫn kích động cất lên: "Nhu nhi, Nhu nhi của !"

"…Mẫu ?"

Lâm Vũ Nhu vội vàng dậy, nhưng vì đang đội khăn voan đỏ, nàng chẳng thấy gì, loạng choạng mấy bước.

Lâm phu nhân vội đỡ lấy nàng: "Mau xuống nào! Hôm nay là ngày đại hỷ, tân lang còn trở , thể rời khỏi giường cưới , may mắn ."

Vừa rơi nước mắt, dìu nữ nhi xuống.

"Mẫu , tới? Người xem lễ ?"

"Xem , xem ! Ta và phụ con vốn chỉ định lén một chút rời , ngờ Tứ Hoàng Tử phi phát hiện, lặng lẽ đưa chúng đây. Nhu nhi ngoan của , con cuối cùng cũng chịu bao khổ cực để ngày hôm nay."

Lâm phu nhân nghẹn ngào, giọng chứa đầy kích động: "Mẫu tận mắt thấy tiểu tế bảo vệ con như , cuối cùng cũng yên tâm. Chỉ là để con xuất giá từ khách điếm, trong lòng mẫu vẫn luôn áy náy."

"Mẫu !"

Lâm Vũ Nhu run run vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt gương mặt mẫu .

"Chúng chỉ là tạm thời cảnh ép buộc, chờ qua đợt sóng gió , chuyện sẽ thôi."

"Hơn nữa, chỉ cần gả cho , dù là bằng cách nào, nữ nhi cũng cam tâm tình nguyện."

Hai mẫu tử ôm bật , nỗi lòng chất chứa bao lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa.

Thẩm An An cảnh tượng , khẽ mỉm :"Lâm phu nhân, cứ đây trò chuyện với tẩu tẩu một lát, sẽ cho mời đại ca tới."

"Ây da, cần , cần !"

Lâm phu nhân vội vàng xua tay: "Bên ngoài khách khứa đông đúc, nó bận rộn lắm, đừng phiền thêm. Chúng chỉ đến thăm Như nhi một chút, thấy con bé bình an vô sự là yên tâm , giờ cũng nên trở về thôi."

"Sao thể như ?"

Thẩm An An : "Theo lễ, đại ca tự tay đón tẩu tẩu từ tay trưởng bối và dâng cho nhạc phụ, nhạc mẫu mới đúng. Nhân lúc Lâm phu nhân và Lâm đại nhân đều mặt, lễ nghi cũng nên thành."

Nói xong, nàng xoay rời khỏi tân phòng.

Mắt Lâm phu nhân đỏ hoe đôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi dặn dò từng lời tha thiết: "Thẩm gia là gia đình . Con gả , nhất định tận tâm quản lý việc nhà, hiếu thuận với cha chồng, hòa thuận với tiểu cô. Tuyệt đối tùy hứng càn, càng thể lười biếng, trân trọng. Con nhớ kỹ ?"

"Mẫu thsn6 cứ yên tâm, nữ nhi đều hiểu cả."

Lâm Vũ Nhu ngoan ngoãn gật đầu, thoáng lo lắng: "Chỉ là, còn đại ca thì …"

"Con cần lo cho nó."

Lâm phu nhân khẽ thở dài: "Nam nhi chí tại bốn phương, tương lai của Lâm gia đều trông cậy nó cả."

Lúc , Thẩm Trường Hách đang bận tiếp đãi khách khứa, Mặc Hương tìm cớ lén gọi .

Thẩm phu nhân đang tiếp khách nữ, thấy liền nhíu mày.

"Khách khứa còn đang ở đây, nó chạy thế? Ngươi xem thử."

Bà tử bên cạnh do dự, thực lòng chẳng . Nghĩ đến cảnh tượng tối qua Tứ Hoàng Tử phi dạy dỗ, bà còn thấy sợ.

"Phu nhân, đó là nha của Hoàng Tử phi, lẽ là bọn họ chuyện ."

Thẩm phu nhân liếc bà một cái: "Sao cứ thấy dạo ngươi cố tình tránh mặt An An ? Như thể con bé là mãnh thú tai họa gì bằng?"

"Nô tỳ nào dám! Nô tỳ… nô tỳ lập tức ngay!"

Thẩm phu nhân chẳng lo lắng chuyện khác, chỉ sợ chuyện xảy mà đám con cái liên thủ giấu bà. Trước đó, chuyện Trường Hách nhốt ngục khiến bà kinh hãi mất vía. Nếu xảy biến cố gì nữa, bà thực sự chịu nổi.

Khi Thẩm Trường Hách đến nơi, Lâm phu nhân và Lâm đại nhân mời ngoài, còn Lâm Vũ Nhu thì nha đỡ sang một bên, vẫn đang đội khăn voan đỏ.

"Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu."

"Mau dậy, dậy , cần đa lễ."

Hai vị trưởng bối vội đỡ dậy.

Lúc , bà tử ép theo Thẩm Trường Hách cũng bước phòng. Nhìn thấy công tử nhà và tân phu nhân quỳ xuống dâng cho bậc trưởng bối, bà khỏi cau mày.

Hôm thành thì chẳng thấy bóng dáng hai vị trưởng bối , ngay cả xuất giá cũng chỉ là rời khỏi khách điếm. Đến ngày đại hỷ phủ nhận lễ? Chuyện thực sự xưa nay từng thấy.

Dẫu đây cũng là chuyện xảy trong Thẩm phủ, mà công tử nhà bà cứ thế mà chấp nhận…

Loading...