Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 236: Kẻ Điên
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:20
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Khánh Phong."
Thẩm An An mỉm đầu dặn dò: "Nhớ rời nửa bước, chăm sóc thật cẩn thận Thân đại nhân. Ngày mai là ngày vui, đừng để xảy sai sót gì."
"Vâng."
Khánh Phong mặt cảm xúc, lặng lẽ theo Thân Doãn Bạch, trông chẳng khác nào một cai ngục giám sát phạm nhân.
Thân Doãn Bạch nhướng mày , để tâm, thong thả theo nha về phía tiền sảnh.
Thẩm Văn cũng dẫn theo các đại thần tới tiền sảnh chờ kiệu hoa trở về để chứng kiến nghi lễ.
"Hắn đến đây?"
Lăng Thần Dật nhíu mày : "Chẳng lẽ thông đồng với Hoàng đế bày trò gì nữa?"
Tiêu Uyên trầm mặc đáp, Thẩm An An lạnh lùng : "Bất kể ngày mai ý đồ gì, cũng đợi khi đại ca thành lễ bái đường."
Ngay lúc đó, Khánh An vội vã chạy tới: "Chủ tử, biên quan gửi tin khẩn!"
Xung quanh đều là , Tiêu Uyên căn dặn vài câu với Thẩm An An nhanh chóng rời cùng Khánh An.
Thẩm An An bóng lưng Tiêu Uyên rời , trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. nàng còn kịp suy nghĩ nhiều, phủ vang lên tiếng pháo nổ giòn giã.
"Kiệu hoa trở về ?"
" !"
Gã sai vặt giữ cửa vui vẻ báo tin: "Vương phi, kiệu hoa qua phố Hoa An, sắp đến cổng phủ !"
Thẩm An An lập tức bước nhanh ngoài cổng, cùng lúc đó, tiếng pháo vang dội khắp nơi, trống chiêng rộn ràng.
Người hầu trong phủ bê khay hoặc xách giỏ phát bánh mừng và rải tiền đồng cho dân chúng đang tụ tập xem lễ, khiến bầu khí náo nhiệt vô cùng.
Trong dòng đông đúc, Thẩm An An thoáng liếc thấy hai bóng dáng quen thuộc. Họ vận y phục vải thô, đang cố gắng chen lên phía .
"Mặc Hương, , mời hai vị đó phủ."
Mặc Hương ngước mắt theo ánh mắt Thẩm An An, lập tức tròn mắt kinh ngạc: "Là Lâm..."
Nàng vội vàng đưa tay bịt miệng, nhanh chóng tiến lên, kéo hai từ trong đám đông .
Hai ngước mắt về phía Thẩm An An, trong mắt vị phụ nhân lập tức ngấn lệ, một lời, lặng lẽ theo Mặc Hương phủ.
bọn họ , mà chỉ lặng lẽ ở một góc khuất tiếp tục theo dõi nghi lễ, ánh mắt chăm chú kiệu hoa dừng cổng phủ.
Chỉ thấy Thẩm Trường Hách đá ba cửa kiệu, đón tân nương bước .
Hai vị lão nhân kìm nước mắt, nhưng cố nén xuống, khẽ lẩm bẩm: "Không thể , thể , hôm nay là ngày vui của Nhu nhi, may mắn."
Phụ nhân khẽ thì thầm, ánh mắt nỡ rời khỏi tân nương đang đội khăn voan đỏ, Thẩm Trường Hách nắm tay dẫn , sự hò reo của bà mối, bước qua chậu than.
Bỗng nhiên, bước chân Lâm Vũ Nhu khựng , lớp khăn voan đỏ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên...
“Sao ?” - Thẩm Trường Hách nhẹ giọng hỏi.
“Ta… dường như cảm nhận phụ mẫu đang ở đây. Họ vẫn luôn dõi theo .”
Nàng định vén khăn voan lên , nhưng bà mối vội vàng ngăn , rằng đó là điềm , hợp lễ nghi.
Thẩm Trường Hách đầu lướt mắt qua đám đông, nhưng thấy bóng dáng của Lâm phu nhân: “Có nàng nhớ nhà ? Ba ngày chúng sẽ về nhà , khi đó thể gặp nhị lão .”
“Mẫu cho chúng về.”
Lâm Vũ Nhu buồn bã lắc đầu: “Thôi bỏ , đợi tình thế định, chúng sẽ nhiều cơ hội hơn.”
“Đi thôi, đừng để lỡ giờ lành.”
Thẩm Trường Hách nắm tay nàng, tiếp tục tiến về phía theo lời thúc giục của bà mối.
“Nữ nhi … Nữ nhi ch-ết ! Tất cả là do ngươi hại! Ta gi-ết ngươi! Ta gi-ết ngươi!”
Một giọng điên loạn bất ngờ vang lên. Từ đó, một lao , xông thẳng về phía Lâm Vũ Nhu.
Thẩm Trường Hách lập tức nhíu mày, nhanh chóng kéo Lâm Vũ Nhu lòng.
Phụ nhân cầm trong tay một con d-ao găm, đâ-m thẳng về phía hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-236-ke-dien.html.]
“Đại ca, cẩn thận!”
Đám đông xôn xao, tất cả đều nín thở theo dõi cảnh tượng mắt.
Phụ nhân xuất hiện quá bất ngờ, khiến ai nấy đều kịp phản ứng.
Thẩm Trường Hách ôm chặt Lâm Vũ Nhu, theo bản năng dùng cánh tay chắn lấy nhát d-ao của bà . Khi phụ nhân đó định tay nữa, lập tức tung một cước đá bà ngã lăn đất.
“Trường Hách!”
Lâm Vũ Nhu đưa tay vén khăn voan để xem vết thương của , nhưng Thẩm Trường Hách giữ : “Đừng vén, chúng còn bái đường. Khăn voan đợi đến động phòng mới đích vén lên.”
“Chàng thương đúng ? Để xem nào.”
“Chỉ là vết d-ao xước qua thôi, cả. Không đáng để khiến hôn lễ của chúng bất kỳ tiếc nuối nào.”
Lâm Vũ Nhu từ từ buông tay xuống, trong lòng thắt đầy lo lắng.
Thẩm An An nhanh chóng bước tới, lập tức sai nha tìm đại phu để kiểm tra vết thương của Thẩm Trường Hách.
“Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da.”
Tay áo rạch một đường dài, má-u tươi đang nhỏ xuống dọc theo cổ tay.
Thẩm An An lập tức rút khăn tay , nhanh chóng băng giúp , ánh mắt lạnh lẽo quét về phía phụ nhân đang ngã đất.
Phụ nhân ngẩn ngơ, miệng lẩm bẩm ngừng: “Trả nữ nhi cho … Trả nữ nhi cho … Chính các ngươi hại ch-ết nó…”
Khách khứa và dân chúng đều sững sờ, lúc lúc truy cứu. Thẩm An An nghiến răng, lệnh cho gia nhân kéo phụ nhân , để hôn lễ tiếp tục.
“Đừng chạm !”
Phụ nhân đó đột nhiên như phát điên, bật dậy từ đất, ánh mắt hằn học chằm chằm Thẩm Trường Hách.
“Ngươi là đồ cầm thú bạc tình! Ngươi bẩn nữ nhi , ruồng bỏ nó, đầu cưới con hồ ly tinh ! Nếu tại ngươi, nữ nhi ch-ết! Tất cả đều do ngươi! Do ngươi hại nó!”
Lời dứt, cả khán trường lập tức xôn xao. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn Thẩm Trường Hách, đầy ngờ vực và bàn tán.
“Ngươi bậy!” - Lâm Vũ Nhu kìm nén cơn giận, vẫn vén khăn voan.
phụ nhân như thể mất lý trí, vẫn tiếp tục gào thét mắng nhiếc.
Ngay lúc đó, Thân Doãn Bạch đột nhiên bước từ trong đám đông, lạnh giọng cất lời: “Xin hỏi, nữ nhi của phu nhân là cô nương nhà nào?”
"Thân đại nhân."
Sắc mặt Thẩm An An sa sầm: "Bộ Binh rảnh rỗi đến mức quản cả mấy chuyện ?"
"Kẻ bạc tình quả thực thuộc quyền quản lý của Bộ Binh, nhưng nếu oan khuất nơi giãi bày, bản quan nguyện ý nàng vài lời công đạo."
"Công đạo?"
Thẩm An An bật lạnh: "Ta thấy Thân đại nhân đến dự hôn lễ, mà là tới gây rối thì đúng hơn. Người sáng mắt đều vị phu nhân đầu óc tỉnh táo."
"Nếu Thân đại nhân và Bộ Binh thật sự rảnh rỗi đến thế, ngày mai sẽ khiến khắp kinh thành đều phát điên, để đại nhân tha hồ mà lời công đạo. Ngươi tin ?"
Hai , ánh mắt lạnh lẽo tựa băng sương.
"Thân đại nhân, ngươi mới đến kinh thành, nhất nên an phận một chút, đừng lo chuyện bao đồng thì hơn."
Lúc , đại phu vội vã tới, nhanh chóng xử lý vết thương cho Thẩm Trường Hách.
"Hãy đưa vị phu nhân xuống , đợi khi hôn lễ tất hẵng chuyện." - Thẩm Trường Hách lên tiếng.
Chuyện danh tiếng thế nào quan trọng, điều quan tâm nhất bây giờ chính là hôn lễ, thể để lỡ giờ lành.
phụ nhân điên cuồng chống cự, cầm chặt con d-ao găm, ai tới gần là bà lập tức đâ-m tới.
"Trả mạng nữ nhi ! Các ngươi hãy trả nữ nhi cho !"
Dân chúng bắt đầu xì xào bàn tán.
Thẩm An An lạnh lùng Thân Doãn Bạch: "Ngươi nữ nhi bà là ai ? Và nàng gả cho ai ?"
Thân Doãn Bạch nhếch môi nhạt: "Bản quan thử."
"Ngươi đang dùng mặt mũi hoàng thất để quét xuống đất đấy. Hiện tại Trần Thiên còn đủ vững vàng, ngươi nghĩ vị để yên mà tính sổ với ngươi ?"