Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 235: Đại Hôn Chi Lễ.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:17
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sao kỳ lạ , gió từ thổi tới thế?"
Gia đinh chắn mặt Thẩm Trường Hách, tay áo gió cuốn tung bay, hai mắt thể mở nổi.
Hai vội vàng nép hiên khách điếm để tránh gió, nhưng cơn gió đến nhanh mà cũng nhanh, chỉ chốc lát tan biến.
Gia đinh nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ: "Lạ thật, tự dưng nổi gió, còn lạnh lẽo đến mức khiến rợn cả da gà."
…
Thẩm An An nha từ viện Thẩm phu nhân gọi , thấy Tiêu Uyên đang chờ sẵn con đường lát đá xanh.
"Chẳng đang đánh cờ với phụ ? Đánh xong ?"
"Không nàng tìm ?"
Thẩm An An chớp mắt: "Ta khi nào tìm ?"
"Đại ca nàng chuyện tìm , còn gấp, nên đến ngay."
"..."
Thẩm An An bật : "Có quấy rầy đôi tân nhân nên đuổi ?"
"Không ."
Tiêu Uyên nghiêm túc đáp: "Ta chỉ nhắc nhở đại ca một chút. Trước đây khi chúng thành , nhắc mãi về quy củ, giờ đến lượt thì quên sạch sành sanh."
Thẩm An An khẽ : "Hai họ dễ gì mới thể đến với , đừng quấy rối nữa."
"Sao thể gọi là quấy rối? Rõ ràng là , chỉ đáp lễ thôi."
Vừa dứt lời, một bà tử từ viện Thẩm phu nhân vội vã tới, đến gần liền cúi đầu hành lễ: "Lão nô bái kiến Tứ Hoàng Tử, Hoàng Tử phi."
"Ừ, đưa Lâm cô nương đến khách điếm chứ?"
Bà tử gật đầu: "Đưa đến , chỉ là… Đại công tử canh chừng Lâm cô nương, chịu rời ."
Làm gì chuyện tân lang canh cửa phòng tân nương ngay đêm đại hôn chứ? Thật quá mất thể diện, truyền ngoài sẽ thành trò cho thiên hạ.
"Cũng thôi."
Thẩm An An khẽ mỉm : "Đại ca và tẩu tẩu đến ngày hôm nay thật dễ dàng. Ngày mai là ngày đại hôn, quả thực nên cẩn thận một chút."
" mà..." - Bà tử còn gì đó, nhưng Thẩm An An lạnh giọng ngắt lời.
"Quyết định của đại ca, ngươi cứ tuân theo là . Đừng lắm miệng mặt mẫu , vô cớ gây chuyện, ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà."
"Hoàng Tử phi minh giám, lão nô tuyệt đối ý đó."
Bà tử hoảng hốt quỳ xuống: "Lão nô là hồi môn của phu nhân, một lòng trung thành, chỉ mong điều nhất cho Đại công tử và Hoàng Tử phi."
"Ngươi dậy ."
Thẩm An An cúi xuống đỡ bà dậy: "Ta ngươi trung thành, nhưng việc nhà cửa là chuyện vụn vặt, giống những việc khác. Sau sống chung lâu dài, ngươi nên hiểu lời nào nên , lời nào nên ."
"Tẩu tẩu vì Thẩm gia mà hy sinh nhiều, tình nghĩa với đại ca sâu đậm. Sau khi dâu con trong nhà, ngươi cần cách hòa giải đôi bên, bớt gây chuyện thị phi. Cả nhà hòa thuận mới là đạo lý quan trọng nhất."
"Vâng, lão nô hiểu." - Bà tử cúi đầu, trong lòng chấn động thôi.
Bà hầu hạ Thẩm phu nhân nhiều năm, cũng tâm lý của một "mẫu bằng tử quý". giờ đây, chỉ với vài câu của Thẩm An An, suy tính trong lòng bà lập tức tiêu tan.
Đại công tử và Hoàng Tử phi mới là gốc rễ của Thẩm phủ, là cốt nhục trong lòng lão gia và phu nhân. Hai họ bảo vệ ai, bà nào dám xem nhẹ?
"Ngươi , chăm sóc tẩu tẩu cho ."
"Vâng, , lão nô cáo lui."
Tiêu Uyên thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của bà tử, vòng tay ôm lấy eo Thẩm An An, khẽ : "Phu nhân lúc răn dạy khác thật uy phong."
Thẩm An An liếc một cái: “Lâm gia sa sút, đám hạ nhân rõ tình thế, khó tránh khỏi sinh lòng khinh thường. Bà là đầu trong viện của mẫu , hôm nay dạy dỗ bà một chút, cũng coi như gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả.”
“Nếu chuyện gì, họ cũng sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, đối xử hơn với tẩu tẩu, giúp nàng vững trong phủ.”
Với một tân nương, điều khó khăn nhất chính là chồng.
Tiêu Uyên hiểu những mưu toan trong hậu trạch, rằng lời của hạ nhân cũng kỹ xảo. Chỉ một cách khác thể biến thành cạm bẫy hoặc cũng thể tô điểm thêm ánh hào quang.
Thẩm phu nhân đang chăm chú ngắm nghía bộ hỷ phục chuẩn cho ngày trọng đại. Thấy bà tử trở , bà liền vẫy tay gọi đến bên cạnh: “Ngươi xem bộ hỷ phục thế nào?”
Bà tử tươi: “Công tử phong thái rồng bay phượng múa, mặc gì cũng cả.”
“Ừm.”
Thẩm phu nhân rạng rỡ vui mừng, chợt nhớ : “Phải , Trường Hách ? Vẫn còn bao việc lo liệu. Giờ gà gáy lễ bái tổ tiên, đừng quên.”
Bà tử vẫn giữ nụ : “Công tử về ạ. Nô tỳ cùng công tử tiễn Lâm cô nương đến khách điếm, công tử hai họ đến với chẳng dễ dàng gì, cuối cùng cũng tu thành chính quả, sợ xảy chuyện ngoài ý , màng Lâm cô nương ngăn cản, nhất quyết ở khách điếm trông chừng.”
Sắc mặt Thẩm phu nhân khẽ trầm xuống.
Bà tử lập tức tiếp: “Phu thê tình thâm, đó là phúc khí của cả phủ chúng . Nô tỳ tính cách công tử, quả thật giống lão gia hồi trẻ.”
Nhắc đến chuyện năm xưa Thẩm Văn một mực si mê bà, Thẩm phu nhân kìm mà bật .
Bà lườm bà tử một cái, trách yêu: “Nói bừa, ông si tình như Hách nhi của , suốt ngày chỉ đao thương kiếm kích, mà so với con chứ.”
“Thôi , cứ để nó canh chừng . Dù ngày mai cũng chính thức cửa, hai đứa nó đến với thật chẳng dễ dàng gì, lo lắng một chút cũng đúng thôi.”
——
Thẩm An An và Tiêu Uyên ở trong viện của nàng khi xuất giá.
Sân viện quét dọn sạch sẽ, vật bài trí vẫn nguyên vẹn như xưa, khác gì lúc nàng xuất giá. Rõ ràng là Thẩm phu nhân cho ngày ngày chăm nom quét tước.
Tiêu Uyên loanh quanh trong phòng, đông ngó tây, như thể thứ liên quan đến quá khứ của nàng đều mới lạ đối với .
“Chàng đang gì ?”
Hắn mở hộp trang sức của nàng, thản nhiên : “Xem thử khi xuất giá, nàng vị lang quân nào tâm đầu ý hợp .”
Thẩm An An lườm một cái, đáp: “Từ khi trở về từ Giang Nam, chỉ bận đấu trí với , lấy thời gian để đưa tình với ai khác.”
Tiêu Uyên nhướng mày: “Thật ? Chỉ e là cả kinh thành , chắc tiểu thư khuê các nào gặp mặt nhiều đối tượng trong vòng một, hai tháng bằng nàng.”
“…”
Lại nhớ đến chuyện của vị thư sinh đây.
Thẩm An An bây giờ đến tên cũng quên mất, mà vẫn còn canh cánh trong lòng.
Nàng cởi giày trèo lên giường, chẳng thèm để ý đến nữa. Tiêu Uyên lập tức áp sát theo, vòng tay ôm lấy eo nàng, thì thầm bên tai: “Cả kinh thành , hoàng quốc thích nào chịu theo thê tử về nhà đẻ ở một thời gian ? Chỉ một thôi đấy, mà nàng lạnh lùng với , chẳng quý trọng gì cả.”
Thẩm An An liếc một cái: “ cả kinh thành cũng chỉ một Thẩm An An mà thôi.”
Nàng dừng một chút tiếp: “Vả , cũng bắt theo, là tự nằng nặc cùng ?”
Tiêu Uyên bật , dùng ngón tay chạm chóp mũi nàng, cúi đầu cọ nhẹ cổ nàng.
“Đây là nhà đẻ của , càn.”
“Yên tâm, chừng mực.”
Hắn , và cũng thực sự gì quá đáng.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-235-dai-hon-chi-le.html.]
Trời còn sáng, Thẩm An An tiếng pháo nổ đánh thức. Trong viện đèn đuốc sáng trưng, hạ nhân qua tấp nập, ai nấy đều bận rộn.
Nàng cũng dậy, Mặc Hương bước hầu hạ rửa mặt chải đầu: "Phu nhân , tuy thể treo đèn kết hoa, nhưng pháo thì vẫn đốt, để cho hôm nay Thẩm phủ hỷ sự."
Trong ngày đại hỷ, Thẩm An An tránh mặc màu đỏ rực rỡ mà chọn một bộ váy hồng phấn mang sắc thái vui tươi. Trang điểm xong xuôi, Tiêu Uyên nàng đến mức dời mắt nổi.
"Đi thôi, đến giờ tế bái tổ tiên ."
Nàng gạt tay Tiêu Uyên đang định kéo , bước ngoài.
"Đại ca về ?"
"Về , đang đợi Hoàng Tử phi trong chính sảnh đấy."
Trong chính sảnh, Thẩm Trường Hách ngay ngắn, đổi sang hỷ phục, trông vẫn phong độ nho nhã như , hề lộ chút nào vẻ mệt mỏi của một suốt cả đêm trong gió lạnh.
"Đại ca, chúc mừng nhé."
Thẩm Trường Hách dậy đáp lễ: "Muội đừng nhạo nữa, và Vũ Nhu ngày hôm nay, tất cả đều nhờ giúp đỡ, đại ca luôn ghi nhớ trong lòng."
"Đều là một nhà, nhắc chuyện gì. Từ đường mở cửa ? Lễ vật chuẩn xong cả chứ?"
"Đã xong hết, chỉ còn chờ thôi."
"Chờ ?"
Thẩm An An bất ngờ. Một nữ nhi xuất giá như nàng, theo quy củ thì hôm nay thể bước từ đường.
"Phụ mẫu rằng, Thẩm gia ngày hôm nay, công lao lớn nhất chính là . Không ai xứng đáng bước từ đường hơn cả. Tổ mẫu... chắc cũng nhớ ."
, lâu lắm nàng đến thăm bà.
Hốc mắt Thẩm An An chợt nóng lên: "Không nên trì hoãn nữa, chúng thôi, kẻo muộn giờ rước tân nương."
Hai cùng tiến về từ đường.
Dù bây giờ ít gia đình còn qua với Thẩm gia, nhưng vẫn nể mặt phủ Tứ Hoàng Tử mà đến chúc mừng, tụ tập trong viện, từng nhóm nhỏ hàn huyên trò chuyện, tạo nên khí khá náo nhiệt.
Tiêu Uyên giữa những đó, vững chãi như một cây cột chống trời, khiến việc đều diễn suôn sẻ, chút rối ren.
Tại từ đường, Thẩm An An và Thẩm Trường Hách dâng hương lên liệt tổ liệt tông, đó theo quy củ thông báo hỷ sự hôm nay của Thẩm Trường Hách.
"An An, ở trò chuyện với tổ mẫu một lát , đợi bên ngoài."
"Được."
Cánh cửa từ đường khép . Đối diện với vô bài vị mặt, Thẩm An An hề cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt nàng dừng tấm bài vị ở hàng đầu tiên, cố gắng kìm nén để nước mắt rơi xuống.
"Tổ mẫu, con lời . Con gả cho Tiêu Uyên, đúng như , sự chở che của , cả Thẩm gia và con đều ."
Nàng nhẹ nhàng dập đầu ba cái, đó phục xuống đất, hồi lâu ngẩng lên. Bờ vai nàng khẽ run rẩy.
"Con vẫn luôn đưa về Giang Nam, để hai bà cháu sống nương tựa như đây. Con vẫn luôn cố gắng vì điều đó..."
"Người đúng, dù gì cô mẫu cũng là nữ nhi ruột của ."
Phụ mẫu yêu thương con cái, dù hy sinh tính mạng cũng cam tâm tình nguyện. Nàng tư cách trách cứ.
"Con sẽ kiên cường, sẽ dẫn dắt Thẩm gia vượt qua gian nan, sẽ khiến kẻ lợi dụng như một con cờ trả giá."
Chỉ vì nàng, một hề cảm tình với Tiêu Uyên thuận lợi gả phủ Tứ Hoàng Tử để sai khiến, ông bày mưu hãm hại Thẩm quý phi, thậm chí còn sắp đặt cái ch-ết của tổ mẫu nàng.
Hạt giống thù hận trong lòng Thẩm An An từng ngừng sinh sôi. Giờ nàng chỉ còn thiếu một cơ hội, một thời cơ thể lật đổ ông .
"Hoàng Tử phi, sắp đến giờ ." - Mặc Hương bên ngoài nhắc nhở.
Thẩm An An từ từ dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt mặt, xoay bước ngoài.
Thẩm Trường Hách lo lắng nàng: "An An, chứ?"
"Không , chỉ là chạnh lòng khi nhớ chuyện cũ thôi. Không sắp đến giờ ? Mau thôi, đừng để chậm trễ kiệu hoa đón tân nương."
Thẩm Trường Hách vận hỷ phục, phong thái hiên ngang, nhưng ánh mắt của bộ khách khứa trong viện đồng loạt đổ dồn lên khuôn mặt .
Bởi vì kiêng dè Tiêu Uyên đang mặt, ai dám lên tiếng bàn tán gì, nhưng chỉ cần ánh mắt của họ cũng đủ khiến khó chịu.
Ánh mắt Thẩm An An dần trở nên lạnh lẽo, song Thẩm Trường Hách chẳng hề để tâm, vẫn ung dung trò chuyện, ứng đối với .
Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật bước tới, khoác vai Thẩm Trường Hách : "Muội phu của ngươi dặn dò kỹ lắm, hôm nay nhất định chuốc say ngươi mới !"
"Chậc, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, sớm hôm nay thì đây đừng thế. Ai bảo ngươi đắc tội với , chẳng lẽ ngươi phu ngươi là nhớ thù ?"
Tiêu Uyên bên thấy , liền bước tới gần, giọng điệu nhàn nhạt: "Bớt đổ tiếng lên đầu , nếu lát nữa An An tìm tính sổ, hai các ngươi cũng đừng mong chạy thoát."
Cả nhóm phá lên sảng khoái, bầu khí lập tức trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Ngay cả Tứ Hoàng Tử lạnh lùng cũng nhập cuộc, bọn họ nào còn ai dám giữ thái độ cứng nhắc mà khó dễ Thẩm gia nữa?
Pháo nổ giòn giã bên tai, tiếng "đùng đoàng" kéo dài dứt.
Thẩm An An lặng lẽ theo bóng Thẩm Trường Hách cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn rước dâu khuất dần, trong mắt thoáng ánh lệ.
Một đôi tay dịu dàng bỗng đưa lên, che lấy đôi tai nàng, khiến tiếng pháo nổ chói tai lập tức giảm ít.
Tiêu Uyên bên cạnh nàng, vững chãi như một con thuyền lớn giữa biển cả cuồng phong, mang đến cho nàng cảm giác an và vững tâm.
Pháo dứt, trong đám đông bỗng nhiên xôn xao.
Một cỗ xe ngựa dừng ngay cửa Thẩm phủ, một nam tử trẻ tuổi vận quan phục màu tím từ xe bước xuống.
Thẩm Văn và Tiêu Uyên thoáng , ánh mắt cả hai đồng loạt trở nên lạnh lẽo.
"Tại hạ đường đột đến đây, Thẩm đại nhân để bụng ?"
"Thượng thư đại nhân quá lời , khách tới là khách, gì mà để bụng."
Thẩm An An , khóe môi khẽ nhếch, giọng điềm nhiên: "Thượng thư đại nhân, lâu gặp."
Thẩm An An thản nhiên đáp: "Cũng lâu lắm, săn bắ-n ở Linh Sơn , chúng mới gặp đấy thôi."
"Ồ, ?"
Thân Doãn Bạch nhướng mày: "Sao ấn tượng nhỉ? Với giao tình của chúng , nếu từng gặp, hẳn thể nào quên mới ."
Thẩm An An nhạt: "Ồ, hôm đó đại nhân vì cứu Hoàng Thượng mà bất tỉnh, còn treo ngược lưng ngựa, nhớ cũng là chuyện bình thường thôi."
Ánh mắt Thân Doãn Bạch thoáng tối sầm , hai lặng lẽ đối diện trong giây lát.
Thẩm An An khẽ nhếch môi , giọng điệu thoáng vẻ trào phúng: " , đại nhân quả thật bản lĩnh. Nhờ công cứu giá, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi từ dân thường thăng lên Thị lang Bộ Binh, nhanh chóng lên chức Thượng thư Bộ Binh. là quan lộ hanh thông, một bước lên mây."
Lời thốt , sắc mặt các đại thần vốn bất mãn với quan vị của Thân Doãn Bạch lập tức sa sầm. Ánh mắt họ càng thêm khinh thường và chán ghét.
Người khác dù cống hiến cả đời cũng chắc leo lên vị trí , mà một kẻ ngay cả khoa cử cũng từng tham gia thể nhờ thủ đoạn mà trèo cao như , khiến ghen ghét?
Thẩm An An buông tay Tiêu Uyên, chậm rãi tiến về phía Thân Doãn Bạch, mặt vẫn giữ nụ khách sáo, nhưng giọng nhẹ đến mức chỉ hai thấy.
"Nghe dạo đại nhân đang bận rộn thông đồng với quan , thu phục thế lực, chuẩn dọn đường cho Trần Thiên danh chính ngôn thuận bước chân triều đình? Làm hòa thượng nửa đường xuất gia, e rằng dễ dàng gì nhỉ?"
Ánh mắt Thân Doãn Bạch thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên nét ôn hòa.
Thẩm An An khẽ nghiêng đầu, vẫy tay gọi một tiểu nha gần: "Dẫn Thân đại nhân tiền viện chờ dự lễ."
Nàng lùi nửa bước, nở nụ như hoa: "Đã đến tham dự hôn lễ, mời đại nhân trong. đừng quên tặng lễ mừng, thể chỉ đến nhận hỉ khí mà để gì ."
Thân Doãn Bạch nhạt, giọng mang theo chút lạnh lẽo: "Tứ Hoàng Tử phi yên tâm, lễ vật gửi qua cho giữ cửa ."