Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 234: Mây Tan Trời Lại Sáng.

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:15
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm ngày đại hôn của Thẩm Trường Hách, Thẩm An An trở về Thẩm phủ.

Sau một thời gian dài chìm trong im lặng, Thẩm phủ cuối cùng cũng náo nhiệt trở . Trên mặt đám gia nhân ai nấy đều lộ nụ lâu thấy, nhưng trong phủ đèn lồng đỏ, lụa hỉ đỏ thắm, cũng chẳng cảnh trang hoàng rực rỡ.

Lâm Vũ Nhu sẽ xuất giá từ khách điếm, Thẩm phu nhân sớm thu xếp việc thỏa, lúc bà vẫn còn ở Thẩm phủ rời .

Thẩm An An nhẹ giọng: "Lâm cô nương, ủy khuất cho nàng ."

"Không ."

Lâm Vũ Nhu lắc đầu , đôi mắt sáng long lanh: "Chỉ cần thể gả cho , dù hôn lễ cũng cam lòng."

Thẩm phu nhân thở dài: "Lão phu nhân qua đời, hai bọn nó vốn giữ đạo hiếu ba năm. Chỉ là An An Hoàng Thượng ban hôn phá bỏ hiếu kỳ, con và Trường Hách trải qua bao trắc trở, lo lắng đêm dài lắm mộng, nên nhanh chóng thành cho hai con."

"Nếu chỗ nào chu , con đừng để bụng, hãy lượng thứ cho ."

"Phu nhân đừng , chịu thu nhận con, đó là đại ân ." - Trong mắt Lâm Vũ Nhu đầy sự cảm kích.

Nhìn thấy chồng nàng dâu hòa thuận vui vẻ, Thẩm An An cũng yên tâm, liền đổi cách xưng hô: "Tẩu tẩu, giờ Lâm đại nhân đang ở biên cương, ngày mai tẩu xuất giá..."

"Ta gọi ca ca và mẫu đến."

Lâm Vũ Nhu khẽ mím môi, vẻ mặt chút bất an: "Phong ba chuyện Lâm gia lắng xuống, gây thêm phiền phức."

Nàng sợ Thẩm phu nhân sẽ vui.

"Con là đúng."

Thẩm phu nhân lên tiếng tiên, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng vỗ nhẹ: "Chỉ là đại hôn cả đời chỉ một , ủy khuất con ."

Giờ đây chỉ Lâm gia, mà ngay cả Thẩm gia cũng đang ở đầu sóng ngọn gió, đành tạm thời tránh né thị phi.

"Phu nhân, Vương phi, Lâm cô nương."

Một nha vội vã bước thi lễ: "Đại công tử đến đón Lâm cô nương về khách điếm."

Lâm Vũ Nhu dậy, vài lời với Thẩm phu nhân, đỏ mặt rời .

Thẩm phu nhân theo bóng nàng, xúc động : "Hai con đều thành , cuối cùng cũng thể buông xuống tảng đá lớn trong lòng."

"Bây giờ nhớ , đại ca con Đại Lý Tự bắt , rốt cuộc là chuyện gì xảy ?"

Thẩm An An khẽ giật mí mắt: "Mẫu vẫn ?"

Thẩm phu nhân lắc đầu: "Đến giờ con vẫn chịu , cũng rốt cuộc xảy chuyện gì."

rõ nhi tử chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng chỉ cần vết sẹo mặt con, bà đau lòng đến thấu xương.

Thẩm An An do dự một chút, cuối cùng vẫn rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ đáp: “Là vì phủ Hoàng Tử, nên đại ca mới cuốn tranh đấu triều đình, tính kế.”

Thẩm phu nhân thở dài: “Đừng , nếu phủ Hoàng Tử, Thẩm gia cũng ngày hôm nay. Đại ca con chọn con đường , thì chắc chắn sẽ đối mặt với chông gai.”

Hai mẫu tử đều im lặng hồi lâu.

Một lúc , Thẩm phu nhân mới lên tiếng: “Không còn sớm nữa, con mau về , ngày mai còn dậy sớm nữa.”

“Nữ nhi hôm nay về, sẽ ở phủ.”

“Sao thể như ?”

Thẩm phu nhân nhíu mày: “Con gả hoàng thất, thường, thể ở nhà đẻ? Nếu để ngoài thì thể thống gì, khiến Tứ Hoàng Tử vui.”

Thẩm An An khẽ mím môi: “Chàng cũng đến , mẫu cứ yên tâm.”

Tại tiền viện, Thẩm Trường Hách nắm tay Lâm Vũ Nhu, cùng hành lễ với Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên nhướng mày: “Ta nhớ từng , ngày thành thì gặp mặt mà?”

“…”

Thẩm Trường Hách đỏ mặt, rõ Tiêu Uyên là đang trả đũa chuyện từng ngăn cho Tiêu Uyên gặp An An hôn lễ.

“Quy củ là ch-ết, tùy tình huống mà linh hoạt.”

“Ồ~”

Tiêu Uyên kéo dài giọng, chỉ khiến Thẩm Trường Hách, mà ngay cả Lâm Vũ Nhu cũng đỏ bừng mặt.

“Hửm, lúc nãy còn thấy An An tìm ngài đấy.”

Nghe , Tiêu Uyên lập tức mất hứng thú trêu chọc Thẩm Trường Hách, sải bước về phía nội viện.

Lâm Vũ Nhu cau mày: “An An đang chuyện với Thẩm phu nhân ? Khi nào tìm Tứ Hoàng Tử?”

“Suỵt.”

Thẩm Trường Hách kéo tay nàng, nhanh chóng rời : “Hắn và An An thành mấy ngày, cũng gây ít phiền phức. Không đuổi , e là còn lảng vảng một lúc lâu.”

“…”

Trước cửa khách điếm, Thẩm Trường Hách vẫn định đưa Lâm Vũ Nhu lên lầu, nhưng bà tử theo từ nãy giờ nhẹ giọng nhắc nhở: “Công tử, là để lão nô đưa Lâm cô nương lên . Ngài theo hợp lễ nghi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-234-may-tan-troi-lai-sang.html.]

"Được , đừng đưa lên nữa."

Lâm Vũ Nhu buông tay Thẩm Trường Hách , mặt đỏ bừng vì lời của bà tử.

"Vậy sáng mai sẽ đến đón nàng sớm."

Bà tử vội nhắc: "Công tử, giữ đúng giờ lành ạ."

"..."

Đôi mắt Thẩm Trường Hách trầm xuống, lạnh lùng bà tử.

lập tức ngậm miệng, dám thêm một lời nào.

Lâm Vũ Nhu khẽ lắc cánh tay Thẩm Trường Hách, hiệu đừng khó hầu cận của mẫu .

"Ta đây nàng lên lầu."

Lâm Vũ Nhu mỉm , Tiểu Khiết dìu khách điếm.

"Thiếu gia, chúng nên về thôi."

Khi bóng nàng khuất cánh cửa, bà tử lên tiếng nhắc nhở.

"Ngươi dẫn về ."

"????" - Đây là ý gì?

"Công tử, ngài..."

"Trong kinh yên , ở đây trông chừng nàng."

Chuyện xảy với Lâm gia là do sơ suất, trở thành nỗi ám ảnh trong lòng nàng. Đêm nay là đêm cuối cùng khi họ thể tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn, tự canh giữ mới an tâm.

" thể như , ngày mai còn về phủ bái tổ tiên..."

"Đợi trời sáng về cũng muộn."

Giọng của Thẩm Trường Hách cho phép cãi , bà tử thuyết phục đành lặng lẽ rời .

Hắn giữa con phố dài, lặng lẽ dõi mắt lên ô cửa sổ tầng hai, nơi ánh nến vẫn còn le lói.

Cuối cùng, bao gian truân, cũng đến lúc trời quang mây tạnh, thấy ánh trăng.

"Chà chà, trai tuấn tú là của nhà ai thế? Sao đây hả?"

Một phụ nhân xiêu vẹo, giọng điệu lả lơi, lảo đảo phố, vươn đầu đến gần Thẩm Trường Hách mà ngó nghiêng.

"Phu nhân, phu nhân đừng quậy nữa, lão phu nhân đang sai gọi chúng về nhà đấy!"

"Về nhà ư?"

Phụ nhân nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Về nhà gì chứ? Ta còn tìm nữ nhi của nữa!"

theo ánh mắt của Thẩm Trường Hách, ngước lên tầng hai, khẽ hỏi: "Chàng trai tuấn tú , ngài thấy nữ nhi của ? Nó xinh lắm, là một đại tài nữ đấy. Ngài từng gặp nó ?"

Thẩm Trường Hách cau mày, ánh mắt lướt qua cánh tay áo nắm chặt.

Dưới ánh trăng bạc mờ ảo, gương mặt phụ nhân thoáng hiện lên vẻ phong trần nhưng vẫn chăm sóc kỹ lưỡng, chút gì đó quen thuộc.

"Nữ nhi nhất tài nữ kinh thành, nhất tài nữ đấy! Sau sẽ là bậc quý nhân trong hoàng thất."

"Phu nhân, xin đừng nữa. Tam cô nương mất !" - Nha vội vã bịt miệng bà , cố kéo bà rời .

"Ngươi bậy!"

Phụ nhân giận dữ vung tay đánh lên nha : "Tam nhi của ch-ết! Ch-ết là con nha đầu đáng ghét , cái thứ vô dụng đó! Nó mới là đứa ch-ết!"

" , chính nó! Chính nó hại ch-ết Tam nhi của ! Nó ? Ta bóp ch-ết nó! Ta bóp ch-ết nó!"

"Phu nhân, quên ? Nhị cô nương cũng còn nữa..."

Bước chân phụ nhân lảo đảo, dừng , ngây ngẩn nha : "Nó cũng ch-ết ư? Nó cũng ch-ết ..."

thì thào như tự với chính : "Sao nó ch-ết ? Sao ch-ết chứ? , nhớ ... Nó ch-ết trong lửa, lửa thiêu ch-ết, ha ha ha... Bị lửa thiêu ch-ết!"

"Hai đứa nữ nhi của ... đều ch-ết cả ! Đều ch-ết cả !!!"

Tiếng điên dại vang vọng trong đêm tối, bà nha dìu xa dần.

Thẩm Trường Hách lặng lẽ theo bóng lưng bà , lâu vẫn rời mắt.

"Đều là nữ nhi, thiên vị đến mức đó... Nếu sinh trong một gia đình như , thì nữ nhi sủng ái chắc hẳn đáng thương lắm." – Gia đinh bên cạnh thì thầm.

"Công tử!"

Gia đinh bất chợt huých nhẹ cánh tay : "Nhìn kìa, lầu hai! Lâm cô nương đang ngài đấy!"

Thẩm Trường Hách ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lâm Vũ Nhu. Nàng tựa bên song cửa, khẽ mỉm , nụ e thẹn mà ấm áp.

Hắn khẽ cong môi, đáp nàng.

Đột nhiên, một cơn gió lớn nổi lên, cuốn theo bụi đất xoay vòng, lúc đầu nhẹ nhàng càng lúc càng mạnh.

Gió quét qua mái hiên khách điếm, những chiếc đèn lưu ly hành lang chao đảo, lay động ngừng. Tà áo của Thẩm Trường Hách cũng cuốn bay lên, phất phơ trong màn đêm cuồng loạn.

Loading...