Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 233: Kép Hát.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:26:12
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Căn phòng tối đen như mực, Tiêu Uyên dựa trí nhớ, từng bước dò dẫm lên giường.
Sau vài chần chừ, cánh tay dài mạnh mẽ của cuối cùng cũng vòng qua eo nàng, cố gắng kiềm chế tiến thêm bước nào nữa.
Thẩm An An nhíu mày, chớp mắt mở . Nàng liếc xuống một cái, giả vờ như gì, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Trong đầu Tiêu Uyên lúc đang đấu tranh dữ dội.
Nếu động nàng, liệu nàng thật sự nghĩ vô dụng ?
nếu chạm nàng… Nửa đêm leo cửa sổ đây, nàng tức giận đuổi ?
Giữa tình huống tiến thoái lưỡng nan, lòng bàn tay càng lúc càng nóng rực.
Hắn rướn lên một chút, mượn ánh trăng mờ nhạt để ngắm gương mặt nàng khi ngủ.
Cuối cùng, Thẩm An An nhịn nữa: “Chàng đè lên tóc !”
“……”
Hắn vội vàng lùi , nhưng bàn tay đang đặt eo nàng vẫn chịu nhúc nhích dù chỉ nửa phân: “Trời tối, cố ý.”
Thẩm An An như thể đang mơ ngủ, xong câu đó liền im lặng, thở đều đặn, rõ ràng ngủ tiếp.
Tiêu Uyên thở dài một , nửa phần thất vọng, nửa phần nhẹ nhõm mà xuống.
Hồi lâu, khẽ gọi: “An An, nàng ngủ ?”
Không ai đáp .
Lòng bàn tay chậm rãi di chuyển lên , nhưng Thẩm An An nhíu mày, xoay né tránh.
Cuối cùng, đành từ bỏ: “Bát thuốc đó thật sự là chuẩn cho nàng mà…”
Giờ thì chắc chắn , nếu dám bậy, nàng khi vung tay cho một bạt tai ngay lập tức.
Bằng kinh nghiệm của mấy đêm từ chối, rõ, lúc ngủ là lúc nàng dễ nổi giận nhất.
Tiêu Uyên nhẹ nhàng kéo chăn, đắp kín cho cả hai. Rồi vòng tay ôm nàng lòng, nhắm mắt .
Trong bóng tối, thấy khóe môi trong lòng đang khẽ nhếch lên.
—
Sáng hôm , trong bữa ăn…
Tiêu Uyên giả vờ như từ thư phòng trở về, xuống đối diện Thẩm An An.
Mặc Hương mang cháo và thức ăn dọn lên, còn Thẩm An An thì coi như thấy .
Đợi lui hết, mới hạ giọng : “An An, hôm qua phạt Khánh Phong .”
“Ừ.”
“Vậy tối nay thể về ngủ ở Ngô Đồng Viện ?”
Thẩm An An liếc một cái đầy lạnh nhạt.
Giả bộ, tiếp tục giả bộ . Thật sự tưởng nàng ?
Nàng thong thả múc một muỗng cháo, chậm rãi đưa lên miệng, đáp lời.
“An An—”
“Hoàng Tử phi.”
Mặc Hương đẩy cửa bước , Tiêu Uyên lập tức ngậm miệng, chỉnh tề thẳng, khôi phục vẻ ngoài lạnh lùng.
“Cô… cô gia.” - Mặc Hương nhớ đến cảnh tượng tối qua liền cảm thấy hổ.
“Chuyện gì?”
“Khánh Phong đưa các diễn viên hát tuồng đến , mời qua xem thử.”
“Ừm.”
“Vậy nô tỳ xin lui .”
Mặc Hương xong lập tức chuồn mất, còn quên khép chặt cửa.
“An An—”
Thẩm An An vẫn lặng thinh.
Nàng cứ thế ăn xong bữa sáng, dậy rời .
Tiêu Uyên lập tức theo sát phía .
mặt gia nhân, giả bộ nghiêm nghị, vẻ Hoàng Tử trầm .
Đến chỗ ai, mặt dày bám riết, liên tục hỏi nàng.
Khi nào nàng thấy phiền, chỉ cần trừng mắt liếc một cái, mới ngoan ngoãn yên lặng một lúc.
—
Khánh Phong đợi sẵn ở tiền viện.
“Hoàng Tử phi, đưa đến .”
Bốn, năm nam nhân diện mạo nho nhã, thanh tú xếp thành hàng ngay ngắn, chờ Thẩm An An lựa chọn.
Những diễn viên vốn quen với việc quý phụ dưỡng nam sủng, lúc liền liên tục ném ánh mắt đưa tình về phía nàng, cố gắng thể hiện sức hút nam tính của .
Chỉ là…
Thẩm An An chẳng khác nào một kẻ mù, dửng dưng coi như thấy gì.
Không lâu , Tiêu Uyên bước .
Ánh mắt lạnh lẽo của quét qua từng , từ đầu tiên đến cuối cùng.
Chỉ trong chốc lát, đám lập tức ngoan ngoãn, đừng đến chuyện quyến rũ ai, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.
Cuối cùng, Thẩm An An một nam nhân dung mạo nhất, nhíu mày chằm chằm mắt , ánh khiến rùng .
Không khí trong viện im lặng đến đáng sợ, đến nỗi Khánh Phong cũng thấy da đầu tê rần.
"Hoàng Tử phi… Người chọn xong ạ?"
Nếu cứ tiếp tục nữa, e rằng chịu nổi mất.
"Chọn , những khác thể rời ."
Thẩm An An duỗi tay chỉ nam nhân mặt.
Khánh Phong nhanh chóng vung tay, dẫn những còn khỏi viện.
"Đi theo ."
Nàng cất bước tiến phòng, nọ do dự liếc Tiêu Uyên, cẩn thận bước theo.
Đương nhiên, Tiêu Uyên cũng theo .
—
"Ngươi gì?"
"Hát tuồng."
Thẩm An An nhíu mày: "Không còn gì khác ?"
Người nọ bất giác liếc Tiêu Uyên một cái, cúi đầu dám gì.
"Ngươi cứ , ai gì ngươi cả."
"Tiểu nhân… Tiểu nhân ở lầu hát, nên mấy kỹ năng cơ bản đều ."
Nói xong câu , hận thể biến mất tại chỗ, đầu cúi sát xuống ngực.
Lầu hát?
Thẩm An An sững , ánh mắt lướt qua gương mặt đen sì của Tiêu Uyên, lập tức hiểu đó là nơi nào.
quan trọng, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của nàng là .
"Ngươi thuật bắt chước giọng ?"
"Biết."
"Nếu ngươi mô phỏng phong thái, động tác, cách chuyện của một , ngươi ?"
Người nọ ngẩn , ngờ yêu cầu của Thẩm An An là chuyện .
"Có thể thì thể, nhưng tiểu nhân cần trực tiếp giọng của . Ngoài …"
"Còn gì nữa, cứ thẳng."
"Bắt chước là kỹ năng của hát tuồng, nhưng tiểu nhân… phận thấp kém. Nếu phu nhân tiểu nhân bắt chước một nhân vật quá cao quý, chỉ sợ… chỉ sợ khó lòng trọn vẹn."
Vẽ mặt vẽ dáng thì dễ, nhưng thần thái và khí chất khó chạm đến. Có những , sự cao quý của họ là do vàng bạc và quyền thế hun đúc mà thành, thể mô phỏng trong chốc lát, nhưng khi thật sự đối mặt với tình huống thực tế, e rằng dễ lộ sơ hở.
"Ngươi cứ yên tâm, cần giả dạng quá lâu, chỉ nửa canh giờ là đủ. Trước đó, sẽ cho kể cho ngươi về thói quen và tướng mạo của . Ngươi cứ dựa đó mà bắt chước, cần giống , chỉ cần đạt năm, sáu phần là ."
"Ngươi tên gì?"
"Tiện danh, Thanh Dược."
"Được, ngươi lui xuống chuẩn , sang trang phục của gia nô trong phủ. Mấy ngày tới cứ theo , nếu cơ hội gặp mặt, sẽ chỉ cho ngươi cần bắt chước. Ngươi quan sát kỹ vài ."
"Vâng." - Thanh Dược chắp tay hành lễ.
Thẩm An An cau mày: "Ở trong phủ của , nhất là thu mấy thói quen cùng vẻ phong trần của ngươi, đừng để lộ sơ hở."
"Vâng."
Lần thứ hai cúi hành lễ, lưng thẳng tắp hơn hẳn, thần thái cũng bớt vẻ phong lưu đa tình.
Khánh An dẫn xuống sắp xếp chỗ ở.
—
"Tại nàng chọn ?" - Tiêu Uyên bỗng lên tiếng.
"Vì hơn mấy ?"
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-233-kep-hat.html.]
Thẩm An An liếc một cái, chẳng buồn trả lời, xoay định .
ngay lập tức, nàng Tiêu Uyên siết lấy eo, kéo mạnh trong lòng .
"Đối diện với thì chẳng thèm liếc mắt một cái, nhưng lúc nãy đám thì mắt chớp lấy một . Thẩm An An, gia quá nuông chiều nàng ?"
"Nàng thử ngoài xem, vị Hoàng Tử phi nào dám ngang ngược như nàng ? Ngay mặt phu quân mà dám chằm chằm một đám diễn sĩ như thế."
Thẩm An An thản nhiên liếc một cái, nhàn nhạt hỏi: "Vậy thì ? Chàng thế nào?"
Tiêu Uyên nghẹn lời, tức đến mức gân xanh nổi đầy trán.
Lòng bàn tay siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của nàng, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Thẩm An An chớp chớp mắt, thực sự sắp nổi giận, bèn lên tiếng: "Đường đường là một Hoàng Tử, so đo với vài tên diễn sĩ õng ẹo, thấy mất mặt ?"
"Vậy tối nay ngủ ở Ngô Đồng Viện."
Thẩm An An trợn mắt, mạnh mẽ gỡ tay dậy bỏ .
Khánh An chủ tử đang đầy vẻ tức tối, gãi gãi đầu: "Chủ tử, Hoàng Tử phi gì, lẽ là ngượng ngùng thôi. Ngài cần gì so đo như chứ?"
Không từ chối, chẳng là đồng ý ?
Lý Quốc Công cũng như mà!
"Ngươi thì hiểu gì!" - Tiêu Uyên cau mày, đầy bực bội.
Lén lút về và quang minh chính đại trở về mà giống ? Lén lút thì chỉ thể ngoan ngoãn ngủ mà thôi.
Đáng tiếc, nàng vẫn nhất quyết chịu mềm lòng.
"Cái tên diễn sĩ õng ẹo đó, để ở ngoại viện. Đợi Hoàng Tử phi ngoài thì hẵng mang theo."
"Vâng."
—
Chiều tối, Thẩm An An hỏi Mặc Hương xin một cái đinh, đóng nó lên một góc khung cửa sổ.
"..."
Hoàng Tử phi chắc chắn là .
Mặc Hương thấy mà xót xa cho cô gia, nhịn mà lên tiếng: "Hoàng Tử phi, như lắm ạ..."
Cửa sổ đóng chặt thế , cô gia tối nay chắc chắn .
"Ai bảo cứ thích bộ tịch."
Thẩm An An đưa búa cho Mặc Hương, xoay quần áo lên giường ngủ.
Trước khi chìm giấc ngủ, nàng hé mắt chiếc đinh chỉ mới đóng một nửa tường, đó khẽ nhắm .
—
Đêm khuya, Mặc Hương cầm đèn lồng dậy vệ sinh, cửa liền thấy một bóng đen quen thuộc lẻn sân.
Nàng lập tức cụp mắt, xoay trở phòng, giả vờ như từng thấy gì.
Tiêu Uyên bước đến cửa sổ, động tác thành thục như vô .
"Chủ tử, ngài ?" - Khánh An nghiêng đầu, khẽ hỏi.
Tiêu Uyên liếc một cái, gì, đưa tay đẩy cửa sổ. —
Không mở .
Khánh An cũng thử một chút, đó rụt tay , mặt đầy bất lực: "...Bị đóng đinh ."
"Hoàng Tử phi chắc chắn chuyện tối qua ngài leo cửa sổ ."
"..."
"Chủ tử, là ngày mai gọi Lý Quốc Công đến bàn bạc, tìm cách giúp ngài ?"
Tiêu Uyên mím môi, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nửa còn ánh trăng chiếu rọi.
Chuyện mất mặt thế , thể để Lý Hoài Ngôn chứ?
Đường đường là một Hoàng Tử!
"An An, An An."
Hắn thấp giọng gọi qua cửa sổ: "Nàng ngủ ?"
Khánh An: "..."
Thẩm An An mơ màng trở , phớt lờ.
"Chủ tử, là chúng về ạ?"
Không thể Hoàng Tử phi đúng, Khánh An chỉ thể khuyên nhủ Tiêu Uyên.
Hắn đáp, hạ giọng gọi thêm hai tiếng, nhưng bên trong vẫn động tĩnh gì.
Vậy nên, Khánh An trơ mắt chủ tử nhà giơ tay nắm chặt góc khung cửa sổ đóng đinh, dùng sức đẩy mạnh trong.
"Chủ tử, ! Đây là... phòng của Hoàng Tử phi mà!"
Rắc!
Lời còn dứt, Khánh An chỉ thấy chiếc đinh cắm khung cửa khẽ lay động hai cái, rơi xuống đất, phát một tiếng keng giòn tan.
Cửa sổ… mở ?!
Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Uyên lập tức ánh lên tia vui sướng, chần chừ mà lập tức phi nhảy phòng.
Bên ngoài, Mặc Hương len lén qua khe cửa, hai mắt trợn tròn, lẩm bẩm: "Xong , xong , xong thật ! Cô nương nhất định sẽ nổi giận!"
Nghe thấy động tĩnh, nhưng Thẩm An An vẫn giả vờ như , lưng , nhắm mắt giả ngủ.
Không lâu , một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, kéo nàng ngoài. "Còn giả vờ?"
Tiêu Uyên lật lên giường, một tay giữ lấy cằm nàng, buộc nàng đối mặt với : "Thẩm An An, lá gan nàng cũng lớn đấy, dám đối xử với như ?"
Trong bóng tối, nàng rõ sắc mặt , chỉ thấy giọng trầm xuống: "Nàng từng học qua đạo lý phu xướng phụ tùy ? Hửm?"
Thẩm An An đáp, chỉ khẽ mở đôi mắt trong veo như nước.
Tiêu Uyên dường như thực sự tức giận, cúi , mạnh mẽ áp xuống.
"Chàng gì?"
"Dạy dỗ nàng."
Một luồng khí lạnh ập tới, nhưng ngay đó, nóng như lửa thiêu liền bao trùm. Vừa cuồng nhiệt, cẩn trọng dịu dàng.
Cơn đau nhói cổ khiến Thẩm An An nhíu mày, nhưng nàng thể chống cự sự điên cuồng của .
Đôi chân dài trắng nõn lộ khỏi lớp màn mỏng, nhưng ngay đó, mạnh mẽ kéo trở .
Ánh trăng nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa sổ, phản chiếu lên bụi mờ lơ lửng trong khí, cùng với cảnh tượng điên cuồng giường.
Không bao lâu , dường như trút cơn giận, mới buông tha nàng.
Thẩm An An xoay , rúc góc tường, lưng về phía .
"Ngày mai sẽ đích sửa khung cửa sổ cho nàng."
Tiêu Uyên ghé sát, giọng trầm thấp vang lên.
"Không cần. Phu quân là trời, thi-ếp dám phiền."
"..."
Hắn đưa tay ôm eo nàng, nhưng Thẩm An An lập tức né tránh.
Hắn tiến sát thêm, buồn bực : "Ta ý đó."
Những mâu thuẫn nhỏ nhặt , chỉ cần ở giường là thể giải quyết. Nếu cứng rắn một chút, nàng sẽ giận đến bao giờ.
Lý Hoài Ngôn từng : "Chuyện nhỏ, ngủ một giấc là hết."
"Hôm , trong buổi triều sớm, phụ hoàng để Thân Doãn Bạch thế vị trí của Lý đại nhân. Trần Thiên hiện đang ở trong cung, lẽ bao lâu nữa, phận của sẽ công bố."
Thẩm An An khẽ nhíu mày, đáp lời.
Tiêu Uyên tiếp tục : "Văn võ bá quan chắc chắn sẽ chấp nhận, đến lúc đó sẽ một trận náo loạn."
"An An, nàng gì?"
"Vừa nãy nàng thái độ ."
"..."
Thẩm An An nghiến răng, hung hăng đá một cái.
"Sao nóng nảy ?"
Tiêu Uyên , siết chặt eo nàng, kéo nàng lòng: "Phu nhân thể lật mặt nhanh như ?"
Vừa nãy, sự uy hi-ếp của , nàng đỏ mặt, ánh mắt mê ly, ngoan ngoãn đến mức khiến lòng mềm nhũn.
Thẩm An An nghĩ đến những lời ép nàng khi nãy, lập tức bực tức chịu nổi.
Lẽ nàng nên đóng đinh kín cửa sổ !
"An An—"
"Ta ngủ."
"Ngày mai ngủ ở ?"
"Thư phòng."
"An An—"
Tiêu Uyên vẫn dai dẳng gọi. Thẩm An An buồn ngủ đến mức mí mắt sắp mở nổi nữa.
"Chàng ngủ thì ngủ, đừng nữa."
Nàng bực bội kéo chăn trùm kín đầu.
Kiếp , nàng chắc chắn phiền phức như . Nghĩ , bỗng nhiên nàng mở mắt, hàng mày khẽ nhíu .
Từ khi nào, quan hệ giữa hai họ trở nên như thế …Chưa kịp nghĩ tiếp, nàng chìm giấc ngủ sâu.