Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 232: Chia Phòng.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:59
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không đời nào Thẩm An An ngờ rằng chỉ một câu dặn dò của thể gây nhiều rắc rối như .
Nghĩ đến việc sáng mai triều nhất định sẽ bàn tán về chuyện Thân Doãn Bạch gây họa, nàng liền đợi trong phòng, chờ Tiêu Uyên trở về.
“Cô gia.” - Bên ngoài vang lên giọng run rẩy của Mặc Hương.
Nàng ngẩng đầu lên, chỉ khẽ hỏi: “Về ?”
Không ai trả lời, chỉ tiếng bước chân nặng nề vang lên trong phòng.
Thẩm An An khẽ cau mày, ngước mắt lên, liền chạm đôi con ngươi đen như mực của Tiêu Uyên. Trong đó, ngoài dục vọng quen thuộc nàng thường thấy, còn cả… sự giận dữ?
Nàng nhanh chóng rà soát những việc trong ngày, chắc chắn hề điều gì khiến tức giận, càng chuyện ngoại tình.
“Chàng ?”
Tiêu Uyên trả lời, sải bước đến gần, bế thốc nàng lên đặt lên vai, thẳng về phía giường.
Thẩm An An ném lớp chăn gấm dày, lập tức chìm trong lớp vải mềm mại, nhưng lòng nàng tràn đầy lo lắng.
“Chàng… trúng dược ?”
Hắn gì, chỉ cúi xuống, kiềm chế mà cũng chẳng hề che giấu.
Màn lụa rủ xuống, tiếng kẽo kẹt của giường cùng với âm thanh kìm nén của Thẩm An An vang vọng khắp căn phòng.
Mấy nàng định trốn, nhưng đều giữ chặt eo, thể động đậy.
Đến khi tất cả lắng xuống, là quá trưa.
Bụng đói đến mức kêu ùng ục, Thẩm An An chống đỡ thể đau nhức để mặc quần áo, xuống giường.
Phía , đôi mắt đen sâu thẳm vẫn dõi theo nàng rời.
Nàng lạnh mặt, thèm để ý đến .
Sau khi y phục và chải chuốt xong, Mặc Hương bưng cơm trưa lên.
“Đây là gì?”
Thẩm An An chén thuốc đen sì mặt, nhíu mày hỏi.
Mặc Hương vô thức đầu về phía Tiêu Uyên, bước từ gian trong.
Thuốc là do cô gia đưa, nàng cũng đó là gì.
Ánh mắt Thẩm An An cũng thuận thế sang. chỉ trông thấy Tiêu Uyên, nàng cảm thấy eo đau nhức dữ dội.
Tiêu Uyên phất tay hiệu cho Mặc Hương lui xuống, đó cầm bát thuốc lên, thong thả dùng thìa khuấy đều.
“Chàng bệnh ?”
“Không.”
“Vậy đây là thuốc gì?”
“Thuốc… bồi bổ cơ thể.”
Bồi… bổ cơ thể?
Thẩm An An sững sờ. Cơ thể suy nhược ? Nàng từng nhận điều đó.
Tiêu Uyên liếc nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ ai oán: “Vốn là chuẩn cho nàng uống.”
“???”
“Ta vẫn khỏe mạnh, hề suy nhược.”
Vừa dứt lời, nàng lập tức cảm nhận sắc mặt Tiêu Uyên càng lạnh hơn, đôi mắt sâu thẳm như ngưng đọng băng giá.
“Ta , nàng bảo Khánh Phong tìm kép hát, nam, dung mạo thanh tú, cao tám thước?”
“Bảy thước bảy.”
Tiêu Uyên lạnh một tiếng: “Yêu cầu cũng khắt khe đấy.”
“… Có… vấn đề gì ?”
Thẩm An An rõ ràng cảm thấy điều , liền dò hỏi.
Tiêu Uyên cầm bát thuốc lên, nhấp một ngụm: “Mặc Hương , đêm qua trong phòng hề gọi nước.”
“……?????”
Gì mà rối tung rối mù ?
Thẩm An An ngơ ngác Tiêu Uyên, còn thì bất chợt nghiêng tới gần, áp sát với khí thế bức , ánh mắt gắt gao chằm chằm nàng.
“Là ý của phu nhân ? Nàng hài lòng với biểu hiện của vi phu?”
“Không! Tuyệt đối !” - Thẩm An An giơ ba ngón tay lên thề.
Rồi lập tức về phía cửa hét lớn: “Mặc Hương! Mau lăn đây cho !”
Mặc Hương tiếng quát, cả run lên, vội vàng đẩy cửa bước .
“Cô gia, Hoàng Tử phi, … chuyện gì ạ?”
Cô nương bao giờ mắng nàng thô lỗ như .
“Ngươi… ngươi…”
Thẩm An An há miệng định , nhưng thể thốt lời, bèn chuyển ánh mắt sang Tiêu Uyên.
Hắn vẫn chăm chú nàng, đôi mắt hẹp dài thoáng vẻ sóng ngầm cuộn trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-232-chia-phong.html.]
Nhớ đến những gì xảy giường, nàng nghiến răng hỏi: “Ngươi với khác rằng tối qua trong phòng gọi nước?”
“...Không, nô tỳ…”
Giọng Mặc Hương đột nhiên nghẹn , như sực nhớ điều gì đó. Nhìn sắc mặt khó coi của cô gia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Không nô tỳ, là… là Khánh Phong! Hắn đến hỏi nô tỳ, còn kéo một chỗ vắng …”
“……”
Thẩm An An lập tức về phía Tiêu Uyên: “Khánh Phong là của .”
Đến nước , đều hiểu chuyện gì đang xảy . Tiêu Uyên cau mày, gương mặt lạnh đến mức như sắp nhỏ nước.
“Nàng bảo tìm kép hát gì?”
“Để bắt chước Thân Doãn Bạch.”
Tiêu Uyên khẽ ho một tiếng: “Bắt chước gì, nàng cũng rõ.”
Thẩm An An im lặng, ánh mắt đầy bất mãn Tiêu Uyên.
Chỉ vài câu là lấp l.i.ế.m cho qua ? Vậy nỗi oan mà nàng chịu thì tính thế nào?
—
Đến hoàng hôn, cuối cùng Khánh Phong cũng đổ đầy nước tất cả các thùng trong phủ Hoàng Tử.
Trở về thư phòng, liền thấy chủ tử đang bàn sách, còn Khánh An thì đang trải giường.
“Chủ tử, tối nay ngủ ở thư phòng ?”
Khánh An còn kịp hiệu ngăn cản, Khánh Phong lỡ miệng. Vừa dứt lời, liền cảm nhận một luồng sát khí lạnh buốt phả thẳng lên .
Lại… lỡ lời nữa ?
“Nhờ phúc của ngươi, mấy hôm nay đều ngủ ở thư phòng.”
“……”
Khánh Phong lắp bắp “Ồ…”, nhưng kịp nuốt nước bọt, giọng lạnh như băng của Tiêu Uyên vang lên.
“Dạo Khánh An vất vả , đêm nay để ngươi canh gác . Trải đệm mà ngủ ngay cửa thư phòng.”
“?????”
“Chủ tử.”
Hắn run rẩy : “Thật … thuộc hạ canh chừng Hoàng Tử phi cũng vất vả mà…”
Tiêu Uyên chỉ lạnh lùng , ánh mắt băng giá chút nhiệt độ.
“Vậy… thể ngủ ngay cửa ? Người qua kẻ , ngại ch-ết .”
“……”
Dưới ánh mắt đầy áp lực của Tiêu Uyên, Khánh Phong chậm rãi cúi đầu: “Vâng, thuộc hạ hiểu.”
—
Mặc Hương lặng lẽ trải giường, dám nhiều lời, chỉ giúp Thẩm An An y phục, tháo trâm cài.
Trước khi lui , nàng vẫn nhịn mà lên tiếng: “Hoàng Tử phi, cô gia bát thuốc đó là phương thuốc Thái y đặc biệt kê cho .”
“Bảo uống .”
“……”
Để cô gia uống… chỉ sợ chịu nổi nữa thôi.
Ánh mắt nàng vô tình lướt qua cổ tay Thẩm An An, thấy chiếc vòng liền vui mừng hỏi: “Cô nương, tính sinh tiểu Thế Tử ?”
Thẩm An An kéo ống tay áo xuống, che kín chiếc vòng: “Lắm lời, mau lui ngoài.”
Mặc Hương cúi hành lễ, khép cửa .
Thẩm An An khoanh chân giường, chút hối hận vì đuổi quá sớm.
Nàng còn quên hỏi chuyện gì xảy trong buổi chầu sáng nay, Hoàng Thượng phong cho Thân Doãn Bạch chức quan gì.
Giờ đây? Sang tìm ?
Nàng lắm, nhưng trong lòng bứt rứt, tò mò kết quả.
Thôi kệ, ngủ !
Nàng kéo chăn trùm kín đầu, nhắm mắt .
—
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, trong phòng vang lên tiếng kẽo kẹt nhỏ, khung cửa sổ hé mở một khe hở.
Mặc Hương dụi dụi mắt buồn ngủ, xách đèn lồng tiến gần cửa sổ.
ngay giây tiếp theo, nàng sững sờ tại chỗ.
Tiêu Uyên nửa bệ cửa sổ, đôi mày lạnh lùng nàng, giọng băng giá: “Tắt đèn .”
“Ồ… ồ ồ.” - Mặc Hương vội vàng thổi tắt đèn, giấu lưng.
Sau khi Tiêu Uyên nhảy trong phòng, còn quên cẩn thận đóng cửa sổ .
Xoay , giơ tay vỗ mạnh trán .
“ là bệnh… nửa đêm ngủ, mò đây gì .”