Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 231: Gian Chính Không Gọi Nước.

Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:56
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm An An đưa tay định đẩy cửa thì cổ tay một bàn tay khác nắm chặt, lưng truyền đến ấm từ một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

"Lâu ngày gặp , đừng phiền họ."

Nàng nghiêng đầu, chạm đôi mắt đen sâu thẳm, chứa đầy ẩn ý của .

Tim nàng khẽ run lên, như thể một thứ vô hình nào đó níu giữ, nhất thời nên lời.

"Để họ trò chuyện riêng một lúc ." - Hắn nắm lấy cổ tay nàng, kéo rời khỏi khách viện.

Trúc viên vẫn chẳng khác gì khi rời . Mặc Hương và Mặc Nhiễm thấy hai trở về liền nhanh chóng cúi đầu rút lui, để gian riêng tư cho chủ nhân.

Két—

Tiêu Uyên nhẹ nhàng khép cửa phòng, liền bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Thẩm An An.

"Sao nàng như ?"

"……"

Đường đường là một Hoàng Tử, như kẻ tái phạm nhiều .

Thẩm An An lập tức lên tiếng cảnh cáo: "Trời vẫn còn sáng, đại ca cũng đang ở trong phủ, đừng bậy."

"Đại ca nàng còn bận rộn, chẳng thời gian để ý chúng ."

Hắn trầm giọng, ánh mắt càng thêm thâm trầm, chờ đợi thêm giây nào bước nhanh về phía nàng.

Thẩm An An bỗng cảm giác chẳng khác gì một khách nhân đến thanh lâu, trông thấy mỹ nhân liền sốt ruột chờ nổi.

"An An, nàng nhớ nàng đến mức nào ?"

Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy eo nàng, như thể khảm nàng tận xương tủy.

"Chàng xe ngựa, ngày thứ ba tin tức của Tề Cẩm Bình, rốt cuộc là chuyện gì?"

Tiêu Uyên ngẩng đầu khỏi hõm cổ nàng, giọng đầy bất mãn: "Lúc mà nàng còn chuyện ? Quả thật là hưởng thụ chút nào."

"…… Ta chỉ nghĩ lo chính sự thôi, giống , về chỉ nghĩ đến mấy chuyện đắn."

Ánh mắt Tiêu Uyên tối sẫm, dục niệm cuồn cuộn tràn lan trong con ngươi đen láy, chặt chẽ khóa chặt lấy Thẩm An An, tựa hồ hài lòng với phản ứng của nàng.

Hắn cúi đầu, khẽ cắn lên bờ vai nõn nà lộ ngoài lớp áo.

Không đau, chỉ thấy tê tê dại dại.

Bóng dáng hai chậm rãi giao hòa tấm màn lụa, một bàn tay trắng nõn vô thức siết chặt lấy mép rèm, cánh tay mảnh khảnh vặn che khuất một nửa.

"An An, nữ nhân thể quá lý trí, để phu quân dạy nàng."

Hắn kéo tay nàng xuống, thô bạo tách từng ngón tay của nàng , đan chặt bàn tay .

"Thánh nhân , tình cảm khó mà kiềm chế, càng thể khống chế thì càng chứng tỏ tình yêu sâu đậm, nàng đúng ?"

, Thẩm An An cũng , vì giờ phút nàng căn bản chẳng thể đáp lời, đầu óc và môi lưỡi đều bận rộn.

Đến khi cơn sóng dần lui , nàng mới thể thở dốc mà : "Lý lẽ tà môn, đúng là ngụy biện."

Tìm cớ để hợp lý hóa hành vi hoang đường của .

Tiêu Uyên nghiêng, vươn tay kéo tấm rèm lụa xuống, ngón tay mang theo chỉ nhẹ nhàng cầm lấy chén nước chiếc bàn nhỏ, đưa đến bên môi nàng.

"Ta uống."

Hắn khẽ , tự uống cạn.

Tấm chăn gấm chỉ che ngang eo , để lộ phần trần trụi.

Một ngón tay mang theo ấm ẩm ướt run rẩy chạm lên vùng bụng . Tiêu Uyên nâng mắt, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm An An đang trống rỗng ngây ngẩn.

Nàng chăm chú chằm chằm vị trí , đôi môi đỏ mọng khẽ run.

"Bây giờ ."

"Khi nào thì thương?"

Tiêu Uyên thản nhiên nắm lấy cổ tay nàng, đặt lên vết sẹo dữ tợn bụng : “Lúc nàng Giang Nam.”

Vết sẹo lồi lên rõ rệt, màu hồng nhạt, khác biệt với những vết sẹo cũ . Nó trông đáng sợ hơn bất kỳ vết thương nào mà nàng từng thấy.

Nàng .

Chợt nhớ ngày nàng từ Giang Nam trở về, hề vội vàng nàng như . Dù đó thể kiềm chế, cũng chỉ là ban đêm, mà mỗi xong chuyện, đều lập tức khoác áo .

Mãi đến hôm nay, nàng mới chậm chạp nhận .

“Ai ?”

“Tiêu Trạch.”

Giọng Tiêu Uyên bình tĩnh đến lạ: “Hắn cùng đường, chỉ còn nước liều mạng một phen.”

Hắn suýt bỏ mạng để kéo Tiêu Trạch xuống. Tưởng rằng chuyện sắp kết thúc, mà đúng lúc , phụ hoàng trở về, về để về phía Tiêu Trạch!

Nghĩ đến đây, ánh mắt tràn đầy giễu cợt lạnh lẽo.

Có thể để một vết sẹo thế , Thẩm An An vết thương hẳn là sâu, nặng.

“Kiếp cũng sống như ?”

Phủ Tứ Hoàng Tử, Thẩm gia, và cả nàng, một kẻ ngừng gây rắc rối. Hắn luôn chắn gió che mưa, giữa cơn phong ba bão táp, bước từng bước đầy khó khăn.

Còn nàng bảo vệ quá kỹ, mỗi ngày ngoài chuyện nam nữ tình trường, đánh ghen cãi vã, chẳng còn gì khác.

Tiêu Uyên trả lời, chỉ ôm nàng thật chặt.

Dù là ở kinh thành tại Lãng Duyệt Hồ, từng một ngày mơ thấy ác mộng , cảm giác tuyệt vọng giãy giụa, khi tỉnh mới đó chỉ là mộng, niềm vui mừng như sống nữa.

“Biết bao nhiêu buổi sáng, điều mong nhất chính là thể ôm chặt nàng trong lòng, để nàng cả.”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mềm mại của nàng, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn.

Keng—

Tiếng va chạm giòn tan vang lên, là vòng tay của Thẩm An An chạm chiếc nhẫn tay Tiêu Uyên.

Nàng giật , định rụt tay , nhưng giữ chặt.

“Sao thế?”

Tiêu Uyên gì, chỉ cau mày chăm chú chiếc vòng tay .

“Chỉ là một cái vòng bình thường thôi mà, cũng xem .” - Nàng , định giấu nó trong chăn.

“Quá , xứng với nàng. Lần đừng đeo nữa.”

Tim Thẩm An An khẽ run. Nàng tưởng phát hiện điều gì, nhưng nghĩ thấy đúng, nếu thật sự nhận , với tính cách của Tiêu Uyên, chắc chắn lật tung cả Ngô Đồng Viện lên chứ thể bình thản thế .

“Chỉ là tiện tay đeo chơi thôi.”

“Ta thích cái vòng .”

Ngay cả chính Tiêu Uyên cũng rõ tại , chỉ đơn giản là thích.

“...Vậy thì, để lục hòm trang sức, đổi cái khác cho nàng.”

Lúc , Tiêu Uyên mới buông cổ tay nàng .

Thẩm An An khẽ thở phào một . lúc đó, giọng Mặc Hương vang lên ngoài cửa: “Cô gia, Vương phi, Thẩm công tử cho tới tìm.”

“...”

Tiêu Uyên nhíu mày: “Sao nhanh thế, dỗ xong ?”

Thẩm An An sắc trời dần sẫm , liếc mắt chế giễu Tiêu Uyên một cái, xoay bước xuống giường với đôi chân trần.

“Trời lạnh đấy, coi chừng nhiễm lạnh.”

Lúc ôm tảng băng trong tay, nàng cũng cảm thấy lạnh nữa. Thẩm An An thèm để ý đến , nhanh chóng mặc quần áo, búi tóc.

Khi đến khách viện, Lâm Vũ Nhu ngừng , chỉ là đôi mắt vẫn đỏ hoe, lặng lẽ theo sát Thẩm Trường Hách.

Hắn chào Tiêu Uyên, khó hiểu : “Quản gia hai trở về từ Linh Sơn từ sớm, đợi mãi vẫn thấy .”

“...”

Mặt Thẩm An An thoáng đỏ bừng. Chẳng lẽ nàng thể rằng họ tranh thủ thời gian để cùng mây mưa hoan ái ?

“Chúng đến, nhưng lúc đó hai đang chuyện, An An bảo tiện quấy rầy nên bọn về .”

Thẩm An An lập tức đầu, trừng mắt lườm Tiêu Uyên một cái thật mạnh.

Sắc mặt vẫn bình thản như thường, hề chút hổ vì đang dối.

Giờ thì đến lượt Thẩm Trường Hách và Lâm Vũ Nhu đỏ mặt.

“Thương thế của đại ca, đại phu thế nào?”

Lâm Vũ Nhu : “Chỉ cần tĩnh dưỡng. Ngoại trừ… vết sẹo mặt, những chỗ khác đều thể từ từ hồi phục.”

Nàng vẫn canh cánh trong lòng về vết sẹo đó, vì để ý mà là đau lòng, thậm chí còn xót xa hơn cả khi chính bản tổn thương.

Thẩm An An Lâm Vũ Nhu, nhẹ giọng : “Lâm cô nương, ngày thành của nàng và đại ca gần kề, nhưng gương mặt … Nếu nàng…”

“Hôn sự vẫn sẽ diễn như cũ.”

Lâm Vũ Nhu vội vã lên tiếng, như sợ Thẩm An An sẽ lời hoãn hôn lễ.

“Ta… chuẩn tất cả , cần lo lắng điều gì. Đến ngày đó, chỉ cần khoác lên hỷ phục, bái đường thành .” - Nàng đỏ mặt .

“Tốt quá .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-231-gian-chinh-khong-goi-nuoc.html.]

Thẩm An An rạng rỡ: “Đến hôm , nhất định sẽ chuẩn đại lễ, chúc mừng đại ca và đại tẩu trăm năm hòa hợp, tình nhân sẽ thành quyến thuộc.”

Ánh mắt Thẩm Trường Hách dịu dàng, lặng lẽ dừng gương mặt đang ửng đỏ của Lâm Vũ Nhu.

Buổi tối, Thẩm An An giữ hai dùng bữa tối trong phủ, đến khi đèn hoa lên rực rỡ, nàng mới cho chuẩn xe ngựa tiễn họ về.

“Cuối cùng cũng thể danh chính ngôn thuận ở bên , chỉ mong từ nay còn biến cố gì nữa.”

Con đường mà họ trải qua, còn gập ghềnh trắc trở hơn cả lúc nàng và Tiêu Uyên thành .

“Yên tâm, bây giờ ông đang bận lo liệu chức quan cho Thân Doãn Bạch, còn tâm trí để nhúng tay những chuyện khác .”

Buổi tối.

Thẩm An An lo Tiêu Uyên sẽ điều gì đó từ chiếc vòng tay, bèn mở hòm trang sức lục lọi một hồi, tùy tiện chọn một chiếc vòng khác để thế.

Tiêu Uyên khi tắm rửa bước , liền thấy nàng đang căng thẳng đóng hòm trang sức.

Hắn liếc mắt về phía ngăn kéo , nhưng gì.

Ánh trăng lạnh chiếu rọi lên bóng dáng Thẩm An An đang bàn trang điểm, làn da tựa ngọc, mái tóc dài buông xuống tận eo, đen nhánh mượt mà như lụa.

“An An~”

Không đợi Tiêu Uyên bước đến, Thẩm An An lập tức dậy rời khỏi bàn trang điểm.

“Trễ , ngày mai còn triều, nghỉ sớm .”

Tiêu Uyên chút bất mãn. Hắn còn gì cả, mà nàng tránh né như tránh rắn rết?

Thẩm An An: Cần gì nữa ? Mới giọng điệu vòng vo , định .

Lúc lên giường, Tiêu Uyên còn kịp đưa tay, Thẩm An An vội vã xoay tránh .

Sắc mặt thoáng trầm xuống, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn yên.

Một lúc , nàng : “Ngày mai gọi thái y đến bắt mạch cho nàng.”

Trái tim Thẩm An An lập tức thắt , nghĩ rằng phát hiện điều gì.

“Gọi… gọi thái y gì?”

“...Bài xích chuyện phòng the là bệnh, cần chữa.”

“...”

Sáng hôm .

Lúc Thẩm An An tỉnh dậy, Tiêu Uyên triều từ lâu.

Tính , hai tháng nàng ngủ nướng một giấc hồn. Nàng trở , lười biếng ôm chăn, rời khỏi giường.

Mặc Hương lải nhải kể từ lúc Tiêu Uyên thức dậy, ăn sáng, đến khi rời phủ. Nói xong, thấy Thẩm An An vẫn bất động, bèn : “Chờ cô gia về, thể thoải mái lười biếng .”

“Ừm.” - Nàng gật đầu, đổi tư thế khác.

Kiếp , ngày nào nàng cũng sống như thế . đến kiếp , những ngày thảnh thơi như trở nên hiếm hoi.

“Ngươi gọi Khánh Phong đến đây một chuyến, chuyện dặn dò.”

Mặc Hương lên tiếng đáp lui ngoài. Mặc Nhiễm hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, đến khi dùng xong bữa sáng và bước sân, Khánh Phong đợi sẵn.

“Tứ Hoàng Tử phi.”

“Ngươi trong kinh thành những rạp hát nào nổi tiếng ? Ta cần tìm một tài bắt chước giọng , nhất định là nam nhân, diện mạo thanh tú nho nhã, chiều cao bảy tám thước, giọng hát danh tiếng nhất.”

Nghe xong một loạt yêu cầu , vẻ mặt Khánh Phong chút phức tạp.

“Thuộc hạ thể hỏi một câu ? Hoàng Tử phi tìm như để gì?”

“Trước tiên cứ tìm , mang đến đây sẽ .”

“Vâng.”

Không lâu khi rời khỏi Ngô Đồng Viện, Khánh Phong lén lút về.

Hắn rón rén đến mức khiến Mặc Hương đang canh cửa cũng nhíu mày, trừng mắt đầy khó hiểu.

“Ngươi gì thế?”

Khánh Phong nhanh chóng kéo nàng góc khuất, hiệu giữ im lặng.

Hành động Mặc Hương suýt nữa hét lên vì giật .

“Ngươi định gì? Ta cảnh cáo, nếu dám động , Hoàng Tử phi nhất định sẽ tha cho ngươi!”

“……”

Khánh Phong bất lực liếc nàng một cái, hạ giọng : “Ta chuyện hỏi.”

“Nói .”

“Là… là…”

Hắn đỏ bừng cả mặt, do dự hồi lâu mới nghiến răng hỏi: “Đêm qua, trong phòng gọi nước mấy ?”

“……”

Mặc Hương sững sờ , mất một lúc mới kịp phản ứng. Nàng lập tức vung tay, tát một cái thật mạnh.

“Đồ vô liêm sỉ! Ngươi mà cũng dám tò mò chuyện phòng the của chủ tử ?”

“Không , việc quan trọng, mau !”

Khánh Phong sốt ruột, nhất là bên má đánh, nóng rát như lửa đốt.

“Đêm qua… gọi nước.”

“Cái gì?”

Khánh Phong trợn tròn mắt: “Sao thể chứ? Ngươi nghĩ kỹ xem!”

“Ta ở ngay ngoài cửa canh gác, thể sai ?”

“Xong , xong thật …” - Khánh Phong lẩm bẩm, bước chân vội vã rời .

“Theo lý mà , chủ tử đang ở độ tuổi cường tráng sung mãn, như ?”

Hắn vò đầu bứt tai, vẻ mặt vô cùng lo lắng, khiến Mặc Hương khó hiểu.

“Xong cái gì mà xong? là kỳ quặc.”

Tiêu Uyên về đến phủ lập tức thẳng đến Ngô Đồng Viện, nhưng giữa đường Khánh Phong chặn .

“Điện hạ, thuộc hạ… thuộc hạ việc khẩn cấp cần bẩm báo.”

“Có chuyện gì để tối .”

Hắn mới lấy phương thuốc từ thái y, tối nay nhất định thử xem thế nào.

“Điện hạ, chuyện … liên quan đến Hoàng Tử phi, cần gấp ạ.”

Tiêu Uyên thoáng nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc Khánh Phong. Sau vài giây suy nghĩ, quyết định theo thư phòng.

Trong thư phòng, bầu khí nặng nề đến đáng sợ.

Khánh An rụt cổ, thỉnh thoảng len lén Khánh Phong, trong lòng thầm khâm phục dũng khí của .

khâm phục xong, lập tức cúi gằm đầu, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của để tránh vạ lây.

“Ngươi … Hoàng Tử phi bảo ngươi đến rạp hát tìm một nam diễn viên tuấn tú, dáng vẻ thư sinh, cao bảy tám thước?”

“Vâng.”

“Mặc Hương còn , cả đêm qua trong phòng gọi nước?”

Khánh Phong cắn răng gật đầu thêm nữa, khiến thư phòng rơi sự im lặng kéo dài.

Không bao lâu trôi qua, Khánh Phong dè dặt lên tiếng: “Điện hạ, thuộc hạ… thường Quốc Công bí phương chữa trị loại vấn đề , là… là…”

Rắc—

Khánh Phong và Khánh An giật bắ-n cả , ngẩng đầu lên liền thấy một góc bàn sách Tiêu Uyên bẻ gãy một cách thô bạo, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Khánh Phong lập tức im bặt, miệng ngậm chặt như vỏ trai.

Tiêu Uyên tức đến mức bật , đột nhiên phắt dậy, sải bước rời khỏi thư phòng.

Cảm giác áp bức nặng nề cuối cùng cũng biến mất, Khánh Phong như sống , thẳng lưng lên. Vì hạnh phúc cả thể xác lẫn tinh thần của điện hạ, thực sự hi sinh nhiều!

“Nếu nhàn rỗi như , thì mau ngoài múc đầy tất cả các bể nước còn trống trong phủ cho .”

Giọng lạnh lẽo của Tiêu Uyên từ bên ngoài vọng .

Khánh An chẳng chút thương xót với ánh mắt đầy châm chọc: “Rốt cuộc ai cho ngươi cái dũng khí đó?”

Khánh Phong mặt đỏ bừng, cãi : “Ta chỉ là trung thành thôi! Giải quyết mâu thuẫn sớm, vẫn hơn bùng nổ đến mức cả hai cùng chán ghét .”

“...Vậy còn đấy gì? Mau gánh nước !”

“……”

Khánh Phong xách gánh nước lẩm bẩm: “Ta chỉ quan tâm sức khỏe của điện hạ thôi! Ngài về phủ hôm qua, gọi nước. Ngươi xem, chuyện bình thường ?”

“Không bình thường chính là NGƯƠI đó!!”

Loading...