Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 230: Hồi Phủ.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:54
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Triệu Thống lĩnh."
"Vâng, Tứ Hoàng Tử!" - Triệu thống lĩnh cố gắng nặn một nụ gượng gạo.
"Hôm nay... tệ, phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi."
"Haha... ha ha..."
Tiêu Uyên cất bước rời . Lăng Thần Dật vỗ mạnh mấy cái lên vai Triệu thống lĩnh, nụ mang theo hàm ý sâu xa.
Đợi khi bọn họ xa, Triệu thống lĩnh mới run run giơ tay với thuộc hạ bên cạnh: "Còn ngây đó gì? Mau đỡ !"
"Thống lĩnh, ngài ?"
Sắc mặt Triệu thống lĩnh giấu vẻ hoảng loạn: "Ta... chân bủn rủn !"
…
"Tìm thấy Tề Cẩm Bình ?"
"Chưa."
Lăng Thần Dật nhíu chặt mày: "Chuyện gì ? Sao ngươi đột nhiên trở về?"
"Nói dài lắm!"
Dứt lời, vội vàng bước lều, bỏ mặc Lăng Thần Dật trong cơn gió lạnh tiêu điều.
Trong lều, Thẩm An An vẫn đang say ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo chút mệt mỏi nhưng giãn thư thái. Đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy góc chăn gấm.
Tiêu Uyên đến, xuống bên giường, gương mặt lạnh lùng dần dần trở nên dịu dàng.
Những ngày qua ở đây, nàng nhất định chịu ít ấm ức. Đám đáng ch-ết , dám thừa cơ vắng mặt mà bắt nạt nàng như !
Vừa về đến nơi, ít đại thần đến bái kiến, nhưng Tiêu Uyên bảo Khánh An từ chối bộ, đợi hồi phủ mới xử lý .
Hắn cởi giày, trèo lên giường, ôm Thẩm An An lòng, cảm giác mãn nguyện dâng tràn. Giấc ngủ , ngủ thêm hơn một canh giờ nữa.
"Chủ tử, Hoàng Thượng lệnh lập tức khởi hành hồi kinh."
Giọng của Khánh An từ bên ngoài truyền .
Thẩm An An khẽ rên một tiếng, lười biếng xoay , đôi mắt nhập nhèm mơ màng mở , ngây ngẩn một lúc lâu.
Chóp mũi chạm nhẹ một cái, Tiêu Uyên dịu dàng : "Ngẩn gì thế, nhận ?"
"...Không , chỉ chút mơ hồ." - Cứ ngỡ như đang trong mộng.
Tiêu Uyên càng thêm đau lòng, khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng cúi xuống hôn một cái.
Sau một lúc mật, Thẩm An An thở dốc : "Chẳng hồi kinh ? Mau dậy chuẩn thôi."
" , Lý đại nhân..."
"Ch-ết ."
Đôi mắt đột nhiên lạnh : "Lý đại nhân ch-ết, Lương Tần phát điên, nhốt lãnh cung."
"Ừm."
Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may về kịp, nếu mặt hoàng đế ở đây, xử lý bọn chúng e rằng sẽ mất ít công sức."
"Chứng cứ rõ ràng, còn lời nào để ."
"Đó là vì kiêng kỵ ."
Thẩm An An nhạt: "Nếu hôm nay chỉ một chiến đấu..."
"Sẽ chuyện đó."
Hắn ôm chặt nàng lòng: "Từ nay về , sẽ bao giờ bỏ mặc nàng một nữa."
Nghĩ đến mũi tên , Tiêu Uyên vẫn cảm thấy sợ hãi.
Thẩm An An mím môi, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén: "Lần , thể Hoàng Thượng thua cả ván cờ. một điều, ông giữ Thân Doãn Bạch. Bây giờ Lý đại nhân ch-ết, ông nhất định sẽ trọng dụng Thân Doãn Bạch để lấp chỗ trống."
"Ừm, ông nhắc đến việc xử lý , hẳn là chờ về kinh sẽ ban chiếu triều đình."
Khánh An và Mặc Hương chuẩn thứ xong xuôi.
Tiêu Uyên kéo chăn gấm xuống giường, ngăn Thẩm An An đang định giày.
"Ta bế nàng ngoài."
"Không cần, mệt nữa."
để nàng phản đối, cúi ôm ngang nàng lên, sải bước khỏi lều trại.
Dưới ánh mắt trầm trồ của bao , ôm nàng lên xe ngựa, khiến đám quan gia phu nhân khỏi xì xào bàn tán, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-230-hoi-phu.html.]
Hoàng đế chỉ lướt mắt một cái lạnh nhạt thu hồi ánh , sắc mặt chút biểu cảm.
Thẩm An An đỏ mặt.
Từ khi Tiêu Uyên trở về, nàng cứ như một đứa trẻ thể tự lo liệu, giữ chặt trong vòng tay mà che chở.
"Đã tìm thấy Tề Cẩm Bình ? Thân Doãn Bạch đang ở kinh thành, Thân Doãn Bạch ở Lãng Duyệt Hồ ..."
"Là giả."
Tiêu Uyên ; "Sau khi nàng gửi tin cho , lập tức phái điều tra. Người bắ-t -c Tề Cẩm Bình thực sự Thân Doãn Bạch, nhưng liên quan đến . Chính xác mà , là một kẻ diện mạo giống ."
Thẩm An An giật , trong đầu bỗng nhớ đến bức họa của Đại sư Văn Âm.
"Giống? Giống đến mức nào?"
"Tầm bảy, tám phần."
Nàng chằm chằm Tiêu Uyên, giọng nghiêm túc: "Chàng xem, khi nào... vị đại nhân họ Thân ch-ết ? Hắn trở báo thù?"
Bắ-t -c Tề Cẩm Bình, khiến ông thể nhanh chóng đến biên quan trấn giữ lãnh thổ.
"Không thể nào."
Tiêu Uyên khẳng định chắc nịch: "Năm đó ông ch-ết, tận mắt thấy. Không thể nào là ông ."
"Vậy là ai? Chẳng lẽ Thân Doãn Bạch còn ?"
Tiêu Uyên lắc đầu: "Không . Người đó lớn tuổi hơn Thân Doãn Bạch, xét về ngoại hình thì ba mươi lăm tuổi."
"..."
Lại thêm một nhân vật bí ẩn xuất hiện, Thẩm An An nhíu chặt mày.
"Còn Tề Cẩm Bình? Chàng tìm thấy ?"
"Ngày thứ ba khi đến, tin của ông ." - Giọng Tiêu Uyên hạ thấp một chút.
Thẩm An An sững : "Vậy ..."
"Trong thư tiện nhiều. Hơn nữa, còn việc khác cần lợi dụng cớ để , nên mới chậm trễ nhiều ngày như ."
Bên ngoài vẫn , Thẩm An An nhạy bén nhận nên tiếp tục hỏi thêm.
"Kẻ bắ-t -c Tề Cẩm Bình liên quan đến Thân Doãn Bạch, chắc chắn là theo ý của Hoàng Thượng. Ông rời khỏi kinh thành, để thể thuận lợi đưa Thân Doãn Bạch triều, trợ giúp Trần Thiên."
"Ừm, ."
Tiêu Uyên ôm nàng, nhẹ giọng : "Chúng một thư từ qua khác chặn . Lúc đó đoán ."
Hoàng đế vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của , bao gồm cả thư từ trao đổi giữa và Thẩm An An.
Thẩm An An trầm tư, chẳng trách gì, thậm chí về còn hồi âm.
Những gì nàng , Hoàng đế cũng sẽ thể .
…
Xe ngựa dừng phủ Tứ Hoàng Tử, Khánh Phong chờ sẵn ở đó.
"Chủ tử, Hoàng Tử phi, Hoàng Thượng phái ám vệ hoàng tộc truy lùng Trần Thiên, và giao đấu với ám vệ trong phủ."
"Đã bắt ?" - Thẩm An An hỏi.
"Bắt . Thuộc hạ dùng Trần Thiên để trao đổi lấy Thẩm công tử."
Đây vốn dĩ là kế hoạch của Thẩm An An.
"Đại ca đang ở ?"
"Trong phủ, mời Thái y đến chữa thương."
Thẩm An An vội vàng rảo bước, nhanh chóng trong. Tiêu Uyên khẽ siết tay, cảm nhận lòng bàn tay trống rỗng, lập tức theo .
Vừa đến khách viện, liền thấy tiếng nghẹn ngào của một nữ tử.
Tiếng kiềm nén.
"Đừng , mà."
"Sao thương nặng thế …" - Lâm Vũ Nhu nghẹn ngào, nắm lấy cổ tay , cắn chặt môi.
"Ta hủy dung , Vũ Nhu, nàng chê ?" - Giọng Thẩm Trường Hách chút dè dặt.
"Chàng gì ! Chàng là , dù thế nào cũng rời xa ."
Nàng ngước mắt, nhẹ nhàng chạm vết sẹo mặt .
"Thái y đúng là… vết thương đều chữa khỏi, để sẹo mặt chứ!"
Thẩm Trường Hách rũ mi mắt, gì.