Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 229: Mất Trí Điên Cuồng.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:51
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng thuận thế tựa vai , cảm giác an tâm và yên bình từng dâng lên trong lòng.
Chẳng bao lâu , Triệu Thống lĩnh với sắc mặt phức tạp áp giải một kẻ áo đen thương từ trong hang động .
Nhìn thấy đó, ánh mắt Thẩm An An lập tức lạnh . Tiêu Uyên cảm nhận sự đổi của nàng, liền đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng.
Hắn lạnh lùng liếc Lý đại nhân, cần gì cũng đủ khiến những xung quanh run sợ.
"Chủ tử."
Khánh An tiến lên bẩm báo: "Trong hang động phát hiện nhiều th-i t-hể, đều là quan viên của Bộ Binh."
"Lý đại nhân."
Tiêu Uyên lạnh giọng, trong mắt hiện lên sát khí: "Gi-ết hại mệnh quan triều đình, ám sát Hoàng Thượng, ông đây là tội gì ?"
"Những đó do gi-ết! Ta gặp Hoàng Thượng! Ta gặp Hoàng Thượng!"
Lý đại nhân giãy giụa hét lên.
Mà một tên đồng lõa khác, ngay khi thấy Tiêu Uyên trở về, sắc mặt trắng bệch. Hắn hôm nay e rằng còn đường thoát.
Khánh An vung chân đá mạnh cẳng chân Lý đại nhân, ép quỳ xuống đất: "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, Lý đại nhân còn định chối cãi ?"
"Ta gặp Hoàng Thượng! Ta gặp Hoàng Thượng!"
Tiêu Uyên hừ lạnh một tiếng, nhếch môi giễu: "Đừng vội, lát nữa sẽ đưa ngươi gặp."
Lý đại nhân mắt đỏ ngầu, cánh tay thương mềm nhũn rủ xuống bên , sợ hãi căm hận trừng mắt Tiêu Uyên và Thẩm An An trong lòng .
Thẩm An An đến đây chính là để đối phó với , báo thù cho đại ca thương. giờ Tiêu Uyên trở về, nàng cần lo lắng nữa.
Nàng thậm chí chẳng buồn liếc Lý đại nhân, mà sang Triệu Thống lĩnh: "Những gì xảy hôm nay, bao gồm cả những gì trong hang động, chắc hẳn Triệu Thống lĩnh và các Cấm vệ quân đều thấy rõ. Loại phản tặc tuyệt đối thể dung tha. Một lát nữa diện thánh, mong các vị cứ sự thật mà tâu trình."
Triệu Thống lĩnh trông còn khó coi hơn cả khi nuốt một con ruồi, trong lòng lạnh toát.
Hắn thể tin lời tên thích khách , nhưng Lý đại nhân là tâm phúc của Hoàng Thượng.
Đến lúc , dần nhận vấn đề. Không lẽ vụ ám sát hôm nay thực sự là do Hoàng Thượng tự tay sắp đặt? Nếu , chẳng giúp Tứ Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử phi loại bỏ một tâm phúc của Hoàng Thượng ?
Nghĩ đến việc lát nữa mắt Hoàng Thượng chứng, hai chân Triệu Thống lĩnh run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc sống lưng.
Không trách Lương tần ngăn cản đến đây, trách Tứ Hoàng Tử phi xuất hiện và còn xúi giục tay. Hóa , chính mới là con thí trong ván cờ , còn tưởng đang nắm quyền chủ động.
Giờ khắc , Triệu Thống lĩnh chỉ hận thể ch-ết quách cho xong: "Chuyện … chuyện … lẽ là hiểu lầm…"
"Hay là Triệu Thống lĩnh và Lý đại nhân vốn là cùng một phe?"
Giọng Tiêu Uyên đột nhiên trầm xuống, Khánh An cùng thuộc hạ ngay lập tức rút kiếm .
"Không! Không !"
Triệu Thống lĩnh cuống quýt xua tay, dám thêm nửa lời bênh vực Lý đại nhân.
"Nếu , thì trở về thôi."
Lúc đến đây, còn tràn đầy khí thế, nhưng lúc về thì như kẻ bại trận, đầu cúi thấp, mặt xám ngoét như đưa đám. Toàn lạnh buốt như đang giữa mùa đông giá rét.
Đường xuống núi gập ghềnh hiểm trở, Tiêu Uyên dứt khoát bế ngang Thẩm An An lên.
"Ta thể tự ."
"Ngoan, đừng nhúc nhích, ngủ một lát ."
Bị nhiều chằm chằm, Thẩm An An tiện giãy giụa, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng như lửa đốt.
Những đoạn đường còn , đều cố ý chậm . Quãng đường chỉ mất hai ba khắc để xuống núi, mà mất hơn một canh giờ mới đến chân núi.
"Trước tiên, đưa bọn chúng đến gặp Hoàng Thượng, sẽ đến ngay."
Khánh An lập tức nhận lệnh, đích giám sát Triệu Thống lĩnh, áp giải đến trướng của Hoàng Thượng.
Tiêu Uyên thì một cung nữ dẫn đường, ôm theo Thẩm An An từ khi nào về trướng của nàng.
"Cô... cô gia!" - Mặc Hương sững sờ, ngay đó liền mừng rỡ vén rèm lên.
Tiêu Uyên cẩn thận đặt nàng xuống giường, đắp kín chăn gấm. Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua gương mặt trắng trẻo nhưng gầy gò thấy rõ của nàng, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
"Cô gia, cuối cùng ngài cũng trở về ! Ngài mấy ngày qua Hoàng Tử phi vất vả thế nào ! Ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, ngủ cũng chẳng yên giấc. Đặc biệt là khi đến Linh Sơn, còn Lương tần bắt nạt nữa!"
Dù Thẩm An An ức h.i.ế.p thật , Mặc Hương cũng ngừng tuôn một tràng kể khổ.
Nàng mỗi câu, sắc mặt Tiêu Uyên tối thêm một phần.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của Thẩm An An, khẽ : "An An, để nàng chịu thiệt thòi ."
Lời dứt, liền chạm đôi mắt hạnh mơ màng của nàng. Ánh mắt lười biếng, thoải mái, còn căng thẳng như những ngày qua.
"Lý đại nhân tra tấn đại ca . Mối thù , nhất định trả."
"Ừ."
Tiêu Uyên xoa nhẹ đầu nàng, giọng trầm : "Nàng cứ yên tâm ngủ . Ta sẽ để Khánh An ở bảo vệ nàng. Mọi chuyện khác cứ giao cho , sẽ tự tay thu dọn bọn chúng."
Ánh mắt lập tức lạnh lẽo.
"Mọi chuyện hôm nay đều do Hoàng Thượng bày , nhất định cẩn thận."
"Được."
Tiêu Uyên siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, đưa lên môi hôn thật lâu, như nỡ buông .
—
Trong trướng rồng, Hoàng Thượng tỉnh dậy. Gương mặt tái nhợt, uy nghi cao, hề bộc lộ chút cảm xúc nào, nhưng khiến tất cả trong trướng đều khiếp sợ.
Tựa như sự yên tĩnh cơn bão lớn.
Lăng Thần Dật một nữa đầu cửa, lòng nóng như lửa đốt.
Người chẳng về ? Sao còn đến? Lúc mà nhân cơ hội tay gi-ết bớt vài kẻ, thì còn đợi đến bao giờ?
"Thế Tử."
Một gia đinh ghé sát tai nhỏ: "Nghe Tứ Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử phi đang ở trong trướng. Hình như Hoàng Tử phi buồn ngủ, nên Tứ Hoàng Tử đang dỗ nàng ngủ."
"..."
Mặt Lăng Thần Dật đỏ bừng, cố gắng kiềm chế phát tác.
Bên trong trướng chỉ còn tiếng Lương tần rên rỉ khe khẽ và những lời cầu xin: "Hoàng Thượng, thần hãm hại! Người nhất định chủ cho thần !"
Nàng lặp lặp câu đến khô cả miệng, nhưng chẳng ai đoái hoài. Một bên, Trịnh Tướng quân chỉ nàng bằng ánh mắt đầy thương hại.
là đáng thương, một lành lặn bỗng chốc phát điên, suốt ngày chỉ một câu.
Mỗi dùng ánh mắt đó chằm chằm, Lương tần đều nôn. Không nàng chỉ mỗi câu đó, mà là những lời khác thể !
Hoàng đế liếc Triệu thống lĩnh đang co rúm một góc, gân xanh trán nổi lên, ho khẽ một tiếng lạnh giọng: "Sao ai cũng câm như hến thế? Rốt cuộc xảy chuyện gì, còn mau khai ?"
Triệu thống lĩnh run lên một cái, len lén liếc mắt quanh, nhưng ai dám mở miệng.
"Triệu thống lĩnh, ngươi , rốt cuộc là ?"
"..."
Ánh mắt nheo của Hoàng đế ẩn chứa sát khí lạnh lẽo, khiến sợ hãi đến mức cả lạnh toát.
"Thần... thần phụng mệnh canh giữ chân núi, nhưng phát hiện điều gì khác thường."
Rõ ràng tận mắt thấy Khánh Phong dẫn xuống núi, mà lục tung chân núi cũng chẳng tìm thấy ai.
Hoàng đế như thể một kẻ vô dụng, giọng điệu đầy khinh miệt: "Trẫm hỏi ngươi, chuyện của Lý đại nhân là thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-229-mat-tri-dien-cuong.html.]
"Là... là một sự hiểu lầm... đúng ?"
Lý đại nhân bên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Hoàng đế cũng dần dịu đôi chút.
"Hiểu lầm? Triệu thống lĩnh, chuyện bao nhiêu xác quan viên, cả việc b.ắ.n tên về phía Tứ Hoàng Tử phi mà cũng gọi là hiểu lầm ?"
Giọng lạnh lẽo khiến Triệu thống lĩnh run lên bần bật, chỉ cam chịu mà nhắm mắt.
"Phụ hoàng."
Tiếng trầm thấp vang lên, Tiêu Uyên bước , hành lễ Hoàng đế, đôi mắt sâu thẳm mang theo sát khí lạnh lùng chằm chằm Triệu thống lĩnh.
Hoàng đế , trong mắt thoáng hiện vẻ phức tạp: "Ngươi trở về từ khi nào? Sao trẫm còn tin tức gì?!"
"Nhi thần mới hồi kinh sáng nay, tin Hoàng Tử phi của nhi thần đến Linh Sơn săn bắn, vội vàng đuổi theo. Không kịp bẩm báo phụ hoàng, nhưng ngờ đến chứng kiến cảnh Lý đại nhân b.ắ.n tên về phía Hoàng Tử phi của nhi thần!"
"Nếu nhi thần kịp thời đến nơi, chỉ e Hoàng Tử phi mất mạng tên của Lý đại nhân . Lần , nhi thần Lý đại nhân cho một lời giải thích!"
Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, còn Tiêu Uyên cũng chịu nhượng bộ nửa phần.
Cả hai phụ tử bọn họ đều hiểu rõ, điều Tiêu Uyên chỉ là một lời giải thích từ Lý đại nhân, mà còn từ chính Hoàng đế.
"Phụ hoàng gặp thích khách, mà Lý đại nhân xuất hiện ở Linh Sơn trong bộ đồ đen, bên trong sơn động còn th-i t-hể của các quan viên Bộ Binh. Bằng chứng rõ ràng, những hành vi tàn ác , mong phụ hoàng xét xử công minh."
"..."
"Phụ hoàng, chuyện thể xem nhẹ. Nếu truyền ngoài, e rằng sẽ tổn hại đến long uy. Mong lập tức hạ chỉ, nghiêm trị Lý đại nhân."
Tiêu Uyên dồn ép từng bước, khiến sắc mặt Hoàng đế trở nên vô cùng khó coi.
"Lý đại nhân, ngươi còn gì để ?"
Lý đại nhân mặt mày xám như tro tàn, rằng Hoàng đế quyết định bỏ rơi . Hắn đưa mắt sang Lương Tần bên cạnh, đó lắc đầu, trầm giọng : "Thần... tất cả đều theo Hoàng Thượng xử trí."
Một quan viên khác , đồng tử bỗng chốc giãn to, hoảng loạn kêu lên: "Hoàng Thượng, xin cứu chúng thần! Trong nhà thần còn phụ mẫu già, thê tử và con thơ dại, thần thể ch-ết !"
"Câm miệng! Mau im !"
Lý đại nhân thấp giọng quát, nhưng ranh giới sinh tử, còn thể suy nghĩ nhiều như .
Trong đại điện, chỉ những kẻ liên quan đến vụ việc, mà còn nhiều trọng thần triều đình. Nghe những lời , bọn họ đều khỏi nghi hoặc mà hướng ánh mắt dò xét về phía Hoàng đế.
Thấy sắc mặt Hoàng đế dần đổi, Lý đại nhân vội : "Là thần! Là thần lòng tham mờ mắt! Mấy ngày Hoàng Thượng trách mắng vài câu, thần liền ôm hận trong lòng, bày mưu sát hại Hoàng Thượng! Những quan viên Bộ Binh cũng do thần xúi giục. Sau đó vì sợ bọn họ phản bội, thần mới nhẫn tâm gi-ết diệt khẩu! Mọi chuyện đều do thần ! Thần nhận tội!"
"Ngươi điên !"
Người bên cạnh trợn mắt kinh hãi, gào lên: "Chúng sẽ ch-ết đấy!"
Lý đại nhân nhắm mắt, tuyệt vọng nắm lấy tay áo , dùng giọng chỉ hai thấy mà :
"Ngươi thử nghĩ xem, nữ nhi chỉ mới hai tuổi của ngươi, là một ngươi ch-ết, cả gia tộc ngươi đều ch-ết?"
"..."
Người lập tức cứng đờ, cắn chặt môi, nước mắt trào như suối.
Hoàng đế siết c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ, gân xanh nổi lên, sắc mặt căng cứng đến cực điểm.
dù như , quần thần vẫn tin lời thú tội của Lý đại nhân. Động cơ mà đưa quá gượng ép, hơn nữa, còn sự liên quan của Lương Tần, một trong những tâm phúc của Hoàng đế.
Nếu ai đó bắt gánh tội, hy sinh cả gia tộc, thì đó chỉ thể là Hoàng đế.
Nghĩ thông điểm , ánh mắt các đại thần trong điện trở nên phức tạp, thần sắc nặng nề, bắt đầu suy đoán dụng ý thực sự của Hoàng đế khi diễn vở kịch khổ nhục kế .
Tiêu Uyên chẳng quan tâm đến điều đó, Thẩm An An , nàng chỉ cần Lý đại nhân ch-ết.
Bằng chứng rành rành, hơn nữa còn cấm vệ quân tận mắt chứng kiến, chuyện thể che giấu nữa.
Cuối cùng, Hoàng đế chỉ thể hạ lệnh: "Người , kéo hai tên xuống, lập tức xử trảm! Nam đinh trong tộc lưu đày, nữ quyến sung nô!"
Mưu sát Hoàng đế, gi-ết hại quan viên triều đình, hình phạt như xem là khoYên Hồng.
Lý đại nhân tuyệt vọng dập đầu tạ ơn, chỉ hy vọng khi ch-ết , Hoàng đế thể niệm tình trung thành bao năm của mà khoan dung cho hậu nhân của .
Lưu đày thì cũng đáng sợ, vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế .
Người cũng thêm gì nữa. Hắn chắc chắn ch-ết, chỉ sợ Hoàng Thượng đổi ý, khiến cả gia đình liên lụy.
Triệu Thống lĩnh hai áp giải xuống, nuốt mạnh một ngụm nước bọt, linh cảm rằng kết cục của e rằng còn thê thảm hơn cả họ.
Sắc mặt Hoàng đế đen kịt, nhưng vẫn giả vờ như chuyện gì xảy .
Lương Tần bên cạnh chứng kiến tất cả, trong lòng tràn đầy căm hận. nàng ngu ngốc, nàng hiểu rõ phụ tuyệt đối thể cứu nữa. Vì , nàng nghĩ rằng nếu thể đổi tình thế, ít nhất cũng kéo theo Thẩm An An xuống nước.
"Hoàng Thượng, thần điều bẩm báo!"
Nàng gắng gượng nâng cơ thể đầy thương tích, quỳ rạp xuống đất: "Thần thích khách thương, mà là do Tứ Hoàng Tử phi hãm hại! Còn cả Tiễn Thu, cũng là do nàng gi-ết ch-ết!"
"Hoàng Thượng, thử nghĩ mà xem! Nếu phụ thần thực sự là thích khách, thì ông nhẫn tâm tay với chính nữ nhi ruột của ?"
Hoàng đế nheo mắt, sang Tiêu Uyên: "Người , truyền Tứ Hoàng Tử phi!"
"Không cần."
Tiêu Uyên thản nhiên : "Hoàng Tử phi của nhi thần hoảng sợ, hiện thể rời khỏi giường. Chuyện , nhi thần sẽ tự xử lý."
"Gi-ết mà ngươi tự xử lý là xong ?" - Giọng Hoàng đế lạnh như băng.
Tiêu Uyên lạnh: "Lương Tần dọa đến phát điên, mất hết lý trí. Lời của nàng thể tin ?"
"Ta hề điên! Ngươi vu khống !"
Lương Tần hét lên: "Ta tỉnh táo, thể phát điên ?"
"Nếu , nãy giờ mặt Trịnh Tướng quân, ngươi gì? Giờ đột nhiên buộc tội Hoàng Tử phi của ? Ngươi rốt cuộc là điên thật, là cam lòng vì Lý đại nhân xử trảm, nên cố tình bịa đặt để báo thù?"
"Ta !"
Lương Tần gào lên, giọng khàn đặc: "Ta hề dối! Chính là Thẩm An An! Chính nàng đâ-m ch-ết Tiễn Thu, cũng chính nàng hại thành thế !"
"Lương Tần nương nương."
Trịnh Tướng quân bên cạnh nhịn nữa, lên tiếng rõ trái: "Vết thương vai nương nương rõ ràng là do cung tên gây . Tứ Hoàng Tử phi hề mang theo cung tên."
"Ngươi thì cái gì?"
Trịnh Tướng quân Lương Tần quát lớn đến mức giật , đó sang bẩm với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, Lương Tần nương nương ở núi luôn miệng nhảm, quả thực dấu hiệu mất trí."
Hoàng đế còn thể gì nữa? Ván cờ hôm nay thể là thất bại . Điều duy nhất coi như tạm thời lợi là giữ Thân Doãn Bạch, nhưng mất một tâm phúc quan trọng là Lý đại nhân.
Các đại thần trong triều bắt đầu nghi ngờ. Lúc , ông tuyệt đối thể tiếp tục bảo vệ Lương Tần.
"Đủ . Người , đưa Lương Tần hồi cung, lập tức truyền Thái y đến chẩn trị. Trước khi khỏi bệnh, phép bước khỏi Lạc Anh Điện nửa bước."
Ý chỉ chẳng khác nào giam nàng lãnh cung.
"Không! Hoàng Thượng, thần đều là sự thật! Thẩm An An chính là kẻ lòng hiểm độc, là một độc phụ! Hoàng Thượng—!"
Lương Tần kéo ngoài, tiếng gào thét vẫn vang vọng trong lều trướng.
"Trẫm mệt . Lui hết ."
Ông day day huyệt thái dương, dáng vẻ như già cả chục tuổi.
Không còn phong thái uy nghiêm và khí thế bức của một Hoàng đế.
Người cuối cùng rời là Tiêu Uyên, nhưng ngay lúc chuẩn bước , giọng Hoàng đế bỗng cất lên: "Phu thê các ngươi giỏi lắm, giỏi thật đấy."
Thật đúng là hậu sinh khả úy. Đến mức khiến ông đường đường là một đấng thiên tử, cũng cam bái hạ phong.
Tiêu Uyên , chỉ nghiêng đầu, lạnh nhạt : "Lý đại nhân ch-ết, phụ hoàng hẳn nên suy nghĩ xem thế nào để bồi dưỡng Thân Doãn Bạch thành tâm phúc tiếp theo, giúp phụ tá hoàng nhi mà yêu thương nhất."
Triệu Thống lĩnh run lẩy bẩy, giả vờ như thấy gì, vội vàng rời khỏi lều trướng như chạy trốn.
Ánh mắt Hoàng đế chẳng khác nào đang một kẻ ch-ết, khiến kinh hãi đến mức suýt nữa cũng trở thành kẻ hoảng sợ đến phát điên như Lương Tần.