Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 228: Chàng Đã Trở Về?

Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:49
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Triệu Thống lĩnh, bên trong ai lên tiếng, liệu bọn chúng còn ở đó ?" - Thẩm An An nhíu mày hỏi.

"Không thể nào."

Triệu Thống lĩnh lắc đầu: "Mọi manh mối đều dẫn đến đây. Hơn nữa, các nơi khác Trịnh Tướng quân chặn từ lâu. Nếu động tĩnh gì, chắc chắn nhận tin báo. Chắc chắn bọn chúng vẫn còn trốn bên trong."

Thẩm An An nhướng mày, nhẹ giọng : "Ngài lý. Vậy còn chờ gì nữa? Mau dẫn xông ."

"Chuyện ..."

Hắn chút do dự: "Chúng rõ thực lực và lượng của đối phương, nếu tấn công bừa bãi, e rằng sẽ chịu tổn thất."

Thẩm An An trầm ngâm, : "Không . Nếu bọn chúng đông , lẽ lên tiếng từ sớm, thể im lặng để mặc chúng bao vây? Đằng lời nào, chỉ hai khả năng: hoặc là bọn chúng ở đó, hoặc là kiệt sức thể chống trả."

Triệu Thống lĩnh suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời nàng lý.

Bên trong sơn động, chịu đựng nổi nữa: "Ta quan tâm nữa! Nhà còn già và trẻ nhỏ, thể ch-ết ở đây !"

Lý Đại nhân kịp ngăn cản, đó lớn tiếng hô lên: "Triệu Thống lĩnh..."

Triệu Thống lĩnh giọng liền cảm thấy quen thuộc, lập tức cau mày.

"Ta là..."

Người còn định tiếp thì Lý đại nhân bịt chặt miệng: "Ngươi thế chỉ khiến chúng ch-ết nhanh hơn mà thôi!"

Trong sơn động vẫn còn xác của các quan viên Bộ Binh, nếu Triệu Thống lĩnh xông và tận mắt thấy, bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng, ai thể bảo vệ họ!

"Dù thế nào cũng là ch-ết."

Người nghiến răng : "Chi bằng chúng cứ thẳng với , tất cả đều là ý chỉ của Hoàng Thượng. Sau khi diện kiến Hoàng Thượng, kẻ nào sống ch-ết, còn xem quyết định."

" Hoàng Thượng căn dặn, để lộ chuyện cho bất kỳ ai. Ngươi tự tiện với Triệu Thống lĩnh, chẳng là tiết lộ cơ mật ?"

Chỉ riêng chuyện thôi cũng đủ khiến Hoàng Thượng mất sự tín nhiệm, sống ch-ết khó lường.

lúc , còn bận tâm nhiều như . Nhìn thấy Triệu Thống lĩnh rút kiếm, chuẩn dẫn quân xông , khỏi hoảng hốt.

Thẩm An An ở phía cùng, hứng thú quan sát diễn biến tình hình.

Bên trong thể , bên ngoài , thật thú vị. Không lát nữa là sẽ đánh một trận là...

"Triệu Thống lĩnh, thích khách bên trong dường như phận của ngài. Liệu khi nào..."

Nàng còn dứt lời, sắc mặt Triệu Thống lĩnh đột nhiên đổi.

Có thể trộn Linh Sơn hành thích, khả năng cao là quan viên tham gia cuộc săn . Nếu đúng như , thì đây chính là mưu phản, chuyện tuyệt đối nhỏ!

"Người bên trong đây! Các ngươi thể thoát nữa. Hãy nghĩ đến ở kinh thành, ngoan ngoãn ngoài theo diện kiến Hoàng Thượng, lẽ vẫn còn cơ hội khoYên Hồng, liên lụy đến gia đình."

Phía sơn động, hất mạnh tay Lý đại nhân, lao ngoài: "Chúng thích khách! Chúng của Hoàng Thượng!"

Trong khoảnh khắc, trường kiếm của Triệu Thống lĩnh liền chĩa thẳng chạy , ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

"Ngươi là của Bộ Binh?"

Người nọ vội gật đầu: " ! Ta là của Hoàng Thượng, việc khẩn cầu diện thánh!"

Triệu Thống lĩnh liếc qua bộ hắc y , rõ ràng là trang phục của thích khách.

Hắn phất tay, lập tức binh sĩ tiến lên khống chế đối phương.

Thẩm An An cau mày, thấy chẳng gì thú vị cả.

Quá nhát gan! Chẳng chút kịch tính nào! nếu là của Bộ Binh, kẻ còn mất tích hẳn chính là kẻ cầm đầu, giả thích khách .

Lý đại nhân khẽ nhắm mắt , định bước theo.

Bỗng nhiên, giọng trong trẻo của Thẩm An An vang lên: "Triệu Thống lĩnh, ngài nên cẩn thận một chút. Thích khách chỉ một ? Trong động , chắc chắn vẫn còn kẻ khác."

Bước chân của Lý đại nhân lập tức dừng .

Là Tứ Hoàng Tử phi! Nàng cũng ở đây!

Vậy thì tuyệt đối thể ngoài! Nếu lộ diện, chỉ xem là thích khách, mà cả đống xác ch-ết trong động cũng sẽ quy tội cho . Lúc đó, dù Hoàng Thượng cũng khó mà cứu nổi!

Người Cấm vệ quân khống chế lúc áp giải phía Triệu Thống lĩnh.

"Trong động còn ai nữa ?"

Triệu Thống lĩnh trầm giọng hỏi, ánh mắt coi là phản tặc thể chối cãi.

Kẻ do dự chốc lát, cuối cùng lắc đầu: "Không còn ai cả, chỉ một ."

Không khai Lý đại nhân, lẽ còn giữ một phần hy vọng sống. Còn những cái xác , tuyệt đối thể để quá nhiều thấy, nếu , và Lý đại nhân chắc chắn sẽ thoát tội danh .

Triệu Thống lĩnh đương nhiên tin: "Chỉ một ngươi? Ngươi nghĩ dễ lừa ?"

Thẩm An An khẽ: "Triệu Thống lĩnh, vì phí lời với , ngài tự dẫn xem thử? Hắn chủ động ngoài, chứng tỏ những kẻ bên trong mất khả năng chống cự ."

Chẳng là một công lao đưa đến tận tay ?

Triệu Thống lĩnh khẽ gật đầu, đúng như nghĩ, liền lệnh canh chừng kỹ dẫn binh sĩ chậm rãi áp sát sơn động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-228-chang-da-tro-ve.html.]

Thẩm An An nheo mắt, khóe môi vương chút ý nhàn nhạt: "Lý đại nhân, hôm nay sẽ để ngươi táng mạng tại đây, để Hoàng đế đích lấy mạng chó của ngươi."

Nghĩ đến vết thương đại ca, đáy mắt nàng ánh lên hàn ý, sát khí dần dần lan tỏa.

Lý đại nhân lạnh toát cả tứ chi, nhưng trán túa đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Một Triệu Thống lĩnh đủ khó đối phó, nếu để Tứ Hoàng Tử phi chen , chắc chắn ch-ết!

Hoàng Thượng… tuyệt đối sẽ bảo vệ nữa!

Ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, lập tức xoay chạy ngược sơn động. Khi , trong tay cầm theo một cây trường cung.

Hắn nhanh chóng giương cung cài tên, nhắm thẳng mục tiêu, chính là Thẩm An An lưng Triệu Thống lĩnh!

Hắn nàng vẫn còn sống, nhưng nếu gi-ết nàng, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trách tội, thậm chí còn ban thưởng!

Vút!

Mũi tên lao vút từ trong động, rít gió sắc bén.

Sắc mặt Triệu Thống lĩnh đại biến, hét lớn: "Cẩn thận!" lập tức né sang một bên.

Liên tiếp từng mũi tên nhắm thẳng giữa mặt Thẩm An An!

Đám Cấm vệ quân bất ngờ biến cố, nhất thời rối loạn, kịp phản ứng.

"Tứ Hoàng Tử phi!"

Ám vệ ẩn nấp từ xa giật , vội vàng lao che chắn. hai mũi tên thứ hai và thứ ba bay đến, căn bản kịp băng qua rừng Cấm vệ quân để đến chỗ nàng.

Đồng tử Thẩm An An co rút , theo bản năng lùi về .

Chân nàng đột nhiên dẫm thứ gì đó, cơ thể chao đảo ngã sang một bên, cơn đau dữ dội lập tức ập đến.

Mũi tên thứ hai lướt sát qua tóc nàng, cắt một đường nhỏ gò má, má-u rịn .

Còn mũi tên thứ ba, thể né nữa!

Nàng nghiến răng, gắng sức xoay , cố tránh khỏi vị trí hiểm yếu.

Vút—

Cảm giác đau đớn như dự đoán… xuất hiện!

Thẩm An An mở to mắt, trơ mắt mũi tên một vật rõ từ phía bay đến đánh trúng, trực tiếp chẻ hai mảnh!

Mũi tên gãy đôi, rơi xuống đất.

Vòng eo mảnh mai đột nhiên một nguồn nhiệt nóng rực bao phủ, một cánh tay rắn chắc siết chặt lấy nàng, kéo nàng sang một bên.

Chớp mắt , nàng ngã một lồng n.g.ự.c vững chãi, mạnh mẽ.

Hắn ôm chặt lấy nàng.

Đầu óc Thẩm An An vẫn còn chút hỗn loạn, cảnh vật mắt lướt qua nhanh chóng.

"Nàng thương ?"

Giọng nam trầm thấp, gấp gáp kéo tâm trí nàng trở về.

Nàng ngước lên, thấy gương mặt lạnh lùng, tuấn mà quen thuộc .

Bất giác, sóng mũi cay cay, khóe mắt nóng lên: "Chàng trở về."

Ngay cả nàng cũng bản đang ấm ức điều gì.

Tiếng nghẹn ngào lướt qua mắt tiêu sát của Tiêu Uyên, hàn khí quanh càng lạnh hơn, ánh mắt băng lãnh quét về phía sơn động.

"Khánh An."

Khánh An lập tức tiến lên, dâng một cây cung tên.

Tiêu Uyên nắm lấy tay Thẩm An An, kéo căng dây cung, mũi tên sắc lạnh phản chiếu ánh sáng băng hàn, lao vút như tia chớp.

Mũi tên bay theo một góc độ hiểm hóc, xuyên thẳng trong động.

Lý đại nhân còn kịp hồn sự xuất hiện bất ngờ của Tiêu Uyên, nửa bên liền truyền đến cơn đau dữ dội.

Hắn đau đến mức cả cánh tay tê rần, trường cung trong tay rơi xuống đất, phát âm thanh khô khốc.

Triệu Thống lĩnh phản ứng nhanh chóng, lập tức dẫn xông sơn động.

"Chàng trở về ."

Thẩm An An khẽ thì thầm nữa.

Lạnh lùng như Tiêu Uyên, đôi mắt cũng lập tức trở nên dịu dàng, đưa cung tên cho Khánh An, thấp giọng : "Ừ, trở về."

"Ta mệt."

Nàng xong, cả cơ thể chợt mềm nhũn, bao ngày căng thẳng đến tột độ cuối cùng cũng đứt đoạn, sự mỏi mệt ập đến, chỉ xuống mà ngủ một giấc thật dài.

"Mệt thì nghỉ ngơi , ở đây."

Tiêu Uyên ôm nàng thật chặt lòng, ánh mắt tràn đầy đau xót.

Loading...