Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 227: Chó Cắn Chó.

Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:47
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bắt thích khách chờ Hoàng Thượng tỉnh tự khắc sẽ phán quyết, cần gì ngươi tự ý hành động?" - Lương Tần lạnh lùng .

"... khi nào Hoàng Thượng mới tỉnh. Nếu lỡ mất thời cơ nhất để bắt thích khách, để bọn chúng chạy thoát thì ?"

Vị tướng quân cau mày, đồng tình mà phản bác.

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân lập tức gật đầu: "Tướng quân đúng. Hiện tại Hoàng Thượng còn đang hôn mê, bọn thần tận lực chia sẻ lo âu, đó mới là bổn phận của bề ."

Lúc , thành nhiệm vụ mà Hoàng Thượng giao phó, nếu thể bắt thích khách, coi như chuộc lầm. Nghĩ , vội vàng phân phó một việc, đó dẫn vội vã tiến rừng sâu truy tìm.

Sắc mặt Lương Tần vô cùng khó coi.

Ánh mắt Thẩm An An lướt qua Lương Tần, vị tướng quân và thống lĩnh Cấm Vệ Quân, hàng mi khẽ nhíu .

Rõ ràng hai nội tình, mà Lương Tần sức ngăn cản điều tra…

Kết hợp với lời úp mở đó của nàng và Tiễn Thu, cùng với sự mất tích đầy bí ẩn của Lý đại nhân, trong lòng Thẩm An An nảy một suy đoán táo bạo.

"Vừa khi bọn thích khách tay, tận mắt thấy diện mạo của một trong chúng. Ta cùng thống lĩnh Cấm Vệ Quân, lẽ sẽ giúp ích phần nào."

Vị tướng quân thì vô cùng tán thưởng dũng khí của nàng. Một Hoàng Tử phi cao quý mà gan như , thật sự hiếm thấy.

"Làm phiền Tứ Hoàng Tử phi. Thần nhất định sẽ bẩm báo Hoàng Thượng về sự trung nghĩa của ."

Thẩm An An khẽ gật đầu.

Giọng điệu sắc bén của Lương Tần bỗng vang lên: "Không , ngươi !"

Thẩm An An đầu nàng , ở góc độ vị tướng quân thấy , ánh mắt nàng rét lạnh, nhưng giọng vẫn ôn hòa: "Sao ? Nương nương sợ quá ?"

"Không , tướng quân trông chừng, sẽ thích khách nào nữa ."

"Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa!"

Lương Tần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng: "Ta !"

Thẩm An An lạnh, dời ánh mắt khỏi nàng , về phía vị tướng quân: "Có lẽ Lương Tần nương nương hoảng sợ quá mức, tinh thần kích động, thể rời . Nhờ tướng quân chiếu cố giúp nương nương một chút."

"Tứ Hoàng Tử phi yên tâm."

Thẩm An An bước mấy bước, bỗng nhiên dừng , đầu nhạt: "Khi về nhớ mời Thái y khám cho Lương Tần nương nương thật kỹ. Đừng để nàng vì hoảng sợ quá mà hồ ngôn loạn ngữ. Kinh hãi quá độ thể phát điên đấy."

Vị tướng quân , về phía Lương Tần đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt giận dữ, trong lòng cảm thấy nàng thật sự chút dấu hiệu của kẻ mất trí.

"Tứ Hoàng Tử phi yên tâm, khi trở về lều trại, thần nhất định sẽ bẩm báo đầy đủ với Hoàng Thượng, tìm ngự y giỏi nhất để chữa trị cho Lương Tần nương nương."

"Ừm." - Thẩm An An gật đầu, xoay rời .

Lăng Thần Dật nghĩ đến việc Hoàng Thượng tỉnh chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, đắn đo một chút quyết định theo nữa. Dù thì Cấm Vệ Quân và ám vệ cùng, hẳn sẽ xảy chuyện gì ngoài ý .

"Đồ ngu! Mau chặn ả !" - Lương Tần chỉ bóng lưng Thẩm An An, gào lên.

vị tướng quân vẫn yên, hề ý định hành động, ánh mắt dần dần lộ vẻ thương hại.

Một khi phi tần trong hậu cung phát điên, kết cục duy nhất chính là tống lãnh cung, cho dù sủng ái thế nào cũng ngoại lệ.

Lương Tần giận đến phát cuồng, nghiến răng quát: "Đợi đến lúc trở về, bản cung nhất định sẽ bắt Hoàng Thượng ché-m đầ-u hết đám ngu xuẩn các ngươi!"

Nàng gào thét một hồi, nhưng vị tướng quân vẫn thờ ơ, chút d-ao động. Vết thương vai nàng càng lúc càng đau nhức, khiến run rẩy.

Nhận rằng dù gì cũng vô ích, Lương Tần chỉ thể cố nén cơn giận, cam lòng im lặng.

trong mắt vị tướng quân, nàng thực sự phát điên .

"Tứ Hoàng Tử phi, đến đây?"

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân thấy Thẩm An An theo, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.

Những chuyện khác thể rõ, nhưng việc Hoàng Thượng lập kế gi-ết Tứ Hoàng Tử phi thì rõ.

Mà bản , cũng chính là một trong những kẻ tay.

"Khi đám thích khách tấn công Lương Tần nương nương, thấy rõ mặt bọn chúng, nên nghĩ đến việc cùng . Biết thể giúp ích gì."

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân gật đầu, con ngươi đen trầm xuống, siết chặt thanh trường kiếm trong tay.

"Vậy thì... phiền Tứ Hoàng Tử phi ."

Thẩm An An sánh vai bên , giọng điềm nhiên: "Không cả, đều là vì Hoàng Thượng. Phu quân vốn hiếu thuận, nếu phụ hoàng thương, nhất định sẽ vô cùng lo lắng. Chỉ khi bắt thích khách, mới thể yên tâm."

Bàn tay đang cầm kiếm của thống lĩnh khẽ cứng , ánh mắt trầm xuống: "Tứ Hoàng Tử sắp về ?"

"Chắc giờ cũng thành." - Trên mặt Thẩm An An hiện lên vẻ mong chờ và vui sướng.

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang siết kiếm, trầm mặc bước tiếp.

"Vị tướng quân ban nãy là nhà ai ?"

"Tứ Hoàng Tử phi đang đến canh giữ bên cạnh Lương Tần nương nương ?"

" ."

"À, đó là nhà Trịnh gia, Trịnh tiểu tướng quân."

Nghe , Thẩm An An khẽ gật đầu: "Trịnh gia vốn là dòng dõi võ quan, thấy vị tướng quân đó tuổi còn trẻ, chắc là nhân tài mới nổi nhỉ?"

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân gật đầu đồng ý.

Thẩm An An nhạt, tiếp lời: "Trịnh gia công lao hiển hách, nền tảng vững chắc, cũng là gia tộc xuất sắc trong giới võ quan. Khó trách thể nuôi dạy một vị tướng quân trẻ tài giỏi đến . Ban nãy khi đến đây, vị Trịnh tướng quân còn khen trung nghĩa gan nữa đấy."

Trịnh gia về phía bất kỳ Hoàng Tử nào, cũng tham gia tranh đấu phe phái, thể xem như một dòng dõi trung lập hiếm hoi trong triều đình.

Nghe , thống lĩnh Cấm Vệ Quân lập tức dập tắt ý định trừ khử Thẩm An An trong rừng sâu.

Trịnh gia nàng núi, nếu nàng xảy chuyện ở đây, đầu tiên chịu trách nhiệm chính là .

Huống hồ, Tứ Hoàng Tử cũng hồi kinh, ngay cả Hoàng Thượng cũng chắc thể bảo vệ .

"Tứ Hoàng Tử phi đúng, Trịnh gia quả thực giáo dưỡng ."

Thẩm An An chỉ mỉm gì thêm.

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân cúi đầu tiếp tục bước , nhưng ngay khoảnh khắc , trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ khiến cả lạnh toát.

Hắn đột ngột ngẩng lên về phía Thẩm An An, con ngươi co rút .

Nàng ?!

Vừa , nàng chỉ nhắc đến việc Tứ Hoàng Tử về kinh, mà còn cố tình nhấn mạnh rằng Trịnh tướng quân nàng rừng sâu, đây chẳng là một lời cảnh báo ?

Nàng đang cảnh cáo , đừng hành động thiếu suy nghĩ!

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Nếu Tứ Hoàng Tử phi , chẳng khác nào Tứ Hoàng Tử cũng nắm rõ tất cả.

Nghĩa là hôm nay là một sự cố ngoài ý , mà là bọn họ cao tay hơn một bậc!

Cuộc tranh đấu giữa Tứ Hoàng Tử và Hoàng Thượng... căng thẳng đến mức ?!

Hắn dám thêm bất kỳ ý niệm phản bội nào nữa, thái độ lập tức trở nên vô cùng cung kính.

Chỉ sợ đợi đến khi Tứ Hoàng Tử trở về, sẽ tìm tính sổ.

Thẩm An An cảm nhận ánh mắt dò xét phía , nhưng nàng từng ngoảnh đầu .

Mãi đến khi thống lĩnh Cấm Vệ Quân chủ động bước nhanh lên, bắt chuyện với nàng.

"Chia thành ba nhóm, tỏa tìm kiếm. Nếu phát hiện manh mối, lập tức dùng pháo hiệu báo tin!"

Hắn lập tức đồng ý, nhanh chóng truyền lệnh xuống.

"Tứ Hoàng Tử phi, rừng sâu nguy hiểm, xin hãy cùng thuộc hạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-227-cho-can-cho.html.]

Thẩm An An liếc một cái, khẽ gật đầu: "Ngươi họ gì?"

"Thuộc hạ họ Triệu."

Hắn là kế nhiệm chức thống lĩnh Cấm Vệ Quân khi gia tộc của Nhị Hoàng Tử thất thế.

"Là Hoàng Thượng đề bạt ngươi ?"

Mồ hôi lạnh lấm tấm trán Triệu thống lĩnh: "Phải, nhưng trong nhà còn già và trẻ nhỏ cần chăm sóc."

Hắn đang ngầm nhắc nhở Thẩm An An rằng mặc dù trung thành với Hoàng Thượng, nhưng cũng coi trọng tính mạng và gia đình hơn bất cứ thứ gì.

Chỉ mong khi Tứ Hoàng Tử trở về, thể tha cho một con đường sống.

Một kẻ giỏi nắm bắt thời thế, nhưng chọn về một phe mà còn do dự, lưỡng lự quyết, thì đó là điều tối kỵ.

Vừa sợ Hoàng Thượng, đắc tội Tiêu Uyên, giữa mà bảo mạng sống, kẻ "gió chiều nào theo chiều đó" dễ dàng .

Tuy nhiên, lúc Thẩm An An chẳng buồn so đo với .

" Triệu Thống lĩnh!" - Một binh sĩ chạy tới, tay cầm một mảnh vải đen rách nát.

"Tìm thấy ở ?"

"Dưới một con sông, nhặt ở hạ lưu."

Ánh mắt Triệu Thống lĩnh lóe lên tia phấn khởi, đây chính là cơ hội lập công chuộc tội của !

"Tất cả tập trung tinh thần! Ai bắt thích khách, thưởng lớn!"

Đám binh sĩ hừng hực khí thế, đồng loạt xông về phía hạ lưu con sông.

Thẩm An An lạnh lùng quan sát màn kịch mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chó cắn chó, lông lá, trò hề hôm nay quả thực thú vị.

Lương Tần, Triệu thống lĩnh… đúng là đôi "rồng phượng" trong thiên hạ.

suy cho cùng, cũng thể trách bọn họ . Chính sự nghi kỵ của Hoàng Thượng mới khiến thông tin giữa bọn họ nhất quán, tạo nên một vở hài kịch nực thế !

Thẩm An An chậm rãi bước theo đội quân, thong thả xuống chân núi.

Lần theo dòng sông về phía hạ lưu, tìm thấy ít manh mối, dẫn thẳng đến một hang động lưng chừng núi.

Triệu thống lĩnh híp mắt, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt: "To gan thật! Dám ám sát Hoàng Thượng mà còn trốn ngay trong núi Linh Sơn? Huynh , theo xông !"

Những binh sĩ như ngửi thấy mùi vinh hoa phú quý, lập tức hừng hực khí thế lao lên.

Thẩm An An theo , suýt chút nữa theo kịp.

Bên trong hang động, ánh lửa bập bùng. Một nhóm áo đen vây quanh đống lửa, bệt xuống đất.

"Đại nhân, bao giờ chúng mới rời ?" - Một cau mày hỏi.

Nam nhân trung niên ở vị trí trung tâm trầm giọng đáp: "Cứ chờ thêm . Đợi bên ngoài động tĩnh, chúng mới hành động. Không thể gây thêm rắc rối cho Hoàng Thượng."

Những khác im lặng gì, chỉ bụng đói kêu lên ọc ọc.

Lý đại nhân dùng khuỷu tay huých bên cạnh, hiệu dậy ngoài.

"Cái gì?"

Người trừng lớn mắt, dám tin : "Những trong hang đều là trong Bộ Binh, bao năm qua vẫn một lòng trung thành với ngài!"

"Ta ."

Lý đại nhân thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: " chuyện hệ trọng. Đây cũng là ý của Hoàng Thượng. Cho dù chúng tay, sớm muộn gì Hoàng Thượng cũng sẽ thanh trừng cả chúng ."

"Thế thì còn thể thống gì nữa!"

Người tức giận đ.ấ.m mạnh xuống đùi, thụp xuống đất, hốc mắt đỏ hoe.

"Vua vua, phụ chẳng xứng là phụ . Bọn họ đấu đá , còn mạng sống của chúng thì chẳng đáng một xu!"

"Đừng nữa, ngươi sống ?"

Lý đại nhân cau mày, giọng điệu nghiêm nghị: "Chúng lựa chọn. Một là rời khỏi đây ngay bây giờ, hai là chờ ch-ết cùng đám ."

"Nữ nhi ngươi mới hai tuổi, ngươi tự cân nhắc ."

Người im lặng vài giây, cắn răng đáp: "Ngươi , sẽ theo ."

Lý đại nhân thở phào, ánh mắt lóe lên tia nhẫn tâm sải bước tiến hang động.

Bên trong, đám áo đen vẫn đang quây quần quanh đống lửa, hào hứng bàn luận về tương lai.

"Không xong việc, Hoàng Thượng sẽ thăng chức cho chúng lên bậc nào đây?"

"Ít nhất cũng hai cấp chứ? Chuyện bí mật thế , từ nay chúng chính là tâm phúc của Hoàng Thượng!"

Cả nhóm rôm rả, ai nấy đều hân hoan vì viễn cảnh vinh hoa phú quý.

Lý đại nhân phía , từ từ rút con d-ao găm giấu trong tay áo cùng một gói thuốc bột chuẩn sẵn.

Nghe thấy tiếng bước chân phía , khẽ đầu, trao đổi ánh mắt với . Hai đồng loạt bịt khăn che mũi, bất ngờ rút d-ao , tà-n sá-t đám thuộc hạ như gặt lúa.

Một kịp phản ứng, trừng mắt đầy hoảng hốt Lý đại nhân.

"Đừng trách . Đây là lệnh từ . Hoàng thất những bí mật thể để nhiều ."

Hoàng Thượng vốn coi trọng danh tiếng, thể để thiên hạ chuyện ông tay s-át hại nhi tức, bày mưu hại chính hoàng nhi ?

Người còn gi-ết xong cuối cùng, hai tay run rẩy, trong mắt rơm rớm nước. còn lựa chọn, tay thì chính sẽ là kẻ gi-ết tiếp theo.

Hắn ch-ết!

Bỗng nhiên—

"Tiếng gì ?" - Lý đại nhân cau mày, phắt về phía cửa hang.

Người cũng lập tức cảnh giác: "Đi, ngoài xem."

Cả hai xé một mảnh vải từ xác áo đen, che lên mặt rảo bước ngoài.

Ngay khi bước , mắt họ là một vòng vây chặt chẽ của Ngự Lâm quân.

Triệu thống lĩnh , quát lớn: "Bọn thích khách trong hang đây! Các ngươi bao vây. Nếu ngoan ngoãn đầu hàng, thể giảm bớt thương vong cần thiết!"

Thẩm An An khoanh tay, nhàn nhã bên ngoài quan sát.

Người tái mặt, sang Lý đại nhân: "Ngự Lâm quân?"

Một dự cảm bất an dâng lên: "Chẳng lẽ… Hoàng Thượng cũng gi-ết cả chúng ?"

"Không thể nào!"

Lý đại nhân siết chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm: "Chắc chắn gì đó sai sót. Hoàng Thượng vẫn cần , là Thị Lang Bộ Binh, thể vứt bỏ như đám thí ."

"Vậy giờ ?"

Bên ngoài, Ngự Lâm quân đang siết vòng vây ngày càng chặt.

Người hoảng loạn, trán lấm tấm mồ hôi: "Triệu thống lĩnh cũng là của Hoàng Thượng. Hay là chúng gọi , thử thương lượng xem ?"

"Không !"

Lý đại nhân lập tức lắc đầu: "Nếu xem chúng là phản tặc mang cả bọn về, tội danh coi như thể chối cãi. Đến lúc đó, Hoàng Thượng cũng thể cứu chúng ."

" chúng chỉ hai . Đợi chúng xông thì cũng ch-ết chắc thôi!"

"Ta còn nữ nhi đang đợi ở nhà, ch-ết!"

Ch-ết?!!

Lý đại nhân siết chặt d-ao trong tay, gương mặt méo mó, hiểu nổi rốt cuộc kẻ nào phá hỏng ván cờ .

Loading...