Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 226: Bắt Thích Khách.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:44
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiễn Thu võ nghệ tệ, nhưng đối đầu với ám vệ của phủ Tứ Hoàng Tử vẫn phần yếu thế hơn.
Dù , nàng đánh lùi, rõ ràng đang cố kéo dài thời gian. Trong khi đó, ám vệ cũng dễ dàng đối phó.
Mãi đến khi một chùm pháo hiệu từ tay Tiễn Thu bay vút lên trời, Lương Tần mới lấy chút tự tin, bật : “Người của bọn sắp đến , Thẩm An An, hôm nay chính là ngày ch-ết của ngươi!”
“Vậy ?”
Thẩm An An nhếch môi, tỏ rõ thái độ, chỉ hỏi : “Ngươi chắc chắn ? Chắc chắn là , chứ các ngươi sắp ch-ết?”
Lương Tần nghĩ nàng ám chỉ nên vội : “Ngươi nhất đừng động ! Một lát nữa của đến, ngươi vẫn còn con tin để mặc cả điều kiện.”
Thẩm An An chỉ nhạt: “Ngươi chắc chứ?”
Ánh mắt nàng lướt qua vết thương rỉ má-u bả vai Lương Tần, giọng lạnh như băng: “Ta tên cung nữ xem trọng ngươi lắm .”
“Vừa mũi tên đó, nhanh, chuẩn, đủ tàn nhẫn, còn tưởng hai thâm thù đại hận gì cơ đấy.”
Lương Tần lập tức cứng họng, sắc mặt tái nhợt chuyển sang đỏ bừng vì tức giận.
Thương thế quá nặng, nàng gần như còn khả năng cử động. Thẩm An An dứt khoát thu đoản đao, lạnh lùng quẳng xuống đám cỏ.
Nàng ngẩng đầu, về phía Tiễn Thu đang giằng co với ám vệ, cất giọng đều đều: “Ngươi đang đợi viện quân ?”
Tiễn Thu híp mắt liếc nàng một cái. Chính khoảnh khắc lơ đãng đó, ám vệ lập tức tung cước đá thẳng bụng nàng .
“Bịch!”
Tiễn Thu ngã sấp xuống đất, ôm bụng đau đớn.
“Đê tiện!” - Nàng nghiến răng chửi rủa.
Ám vệ giơ kiếm, định kết liễu, nhưng Thẩm An An giơ tay ngăn .
Nàng chậm rãi tiến lên một bước, cúi đầu Tiễn Thu, giọng điệu nhàn nhạt nhưng ánh mắt sắc lạnh vô cùng: “Cho ngươi một cơ hội sống, cho , Hoàng Thượng hôm nay còn kế hoạch gì khác ?”
Tiễn Thu nhắm mắt , im lặng đáp.
Lưỡi đao sắc lạnh của ám vệ lập tức kề sát cổ nàng .
hẩm An An xổm xuống, cẩn thận quan sát Tiễn Thu, giọng điệu đầy hứng thú: "Thích khách tử sĩ ư? Nếu là tử sĩ, chẳng nên lập tức cắ-n lư-ỡi t-ự vẫ-n ?"
Tiễn Thu đột nhiên mở to mắt, ánh lạnh lẽo khóa chặt Thẩm An An: "Người của sẽ đến ngay thôi. Còn ngươi thì ? Ngươi đang chờ thị vệ Khánh Phong của Tứ Hoàng Tử đến cứu ?"
"Hừ, ngại cho ngươi , và của thống lĩnh Cấm quân chặn chân núi . Hôm nay, sẽ ai cứu ngươi !"
Dù tất cả bọn họ ch-ết , mệnh lệnh của Hoàng Thượng nhất định vẫn thành!
"Khánh Phong?"
Thẩm An An khẽ nhướng mày, môi cong lên như như .
"Ngươi chắc chứ? Hắn chẳng về kinh thành từ sáng sớm nay ? Có khi nào các ngươi nhận nhầm ?"
"Không thể nào!"
Đồng tử của Tiễn Thu co rút, vẻ mặt đầy kinh hãi: "Người của tận mắt thấy dẫn lẻn lên núi."
"Ồ?"
Thẩm An An chớp chớp mắt: "Vậy thì chắc chỉ tiện đường ngang qua vòng thôi."
Tiễn Thu thoáng đờ , vẻ mặt ngơ ngác, nên tin lời .
"Nói ... ngươi đang đợi Lý Hoài Ngôn, đúng ? Hắn tối qua…"
"Cũng đợi."
Lúc , trong mắt Tiễn Thu hiện lên một tia hoang mang.
Ngay khi đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa.
"Xem kìa, đợi đến ."
Thẩm An An giơ tay, chỉ về phía đang đến.
Tiễn Thu vội đầu , khi thấy rõ gương mặt của Lăng Thần Dật, nàng như ch-ết sững, đồng tử co kịch liệt.
Lăng Thế Tử?! Sao thể! Hắn chẳng về kinh thành ?
Một lúc , nàng đột ngột Thẩm An An, giọng run rẩy: "Chuyện Trưởng Công Chúa bệnh là giả ? Các ngươi cố tình sắp đặt? Đây là khi quân! Phủ Vĩnh Ninh Hầu các ngươi ch-ết ?!"
Lăng Thần Dật lạnh, giơ chân đạp mạnh ng-ực Tiễn Thu.
"Thế Tử từ kinh thành trở về, một nô tài như ngươi, ai cho ngươi cái gan dám ăn hàm hồ?"
Cú đá mạnh đến mức khóe môi Tiễn Thu lập tức rỉ má-u.
Thẩm An An cảnh tượng , khẽ mà .
Kinh thành quả thực cần ở trấn giữ, nhưng đó nhất thiết là Lăng Thần Dật. Hơn nữa, bất kỳ ai nàng mang theo cũng chắc chắn Hoàng Thượng để mắt tới.
Vì , sáng nay, Khánh Phong về kinh, còn Lăng Thần Dật đến núi Linh Sơn.
Chỉ Lăng Thần Dật, mà Hoàng Thượng kịp tính toán, mới chính là quân bài phá cục của nàng!
"Ngươi đợi của ? Họ ch-ết cả ."
Lăng Thần Dật vung tay, ném một tấm bài gỗ xuống mặt Tiễn Thu.
Khi rõ ký hiệu tấm bài, ánh mắt Tiễn Thu trống rỗng, tia hy vọng cuối cùng cũng tan thành tro bụi!
Bọn Cấm quân chắc vẫn đang tìm kiếm Khánh Phong, trong khi những kẻ của nàng , từ lâu Lăng Thần Dật và của tiêu diệt ở sườn núi bên !
Thẩm An An siết chặt đoản đao trong tay, xổm xuống bên cạnh Tiễn Thu.
Nàng nhắm mắt , gương mặt hề chút sợ hãi, lặng lẽ chờ đợi cái ch-ết đến.
"Để ."
Lăng Thần Dật mở miệng, một dòng má-u ấm nóng b.ắ.n lên mu bàn tay , nhuộm đỏ cả đám cỏ xanh mướt bên .
Tiễn Thu mềm nhũn ngã xuống đất.
Thẩm An An rút mạnh đoản đao , má-u từ lưỡi d-ao nhỏ giọt xuống ngừng. Trên tay nàng, mặt nàng, đều vương đầy những tia má-u.
Quay , ánh mắt nàng quét đến Lương Tần đang co rúm một góc.
"Đừng… đừng gi-ết ! Ngươi đừng gi-ết !"
"Ngươi gì, đều thể !"
Lương Tần run rẩy lùi dần về phía , đầu gối chạm đất, giọng hoảng loạn cầu xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-226-bat-thich-khach.html.]
"Thích khách! Có thích khách!"
"Người ! Bảo vệ Hoàng Thượng!"
"Truyền Thái y! Mau truyền Thái y!"
Những tiếng hét chói tai vang vọng khắp gian.
Thẩm An An nhanh chóng thu đoản đao, đưa mắt về phía phát âm thanh. Từ xa, một nhóm cưỡi ngựa đang ào ào lao tới như nước thủy triều.
"Hoàng Thượng thích khách ám sát! Mau truyền Thái y!"
Thẩm An An lập tức nép sang một bên, Lương Tần, cất giọng hô theo: "Lương Tần nương nương trúng tên của thích khách! Mau truyền Thái y!"
Nhóm khựng , vội ghì cương ngựa, lập tức trông thấy Lương Tần trúng tên, cùng với Tiễn Thu đất, cổ họng đâ-m xuyên một nhát chí mạng.
Lúc , Hoàng Thượng hôn mê, đỡ lấy, vai cũng trúng một mũi tên. Đằng Hoàng Thượng, một nam nhân đẫm má-u đang vắt ngang lưng ngựa.
Trong giây phút chấn động, Thẩm An An lờ mờ nhận khuôn mặt —Thân Doãn Bạch!!!
Sao xuất hiện ở đây? Vậy kẻ ở Lãng Duyệt Hồ là giả?!
"Ngươi mau đưa Hoàng Thượng về , sẽ đoạn hậu."
Một vị tướng quân xoay xuống ngựa, tiến thẳng về phía Thẩm An An.
Lúc , Lương Tần nào còn tâm trí giải thích gì nữa. Nàng chỉ hận thể nhào ngay lòng vị tướng để tránh xa ác quỷ Thẩm An An.
"Nương nương, chứ?"
Tướng quân đưa tay định đỡ, nhưng vội rụt về.
Dù gì nàng cũng là nữ nhân của Hoàng Thượng, thể tùy tiện chạm .
Lương Tần nước mắt lưng tròng, đau tức, cắn răng : "Ngươi giống như ?"
"...Thần sẽ phái về gọi ngự y."
Dứt lời, liền rời , tìm Lăng Thần Dật để hỏi rõ chuyện.
Lương Tần tức đến nghiến răng, vết thương nơi bả vai đau nhói khiến cả nàng run rẩy.
Bất chợt, Thẩm An An xổm xuống mặt nàng , dọa nàng giật thét lên, hoảng loạn bò lùi về phía .
Lăng Thần Dật cùng vị tướng quân lập tức qua.
Thẩm An An chớp mắt, nhàn nhạt hỏi: "Ta mang theo thuốc. Nương nương cần giúp cầm má-u ?"
"Không cần!"
Chỉ cần nàng gi-ết là lắm !
Ánh mắt Lương Tần đầy phòng và hoảng sợ, hồi tưởng khoảnh khắc Thẩm An An vung d-ao kết liễu Tiễn Thu, tim nàng đập loạn vì kinh hãi.
Thẩm An An chỉ đành thu tay , sang tướng quân, nở nụ vô tội.
"Tứ Hoàng Tử phi, và Lương Tần cùng ở đây mà..."
"Ngươi hỏi vì thương ?"
Thẩm An An cố ý kéo dài giọng, tay chỉ về phía t.h.i t.h.ể Tiễn Thu, chậm rãi : "Tất cả nhờ công lao của nàng ."
"Thích khách vốn nhắm , nhưng cung nữ liều mạng bảo vệ, giúp chặn đòn tấn công. Đáng tiếc, cuối cùng bỏ mạng lưỡi d-ao của thích khách."
"Ngươi hươu vượn…"
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Thẩm An An, Lương Tần lập tức nuốt ngược câu phản bác.
Nhịn! Nàng nhịn! Đợi hồi cung, sẽ bẩm báo Hoàng Thượng, tính sổ với nàng !
"Thì là ." - Vị tướng quân gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
Lại chờ thêm một lúc, cuối cùng cũng động tĩnh từ chân núi. Lương Tần cứ ngỡ đến là để đưa về cung, trong mắt lóe lên tia vui mừng, vội thúc giục tướng quân đón .
ngờ, kẻ xuất hiện là Thống lĩnh Ngự Lâm quân.
Vừa thấy , ánh mắt Lương Tần lập tức bừng lửa giận. Nếu do thất trách để Lăng Thần Dật lẻn lên núi, thì chuyện đến mức !
Kẻ hiển nhiên cũng về kế hoạch, nhưng khi chứng kiến cảnh mắt, sắc mặt thoáng chùng xuống, chắp tay cúi : “Lương Tần nương nương.”
"Đồ vô dụng!" - Lương Tần nghiến răng mắng thấp một câu.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân mím chặt môi, dám nhiều lời mặt . Lúc , vị tướng quân khi nãy mới lên tiếng: "Không ngươi đang trấn giữ chân núi ? Sao lên đây?"
"À... núi động tĩnh, báo rằng Hoàng Thượng thích khách tập kích, lo lắng nên lập tức dẫn quân lên kiểm tra."
Hắn rõ ràng tận mắt thấy Khánh Phong xuống chân núi, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng . Đến khi tiếng la hét núi, tưởng xảy chuyện bất trắc...
Hắn dám vẻ mặt tái xanh vì giận của Lương Tần.
" , Hoàng Thượng gặp thích khách, bắt kẻ nào ?" - Thống lĩnh Ngự Lâm quân vội hỏi.
Vị tướng trầm giọng lắc đầu: "Hoàng Thượng thương, đều bận rộn bảo vệ , khiến bọn chúng chạy thoát. hạ lệnh phong tỏa bộ ngọn núi, chắc chắn sẽ bắt ."
"Vậy tình trạng của Hoàng Thượng thế nào ?" - Hắn sốt sắng hỏi tiếp.
"Cũng may một thanh niên lẻn lên núi săn b.ắ.n cứu giá, Hoàng Thượng đỡ một mũi tên, nên nguy hiểm đến tính mạng."
Nghe , Thẩm An An đột ngột ngẩng đầu, vị tướng chằm chằm: "Tướng quân đến vị thanh niên , chẳng lẽ là vắt ngang lưng ngựa khi nãy?"
"Chính . thương thế nặng, cứu ."
Nếu cứu , e rằng sẽ một bước lên mây, phú quý vô song!
Thân Doãn Bạch cứu Hoàng Thượng?
Ánh mắt Thẩm An An khẽ nheo , lập tức hiểu rõ, cái gọi là thích khách e rằng chỉ là màn kịch do chính Hoàng Thượng bày , nhằm giữ Thân Doãn Bạch ở triều đình, đường hoàng ban cho một chức quan chính danh.
Hắn thật sự tin tưởng Thân Doãn Bạch ?
Dám giữ một mối họa bên như ư?
Lúc , Thống lĩnh Ngự Lâm quân nghiêm mặt : "Ta sẽ lập tức dẫn rừng lùng bắt thích khách, nhất định để bọn chúng trốn thoát."
Vị tướng chắp tay đáp , cả hai nhanh chóng đạt thỏa thuận.
"Bắt cái gì mà bắt!"
Lương Tần đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt khó tin như đang một tên ngốc.
Thống lĩnh Ngự Lâm quân nhíu mày.
Hắn thể trách nàng , bởi lẽ cấp chỉ giao phó nhiệm vụ của trong kế hoạch, nhưng hề tiết lộ bộ nội tình.
Thế nên vẫn rằng, thích khách vốn hề tồn tại!