Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 225: Kẻ Ngu Xuẩn.

Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:42
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai bước , hoàng đế cũng quần thần vây quanh từ long trướng.

"Hoàng Thượng."

Lương Tần dịu dàng gọi một tiếng, uốn éo eo thon bước tới.

Cảnh tượng lão phu quân với thiếu phụ trẻ tuổi thật sự quá mức " đẽ", khiến Thẩm An An cảm thấy chói mắt. Nếu khi Lương Tần cung nàng tư tình với hoàng đế, thì nàng tin.

Ánh mắt hoàng đế lướt qua Lương Tần, lướt về phía Thẩm An An.

"Tham kiến phụ hoàng." - Thẩm An An khẽ nhún gối hành lễ.

Lương Tần lập tức : "Thần thi-ếp sợ một ở khu vực bên ngoài sẽ buồn chán, nên rủ Tứ Hoàng Tử phi đến trò chuyện cùng."

"Ừm."

Hoàng đế hờ hững đáp: "Có bạn đồng hành cũng , nhưng ở bên ngoài đừng lung tung."

Lời chẳng khác nào giam lỏng nàng. Thẩm An An cảm thấy, hai phối hợp diễn trò đúng là ăn ý.

Có lẽ mặt văn võ bá quan, hoàng đế sợ nàng xảy chuyện trong trường săn, khó ăn với Tiêu Uyên.

"Phụ hoàng yên tâm, nhi tức nhất định chú ý an , tuyệt đối chạy loạn."

Hoàng đế nàng sâu một cái, đó tiếp tục bước về phía .

Ông cưỡi lên con chiến mã cao lớn nhất ở chính giữa, thái giám sớm chuẩn sẵn những mũi tên nhất buộc lên yên ngựa.

"Hôm nay săn bắ-n, giống như năm, ai săn nhiều con mồi nhất sẽ trở thành thủ lĩnh của ngày hôm nay. Khi về cung, trẫm sẽ trọng thưởng!"

Mọi lưng ngựa lập tức hừng hực khí thế, ai nấy đều nóng lòng thử.

Trường săn cũng là nơi thể hiện bản lĩnh, nếu hoàng đế để mắt tới, quan võ khi sẽ thăng tiến như diều gặp gió.

Chỉ điều, mục tiêu của hoàng đế ở khu vực bên ngoài.

Lương Tần cung nữ dìu lên một con ngựa nhỏ ngoan ngoãn mà thái giám chuẩn sẵn. Nhìn dáng vẻ của nàng , rõ ràng giống từng học cưỡi ngựa. Động tác giả tạo, ngay cả cách cầm dây cương cũng điệu đà như đang múa tay.

Lương Tần về phía Thẩm An An, nàng lập tức hai lời, nhảy phắt lên lưng ngựa.

Con ngựa vốn dĩ thấp hơn những con khác một chút.

Đáy mắt Lương Tần thoáng hiện tia khinh thường, đó dời ánh mắt .

"Tứ Hoàng Tử phi, dây cương con ngựa , để nô tài đổi dây mới cho ."

Người coi ngựa bước tới, . Khi đến gần Thẩm An An, thấp giọng chỉ đủ hai : "Khánh Phong đại nhân rời ."

"Ừm."

lúc , giọng lanh lảnh của thái giám vang lên.

Hoàng đế dẫn đầu phi ngựa xông lên, những khác cũng lượt thúc ngựa chạy về phía sâu trong rừng núi Linh Sơn.

"Hoàng Thượng, kìa, một con thỏ nhỏ, đáng yêu quá!"

Dọc đường , là giọng nũng nịu của Lương Tần. Hoàng đế cũng nể mặt nàng , săn cho nàng ít con mồi nhỏ.

Lương Tần ngày càng đà lấn tới, tỏ vẻ đắc ý.

Thẩm An An thì nhàn nhã theo phía bọn họ.

"Hoàng Thượng, ngài xem, là hươu kìa!" - Một vị quan viên phấn khích kêu lên.

Hoàng đế lập tức về phía khu rừng, quả nhiên trông thấy một bóng dáng đang lao vun vút, ánh mắt lập tức sáng rực.

"Hoàng Thượng, đó là núi sâu, thần thi-ếp sợ lắm."

Thẩm An An ngước mắt Lương Tần đang tỏ vẻ yếu đuối, nũng nịu.

Chẳng lúc đến đây rõ là chờ ở vòng ngoài ? Hoàng đế rừng sâu là chuyện đương nhiên, giờ còn diễn trò gì nữa?

"Nàng và Tứ Hoàng Tử phi cứ chờ ở bên ngoài, trẫm một lát về."

"Vậy cũng ."

Lương Tần bĩu môi, tỏ vẻ miễn cưỡng: "Hoàng Thượng nhất định chú ý an , thần thi-ếp chúc Hoàng Thượng săn bắ-n đại thắng trở về."

Hoàng đế vung roi thúc ngựa, giữa tiếng nịnh nọt của Lương Tần, đám đông vây quanh tiến rừng sâu.

"Cưỡi ngựa thật là mệt, sớm thì chẳng ."

Nàng nhảy xuống ngựa, bệt xuống bãi cỏ non, giọng cũng còn ỏn ẻn mà trở bình thường.

Thẩm An An thầm nghĩ cuối cùng tai cũng giải thoát.

"Săn bắ-n chắc mất hơn nửa ngày, chúng cứ đây chờ ?" - Thẩm An An cũng nhảy xuống ngựa.

"Không thì ? Đã theo Hoàng Thượng săn bắ-n, ngươi còn về sớm chắc?"

Có cơ hội trở về ? Lương Tần hừ lạnh, trong mắt ánh lên tia sắc bén.

"Vậy trưa nay ăn gì?"

"Thịt thỏ nướng."

Thẩm An An về con thỏ lưng ngựa mà nãy nàng còn khen "đáng yêu", khóe miệng giật nhẹ.

Sao nàng ưa nổi nữ nhân giả tạo thế nhỉ?

"Còn ngây đấy gì, xuống ."

Lương Tần vỗ nhẹ chỗ bên cạnh: "Chẳng lẽ lo sẽ hại ngươi?"

Thẩm An An liếc qua những cành cây khẽ rung động ở phía xa, sắc mặt đổi, bước tới xuống.

"Thực vẫn luôn hiểu, vì ngươi thích ?"

Lương Tần nghiêng đầu nàng: "Hôm đó ở điện Lạc Anh, tự thấy bản thể hiện , ngoan ngoãn, hiền lành."

"......"

Thẩm An An lạnh nhạt đáp: "Không ai thích một nữ nhân giành giật phu quân của cả, nhất là khi mới thành ."

"Chỉ vì chuyện đó thôi ?"

Lương Tần chút kinh ngạc: "Chẳng ngươi thích Tứ Hoàng Tử ?"

"Ai ?"

Lương Tần thu ánh mắt, về phía , thản nhiên : "Dù ai nữa, chỉ rằng ngươi gả cho Tứ Hoàng Tử là vì Thẩm gia."

"Vậy ngươi gả cho Hoàng Thượng là vì thích ông ?"

Thẩm An An khẽ : "Nếu , thì chẳng bây giờ ngươi cũng đang cùng Hoàng Thượng chung một chiến tuyến, giúp ông việc ?"

Ánh mắt Lương Tần lóe lên, nhưng gì.

"Tứ Hoàng Tử là phu quân của , là của . Yêu thích là chuyện riêng của hai phu thê , nhưng một khi bước ngoài, chúng chính là một gia đình, luôn đồng lòng đối ngoại."

"Không phân biệt ngươi..."

Lương Tần thì thào nhắc , thoáng sững : "Ta vẫn nghĩ rằng hoàng gia chỉ lợi ích và giá trị mà thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-225-ke-ngu-xuan.html.]

Giống như cô mẫu của nàng .

Thẩm An An chằm chằm nàng , đột nhiên : "Kết cục của tiền Lương Tần vẫn còn sờ sờ mắt, thật hiểu, tại ngươi tự dấn vũng nước đục ?"

"Kết cục của ả là do ả ngu xuẩn." - Trong mắt Lương Tần thoáng qua vẻ khinh miệt.

"Buồn nhất là, đến tận bây giờ, ả vẫn hiểu sai ở . Trước khi ch-ết còn kêu oan, cung nữ bịa đặt vu khống, nào rằng cung nữ đó phản bội ả từ lâu ."

"Mọi chuyện đều do Hoàng Thượng sắp đặt, còn ả chỉ là kẻ chịu tội mà thôi."

Lương Tần giễu cợt.

Chuyện xảy trong yến tiệc thưởng hoa hôm đó, Thẩm An An qua. việc Tiểu Lương Tần thẳng thắn như khiến nàng lập tức cảnh giác.

Nàng nhanh chóng bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy đối phương.

Lương Tần nhạt: "Ngươi đúng là nhạy bén, thế, sợ ?"

Thẩm An An lên tiếng, chỉ chằm chằm nàng .

Lương Tần cũng chậm rãi chống tay lên từ mặt đất: "Đừng với là ngươi đoán chuyện đưa ngươi đến săn bắ-n hôm nay là để đối phó với ngươi."

Thẩm An An sớm đoán , và nàng cũng hiểu rõ, việc Lương Tần chuyện hoàng đế sai cung nữ hãm hại tiền Lương Tần đồng nghĩa với việc chắc chắn nàng sẽ bỏ mạng tại đây.

Lương Tần chậc một tiếng: "Thật khâm phục nhất chính là sự gan của ngươi. Rõ ràng nguy hiểm, mà vẫn dám một tới đây."

" mà, dù ngươi đến cũng vô ích. Hoàng Thượng ngươi ch-ết, thì đến trăm cách khiến ngươi biến mất dấu vết."

"Hoàng Thượng hứa hẹn điều gì với gia tộc ngươi, khiến ngươi thể liều mạng như ? Không sợ Tiêu Uyên trở về truy cứu ?"

Sắc mặt Lương Tần thoáng đổi, nhưng ngay đó mỉm : "Hoàng Thượng vốn coi trọng Tứ Hoàng Tử, trở về thì chứ? Cùng lắm cũng chỉ là con châu chấu, chẳng thể nhảy nhót bao lâu nữa."

Đôi mắt Thẩm An An nheo , bàn tay nhanh như chớp rút con d-ao găm bên hông, trong chớp mắt kề lên cổ Lương Tần khi nàng còn kịp phản ứng.

"Thay vì chờ ch-ết, chi bằng tiên hạ thủ vi cường."

Sắc mặt Lương Tần lập tức tái nhợt, ngờ rằng Thẩm An An mang theo d-ao bên .

"Ngươi... Ngươi dám ? Ta là nữ nhân của Hoàng Thượng, nếu động đến , ngươi chính là tội ch-ết!"

Thẩm An An lạnh lùng : "So với tội ch-ết đang chờ sẵn khi rời khỏi trường săn, chẳng việc bảo mạng sống lúc quan trọng hơn ?"

Lư-ỡi da-o trong tay nàng ấn sâu thêm một chút, khiến cổ trắng nõn của Lương Tần lập tức rỉ má-u.

Lương Tần hoảng hốt hét toáng lên: "Người ! Còn đó gì?"

Thẩm An An híp mắt, cảnh giác xung quanh.

"Đồ ngu xuẩn."

Một nữ tử ăn mặc như cung nữ bước từ lùm cây, lạnh lùng lườm Lương Tần một cái: "Chẳng việc gì hồn, chỉ phá hoại."

Lương Tần dám cãi , dù nàng cũng đang trông chờ đến cứu mạng .

Nàng cũng ngờ rằng chỉ mới khiêu khích vài câu mà Thẩm An An tay nhanh như .

"Ngươi còn đó gì, mau nghĩ cách cứu !"

"Câm miệng!"

Cung nữ quét mắt lạnh lùng về phía Lương Tần, đó dời ánh mắt sang Thẩm An An.

Kế hoạch đổi, khiến Thẩm An An thêm một con tin là Lương Tần. điều đó cũng chẳng , chỉ cần thể trừ khử Thẩm An An, dù hy sinh Lương Tần cũng đáng.

Huống hồ, chính nàng tự chuốc lấy.

Nàng at híp mắt, giương cung lắp tên, nhắm thẳng giữa trán Thẩm An An.

"Ngươi định gì?"

Lương Tần kinh hãi trợn to mắt, lập tức hiểu cung nữ bỏ rơi .

"Ta là của Hoàng Thượng! Phụ vẫn còn trong triều, sẽ tha cho…"

Vút—

Mũi tên rời cung, cắm sâu bả vai Lương Tần. Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, eo khẽ khụy xuống vì cơn đau dữ dội.

"Nếu còn ngậm miệng , trúng tên sẽ là tim ngươi đấy."

Cung nữ lạnh giọng cảnh cáo, đó nhanh chóng xoay mũi tên, nhắm thẳng Thẩm An An.

"Chỉ một ngươi?"

Thẩm An An liếc mắt quan sát xung quanh, nhạt: "Ngươi lấy can đảm xuất hiện?"

"Một , gi-ết ngươi là đủ."

Thẩm An An liếc Lương Tần đang run rẩy vì đau, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: "Là viện binh còn tới, đúng ? Có lẽ là đến thời gian mà các ngươi hẹn ?"

Cung nữ khẽ cau mày. Nhìn thấy phản ứng , Thẩm An An đoán trúng.

"Xem , còn cảm ơn Lương Tần nương nương. Nếu nhờ nàng lỡ miệng tiết lộ, khiến tay , còn gọi ngươi đây, thì đợi đến khi viện binh của các ngươi đến, e rằng mọc cánh cũng khó thoát."

"Lương Tần nương nương, đa tạ nhé."

Lương Tần cắn môi run rẩy, ánh mắt cầu xin về phía cung nữ, nhưng đối phương chỉ tràn đầy chán ghét và căm hận.

Hôm nay, nếu kế hoạch hủy chỉ vì ả ngu xuẩn , Hoàng Thượng nhất định sẽ lột da nàng !

Cung nữ lạnh lùng giương cung, tay chậm rãi buông lỏng dây cung.

Mũi tên xé gió lao thẳng về phía Thẩm An An.

Ngay lúc đó, một bóng đen đột nhiên lao vụt qua, mũi tên lập tức ché-m gãy đôi, rơi xuống đất.

Cung nữ nhíu mày, lập tức bắ-n thêm mũi tên thứ hai, thứ ba.

Tất cả đều hắc y nhân cản . Chỉ vài chiêu giao đấu, hai lao cuộc chiến trung.

Thẩm An An ngẩng đầu, híp mắt quan sát tình hình.

Lương Tần bỗng nhiên bật thốt: "Ngươi cố ý! Ngươi sắp xếp mai phục từ ! Cho dù gì, ngươi cũng sẽ ép bọn chúng lộ diện, đúng ?"

"Không chính ngươi gọi nàng cứu , liên quan gì đến ?"

Thẩm An An nhún vai, thản nhiên tiếp: "Hơn nữa, các ngươi nghĩ rằng dám một một đến đây mà mang theo ám vệ?"

Lương Tần nghẹn lời.

Bọn họ vốn điều đó, nên mới chuẩn một lực lượng nhỏ, chỉ là viện binh kịp tới mà thôi.

"Rõ ràng là ả ngu xuẩn!"

Lương Tần căm giận trừng mắt cung nữ đang kịch chiến với hắc y nhân: "Chỉ một mà cũng dám mặt, đúng là đồ ngu!"

Đến lúc Hoàng Thượng hỏi tội, nàng chỉ cần rằng bản cứ nghĩ là bộ của bọn họ đến đủ, ai ngờ tiện tỳ Tiễn Thu tự tiện hành động, mới dẫn đến việc bại lộ.

Thẩm An An cúi đầu liếc nàng một cái, ánh mắt như kẻ ngu dốt: "Nếu nàng tự xuất hiện, ngươi nghĩ thể tìm ?"

Nàng gào thét ầm ĩ như , chẳng lẽ ám vệ của nàng mù hết ?

Lương Tần lập tức câm nín.

Loading...