Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 224: Nhìn Nhầm Rồi?
Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:39
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Khánh Phong, ngươi thăm dò xem Thị Lang Hữu Bộ Binh Lý đại nhân ở kinh thành đang bận chuyện gì."
Vừa bước lều, Thẩm An An liền dặn dò.
Lương Tần Hoàng Thượng dẫn theo, dường như còn tham gia chuyện . Nàng luôn cảm thấy việc Lý đại nhân mặt là điều bất thường, hợp lý chút nào.
Khánh Phong lập tức theo lệnh.
Mặc Hương giúp nàng tắm rửa y phục, tháo bỏ trâm vòng, hầu hạ lẩm bẩm: "Không chuyện gì xảy , cô gia hai, ba ngày gửi tin về. Nếu cô gia đang ở trong tình cảnh nguy hiểm thế , sẽ lo lắng đến mức nào."
Thẩm An An khẽ cụp mi mắt, gì.
Tiêu Uyên gửi tin về, nàng cũng truyền tin báo tình hình kinh thành cho .
"Ta giúp gì cho , đương nhiên cũng khiến thêm bận lòng."
Chỉ là giờ thế nào , tìm thấy Tề Cẩm Bình , kẻ chuyện thật sự là Thân Doãn Bạch .
Sáng sớm hôm , Thẩm An An mới thức dậy lâu, cung nữ của Lương Tần đến thúc giục.
"Hoàng Tử phi nhà đang rửa mặt chải đầu, đợi chuẩn xong sẽ qua."
Mặc Hương đuổi cung nữ ngoài, bực bội lều: "Giờ còn sớm thế mà đến thúc giục, cứ như là vội đầu thai !"
Hôm nay, Thẩm An An mặc một bộ váy dài bó eo, tay áo và cổ áo đều ôm sát , trông vô cùng gọn gàng dứt khoát.
"Chắc là nàng sợ đổi ý phút chót, thì khó ăn với Hoàng Thượng."
"Hoàng Tử phi, nô tỳ thật sự yên tâm. Hay là giả bệnh mà nữa ? Ai Lương Tần đang tính toán điều gì. Cô gia cũng mặt, ai bảo vệ cả."
"Ta thể tự bảo vệ chính ."
Thẩm An An dậy, cúi đầu bộ váy, cảm thấy hài lòng.
Nàng thể cứ mãi trở thành gánh nặng của , cứ mờ nhạt vô dụng như . Đã là hợp tác, thì cùng phấn đấu mới .
"Lăng Thần Dật truyền tin gì ?"
"Tạm thời vẫn ."
Thẩm An An bước ngoài, đúng lúc , giọng của Khánh Phong vang lên: "Hoàng Tử phi, thuộc hạ chuyện cần bẩm báo."
Giọng điệu nghiêm trọng khiến nàng dừng bước: "Vào đây ."
Nàng xuống ghế, Khánh Phong vén rèm bước , vẻ mặt trầm trọng: "Hoàng Tử phi, thuộc hạ tìm quan viên Bộ Binh để hỏi thăm, nhưng mỗi một kiểu khác ."
"Hử? Ý ngươi là ?"
"Có Lý đại nhân quả thực ở kinh thành lo công vụ, nhưng cũng Lý đại nhân đến Linh Sơn."
Thẩm An An khẽ nhíu mày.
Nếu Hoàng Thượng sự sắp đặt , hẳn sẽ xử lý thỏa, khiến quan viên Bộ Binh kín miệng mới đúng.
"Theo ngươi, thông tin nào đáng tin hơn?"
"Thông tin thứ hai. câu đó quan viên Bộ Binh, mà chỉ là vô tình thấy Lý đại nhân đường đến Linh Sơn, nên thuộc hạ dám khẳng định."
Quan viên Bộ Binh đều Lý đại nhân ở kinh thành, nhưng trông thấy ông đến Linh Sơn.
"Người đó là ai? Là của chúng ?"
" , theo chủ tử từ nhiều năm , trung thành. … loại trừ khả năng nhầm."
Dù Khánh Phong cũng dẫn lục soát khắp Linh Sơn mà vẫn tìm thấy Lý đại nhân.
Thẩm An An cảm thấy điều gì đó kỳ lạ.
"Nếu đó nhầm, thì Lý đại nhân ẩn náu ở Linh Sơn ắt hẳn nhiệm vụ khác. Ngươi bảo thuộc hạ tăng cường cảnh giác, đừng để kẻ khác thừa cơ lợi dụng."
"Chủ tử dặn dò, gì quan trọng bằng sự an của Hoàng Tử phi."
Khánh Phong nghiêm túc : "Người sắp tham gia cuộc săn, ám vệ sẽ ẩn trong bóng tối, bảo vệ chu ."
Thẩm An An suy nghĩ một lát, cảm thấy nếu Hoàng Thượng ý định tay, chắc chắn sẽ nhắm nàng. Vì , nàng gật đầu đồng ý.
"Ngươi mang theo đoản đao ?"
Khánh Phong sững .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-224-nhin-nham-roi.html.]
“Chỉ là một con d-ao găm để phòng , chỉ cần sắc bén là .”
“Có.”
Khánh Phong lập tức rút một thanh đoản đao từ thắt lưng , đưa cho Thẩm An An: “D-ao sắc, Hoàng Tử phi dùng cẩn thận, đừng để tự thương.”
Thẩm An An gật đầu, nhét đoản đao thắt lưng.
“Hoàng Tử phi liệu chuyến nguy hiểm ?”
Khánh Phong cảm thấy nếu , thì thà tham gia cuộc săn còn hơn.
“Chỉ là đề phòng thôi, cần lo lắng.”
“D-ao găm chỉ hữu dụng khi cận chiến, nếu đối thủ tấn công từ xa thì chẳng tác dụng gì.” - Khánh Phong nhắc nhở.
“Ừm.”
Thẩm An An thu dọn xong liền rời khỏi lều.
Bên ngoài còn bao nhiêu , chỉ còn cung nữ, thái giám trông coi lều trại, cùng vài nha , gia nô. Những khác đều tụ tập ngoài bãi đất trống để xem náo nhiệt.
Các tâm phúc theo hoàng đế đều sẵn sàng, thành hàng dài bãi đất trống. Bên ngoài còn ba tầng trong ba tầng vây quanh, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
“Cũng bọn họ lên sân đấu, gì đáng xem chứ.”
Mặc Hương thoáng qua đám đông phía xa, lẩm bẩm.
Thẩm An An cứ tưởng Lương Tần sốt ruột như thế thì hẳn chuẩn xong xuôi từ lâu. khi nàng đến lều của đối phương, Lương Tần mới chỉ đang chải đầu.
“...”
Vậy thì lúc nãy gấp gáp như chó dồn đến đường cùng là vì cái gì chứ?
Lương Tần liếc mắt nàng một cái, nhếch môi: “Một dịp quan trọng thế , văn võ bá quan, hoàng quốc thích đều đang , thế mà ăn mặc trang trọng một chút ?”
Thẩm An An cúi đầu liếc trang phục đơn giản, nhã nhặn của , giả vờ ẩn ý châm chọc trong lời của Lương Tần.
“Phu quân ở đây, dù ăn diện lộng lẫy cũng chẳng ai ngắm.”
“Hơn nữa, phu thê chúng tình cảm sâu đậm, cuộc sống hòa hợp, hứng thú quyến rũ nam nhân khác.”
“...”
“Ngươi gì ?”
Lương Tần lạnh mặt: “Nữ nhân trang điểm là để khiến bản vui vẻ, chẳng lẽ ăn diện một chút coi là quyến rũ nam nhân khác ?”
Nàng dù cũng là phi tần của hoàng đế, nếu lời truyền ngoài, nàng còn thể sống yên ?
Thẩm An An vẻ mặt vô tội: “Không nương nương , ăn mặc là để văn võ bá quan, hoàng quốc thích đó ?”
“... Ý là, là hoàng gia, thể xuề xòa trong cách ăn mặc mà mất thể diện, khiến hoàng tộc mất mặt.”
Thẩm An An mỉm nhạt: “Phu quân chính là thể diện của , cần dùng lụa là gấm vóc, vàng bạc châu báu để trang trí bề ngoài.”
“...”
trong hậu cung, váy áo may từ lụa tiến cống, trâm cài do Hoàng Thượng ban thưởng, đều là biểu tượng của sự sủng ái, thể dùng để phô trương phận!
Sắc mặt Lương Tần sa sầm, nhưng nhớ đến lời cung nữ nhắc nhở sáng nay, nàng đành nhịn xuống, giọng điệu lạnh nhạt: “Chả trách ngươi lấy phu quân , ai nấy đều ngưỡng mộ.”
Thẩm An An bộ dáng thẹn thùng, khiến Lương Tần tức đến mức thở cũng trở nên nặng nề hơn, còn tâm trạng tiếp tục tỉ mỉ trang điểm nữa.
“Quý phi nương nương, thấy thế ?” - Cung nữ trang điểm dè dặt hỏi.
Lương Tần chẳng buồn liếc mắt: “Cứ , cút ngoài.”
Cung nữ lập tức lui .
Lúc nàng mới thực sự hiểu vì Thẩm An An khó đối phó. Chỉ riêng cái miệng đủ khiến khác tức ch-ết!
Có lẽ là vì tuổi tác ngang , bản đủ trầm , nên chịu nổi cơn tức !
“Thời gian còn sớm, đừng để Hoàng Thượng chờ. Chúng thôi.”
“Mời Lương Tần nương nương.”
Thẩm An An lễ phép , nhưng đầu gối thì tuyệt nhiên hề uốn cong.
Lương Tần lạnh một tiếng bước ngoài. Nàng xem thử, lát nữa khi mũi tên chĩa đầu, Thẩm An An liệu còn ngông cuồng !