Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa - Chương 223: Tức Đến Phát Điên.

Cập nhật lúc: 2025-07-10 00:32:37
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lều của Lương Tần xa hoàng đế, lúc Thẩm An An bước , nàng đang soi gương đồng, chỉnh trang dung nhan.

"Ngươi xem, ngày mai mặc bộ cùng Hoàng Thượng xuống sân săn bắ-n thế nào? Chỉ tiếc là đai lưng đủ tôn vòng eo, màu sắc cũng bật lên nước da cho lắm."

Thẩm An An nàng , nhưng lên tiếng.

"À, đợi chút, thử thêm mấy bộ nữa, ngươi xem bộ nào hợp nhất."

"Ta rành về trang phục săn bắ-n, thực sự mắt thẩm mỹ với những thứ . Có lẽ Lương Tần hỏi nhầm ." - Thẩm An An mỉm đáp.

"Không , tin mắt của ngươi. Nếu gu thẩm mỹ của ngươi tệ, Tứ Hoàng Tử thể say mê ngươi đến ? Đừng khiêm tốn, cứ ở đây đợi một lát."

Nói xong, nàng vòng bình phong.

"Tứ Hoàng Tử phi, mời ngài ." - Cung nữ bên cạnh đưa tay mời, dâng lên chén .

Thẩm An An nhận lấy nhưng uống. Khi ngoài, nàng luôn cẩn trọng, đặc biệt là với như Lương Tần – kẻ chẳng ý gì.

Nàng cũng hiểu rốt cuộc Lương Tần gọi nàng đến gì, chắc chắn đơn giản chỉ để bàn luận về y phục.

"Bộ thế nào? Màu hồng đào, Hoàng Thượng thích mặc những màu rực rỡ nhất."

"Đẹp."

Thẩm An An thoáng liếc qua, đáp một cách qua loa, mặn nhạt.

"Vậy giữa bộ và bộ ban nãy, bộ nào hơn? Bộ tôn da trắng, còn bộ mặc cưỡi ngựa thêm phần oai phong."

"……"

"Sao ngươi gì? Hay là cả hai bộ ngươi đều thích?"

"Không , chỉ là trang phục của đều do nha phối sẵn, ít khi để tâm đến mấy chuyện nên rành, chẳng thể cho Lương Tần lời khuyên nào."

Lương Tần cúi mắt lướt qua y phục của Thẩm An An, bật : "Tứ Hoàng Tử phi đúng là dung mạo khuynh thành, cần ăn diện lộng lẫy cũng đủ khiến mê đắm, bảo Tứ Hoàng Tử si tình đến thế."

"Còn như bản cung đây, nhan sắc tầm thường, chẳng còn cách nào khác, chỉ đành dùng y phục để tranh sủng mà thôi."

"……"

Thẩm An An: Ta ý đó mà!!

vốn dĩ nàng và Lương Tần chẳng giao tình gì, Thẩm An An cũng lười giải thích.

"Vậy nên với một nhan sắc tầm thường như nương nương, càng thể góp ý. Dù sinh khuynh thành tuyệt sắc, chẳng cần nhờ đến y phục tô điểm."

"……"

Lương Tần đầu tiên chứng kiến thế nào là mặt dày, còn cách thuận thế trèo cao.

Nàng tháo cây trâm cài đầu xuống, tiện tay ném cho cung nữ bên cạnh, uể oải xuống bên cạnh Thẩm An An, giọng điệu lười nhác: "Ta vốn cũng đến đây, nhưng dạo cứ thấy choáng váng, ăn uống cũng ngon miệng. Vậy mà Hoàng Thượng cho , cứ nhất định bắt theo hầu."

Nàng chậm rãi nhấp một ngụm , vẻ mặt đầy phiền muộn: "May mà khi còn ở nhà, học cưỡi ngựa. Nếu , ngày mai chẳng sẽ mất hứng của Hoàng Thượng ?"

Thẩm An An sững : "Nương nương sẽ cùng Hoàng Thượng xuống sân săn bắ-n ?"

Dù sủng phi ân sủng đến , cũng từng tiền lệ săn bắ-n cùng hoàng đế. Điều đó hợp với quy tắc hoàng gia và chuẩn mực đạo đức của nữ giới.

" , Hoàng Thượng cứ nhất quyết cùng. Ta cũng đành chịu thôi. Chỉ sợ khi trở về, mấy lão ngự sử lải nhải, thật phiền phức."

Thẩm An An hiểu rõ nàng đang oán thán bề ngoài, nhưng thực chất là khoe khoang. Vì thế, nàng chỉ nhàn nhạt , tiếp lời.

"Tứ Hoàng Tử ở đây, ngày mai ngươi cũng chỉ quanh quẩn trong lều trại chẳng việc gì . Không bằng cùng , một cũng thấy chán lắm."

Ánh mắt Thẩm An An khẽ lóe lên, nàng nhạt: "Đa tạ nương nương quan tâm. Chỉ là khi rời kinh, phu quân của dặn dò kỹ lưỡng, chuyện nguy hiểm, chơi cùng nguy hiểm, mà dã thú cũng . Thật tiếc là thể nhận ý của nương nương ."

Còn câu ám chỉ ai, thì cứ để tự suy ngẫm .

Dù tính khí của Lương Tần đến , lúc sắc mặt cũng trầm xuống. Thẩm An An bộ vô tội, hề chút tự giác rằng châm chọc .

"Tứ Hoàng Tử quả thực chu đáo."

"Đương nhiên . phu quân bao giờ chơi mấy trò phù phiếm vô bổ, nhưng đối với thì quả thực chẳng gì để chê trách."

Chiếc khăn tay trong tay Lương Tần nắm chặt đến mức nhăn nhúm, nhưng mặt vẫn cố nặn một nụ gượng gạo.

"Tứ Hoàng Tử phi đúng là phúc."

Thẩm An An khẽ cong môi , giọng điệu thản nhiên: "Nói cũng , tạo hóa đúng là trêu . Nếu năm đó… nương nương cũng thể tận hưởng sự chu đáo của phu quân , ai mà chứ?"

"Lời của Tứ Hoàng Tử phi..."

Giọng điệu của Lương Tần lạnh hẳn : "Bây giờ lúc nữa. Những lời nên thì nhất đừng , tránh rước họa ."

"Lương Tần ." - Thẩm An An nhẹ nhàng gật đầu, thuận theo như gió thoảng.

Lương Tần lạnh lùng liếc nàng một cái, đó tiếp tục: "Ngày mai chỉ mỗi là nữ quyến, thực sự buồn chán. Ngươi cùng , nếu sợ thì cần trong, chỉ bên ngoài trò chuyện với ."

Thẩm An An còn kịp từ chối, Lương Tần tiếp lời: "Hoặc là… nếu xin Hoàng Thượng, chắc Hoàng Thượng cũng sẽ đồng ý thôi. chúng cũng là một nhà, cần gì để Hoàng Thượng hạ chỉ, đúng ?"

Ý tứ rõ ràng là cũng .

Đôi mắt Thẩm An An trầm xuống, Lương Tần trong chốc lát cuối cùng gật đầu đồng ý.

Nếu nhắm nàng, thì trốn cũng vô ích.

"Thế mới chứ. Hôm nay đến đây săn bắ-n, lượng phu nhân quan theo nhiều. Người một nhà vẫn nên tụ tập bên , ngươi xem đúng ?"

Thẩm An An mỉm nhàn nhạt: "Nương nương đùa . Mẫu phi còn, nhưng lúc sinh thời cũng là một trong tứ phi, thật khó mà xem là ‘ một nhà’."

Dù Tiêu Uyên là Hoàng Tử do Hoàng Hậu sinh , nhưng cũng là kẻ mà một phi tần như nàng thể trèo cao kết .

Sự khinh miệt trắng trợn khiến sắc mặt Lương Tần lập tức biến đổi.

"Nương nương, ngự thiện phòng xong bánh quế hoa, xin mời nương nương nếm thử."

Cung nữ đặt khay bánh lên bàn nhỏ, dâng lên mỗi một phần.

Lương Tần ánh mắt lạnh nhạt của vị cung nữ , hít sâu một , cố đè nén cơn giận.

Nàng cầm một miếng bánh quế hoa lên, chậm rãi nhấm nháp, cứ như thể đang cắn nát da thịt của Thẩm An An .

Trong khi đó, Thẩm An An vẫn điềm nhiên, chẳng lấy một gợn sóng cảm xúc.

"Nghe hôm , Tứ Hoàng Tử phi đến nhà lao thăm Thẩm công tử?"

"Ừm."

"Lại , thương thế của Thẩm công tử nghiêm trọng, thậm chí còn hủy dung nữa."

Thẩm An An ngước mắt lên, thẳng Lương Tần.

"Nương nương ai ?"

Việc vốn là một cuộc đấu trí giữa nàng và hoàng đế. Theo lý mà , ngoài những hầu cận trong ngự thư phòng và đại lý tự khanh, ai khác thể .

"Tất nhiên là từ phụ . Có lẽ Tứ Hoàng Tử phi , nhưng vụ án Hoàng Thượng giao cho phụ thẩm lý. Ngay cả những vết thương Thẩm công tử cũng là do phụ đích giám sát hình phạt, nên đương nhiên rõ."

Nói xong, mặt Lương Tần tràn đầy vẻ đắc ý, như thể cuối cùng cũng tìm cơ hội trút giận.

"Bộ Binh hữu thị lang…"

Đôi mắt Thẩm An An nheo , ánh sắc lạnh như lưỡi d-ao quét qua Lương Tần: "Thì là do phụ của nương nương tay."

"Hoàng Thượng tin tưởng giao phó, phụ chỉ theo mệnh lệnh mà thôi."

Lương Tần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thẩm An An còn giữ vẻ bình thản nữa.

"Ta còn , cổ tay và mắt cá chân của Thẩm công tử đều xích sắt khóa . Chậc chậc, thật đáng thương! Nói gì thì , cũng là con cháu thế gia, thể nhục đến mức chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kiep-truoc-kho-du-roi-danh-chet-nang-cung-khong-ga-nua/chuong-223-tuc-den-phat-dien.html.]

"Tứ Hoàng Tử phi yên tâm, đợi khi trở về, nhất định sai gửi tin cho phụ , nhắc ông nương tay một chút, nể mặt mà nhẹ nhàng hơn đôi chút."

"Không cần."

Giọng Thẩm An An lạnh lẽo như băng: "Chuyện của đại ca , tự giải quyết. Nếu nương nương còn chuyện gì khác, xin cáo từ ."

"Vậy cũng , ngày mai sai đến gọi ngươi, đừng ngủ quên mà lỡ giờ đấy."

Thẩm An An hành lễ xoay rời khỏi lều của Lương Tần.

"Lương nương nương, quá đáng quá , nên như . Nếu nô tỳ nhắc nhở, e rằng mất kiểm soát ."

Cung nữ mang điểm tâm đến lúc trầm giọng .

"Chuyện thể trách ? Ngươi cũng thấy đấy! Ngươi thấy nàng ? Nàng mắng là súc sinh, còn xứng đáng một nhà với nàng !!"

Cung nữ cau mày: "Nhịn việc nhỏ mới thành việc lớn. Nương nương quên mất dặn dò của Hoàng Thượng ? Hơn nữa, lời của Tứ Hoàng Tử phi cũng sai. Dù gì Hoàng Tử là vương, nương nương chỉ là một phi tần, đúng là thể vượt mặt."

Lương Tần nghẹn lời, trợn mắt cung nữ , nhưng dám phản bác gì.

Cung nữ vẫn bình thản, hề sợ hãi: "Nàng còn dám đắc tội với Hoàng Thượng, dám cãi , thì đương nhiên đặt một phi tần như mắt ."

Ngụ ý chính là, ngươi nghĩ quá quan trọng !!!

Sắc mặt Lương Tần vô cùng khó coi, nhưng cãi , dường như kiêng dè cung nữ .

"Chỉ cần thành chuyện Hoàng Thượng giao phó, nàng cũng đồng ý săn ngày mai ."

Cung nữ lạnh lùng hừ một tiếng: "Đừng để cơn giận mờ mắt mà quên mất chính sự. Ngoài chuyện đó , thứ khác đều quan trọng. Nếu thành việc Hoàng Thượng giao, ngươi và đều thể sống yên."

"Biết ." - Lương Tần nghiến răng .

Đợi cung nữ xa, nàng mới hung hăng nhổ một ngụm nước bọt: "Con tiện nhân cậy thế hổ càn, đợi lấy lòng Hoàng Thượng , sẽ đánh ch-ết ngươi!"

——

Thẩm An An trở về lều, Khánh Phong bẩm báo bên ngoài: "Hoàng Tử phi, Lăng Thế Tử đang đợi núi."

Nàng đành dậy, về phía núi.

Nói là núi, thực chất chỉ là khu vực phía lều, cách nơi nghỉ ngơi xa nhưng khuất, là cây cối và bụi rậm, ít qua .

Lăng Thần Dật trong một góc kín đáo, nếu Khánh Phong dẫn đường, chắc chắn khó mà phát hiện .

"Có phát hiện gì ?"

Lăng Thần Dật gật đầu: "Những năm , để đảm bảo an cho Hoàng Thượng, những theo đoàn săn đều tuyển chọn nghiêm ngặt, kiểm soát vô cùng chặt chẽ. năm nay, bộ đoàn săn đều là tâm phúc của Hoàng Thượng, ngay cả cấm vệ quân cũng chỉ cầm đầu, còn mang theo ai cả."

Thẩm An An vốn Hoàng Thượng là vô cùng sợ ch-ết, tuyệt đối bao giờ đùa giỡn với tính mạng của . Như , vấn đề chắc chắn ở buổi săn bắ-n ngày mai.

"Vừa Lương Tần gọi tới, bảo ngày mai theo."

"Không !"

Sắc mặt Lăng Thần Dật lập tức trầm xuống: "Bây giờ chúng vẫn mục đích thực sự của Hoàng Thượng. Những gì Lương Tần thể chính là ý chỉ của Hoàng Thượng. Nếu nhắm nàng, và Lý Hoài Ngôn chắc chắn thể chống đám đó."

Thẩm An An trầm ngâm: "Nếu chỉ nhằm , Hoàng Thượng cần bày một cuộc săn bắ-n quy mô lớn như ."

chuyện hoàng đế lấy mạng nàng là điều chắc chắn.

"Không đúng!"

Sắc mặt Thẩm An An bỗng chốc trầm xuống.

"Sao ?"

"Trong tay còn nắm điểm yếu của Hoàng Thượng, ông sẽ dễ dàng tay với mới . Trừ phi… ông cũng phái đến phủ Tứ Hoàng Tử để cướp Trần Thiên!"

"Lăng Thần Dật, ngươi hãy tìm một lý do, lập tức đưa về, nhất định thể để rơi tay Hoàng Thượng!"

giao , cũng dùng để đổi lấy đại ca !

Lăng Thần Dật nghiến chặt răng, sắc mặt nặng nề: "Nếu thật sự như , e rằng bây giờ về cũng muộn ."

"Nàng giam Trần Thiên ở ?"

"Nhà lao."

Lăng Thần Dật thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì đáng lo. Nhà lao đó do Tiêu Uyên mời một đại sư cơ quan tinh thông nhất Tây Vực xây dựng, ngay cả khi Hoàng Thượng phái đến, ám vệ của phủ Hoàng Tử cũng sẽ phát hiện ."

"Ngươi chắc chắn chứ?" - Thẩm An An thực sự dám đánh cược.

Trên đường đến đây, nàng cũng nghĩ đến khả năng Hoàng Thượng sẽ hành động như . trong tay nàng vẫn còn bằng chứng về chuyện ông cưỡng đoạt thê tử của thần tử, nàng cứ tưởng ít nhất ông sẽ kiêng dè vài phần.

"Hoàng Thượng , chẳng lẽ tìm cách áp chế bá quan, công nhận phận của Trần Thiên?"

Lăng Thần Dật lắc đầu: "Nếu công nhận Trần Thiên, chẳng khác nào thừa nhận chuyện năm đó. Ông chắc chắn sẽ điên đến mức tự hủy danh tiếng của ."

Thẩm An An vẫn yên tâm: "Ngươi vẫn nên về kinh thành kiểm tra . Có ngươi trông chừng mới yên tâm ."

Lăng Thần Dật cau mày: "Ngày mai chính là buổi săn bắ-n. Trước khi , Tiêu Uyên căn dặn, chuyện gì quan trọng hơn sự an nguy của nàng."

Thẩm An An nhạt: "Ta đến Linh Sơn, đồng ý tham gia ngày mai, thì ắt cách giải quyết. Ngươi cứ yên tâm. Hơn một nửa ám vệ của phủ Tứ Hoàng Tử theo đến đây, nếu thực sự xảy xung đột, ai thắng ai thua còn ."

"Ngươi về kinh thành, nếu chống đỡ , thì dùng Trần Thiên để đổi lấy đại ca . Linh Sơn vẫn còn Lý Hoài Ngôn, ngươi cần lo lắng."

Lăng Thần Dật vẫn cảm thấy yên tâm, nhưng Thẩm An An kiên trì, hơn nữa tình thế hiện tại cũng cho phép họ chần chừ.

Bọn họ thể thua. Không thể để mất Trần Thiên, còn để Thẩm Trường Hách – điểm yếu chí mạng rơi tay Hoàng Thượng .

"Được, lập tức lên đường. Nàng nhất định cẩn thận."

Buổi tối, bên cạnh lều trại của Cấm vệ quân đốt lên mấy đống lửa lớn. Lấy Hoàng Thượng trung tâm, tổ chức một bữa tiệc nhỏ đơn giản.

Các đại thần và quan quyến nhận điều gì bất thường trong buổi săn xuân , ai nấy đều vui vẻ nâng chén chúc tụng.

Thẩm An An sắp xếp vị trí của Lương Tần.

Từ lúc Lương Tần rằng những vết thương của Thẩm Trường Hách đều do phụ nàng tay, Thẩm An An luôn để mắt đến Lý đại nhân, Thị lang bộ binh.

"Lần theo phụ hoàng săn hình như đều là tâm phúc của ngài. Phụ của Lương Tần nương nương là cánh tay đắc lực của phụ hoàng, mặt ở Linh Sơn?"

"Bộ binh nhiều việc, phụ vẫn luôn lấy chính sự trọng, chủ động xin ở kinh thành, đến."

Lần , Lương Tần khôn ngoan hơn. Dù Thẩm An An khó thế nào, nàng vẫn giữ vững tâm tình, kích động.

"Ồ, còn tưởng Lý đại nhân thất sủng chứ. cũng là chuyện sớm muộn thôi. Đại Lương chúng vốn chủ trương nghiêm khắc trừng trị cường hào ác bá, cẩn thận kẻo bia đỡ đạn, cuối cùng thành cái xác đầy lỗ, mất hết giá trị lợi dụng vứt bỏ."

Lương Tần nghiến răng.

Dẫu nàng cũng là phi tần của Hoàng Thượng, mà Thẩm An An hề e ngại, lời nào cũng dám .

"Không cần Tứ Hoàng Tử phi lo lắng. Ngươi rảnh rỗi thì cứ lo cho bản ." - Lương Tần hừ lạnh, thèm để ý đến nàng nữa.

Thẩm An An nhạt, cũng gì thêm.

Sau ba tuần rượu, nàng viện cớ rời khỏi bữa tiệc nhỏ.

Hoàng đế chỉ liếc nàng một cái, sảng khoái gật đầu đồng ý.

"Ơ, thấy Thần Dật ? Người ?"

Một vị thái giám bên cạnh vội vàng thưa: "Hoàng Thượng quên ? Vài canh giờ , Lăng thiếu khanh sai truyền tin, rằng bệnh của Trưởng Công Chúa nặng thêm, nên về ạ."

Hoàng đế gật đầu.

Lúc đó, Lương Tần cũng mặt trong lều của Hoàng Thượng, hình như một chút, nhưng để tâm lắm.

Loading...